Osin Của Anh

“Tôi nói này, liệu có phải cậu chủ cả thích Sóc Nhỏ không nhỉ?” Thím Thẩm có nhiệm vụ dọn phòng đứng ngoài cửa bếp ló đầu vào nhìn trộm.

“Nhưng cậu chủ vốn đâu có thích mấy cô bé ngây thơ…” Thím Trần bây giờ là người làm vườn cũng ló đầu vào phòng bếp để xem phim.

“Đúng vậy, cậu chủ ba mươi tuổi, còn Sóc Nhỏ mới hai mươi, nếu cậu chủ thích Sóc Nhỏ thì chẳng phải là trâu già gặm cỏ non sao?” Bà Phúc Hảo là người quét dọn cũng ló đầu nhìn vào nhưng thân hình đồ sộ của bà có chút khó khăn.

“Hay cậu chủ chỉ coi con bé như em gái?” Lái xe Vương kinh ngạc.

“Mấy người nói sai cả rồi!” Một giọng nói khác vang lên.

Nghe vậy, bốn người phấn khởi quay đầu nhìn thấy quản gia Trần, mắt liền sáng lên.

“Vậy ông nói đi là thế nào?”

“Để tôi nói cho nghe…” Liếc mắt qua lại nhưng chỉ cười cười.

“Nói nhanh đi làm gì phải úp úp mở mở?” Cả bốn người đều nóng lòng muốn biết.

“Vội cái gì?” Ông chậm rãi nói. “Gần đây mấy người có thấy cậu chủ dính vào Tiêu Tung Thục không?”

“Có, cậu chủ ngày nào cũng lượn lờ quanh con bé. Hay là…”

Trong đầu xuất hiện những cảnh mờ ám, cả bốn ánh mắt đều sáng rỡ.

Quản gia Trần nói: “Những điều mấy người nói đều không sai nhưng đó là vì cậu chủ coi trọng năng lực của Tiêu Tung Thục, con bé vừa có thể nấu ăn ngon vừa có thể mát xa, lại phối hợp ăn ý với tôi… Ý tôi là con bé rất được việc, nhanh nhẹn, nên cậu chủ mới tin tưởng nó, thích tìm con bé, mấy người lo mà giúp đỡ nó làm việc.”

“Xùy ~~~” Cả bốn đều mở to mắt, thất vọng vì không như những gì họ tưởng tượng.

“Mấy người không tin sao. Tôi nói rồi, một cô gái nông thôn như Tiêu Tung Thục, cậu chủ không mê được đâu. Thế nên giữa hai người đó không có chuyện đen tối xảy ra. Hay tôi và mọi người đánh cược nhé, tôi chắc chắn… Ủa, đâu hết rồi?”

Chẳng ai thèm chú ý đến ông, tất cả đều tản ra đi làm việc của mình.

Việc cậu chủ thích Sóc Nhỏ là “xì-căng-đan” mới nhất trong biệt thự nhà Tư Đồ.

***

Một tuần sau, Tư Đồ Trác mới phát hiện ra nhiều ngày nay không thấy Tư Đồ Việt đâu, anh liền gọi Tiêu Tung Thục là người giúp việc riêng của em trai.

“Cậu chủ út đâu?”

“Tôi không biết, hai ngày nay đều không thấy.”

“Hai ngày?” Tư Đồ Trác nhíu mày. “Nó đi đâu?”

“Tôi không biết. Ông chủ nhỏ không nói với tôi.” Cô làm đúng theo như lời dặn của Tư Đồ Việt, cái gì cũng nói không biết, trên thực tế đúng là cô không biết thật.

Cúi đầu suy nghĩ, Tư Đồ Trác nhớ ra mấy ngày nay anh mải mê làm việc không chú ý đến A Việt.

“Sau này phiền cô theo dõi cậu chủ út, ngày nào cũng phải báo cáo lại với tôi.” Anh đoán thằng nhóc A Việt đang có âm mưu hay chơi trò gì đó.

“Hả?” Cô há hốc miệng.

“Có vấn đề gì không?”

“Dạ… có một vấn đề nhỏ.” Làm quái gì có vấn đề nhỏ mà là vấn đề cực kỳ lớn. Mới có một tuần mà cô đã rơi vào tình thế khó xử thế này.

Một bên là cậu chủ cả, một bên là ông chủ nhỏ, cả hai đều muốn cô làm gián điệp, cô không biết phải nghe ai?

“Vấn đề gì?”

“Dạ.” Cô vắt óc nghĩ ra được một lý do. “Bởi vì giờ giấc của cậu chủ không bình thường, tôi không thể theo dõi được đâu.”

“Không sao, cô theo sát được lúc nào thì theo sau đó báo cáo lại với tôi.”

“Dạ. Tôi hiểu rồi.” Cô miễn cưỡng đồng ý. Cô đến đây để làm người giúp việc thế mà kết quả lại trở thành gián điệp hai mặt. Thảm rồi!

“Ừm, không còn vấn đề gì nữa thì thay quần áo rồi đi ra ngoài với tôi.”

“Đi đâu ạ?”

“Đừng hỏi nhiều, cứ đi thay quần áo đi.” Anh ra lệnh.

“Nhưng hôm nay tôi muốn ở nhà xem ti vi, không đi được không?” Hôm nay là Chủ nhật, cô đã cố gắng làm xong tất cả công việc để được xem phim thần tượng.


“Tôi nói cô không nghe hả?” Anh trừng mắt nhìn khiến cô thấy da đầu mình run run.

“Được rồi, tôi đi là được chứ gì, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, sợ lắm.” Không được xem phim thần tượng, cô rầu rĩ lẩm bẩm.

“Cô nói cái gì?” Anh dịu giọng hỏi nhưng đưa tay lên làm bộ muốn véo hai cái má phúng phính của cô.

“Á!” Cô hoảng hốt lùi ra sau ba bước. “Tôi không nói gì hết, không nói gì hết.” Cô rối rít xua tay, sợ lại bị anh khủng bố.

Nhìn cô sợ hãi muốn chạy mất dép trông rất đáng yêu, anh nhếch môi cười.

“Thay vì thời gian cô đứng cãi lại tôi đi thay quần áo có tốt hơn không, nếu để tôi chờ…” Anh lại giơ mười ngón tay lên.

“Tôi đi thay liền… đi liền bây giờ.” Cô đi nhanh về phòng.

Tức thật! Lại ăn hiếp mình.

Vừa chạy lên cầu thang, Tiêu Tung Thục vừa chửi mắng Tư Đồ Trác.

***

“Whao! Sân golf.” Tiêu Tung Thục nhìn sân golf rộng lớn, thốt lên.

“Chỉ là cái sân golf, có gì đẹp đâu.”

“Rất rộng, khắp nơi đều là cỏ xanh mướt, thật mát mẻ.” Phong cảnh trải rộng trước mắt làm cô thấy nhớ cô nhi viện trên núi.

Từ nhỏ cô đã sống ở một cô nhi viện trên núi, bốn bề là núi là rừng, rất trong lành. Nhưng sau khi vào thành phố tìm việc làm, đi đâu cũng thấy các ngả đường đông đúc, lâu rồi mới được ngửi mùi của cây cỏ.

“Vì thế nên cô mới thích sân golf đến vậy?”

“Không phải, tôi yêu thiên nhiên.” Cô cười tươi như hoa dang hai tay ra đón gió, nhắm hai mắt ngẩng mặt lên trời để ánh nắng mặt trời chiếu rọi.

Nhìn nụ cười tươi như hoa của cô, Tư Đồ Trác nhếch môi cười sau đó làm theo cô, dang hai tay ra ngẩng đầu phơi nắng.

A, gió nhẹ mơn man, ánh nắng ấm áp, mùi cỏ thoang thoảng, thực sự khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Trước đây anh chỉ mải chơi golf không ngắm cảnh, bây giờ anh học cô cách cảm thụ thiên nhiên và cảm thấy dường như anh đã bỏ lỡ những cảm giác tuyệt vời.

“Tổng giám đốc Tư Đồ.”

Có ai đó gọi to làm Tư Đồ Trác và Tiêu Tung Thục đều mở mắt ra.

Nhìn thấy người vừa mới đến, Tư Đồ Trác nhàn nhạt chào.

“Tổng giám đốc Ôn.”

“Xin lỗi vì đã đến muộn.” Ôn Nhung Phương nói vậy nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là áy náy.

Dù công ty của ông ta không quy mô bằng tập đoàn Tư Đồ nhưng dựa vào vị thế là đối tác quan trọng trong chiến lược phát triển của tập đoàn Tư Đồ, nhất là 30% vốn đầu tư trong chiến lược đó là của ông ta rót vào nên ông ta không thấy mình dưới cơ.

“Không sao.” Tư Đồ Trác đáp lại.

“Hôm nay là sinh nhật con gái tôi nhưng ông bố đãng trí này lại quên mất hẹn đi đánh golf với cậu, vì thế để xin lỗi nó tôi đã đưa con bé đi cùng, mong rằng cậu sẽ không thấy phiền.”

Ôn Nhung Phương cười cười kéo con gái lên.

“Không.” Tư Đồ Trác nhìn lướt qua cô con gái.

Ôn Nhung Phương không chú ý đến thái độ lạnh nhạt của anh, tiếp tục giới thiệu. “Con gái tôi tên là Ôn Ngọc, rất xinh đẹp phải không? Nhìn nó ngượng ngùng vậy thôi chứ chơi golf không thua gì cánh đàn ông chúng ta. Sau này Tổng giám đốc Tư Đồ muốn tìm bạn chơi cùng cứ tìm nó.”

“Ba ~~~” Cô gái xinh đẹp dậm chân, nũng nịu.

“Con xấu hổ cái gì? Tổng giám đốc Tư Đồ là đối tác làm ăn với công ty chúng ta, con phải nhân cơ hội này học hỏi anh để sau này còn quản lý công ty nghe chưa?”

Ôn Nhung Phương trách mắng con gái rồi quay sang nói với Tư Đồ Trác: “Hai năm trước, con gái tôi đã lấy được bằng Tiến sĩ Quản trị kinh doanh ở Mỹ, hiện đang là cánh tay phải của tôi. Con bé rất thông minh, nhờ nó mà năm ngoái doanh thu của cả công ty đã tăng lên 5%”.

Nói đến con gái, vẻ mặt Ôn Nhung Phương đầy vẻ tự hào.

“Có cô con gái thông minh như vậy, tôi tin rằng công việc kinh doanh của ông luôn thuận buồm xuôi gió.”

Dù cô gái trước mặt xinh đẹp trắng trẻo da dẻ mịn màng nhưng Tư Đồ Trác chỉ nhìn Ôn Nhung Phương, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô gái ngốc nghếch đang đuổi theo một con bướm.

“Dĩ nhiên rồi, nhưng con gái lớn cũng phải gả chồng, nó thích ai là cứ đòi lấy chồng cho bằng được.”


Ôn Nhung Phương không biết đang vô tình hay cố tình nói bóng gió ám chỉ con gái mình thích Tư Đồ Trác, ánh mắt rất mờ ám.

Mặt Ôn Ngọc liền đỏ lên. “Ba ~~~!”

Rồi liếc nhìn Tư Đồ Trác, ánh mắt long lanh.

Không trả lời câu nói bóng gió của Ôn Nhung Phương, Tư Đồ Trác gọi to:

“Tiêu Tung Thục.”

“Dạ, có.” Đang đuổi theo con bướm, Tiêu Tung Thục liền đứng khựng lại, điểm danh.

“Con bướm đó chọc tức cô hay sao mà cô phải đuổi theo nó?”

Anh véo hai má phúng phính của cô, rất không thích việc cô chơi giỡn đến mức mồ hôi nhễ nhại.

Lại véo má mình.

Sực nhớ tới kinh nghiệm đau thương, cô hoảng hốt la lớn.

“Tôi không có ăn hiếp nó, tôi đang chơi đùa với nó mà.”

“Chơi đùa với một con bướm? Cô mấy tuổi rồi? Trẻ con.” Anh lại véo thêm mấy cái nữa nhưng không mạnh tay.

Không thấy đau, cô mới thả lỏng người nhưng má cứ bị anh véo, cô mất hết hứng chu miệng ra.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, đây là người nhặt bóng của anh hả?” Ôn Nhung Phương nhìn thấy Tư Đồ Trác thể hiện những hành động thân mật với Tiêu Tung Thục liền nghi ngờ quan hệ giữa hai người.

“Không, cô ấy là nhân viên của tôi.”

“Ở công ty?” Vì nhìn cô không giống một nhân viên văn phòng cho nên Ôn Nhung Phương liền tò mò.

“Ở nhà.”

“Là người giúp việc phải không?” Ôn Nhung Phương nhìn Tiêu Tung Thục bằng ánh mắt khinh thường.

Dù Ôn Nhung Phương nói đúng nhưng Tư Đồ Trác không thích thái độ coi thường người khác của ông ta.

Cho dù công việc của Tiêu Tung Thục đúng là thuộc loại lao động phổ thông nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy công việc đó đáng xấu hổ, ngược lại anh còn nể phục năng lực làm việc nhà của cô.

Trong vòng chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà cô có thể lau chùi căn biệt thự sáng choang như khách sạn năm sao, sắp xếp mọi thứ gọi gàng đâu ra đó khiến ai cũng nể phục.

Khi phỏng vấn cô, anh đã nghi ngờ năng lực của cô, thế nhưng sau một tháng sống chung nhà, cô đã hoàn thành xuất sắc công việc của mình, hơn nữa còn vượt qua cả mong muốn của anh, anh đang nghĩ đến việc tăng lương cho cô.

Anh nhíu mày phản bác lại vì Tiêu Tung Thục.

“Cô ấy đúng là người giúp việc nhưng năng lực làm việc của cô ấy rất xuất sắc, xứng đáng để gọi là chuyên gia.”

Thấy Tư Đồ Trác không vui, Ôn Nhung Phương ngượng ngùng sờ mũi không nói gì nữa.

“Hôm nay tổng giám đốc Tư Đồ đưa cô ấy đến để nhặt bóng ạ?” Ôn Ngọc lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng và cũng là để biết Tiêu Tung Thục là gì với Tư Đồ Trác.

“Không phải.” Tư Đồ Trác trả lời Ôn Ngọc nhưng lại nhìn Tiêu Tung Thục.

Anh đưa cô đến đây là để cô thư giãn đầu óc.

Mặc dù cô là người giúp việc còn anh là ông chủ, công việc của cô đúng là phải lau chùi dọn dẹp biệt thự nhưng cô quá hăng say làm việc khiến anh thấy khó chịu, bởi vì ôm đồm quá nhiều việc sẽ rất mệt người nên anh buộc lòng phải đưa cô ra khỏi biệt thự.

Đánh golf vốn để xã giao, thường thì anh sẽ để Quan Lĩnh cùng đi nhưng lần này anh không phân biệt công tư mà đưa cô đi theo.

“Vậy thì tại sao?” Ôn Ngọc rất muốn biết câu trả lời.

“Cũng không quan trọng lắm.” Tư Đồ Trác cầm quả bóng. “Không còn sớm nữa, tôi và cô ấy một đội, Tổng giám đốc Ôn và cô Ôn một đội, ta bắt đầu thôi.”

***

Ngay gậy đầu tiên Tiêu Tung Thục đã đưa được bóng vào lỗ khiến cả ba đều giật mình.

“Một gậy đã vào lỗ.” Nhìn quả bóng bay cao sau đó lọt lỗ, Ôn Nhung Phương há hốc miệng, đến ông còn phải mất đến ba gậy.


“Whao! Chó táp nhầm ruồi.” Tiêu Tung Thục kinh ngạc.

Họ đánh golf theo lượt, sau đó tính tỉ số, cô chưa từng đánh golf bao giờ nên lúc đầu đứng ngoài quan sát đến lượt cô đánh không ngờ mới đánh một gậy đã đưa được bóng vào lỗ.

Tư Đồ Trác kinh ngạc hỏi: “Cô biết chơi golf?”

“Làm gì có. Tôi xem người ta chơi golf trên ti vi.” Cô còn chẳng biết luật chơi như thế nào.

“Vậy sao cô làm được?” Nhiều năm đánh golf, anh chưa bao giờ nhìn thấy ai mới một gậy đã đưa được bóng vào lỗ.

“Tôi cũng không biết nữa.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy.

“Cô lợi hại thật.” Không được Tư Đồ Trác chú ý, thấy anh chỉ nhìn và nói chuyện với Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc chạy ngay lại nói chuyện với Tiêu Tung Thục cốt để thu hút sự chú ý của Tư Đồ Trác.

“Hên xui! Hên xui!” Được người đẹp khen ngợi, Tiêu Tung Thục bối rối.

“Nhưng ở đây cách lỗ đầu tiên 350, vậy mà cô mới đánh một gậy đã đưa được bóng vào lỗ, thể lực cô tốt thật đấy, tôi ngả mũ bái phục.” Dù đang khen ngợi nhưng người thông minh biết ngay có cả sự mỉa mai trong đó, nhưng Tiêu Tung Thục thì không thể biết được điều đó.

“Cám ơn cô đã khen ngợi, tôi không tự tin lắm vào thể lực của mình.” Cô vui vẻ xua tay.

“Chà, tôi chỉ mong bằng được một nửa cô, có vậy tôi mới có thể chơi tốt hơn được.” Ôn Ngọc làm bộ yếu thế.

“Thể lực chỉ cần rèn luyện là được mà, nếu cô muốn có thể lực tốt, cô có thể tập thể dục bằng nhiều cách, chẳng hạn như giặt nệm, mát xa cho đàn ông… Á, cậu chủ làm gì vậy?” Tư Đồ Trác bất ngờ véo má cô.

“Nói nhiều quá, đến lỗ tiếp theo.”

Nói xong, anh đeo túi gậy lên vai đi thẳng về phía trước.

“Xì.” Đang nói thì bị cắt ngang, cô quay đầu cười với Ôn Ngọc sau đó đuổi theo Tư Đồ Trác. “Cậu chủ, để tôi đeo túi cho.”

“Cô đừng có ồn nào nữa.” Anh bước chậm lại để cô đuổi kịp.

“Tôi ồn ào hồi nào?” Cô chạy hộc hơi mới đuổi kịp anh.

“Cô còn nói mình không ồn ào? Cả sân bóng đều nghe giọng của cô.”

“Làm gì đến mức đó.”

Anh cúi đầu xuống nhìn cô lùn hơn mình nhiều liền bật cười. “Một gậy đã đưa được bóng vào lỗ nhưng lỗ tiếp theo không dễ đánh đâu, bên trái là hố nước, cô nghĩ xem nên đánh thế nào?”

“Tôi đánh xạ lụi, đánh nhanh để còn về xem ti vi.”

Cô đang nghĩ xem làm thế nào để đánh nhanh nhất sau đó về nhà xem phim thần tượng, ít ra còn có thể xem được đoạn cuối.

“Ở đây có tất cả 18 lỗ, chắc phải chơi đến hai hiệp.”

“Hả? Tôi không chơi nữa, không chơi nữa.”

Nhìn cô tức tối dậm châm, anh gỡ mũ che nắng chụp lên đầu cô. “Im!”

“Năn nỉ anh đó, tôi không muốn chơi nữa, không chơi nữa đâu ~~~”

Không quan tâm đến cô, anh tiếp tục đi thẳng về phía trước để Tiêu Tung Thục đuổi theo sau khóc la, theo sau đó là tổng giám đốc Ôn và con gái, cả hai đều không vui.

“Ba! Tư Đồ Trác thích cô gái kia hả?”

Ôn Ngọc thấy ghen tị vì Tư Đồ Trác chỉ chú ý đến con bé kia.

“Không phải đâu, cô gái kia nhìn quá tầm thường.”

“Nhưng anh ấy rất thân mật với nó.”

Véo má, đeo túi và không hề nhìn mặc cô.

“Có lẽ cậu ta chỉ coi nó như em gái.”

“Thật ạ?” Cô rất muốn tin lời ba mình nhưng trực giác mách bảo với cô không phải vậy.

“Ba biết con thích Tư Đồ Trác nhưng tình cảm không thể gượng ép được, rất khó mới có cơ hội gần gũi với cậu ta, con phải nhân cơ hội này tiếp cậu cậu ta đi…”

“Nhưng còn cô gái kia…” Nó đã thu hút hết sự chú ý của Tư Đồ Trác.

“Con không tự tin sao?” Ôn Nhung Phước khích tướng.

“Dĩ nhiên là có.”

“Vậy đi thu hút sự chú ý của cậu ta đi, làm cho cậu tay thích con. Tư Đồ Trác là người nổi tiếng lạnh lùng, có lẽ lúc đầu sẽ hơi khó khăn nhưng bằng sự thông minh duyên dáng của con và…” Ôn Nhung Phương nhìn Tư Đồ Trác cười nói. “Và chúng ta lại là đối tác của tập đoàn Tư Đồ, đó cũng là một lợi thế.”

***

“Hơ! Mệt quá!” Tiêu Tung Thục như quả bóng bị xì hết hơi, nằm bẹp trên mặt bàn.

“Đánh vậy mà cũng mệt.” Chó táp nhầm ruồi chỉ được một lần, gậy đưa bóng lọt lỗ đó đúng là hên xui, các gậy sau cô đều đánh trật lất làm ai cũng cười.


Gậy nào của Tiêu Tung Thục không đưa bóng bay vào hố nước thì cũng sa hố cát, cô bị quần tơi tả suốt 18 lỗ cho đến tận bữa tối.

“Mệt quá. Không biết đánh bao nhiêu gậy nữa.” Tay, eo, mông, cả người đều rã rời.

“562 gậy”. Tư Đồ Trác nói.

“Thảm thật.” Ôn Ngọc ngồi một bên chế nhạo, sau đó cười tươi yểu điệu nói. “Nhưng chỉ cần chăm chỉ luyện tập sẽ đánh tốt thôi.”

Được an ủi, Tiêu Tung Thục cảm động suýt nữa thì khóc.

“Cám ơn chị đã khích lệ nhưng có đánh chết tôi cũng không chơi golf nữa.”

Nghe thế, mắt Ôn Ngọc sáng lên, làm bộ tiếc nuối: “Vậy cô không thể chơi golf với cậu chủ được nữa rồi nhỉ?”

“Cảm tạ trời đất.” Tiêu Tung Thục vui vẻ nói to không ngờ gáy bị đập mạnh một cái liền ôm đầu.

“Không có ý chí, đánh dở thì càng phải luyện tập.”

“Tôi không tập…” Nghĩ đến việc anh sẽ lại dẫn cô đi đánh golf, cô liền ôm cánh tay anh năn nỉ. “Cậu chủ, đừng tra tấn tôi nữa, tôi tình nguyện bị phạt lau chùi dọn dẹp biệt tự từ trên xuống dưới, chỉ cần cậu chủ đừng bắt tôi đi đánh golf.”

Thấy cô ôm cánh tay mình, Tư Đồ Trác cảm thấy trong lòng trào dâng cảm xúc ngọt ngào. Anh nhếch môi cười, vuốt mái tóc đuôi ngựa hơi rối của cô. “Cô lảm nhảm gì vậy?”

Thấy Tư Đồ Trác cưng chiều Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc càng đố kị, liếc mắt nhìn ba mình.

Người thông minh như Tư Đồ Trác dĩ nhiên biết việc Ôn Nhung Phương cố tình đưa con gái theo là có ý đồ nên anh đã lơ đẹp Ôn Ngọc.

Anh cứ nghĩ rằng hai cha con họ biết ý mà rút lui không ngờ đến giờ vẫn chưa thôi hy vọng.

Không phải đây là lần đầu tiên các cô gái muốn tiếp cận anh, với những tình huống như thế này, anh đã quá quen và biết cách đối phó.

“Chúng ta không cần phải ký hợp đồng ngay bây giờ, nếu tổng giám đốc Ôn đã bỏ lỡ sinh nhật của con gái thì ông hãy dành thời gian cho con gái, chúng tôi về trước.”

“Hả?” Không ngờ được rằng anh lại nói như vậy, Ôn Nhung Phương sửng sốt.

“Tối nay tôi có tổ chức một bữa tiệc mừng sinh, nếu Tổng giám đốc có thời gian, xin vui lòng đến chung vui…” Ôn Ngọc dũng cảm mời Tư Đồ Trác.

“Xin lỗi, tôi phải về nhà ăn cơm.” Anh kéo Tiêu Tung Thục đang ngủ gục trên bàn dậy.

Ôn Ngọc vẫn không từ bỏ ý định. “Chúng ta có thể đến một nhà hàng nào đó ăn cơm.”

“Tôi quen ăn cơm nhà.” Tư Đồ Trác thẳng thắn trả lời.

“Đồ ăn ở nhà ngon đến vậy hả?”

Thấy anh liên tục từ chối, Ôn Nhung bỏ luôn hình tượng dịu dàng, gắt gỏng.

“Rất ngon, hợp khẩu vị của tôi.” Anh vừa nói vừa nhìn Tiêu Tung Thục đang nhăn trán nhíu mày vì cả người đau nhức.

Sau khi ăn đồ ăn cô nấu, anh liền chán ngấy việc phải ăn đồ ăn bên ngoài, hàng ngày điều anh mong chờ nhất là hết giờ làm việc được về nhà ăn bữa tối do cô chuẩn bị sau đó sẽ được cô mát xa.

Nhưng điều quan trong nhất là anh thích cảm giác khi có cô ở bên anh.

Không có cô, anh luôn cảm thấy cô đơn.

Đang rã rời cả người, bỗng dưng có sự đụng chạm làm Tiêu Tung Thục có cảm giác như bị điện giật.

“Úi!” Cô nhảy dựng lên nhìn qua nhìn lại. “Có điện ở đây. Chỗ nào đó bị rò điện.”

“Chỗ nào rò điện? Đang nằm mơ hả? Về thôi.” Anh lại véo hai má phúng phính của cô.

“Về nhà?” Cô sửng sốt sau đó sung sướng nhảy dựng lên. “A! Được về nhà rồi, tôi sắp được xem phim rồi.”

Vì quá vui sướng, cô quay lại bắt tay Ôn Ngọc. “Hôm nay rất vui khi được làm quen với chị. Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó cô bắt tay Ôn Nhung Phương. “Chú Ôn, rất hân hạnh được biết chú, cháu chúc chú luôn dồi dào sức khỏe. Tạm biệt.”

Sau khi bắt tay cả hai người đó, cô hí hửng đuổi theo Tư Đồ Trác, rời khỏi sân golf.

Nhìn Tư Đồ Trác lạnh lùng bỏ đi, Ôn Ngọc bực bội.

“Ba, anh ấy đâu có coi cô bé giúp việc đó là em gái, rõ ràng anh ấy thích con nhỏ đó mà…”

“Không ngờ, mắt thẫm mỹ của Tư Đồ Trác lại kém như vậy.”

Với một người lạnh lùng nghiêm túc như Tư Đồ Trác lại thích một cô gái tầm thường, điều này khiến ông thấy bất ngờ.

“Nếu là một cô gái hoàn hảo thì con chịu thua nhưng sao lại là đứa con gái ngây thơ quê mùa đó?” Ôn Ngọc nắm hai tay lại nhìn bóng lưng Tiêu Tung Thục đi xa dần. Cô phải làm sao để chiếm được tình cảm của Tư Đồ Trác đây?

Ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Tư Đồ Trác, cô đã ngưỡng mộ anh. Sau khi biết anh thông minh tài giỏi như thế nào, cô quyết tâm nếu không phải anh thì không lấy.

Trong ba năm đó, cô đã từ chối rất nhiều người đàn ông theo đuổi mình tập trung học tập sau đó đến công ty của gia đình rèn luyện bản thân để xứng đôi với anh, vậy mà anh lại chỉ cười với cô gái quê mùa đó, hơn nữa, cô ta chỉ là một đứa giúp việc tầm thường.

Có lẽ chẳng qua anh chỉ nhất thời say mê con nhỏ đó, cô sẽ đưa anh ra khỏi bùa mê thuốc lý của nó.

Cô sẽ làm cho anh nhận ra rằng chỉ có cô mới xứng đáng với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận