Ôsin Nổi Loạn

Một tiếng hét thất thanh trong nhà vệ sinh vang lên. Kim Anh giật mình chạy vào. Thấy Trâm Nhi đang ôm mặt ngồi thụp xuống dưới đất. Mặt tái mét.
- Sao thế. Thích khách à?
- Ma.
- Đâu đâu.
- Ở trong gương.- Cô chỉ chỉ vào gương nói.
- Đâu. Làm gì có.
Kim Anh ngó dọc ngó ngang cái gương nhưng vẫn không thấy “con ma” đâu.
Trâm Nhi cũng ngó nghiêng rồi đứng dậy chỉ vào gương.
- Kia Kìa. – Nói rồi cô lại ngồi thụp xuống.
Kim Anh nhìn cô chỉ “con ma” trong gương mà cười nắc nẻ.
- Trời ơi. Em chứ ai. Ha…Ha. Ma nào. Làm chị hết hồn.
- Gì. Em á.
Trâm Nhi đứng dậy lấy khăn giấy quệt mặt mình.
- Đúng thật. Là em. Kim Anh chị chơi em đấy à.
- Đâu có. Cách “make up” này đang mốt chứ bộ.
Nói rồi cô chạy tót ra ngoài.
- Thay nhanh chị còn thay nữa. Không có người phát hiện bây giờ.
Trước khi đi, Trâm Nhi đã chuẩn bị hai bộ đồ để lúc về thay, ra ngoài đường không ai nhìn thấy. May mà có chuẩn bị trước không thì… Kim Anh “thúi” mặt mất.
Thay đồ xong, hai người quay lại sảnh. Tử Kỳ nhìn thấy một cô nàng mặc váy trắng hở lưng và vai, chiếc váy xòe phía dưới, nhìn rất đáng yêu. Cô nàng ấy lại còn bới hết tóc lên để lộ chiếc cổ cao trắng ngần thanh thoát. Nhìn có vẻ quen quen. Anh trố mắt :
- Kim… Kim Anh…
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của Tử Kỳ tưởng Kim Anh lại thay đổi style khác. Ai dè là hai thiếu nữ xinh đẹp. Người con gái đi cạnh cô cũng xinh không kém ( nói đúng là xinh hơn ). Mái tóc rêu nổi bật với làn da trắng, được làm phồng tự nhiên đy cùng bộ váy màu cam lệch vai, bó sát người tôn lên những đường cong cơ thể. Đôi chân dài, trắng. Làm Tú Anh nhìn không chớp mắt.
Lấy lại tinh thần, Tử Kỳ nói :
- Xác ướp nhảy hip hop cũng ra dáng đấy nhỉ.
Kim Anh lườm Tử Kỳ không thương tiếc :
- Tôi chưa nói đến cậu đâu. Đừng có bắt chuyện với rôi.

Mất cả hứng, cậu im bặt đi vì biết vụ lần trước Kim Anh sẽ không tha cho mình.
- Ê. Chị nhờ mày trông nhỏ em chị mà sao mày cứ lo tán tỉnh mấy cô chân dài bám đuôi kia vậy.
Không nghe lời chất vấn của chị, Tú Anh cứ dán mắt nhìn vào người Trâm Nhi, làm cô thấy mất tự nhiên phải nhìn đi nơi khác :
- Ai đây nữa vậy ? Lại mọc thêm một nhỏ em nữa à.
- Trâm Nhi đấy.
Tú Anh ngạc nhiên nhìn Trâm Nhi. “búp bê ma Nhật” đây sao. So với gương mặt “lai’ không giống ai lúc nãy thì bây giờ cô thật xinh xắn, làn da trắng mịn. Bộ đồ rất hợp với dáng người cô. Cái miệng nhỏ xinh, mũi dọc dừa. Nhưng ánh mắt thì thật buồn..
Kim Anh thấy Tú Anh cứ nhìn Trâm Nhi dò xét không nói gì, cô hắng giọng :
- Ừ.. hừm. Sao. Ngạc nhiên chưa. Xinh không em.
Tử Kỳ xen vào :
- Xinh.
Cô trợn mắt nhìn lại anh, anh ngậm luôn miệng lại quay đi sang phía Thế Du nói chuyện.
- Xinh thì sao. Chị này hỏi linh tinh.
“ Bây giờ là phần dành cho các bạn trẻ của chúng ta. Hãy nhanh chân lên phía tôi và đăng ký bài hát mình muốn thể hiện. Chúng tôi sẽ có 3 phần quà cực hấp dẫn cho 3 người được mọi người ủng hộ nhất….. “
Cả khán phòng vỗ tay về trò chơi hấp dẫn này.
Kim Anh quay ngoắt lên bục theo dõi thể lệ, cô nói :
- Chờ chị tí. Đi đây đã.
Nói rồi, cô chạy vụt lên nói với Thế Nam :
- Tí anh mời người tên là Trâm Nhi lên hát một bài cho em nhé.
- Ai vậy, Mà hát bài gì.
- Thì anh cứ mời lên đi, lên rồi nó muốn hát bài gì tuỳ. Em có việc mà. Nhờ anh cả đấy.
Chưa để Thế Nam nói thêm cô đã chạy xuống vị trí cũ, mặt cười hớn hở.
Mọi người thi nhau lên đăng kí trò chơi, Tú Anh bảo :
- Kỳ lên làm 1 bài, Du cũng vậy. Lên thể hiện tài năng piano đi chứ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
Thế Du im lặng nãy giờ mới lên tiếng :
- Không hứng thú.
Tử Kỳ thêm vào :
- Me too.
- Hôm nay sinh nhật cậu, cậu phải tặng một bài cho mọi người chứ. – Kim Anh nhanh mồm nhanh miệng.
- Thỉnh thoảng thở được 1 câu rất chí lí.
- Đúng rồi đấy.
Mọi người hùa vào theo Kim Anh, nhưng Thế Du vẫn lạnh tanh không nói câu nào, khoanh tay tỏ vẻ dứt khát.
- Không thích.
- Không thích cũng phải thích.
Ba cái miệng đồng thanh.
“ Xin mời cô Trâm Nhi lên sân khấu, thể hiện bài…”
Nói đến đây, anh im lặng chờ nhân vật được mời lên. Đúng là Kim Anh làm anh khó xử,
Kim Anh cười tươi, dục :
- Kìa gọi em kìa, lên đi.
- Ơ… nhưng. – Cô nàng ngơ ngác.
“ Xin mời cô Trâm Nhi lên sân khấu, thể hiện bài…”
Nói đến đây, anh im lặng chờ nhân vật được mời lên. Đúng là Kim Anh làm anh khó xử,
Kim Anh cười tươi, dục :

