Ôsin Nổi Loạn

Ông Phùng đi rồi Thế Du vào phòng, cô đang ngủ đường gân tay ở khuỷ nhô lên vì đang truyền nước.
Anh khẽ đi đi lại lại một hồi suy nghĩ, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn cô thật chăm chú, sắc mặt đã trở nên hồng hào, tóc vén hết sang bên vai nhìn cô thật chăm chú, tim như thắt lại, Kim Anh khẽ cựa mình nằm nghiêng sang làm những sợi tóc mái lại phủ xuống mặt, có sợi còn bị vướng vào môi.
Bàn tay khẽ đưa lên không trung.
Nó chợt đóng băng lại khi nhận ra ngoài trời đang mưa.
Mưa! Mưa lại rơi! Thế Du nhìn về phía cửa sổ trong suốt đang bị những hạt mưa tạt vào, chảy lăn tăn trên kính rồi lại rơi xuống bệ.
Chỉ còn lại một khoảng cách, lần thứ hai anh không thể nào chạm được vào khuôn mặt ấy/ Sao lại không thể chạm?
Mưa! Có lẽ nó là một rào cản mà anh không thể vượt qua được, những hạt mưa nhỏ như rơi vọng trong trí nhớ của anh, đầu óc anh quay cuồng, tim thắt lại, tâm trạng hỗn loạn. Bàn tay nắm chặt vào nhau như không muốn buông ra, khoảng thời gian đó biến thành những khoảng lặng vô hình.
“Ầm”
Chợt có tiếng sấm làm Kim Anh giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh căn phòng có mùi ête sộc vào mũi, cô khẽ hít hà kiếm chút không khí trong lành nhưng không được.
Do được truyền nước và uống thuốc và bệnh cũng không có gì nghiêm trọng, nên chỉ ngủ giấc ngắn Kim Anh cảm thấy khoẻ hắn lên, cô thực sự không muốn đến cái chỗ chết choc đầy mùi ête này nhưng không ngờ ba cô cứ nằng nặc đòi đi. Mà không biết ba đâu rồi.
Ngó quanh nhìn, thì bỗng một tiếng nói quen quen vang lên :
- Dậy rồi à. Ăn gì không tôi đi mua cho.
Cái gì, mình có nghe nhầm không tên này chắc chắn vào đây uống nhầm thuốc rồi.
Thấy Kim Anh không phản ứng cứ giương mắt nhìn mình, Thế Du nhướng nhướng long mày :
- Này, không phải trong lúc ốm mới nhìn ra tôi siêu đẹp trai, cực thu hút đúng không.
Ặc, cái gì vậy, hôm nay tên này đúng là lên cơn rồi, không ổn rồi. Bình thường hắn có quan tâm với nhăn nhỏ thế đâu…. À… hôm nay mình bị ốm nên hắn mới tốt vậy. Hehe… Chết cưng rồi cưng ơi… Chị sẽ hành hạ để trả thù cưng mới được. Giờ thì xem ôsin nổi loạn đây. Haha….
Kim Anh ho lên một tràng, giọng yếu ớt nói :
- Thế Du… cậu cho tôi về nhà được không. Ở đây mùi ête kinh lắm.
Lấy cốc nước cho Kim Anh uống đỡ ho, anh nghiêm giọng :
- Bác sĩ bảo ở đây đêm nay để theo dõi đã rồi mai về.
Kim Anh tự dưng giựt kim tiêm ra, rồi vén tay áo lên gồng tay ròi chỉ vào con “chuột nhắt” trên tay mình :
- Thấy chưa, tôi khoẻ rồi mà, tôi ở đây chắc bệnh nặng hơn mất. Đi mà.
- Không được.
- Đi, đi mà.
Ở đây thì làm sao hành hạ được anh. Xuỳ.
Kim Anh cố lấy giọng nũng nịu nhất ra, nhìn Thế Du đắm đuối nói.
- Đi….
Không ngờ chiêu này có hiệu quả, Thế Du gật đầu cái rụp, thấy thế Kim Anh mừng rú lên nhưng nhớ đây là bệnh viện nên ngồi xuống giường cười toe toét, phòng bệnh không có người chỉ có mỗi Kim Anh và Thế Du nên không ai biết hai người có ý định tẩu thoát.
- Từ từ có một điều kiện.
Biết ngay mà.
- Lại trò gì mới à.
- Ừ.
Cái tên này thẳng thắn gớm.
- Phải về nhà tôi.
- Sao. Kim Anh thủ thế đứng nhìn Thế Du.
- Này cậu đừng nghĩ cậu quyến rũ được rôi, cậu không phải mẫu người tôi thích đâu. Làm thế để bác trai yên tâm thôi nếu bác biết cậu về bác sẽ bắt cậu quay lại viện thôi. Với lại bây giờ nửa đêm rồi lúc nãy bác đã mệt khi chăm sóc cho cậu rồi giờ chắc cũng đang ngủ về sẽ làm phiền đến bác. Hiểu chưa.
Nghe Thế Du giải thích một tràng mà Kim Anh sang mắt ra cô buột miệng kêu lên :
- Thâm thuý thật.
Kim Anh ngô ngê của Kim Anh làm Thế Du buồn cười, nhưng vẫn cố làm vẻ nghiêm trọng nói :
- Sao. Chịu thì về không thì ở lại.
lại hít một hơi, mùi ête sộc vào mũi, cô trả lời ngay tức khắc :
- Về.
- Tốt.
………………..
- A…. ra ngoài thật tốt. May có ca cấp cứu nên mọi người không để ý. May quá. Haha…
Kim Anh ra ngoài bắt đầu hít hít rồi hò hét như trẻ con.
- Thế Du.
- Tôi có việc muốn nói.
Vẫn không có câu đáp mà chỉ có ánh mắt bảo “ Nói đi.”
- Ừm… là….
Kim Anh bỗng đỏ mặt, miệng lắp bắp:
Rồi mắt bỗng sáng lên, ánh mắt vẻ tinh quái :
- Dừng lại ở kia đi.
Là một cửa hàng tạp hoá ở bên đường.
- Có chuyện gì.
- Là… hôm nay tôi đến kì nhưng đến nhà cậu làm gì có cái ấy, nhỡ ấy ra thì không hay. Mà giờ về nhà cũng không hay.
Nên cậu … vào mua hộ tôi được không.
Kim Anh nói luyến thắng, sắc mặt Thế Du chuyển sang tím, rồi đỏ lựng hai tai lên, rồi lại trắng bệch khi nghe câu cuối.
HaHa… biết lợi hại của tôi rôi chứ.
- Tôi, đang ốm ra ngoài trời lại mưa với lạnh thế này sẽ cảm lại mà khéo còn cảm nặng hơn mất.
- Cậu…
Thế Du nhìn ra cửa hàng tạp hoá ban đêm, chỉ có một người phụ nữ trung trung tuổi và một cậu trai vừa bước ra, còn xung quanh không có bong người.
- Tôi sẽ cho cậu mượn chăn để cuốn.
Ặc. tên này bị điên à.
- Không được, thế sẽ toát mồ hôi còn nóng hơn. Cậu mua cho tôi đi loại….
Dù sao diễn cũng diễn cho đạt, chuyện này là chuyện bình thường tôi không ngại sao cậu phải ngại chứ.
Thế Du lừ mắt quay sang nhìn Kim Anh như muốn ăn tươi nuốt sống, tay nắm chốt mở cửa xe bước xuống.
Kim Anh hết hồn khi thấy Thế Du nhìn mình như muốn đồ sát cô run lẩy bẩy nhưn lại cười khằng khặc trên xe khi thấy Thế Du đứng ngập ngừng ở cửa rồi lúc sau ưỡn lưng đi thẳng vào trong bảo cô bán quầy. Lúc nói anh còn không dám nhìn lên, tay giữ khư khư cổ áo để che nửa miệng.
- Haha… Trịnh Kim của trường đây à.
- Giờ thì biết tay chị haha.
- Phải chụp một píc làm kỉ niệm mới được.,.
Nói là làm Kim Anh dơ máy chụp khi Trịnh Kim một tay cầm túi, một tay đưa tiền. Đúng lúc chụp xong thì Thế Du quay lại nhìn. Kim Anh cất vội máy rồi ngồi ôm bụng :
Mở cửa xe, Thế Du vứt luôn chiếc túi bong đen ra ghế sau rồi cho xe chạy như bốc hơi, hưa trong long không bao giờ đi qua đấy nữa.
- ơ không phải loại này, là loại … mà.
- Cậu… có muốn tôi giết cậu không. Im mồm.
Kim Anh im re nhưng lại ngồi quay mặt ra nhìn cửa sổ cười khúc khích.
Lần sau tên này mà bát nạt mình ốm cho coi. Haha….
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 56


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui