Trời về chiều, cái lòng đỏ trứng gà ban ngày chói chang là thế giờ bỗng dịu lại, từ từ nhích đến gần phía chân trời, chỉ còn lại một nửa vẫn ngoan cố nhú lên, tạo nên một mảng hồng hồng xung quanh nó mà người ta thường gọi là hoàng hôn. Dòng xe trên đường vẫn vậy, vẫn tấp nập như thế, nhưng nó lại có vẻ gì đó đìu hiu chư không nhộn nhịp như ban sáng, có lẽ cái mảng hồng hồng đó khiến mọi thứ trở nên thật ảm đạm.
Dương Bảo Tuệ đứng dựa vào cửa sổ, đôi mắt đẹp nhìn về một phía xa xăm nào đó.
Ánh mắt cô thật buồn ....Nhưng nó lại đẹp hơn rất nhiều so với khi nó long lanh vì ánh nắng, hóa ra cái màu xanh tím khi buồn lại đẹp đến thế, mị hoặc đến thế! Cái bóng dáng gầy gò đứng tựa vào cửa kết hợp với ánh hoàng hôn tạo nên một bức tranh thật đẹp, thật hoàn hảo nhưng nó chứa một mảng thê lương ...
Bà nội ... Mẹ ....
Trong thâm tâm Bảo Tuệ thầm gọi hai tiếng thiêng liêng ấy, mắt đã long lanh nhưng chẳng có lấy một giọt lệ nào. Cô rất nhớ hai người họ, nhớ da diết… Càng nhớ thì cô lại càng hận người cha của mình, dù ông chính là người đã góp phần tạo ra cô trên thế giới nhưng cô vẫn hận ông, ông là người thật ác độc.
Cô tự cười trong lòng, người ta cứ nghĩ tiểu thư của một gia tộc quyền thế lúc nào cũng được sung sướng, lúc nào cũng đắm mình trong xa hoa phú quý. Vậy còn cô? Cô là người con gái mà khi nhắc đến mọi người ai cũng ngưỡng mộ - Dương nhị tiểu thư.
Ngưỡng mộ sao? Thật nực cười!
Những người biết chuyện của gia đình cô chỉ coi cô như một thứ không đáng sinh ra trên đời, họ coi khinh cô vì cô không được Dương Minh công nhận là con, vì Dương Minh coi cô là nghiệt chủng mà trong một lần say rượu ông ta đã vô tình tạo ra. Trong lòng ông ta vốn không yêu thương gì mẹ cô cả, ông ta chỉ có người đàn bà đó trong mắt mà thôi.
Suốt từ nhỏ đến lớn, số lần cô gặp mặt ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cả khi cô du học Hàn Quốc, là do ông ta cố tình đưa cô đi chỗ khác chỉ vì Dương Bảo Kim muốn chiếm căn biệt thự của cô.
3 năm đó, số tiền ông ta đưa giống như là phải trả nợ cho cô, cô đã không động vào một đồng nào. Cô làm thêm trong một nhà hàng để kiếm thêm tiền. Trong khi Nhật Kỳ và quản gia Trần đều không biết, họ chỉ nghĩ cô sống nhờ vào tiền của ông ta mà thôi.
Cô không hiểu nổi vì sao ông ta lại hận bà nội hai đến thế, hận đến nỗi hận mẹ cô cũng bị ông ta chán ghét, vì bà là người được bà nội hai chọn cho ông.
Mẹ cô, bà là người có trái tim nhân hậu, bà bao dung và độ lượng đến nỗi dường như bà không giống một vị phu nhân của gia tộc họ Dương quyền thế, mà là một thiên thần ở trên Thiên giới. Bà là một người phụ nữ đẹp đến dịu dàng, bà rất đẹp, cô tất cả đều thừa hưởng từ bà, và đó là điều cô cảm thấy tự hào. Bởi vì cô trông chẳng giống ông ta chút nào.
Khẽ ngước nhìn bầu trời bao la rộng lớn giờ đã phủ bởi một mảng đen, lấp lánh những vì tinh tú.
Mẹ ... bà ...
Hãy yên nghỉ thật tốt và đừng bận tâm về con!
“Merry Christmas!”
Một người đang mặc bộ quần áo ông già Noel đang đứng cạnh một cửa hàng thời trang vẫy tay chào mọi người.
Mùa đông đã đến, mùa đông ở Việt Nam tuy không có tuyết nhưng vẫn lạnh, nhất là miền Bắc. Ngày mùa đông thật ảm đạm, ánh nắng yếu ớt gần như khuất hẳn sau những đám mây bồng bềnh. Luồng khí lạnh tràn đầy khắp mọi ngõ. Các cửa hàng, shop thời trang, nhà hàng,... lục đục treo vòng quế, trang trí cây thông để phù hợp với khung cảnh mùa đông.
Bảo Tuệ trông có vẻ rất thích thú, khác hẳn với những người đi đường đang run bần bật lên vì lạnh và đeo một cái mặt hết sức u ám. Hiển nhiên rằng, một đứa đã sống ở Hàn Quốc mấy năm trời như Bảo Tuệ đã ít nhiều quen với cái lạnh, mà cái lạnh ở Việt Nam đâu bằng Hàn Quốc, thế nên việc cô mặc áo len, đeo găng và choàng khăn cổ chỉ là “theo kịp thời đại” mà thôi!
Trên tay Bảo Tuệ lỉnh kỉnh hai ba cái giỏ, có vẻ như cô vừa đi shopping về. Còn mấy ngày nữa thì đến Lễ giáng sinh, cô và mọi người ở biệt thự Hòa Du sẽ cùng trang trí một cây thông thật lớn, tổ chức một lễ giáng sinh thật ấm cúng giống như lúc trước khi cô sang Hàn Quốc. Chỉ tiếc là quản gia Trần không có tham gia, ông xin về quê với gia đình rồi.
Nghĩ đến việc sẽ vui chơi cùng mọi người trong lễ giáng sinh, khóe môi Bảo Tuệ không khỏi khẽ nhếch lên thật sâu.
-Hey, Bảo Tuệ! – Bỗng một tiếng gọi vọng lại từ phía sau cô. Bảo Tuệ quay đầu lại, xem cái kẻ to gan dám cắt đứt dòng suy nghĩ của cô là ai.
-Đi đâu thế!? – Cô thờ ơ hỏi.
-Thất tình, đi vòng vòng chơi!- Hoàng Hạo Phong đưa tay lên gãi đầu, cười cười. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro sọc đen, quần Jean đen, cổ có choàng một chiếc khăn len cũng màu đen.
-Cậu mà thất tình? – Cô giả vờ giật mình, rồi dò xét từ trên xuống dưới cậu một lượt. – Mà cậu định đi khủng bố ai hay sao mà đen toàn tập vậy?
-Này, có ai cấm tôi không được thất tình đâu! Vả lại tôi thích gì thì mặc đó chớ!– Hạo Phong cười tươi, cái tay táy máy giật lấy giỏ đồ của Bảo Tuệ.
-Cậu mua mấy thứ này làm gì thế?
-Ngứa tay mua chơi! – Bảo Tuệ giật giỏ lại, ôm vào người, đáp lại với vẻ thản nhiên như điều đó là rất - bình - thường.
-Đừng có đùa! – Hạo Phong nhướng mày.
-Chứ có ai mua đồ trang trí về để chơi không? Vậy mà cũng hỏi! – Bảo Tuệ bĩu môi trông hết sức trẻ con. Rồi như chợt nhớ cô liền lên tiếng hỏi. – Nhà cậu có tổ chức lễ giáng sinh không?
-Không! – Hạo Phong thẳng thừng đáp, hai tay gối ra sau đầu, ánh mắt nhìn thẳng ra phía trước trông rất nhàn hạ. – Bố mẹ tôi ở nước ngoài cả rồi, tôi chỉ có một mình ở nhà cùng với mấy người giúp việc! Nhà cậu có tổ chức không?
-Có, tôi cùng với mọi người ở biệt thự sẽ mở tiệc! Và đương nhiên là không có bố mẹ! – Bảo Tuệ khẽ nhìn vào giỏ đồ rồi quay sang đáp, ánh mắt cô có vẻ rất đồng cảm vì cả hai đều cùng một cảnh ngộ. Có cha mẹ, nhưng không có ai bên cạnh ngoài người giúp việc!
-Này!
-Gì?
-Tôi sang nhà cậu chơi vào buổi tối Lễ giáng sinh nhé! – Hạo Phong quay sang nở một nụ cười thật tươi, để lộ hàm răng đều tăm tắp, và cái khuyên tai hình đầu lâu được thay bằng một cây thông trông thật ngộ nghĩnh. Hóa ra cậu cũng có sở thích rất trẻ con.
-Tự nhiên, tôi sẽ đón tiếp! – Bảo Tuệ cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi như ánh mai, một nụ cười để lộ đôi lúm đồng tiền thật đáng yêu, kết hợp với khuôn mặt hoàn mỹ khi không hóa trang của cô thật đẹp!
Hạo Phong trông một vài khắc đã hóa ngẩn ngơ, rồi cũng lấy lại bình tĩnh.
-Để tôi xách giúp cậu!
Trên con đường rộn ràng của ngày giáng sinh, có một đôi nam nữ cùng nhau sóng bước, vừa đi họ vừa tán chuyện như những người bạn lâu năm (mà quả thật là vậy!). Nhìn họ, mọi người không khỏi nở một nụ cười. Bởi họ thật đáng yêu!