- Kìa gọi em kìa, lên đi.
- Ơ… nhưng. – Cô nàng ngơ ngác.
Đẩy người Trâm Nhi lên sân khấu, Kim Anh cười động viên :
- Hát đi, coi như giảm street.
Đưa micro cho Trâm Nhi, Thế Nam hỏi :
- Em hát bài gì.
- Có thể cho em mượn cây ghita được không,
- Ừm được. - Thế Nam cười nhẹ đến nói với ban nhạc cho cô mượn cây đàn guitar. Và anh còn kéo ghế cùng micro ra giữa sân khấu cho cô.
Kim Anh ngồi vào ghể cầm cây đàn guitar, bắt đầu dạo khúc đầu.
- Huýt… Huýt…
Kim Anh gào ầm lên để cổ vũ cho Trâm Nhi.
Cơn mưa đêm nay mang theo nỗi đau buồn
Và cơn gió thoáng qua, ngóng chờ...anh
Khi cô đơn vây quanh cho con phố thêm yên lặng
Trong tiếng mưa...Chợt dòng nước mắt lăn dài...ohoh
Có những lúc em đã cố quên
Giấu nước mắt sâu trong trái tim
Phút trống vắng cô đơn
Giọt mưa rơi ướt đôi mi...ướt đôi vai gầy
Đã có lúc em như đã quên
Và đã có lúc không gian sẽ yên bình
Đã có lúc em tin thời gian dần trôi
Xin hạt mưa đừng rơi đừng rơi mãi cho niềm đau về anh được chôn giấu
Please dont hurt me babe ! Ma babe ! Please babe
Nơi này không còn ai, còn ai nữa, con đường riêng mình em, mình em bước
Please dont lie me babe,oh babe,ma babe , please babe…
Cô nhẹ nhàng hoà với bản nhạc. Ánh mắt nhìn vào không trung một khoảng nhất định. Bàn tay khẽ chỉnh âm và gảy. Tiếng hát trong mà sao hát bản nhạc lại buồn đến thế.
Cả khan phòng im lặng nghe Trâm Nhi hát. Giọng cô như đang khóc một tiếng khóc cảm thông cho cô gái trong bài hát hay chính là thương cho mình.
- Trâm Nhi hát hay thật. Không bù cho mình.
Kim Anh hai tay chắp vào nhau than thở.
- Yên xem nào.

Tú Anh đang tập trung bỗng bị tiếng Kim Anh làm cho mất tập trung, anh gắt nhỏ.
Trâm Nhi hát thêm một lần nữa rồi đứng lên cảm ơn mọi người rồi bước xuống bục.
“ Bis… Bis…”
Tiếng vỗ tay giờ mới vang lên, nhưng cô không hề vui, mà còn buồn hơn. Đi thẳng xuống chỗ Kim Anh.
- Không ngờ em hát với chơi đàn hay đến thế. – Kim Anh tấm tắc khen.
- Biết thế đăng ký mấy bài. – Đã lừa người ta lên sân khấu mà cô lại còn kêu thế. Đúng là câu nói made in Kim Anh mà.
Trâm Nhi nhăn mặt:
- Mấy bài nữa. Chắc em xỉu luôn quá.
Tử Kỳ tự nhiên lại ló mặt vào đá đểu Kim Anh :
- Con gái người ta ít nhất là phải giỏi một cái gì đấy mới hấp dẫn được đàn ông chứ đâu như một số người đã gà còn tỏ ra nguy hiểm. Hơ.. Hơ…
Kim Anh bậm môi liếc Tử Kỳ. “Đợi đấy đến trường thì biết tay cô.Hứ.” Kim Anh huých tay Tú Anh.
- Sao, thấy em chị thế nào. - Mặc kệ Tử Kỳ, Kim Anh xớn xác.
Anh khẽ cười thay cho lời nói. Anh cảm thấy Trâm Nhi rất thân thuộc với anh nhưng nhất thời không nhận ra. Anh đang cố nhớ lại nhưng hình như là không được rồi.
- Vậy thì hai cưng thử tìm hiểu nhau đi nhé. – Kim Anh vỗ tay đánh “bốp” rồi nháy nháy mắt với Tú Anh.
Trâm Nhi e thẹn, cô đỏ bừng mặt bấu nhẹ vào tay Kim Anh nói nhỏ :
- Chị này. Nói thế vô duyên quá. Phải kín đáo chứ.
- Cần gì. Giờ cứ phải huỵch toẹt ra mới được. Hi… Hi…
Tú Anh mỉm cười nhẹ, quay sang nói với cô :
- Nếu em đồng ý.
- Nó chờ mỗi câu này thôi đấy. Hi…Hi…
Cô nhanh mồm nhanh miệng trả lời thay cho Trâm Nhi, còn Trâm Nhi cô nàng đang trợn tròn mắt nhìn Tú Anh.
Tử Kỳ táy máy kéo Tú Anh đẩy sang đứng cạnh Trâm Nhi nói nhỏ :
- Một em đã sập bẫy.
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 27


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận