Ôsin Nổi Loạn

Hôm nay là thứ 7 chắc chắn Trịnh Kim sẽ ở trường nên thời gian này là rất dễ hành động. Trịnh Kim sáng sớm đã đến nhà Trịnh Kim rình đến lúc anh ra ngoài mới vào trường. Nên kế hoạch “ thăng tiến” của anh nhất định thành công.
Hai người đã lọt được vào bên trong, Kim Anh thở phào :
- May cổng này dễ trèo.
- Ừ đúng thật. – Nói rồi anh ra hiệu vào trong.
Ngó trước ngó sau lần mò lên bậc tam cấp, cậu sờ tay vàp nắm cửa .
“ Biết ngay tên này không khoá mà .” Vì chơi thân với Trịnh Kim nên anh cũng hiểu phần nào tính khí của anh.
Kim Anh ngạc nhiên chẳng nhẽ đi ăn cắp mà dễ dàng thế à. Nhà tên này giàu nhưng chắc không có đồ gì quý nên mới để cửa này chứ. Tưởng No1 thế nào.
Nhưng …..
Kim Anh va Tử Kỳ đã bước vào trong . Phòng khách của nhà Trịnh Kim rất đơn giản nhưng nó đủ đồ đạc tiện nghe, mà toàn đồ đắt tiền nên đi vào đến chỗ nào mình cũng không nở sử dụng nó . Chiếc tivi tinh thể lỏng to và đắt nhất hiện nay, còn xem được cả 3D được đặt ở góc trái, phía dưới là bộ ghế sa-long màu đỏ sữa được thiết kế rất đẹp. Một kệ sách ở phía phải. Tầng một là các sách về lĩnh vực kinh doanh – là bố của Thế Nam để vào, kệ 2 là những tác phẩm nổi tiếng được bọc và cất gĩư cẩn thần, chắc là của mẹ Thế Nam để lại. Kệ 3 là những mô hình tàu nhà, …. Nó thật cầu kỳ, chắc phải tốn rất nhiều thời gian để làm nên. Cái này chắc chắn của Thế Nam.
- Tên này đúng là biết cách hưởng thụ. Đúng là No1 có khác.
- Này, - Tử Kỳ vỗ vai Kim Anh ra hiệu cho cô nói nhỏ và chỉ tay về phía có cánh cửa màu trắng. Rồi khẽ bảo ,
- Kia là phòng Kim, cậu vào đó, tôi ở ngoài canh cho. Nếu nghe thấy tiếng “meo” là phải chuồn đấy.
Trịnh Kim đang ngủ trong phòng nghe thấy tiếng động, anh bật dậy suy nghĩ rồi vào nhà vệ sinh đứng.
Kim Anh hé mở cửa phòng, không thấy ai. Cô yên tâm bước vào nhìn một lượt rồi thầm nhận xét, căn phòng đẹp thật, đúng là tên đáng ghét còn đẹp hơn phòng mình nữa. Chiếc giường màu trắng toát vẻ lạnh lung tượng trưng No1. Chiếc rèm với hoa văn đơn giản phía chân, màu trắng ngà làm cho con phòng hài hoà màu sắc. Nhìn lên phía tường nơi có lồng khung hình của cậu, Kim Anh cười thầm . “Đáầm cũng biết chụp hình.”. Ngay cả lúc chụp ảnh mà cũng không thèm cười một cái nữa. Hai hang long mi đen hơi cong, dôi long mày khẽ nhíu vào nhau, môi mím hờ, lại ánh mắt sắc lạnh như kiểu cậu ta bị bắt ép chụp ảnh vậy.
Quay nhìn phía bên phải, cũng có một bộ bàn ghế nhưng nhìn bộ này có vẻ thoải mái hơn, hai bên còn có nút ấn để phía dưới có một bục để nằm ngủ, rất thoải mái.
Kim Anh tự gõ đầu mình, lầm bẩm :

- Chết, giờ không phải lúc ngắm ngiá lung tung .
Nhìn trên chiếc bàn có chiếc laptop cô nhanh chóng đi đến. Cầm chiếc laptop lên rồi hí hửng. “ Xong! Hoàn thành nhiệm vụ.” Cô ôm chiếc laptop vào người vui mừng. “ Từ nay mình sẽ thoát nợ lại còn giúp được Tử Kỳ hoàn thành tâm nguyện nữa chứ.”
- Cậu là ai.
Kim Anh đang vui mình quên đi việc có mặt của người khác, giọng co tỏ rõ vẻ vui mừng, không quay người cô phấy tay :
- Ai ngày mai tớ nói.
Rùng mình, Kim Anh sực tỉnh. Cô quay phắt lại thì thấy Trịnh Kim đang khoanh tay trước ngực dựa tường nhíu màu nhìn cô. Kim Anh lung túng như gà mắc thóc, cô kéo sụp mũ xuống. Cúi mặt ôm chiếc laptop giả vờ ra ngoài.
Trịnh Kim đưa tay chặn ngay Kim Anh lại :
- Không nghe tôi hỏi à.
Cô giật bắn người :
- Hả.
Trịnh Kim nhíu mày nhìn cô từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Hàng lông mày cau lại, anh gằn từng tiếng :
- Cậu, là, ai.
Kim Anh run giọng :
- Tôi… tôi…
Trịnh Kim nhanh tay hất ngược chiếc mũ của Kim Anh ra sau rồi tháo cả chiếc khẩu trang sặc sỡ hoa lá của cô ra, Kim Anh vội lấy chiếc laptop đưa lên che mặt. Anh cũng lây luôn chiếc laptop xuống. Cô cúi mặt lí nhí :
- Xin, xin lỗi…. tôi… không cố ý…
- Cậu vào đây định làm gì.
Cô chỉ tay ra ngoài phòng.
Tử Kỳ đứng ngoài sốt hết cả ruột, anh đi gần gần lại phòng nhưng mắt vẫn dõi theo ra hướng cửa nói vọng vào :
- Xong chưa, lâu thế.
Vừa lúc cửa bật mở, Tử Kỳ quay lại tưởng Kim Anh đã lấy được.
Nụ cười chưa nở đã tắt ngay, anh đông cứng người. Quay người định đánh bài chuồn thì bị Trịnh Kim kéo áo lại, anh nói giọng thật nhẹ nhàng nhưng đủ làm người khác phải rùng mình:
- Tự túc đi.
Tử Kỳ biết ý, anh tự tay tháo mũ. “Nhỏ Kim Anh đáng nguồn rủa, đúng là chả làm được việc gì.”Tháo nốt khẩu trang, anh cười xởi lời :
- Kim đáng yêu, hì … hì…
Anh tra hỏi :
- Saocauj và cô ta đi cùng nhau vào nhà tôi làm gì?
Tử Kỳ rối quá chối biến :

- Làm gì đâu. Bọn tớ đang chơi đột kích ấy mà. Hì … hì…
Trịnh Kim quay sang nhìn Kim Anh, bắt được ánh mắt của anh, cô vội cụp mi xuống. Hai tay bấu chặt vào nhau dáng vẻ như mèo con vậy.
- Cậu nói đi.
- Thật… thật ra…
- Thật ra là bọn tớ …bọn tớ muốn vào nhà thăm cậu. Bất ngờ chưa. - Tử Kỳ nói chen vào.
Kim Anh cười cười hùa theo :
- Đúng, đúng rồi. Là đến thăm cậu. Bất ngờ chưa He… He…
Hai người nhìn nhau cười như hai kẻ ngốc.
Gương mặt khó đăm đăm :
- 5 phút để nói lên sự thật.
Kim Anh giật thót cả mình khi nghe Trịnh Kim to tiếng, Tử Kỳ cũng hoảng không kém. Cô dơ tay lê như cấp 1 đòi ý kiến. Trịnh Kim suýt bật cười với dáng vẻ ngờ ngệch của cô, nhưng vẫn lạnh lung, anh quay mặt đi nơi khác .
Kim Anh kéo Tử Kỳ ra một góc nhà nói thật bé :
- Tôi nghĩ nên nói thật đi. Biết đâu cậu tat ha cho mình thì sao.
Tử Kỳ nhăn nhó thì thào lại :
- Vậy thì mất mặt lắm. Không được.
- Được mà.
- Không.
- Được.
- Không.
- Tôi nói được là được.

Dứt câu, cô quay lại chỗ Trịnh Kim đang đứng. Tử Kỳ chạy theo kéo tay cô lại, Kim Anh hất tay nói nhanh :
- Thật ra, Tử Kỳ muốn lấy được chiếc laptop của cậu để tìm nhừng tài luệc mà cậu đang học và bí quyết để đứng nhất trường ấy mà. Hì… hì…
Trịnh Kim xuay sang nhìn Tử Kỳ đang mặt đỏ như gấc. Cười như mếu. Anh không nói gì đi vào trong phòng cầm chiếc laptop mở ra. Có ảnh một bé gái một bé trai đang ngồi trên chiếc đu cười toe toét. Nụ cười đứa nào cũng tươi như hoa. Anh thay hình nền. Cho vào ổ C: rồi khoá mã lại.
Mang ra ngoài, đưa cho Tử Kỳ.
Kim Anh đứng sát vào người Tử Kỳ mồm lép nhép như nhai kẹo cao su.” Thấy chưa, nhờ tôi nói lên sự thật nên cậu ta mủi lòng đồng ý cho cậu mượn đấy. Mau cầm đi.” Tử Kỳ cũng vừa cười vừa nói với Kim Anh một câu rất ngớ ngấn ,” Dễ như vậy sao.”
Thấy Tử Kỳ vẫn đứng đờ người nhìn Trịnh Kim, Kim Anh huých tay cậu :
- Còn không mau cầm lấy.
Tử Kỳ làm theo như cái máy, một câu hỏi thật ngớ ngẩn nữa lại vang lên :
- Cậu cho mượn thật chứ.
Trịnh Kim gật đầu, Tử Kỳ gật theo, anh ngồi thụp xuống snà nhà, mặt tươi tói, Kim Anh cũng ngồi xuống theo :
Mở máy ra, hai người căng mắt để tìm và xem dữ lieu của Trịnh Kim nhưng đều không thấy. “ Không lẽ thẵng Tú Anh lừa mình.”
Đi lại phía tủ lạnh, lấy chai nước. Dựa một bên vai vào tủ lạnh, Trịnh Kim nói :
- Tìm được chưa?
- Tìm mãi không thấy, cậu dấu ở phần nào vậy. – Kim Anh nhanh mồm, nhanh miệng.
Đúng lúc ấy, một bong người đi vào, cười toe toét :
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 22


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận