Người chơi ăn thức ăn trong Satisfy để cảm thấy no và phục hồi máu. Thực phẩm là một nguồn năng lượng thiết yếu.
Nhưng những món ăn do Idan làm lại rất độc hại.
[Bạn đã ăn phải thức ăn tồi tệ.]
[Bạn đã bị ngộ độc thực phẩm.]
[Bạn đã kháng lại.]
[Bạn đã tiêu thụ một thứ không nên ăn.]
[Bạn đã bị ngộ độc (nặng).]
[Bạn đã kháng lại.]
“…”
“Sao nào? Có ngon không? ”
Trên đường đến Kars – thủ đô của Vương quốc Cho.
Grid đang đi cùng Idan và Yang Fei, và cậu phải chịu đựng những cơn đau khủng khiếp mỗi khi ăn thức ăn. Cậu ấy như đang bị tra tấn bởi một chuyên gia tra tấn.
“Ta muốn ông chế biến món ăn mà ít nhất mọi người có thể ăn được, kể cả khi nó có không ngon đi nữa… Nhưng chín trong số mười món ăn chỉ là đồ bỏ đi.”
Vậy thì không thể cung cấp thực phẩm hiện tại do Idan làm ra cho các thành viên và binh lính Chơi Đồ Mạnh được. Nếu tất cả họ đều bị ngộ độc thực phẩm thì chính phủ sẽ tê liệt và đó sẽ là một tình huống chưa từng có mất.
“Mình đành phải liên tục ăn để cải thiện kỹ năng nấu nướng của Idan vậy.”
Grid quyết tâm sẽ hy sinh bản thân mình.
Trong suốt hành trình, cậu đã nhờ Idan liên tục làm đồ ăn cho mình. Đó không phải là việc mà ai đó với tâm trí bình thường có thể làm được.
Grid đã tự đặt mình xuống vực thẳm của địa ngục vì lợi ích của Chơi Đồ Mạnh.
“Grid, uống chút trà đi.”
Grid đang muốn nôn sau khi bị ngộ độc thực phẩm.
Yang Fei với vẻ mặt buồn bã tiến lại gần với món trà.
“Cảm ơn…”
[Bạn đã uống trà Berenas.]
[Tâm trí và cơ thể của bạn đã trở nên bình tâm. Tốc độ hồi máu đã tăng 10% trong 1 phút.]
Vị giác thối rữa của cậu ấy đã được chữa lành nhờ Yang Fei.
Yang Fei thông minh và linh hoạt, và cô cũng là một bậc thầy về trà. Cỏ, hoa, lá và cành cây cô hái dọc đường đã được pha thành trà và thể hiện tác dụng đáng kinh ngạc.
“Cô học kỹ thuật này ở đâu thế?”
“Đó là kỹ năng tôi đã học được khi làm việc trong nhà hàng của Idan mấy năm qua. Thi thoảng, khách hàng sẽ bị ngộ độc thực phẩm và rơi vào tình trạng khủng hoảng …”
“…”
Đó thực sự là một câu trả lời vô lý.
Tuy nhiên, Grid rất vui mừng khi biết rằng Yang Fei là người tốt bụng.
“Cô ấy giỏi phát hiện tài năng và đứa trẻ này cũng biết rằng mạng sống của con người là quý giá.”
Nhưng đó là một sự hiểu lầm.
Vì ấn tượng ấy đã không tồn tại được lâu.
“Nếu tôi không làm gì thì sẽ có khách hàng bị Idan giết sớm thôi. Nếu nhà hàng mà bị đóng cửa thì tôi sẽ bị mất việc phải không? Còn rất nhiều tiền lương chưa được trả nữa.”
“…Ta hiểu rồi.”
Càng nhìn thì cậu càng thấy Yang Fei sẽ phù hợp với Rabbit hơn.
‘Nếu giao Yang Fei cho Rabbit, cô ấy sẽ hỗ trợ anh ta được hẳn hoi và hiệu quả công việc sẽ tăng lên.’
Trước hết, cậu ấy không thể giao Yang Fei cho Lord được.
‘Tên giỏi giang đó sẽ khiến bất kỳ cô gái nào trở thành người yêu của hắn ta, không quan trọng ngoại hình hay tuổi tác như nào.’
Tất nhiên, Lord bé bỏng vẫn không biết gì về điều đó cả. Cậu bé chỉ đang nghĩ người yêu cũng giống như bạn bè mà thôi. Vấn đề ở đây là các cô gái không nghĩ như vậy.
‘Các thiếu nữ đã mơ về một ngày nào đó trở thành vợ của… Chờ đã?’
Grid chợt tưởng tượng ra một điều khi nghĩ về Lord.
“Nếu Lord đủ 12 tuổi và bị bắt đến Đế Quốc làm con tin …”
Chẳng phải tất cả cô gái trong Đế Quốc đều sẽ trở thành người yêu của nó sao?
‘Lord của mình thật tuyệt vời!’
Cha mẹ nào mà chẳng khen con cái.
Đó là lẽ tự nhiên khi Grid ca ngợi Lord – vị thiên tài xuất sắc nhất lục địa.
Sự tin tưởng của Grid vào Lord đã lớn hơn cả một ngọn núi.
“Trong Đế Quốc, có rất nhiều chỗ để Lord chơi … Mà không được, Lord không thể bị bắt làm con tin được.”
Keng.
Grid vuốt ve chiếc vòng cổ mà cậu nhận được từ Lord.
‘Vì Lord, mình cần có sức mạnh để chống lại Đế Quốc. Mình không thể để Lord có bất kỳ trải nghiệm đau đớn nào được. “
Cậu ấy có thể chịu đựng việc ăn các món ăn của Idan nếu cậu ấy nghĩ đến điều này.
Grid chuẩn bị tinh thần trong khi Idan nấu thức ăn bằng cách sử dụng thịt của một con quái vật mới săn được.Muto điều hành một doanh nghiệp vừa và nhỏ với khối lượng giao dịch hàng tháng gần 10.000 lượng vàng.
“Nó không dễ dàng như mình nghĩ.”
Anh ta hiện đang là thương nhân đứng thứ ba và là người đi tiên phong ở lục địa phía Đông.
Anh ta có ước mơ khám phá lục địa phía Đông và tăng lượng khách hàng của mình lên.
Tuy nhiên, lục địa phía Đông là quá khó so với lục địa phía Tây. Giao dịch với hầu hết các NPC là không hề dễ dàng, cho dù chức vị của họ là như nào đi nữa. Ngoài ra, cấp độ của quái vật trên lục địa là quá cao nên việc di chuyển giữa các thị trấn và làng mạc là điều không dễ dàng.
“Danh tiếng mà mình đã xây dựng trên Lục địa phía Tây không có tác dụng ở đây nên mình cảm thấy mình như một tân thủ hoàn toàn vậy.”
Nếu anh ta tăng số lượng khách hàng của mình ở lục địa phía Đông lên thì anh ta sẽ có được nhiều sản phẩm đặc biệt và trở nên dễ cạnh tranh hơn.
Và một khi khối lượng giao dịch và lợi nhuận của anh ta tăng lên đáng kể, anh ta sẽ vươn lên dẫn đầu bảng xếp hạng thương nhân.
Muto đã mơ về một tương lai rực rỡ nhưng giờ anh đã phải trở nên lo lắng. Vì 10 ngày qua anh ta đã không có bất kỳ khách hàng nào cả, nên sự nhiệt tình của anh ta bắt đầu giảm sút.
‘Nếu người dân lục địa phía Đông tin rằng mình có thể di chuyển tự do giữa 2 lục địa thì mình sẽ có thể dễ dàng mở rộng công việc kinh doanh của mình.’
Nhưng người dân lục địa phía Đông lại không tin vào khả năng di chuyển liên lục địa. Họ tin rằng Muto đã bị kéo về lục địa phía Đông do một vụ tai nạn nào đó.
“Arrr, thật bực bội.”
Trong quá khứ, Muto là người chủ yếu tập trung vào việc trao đổi với Bá Tước Butin của Đế Quốc Saharan. Lãnh địa của Bá Tước Butin được coi là khu nghỉ dưỡng dành cho giới quý tộc và Muto thường bán những sản phẩm xa xỉ ở đó.
Nhưng một ngày nọ, mối quan hệ của anh ta với Bá Tước Butin đã bị hủy hoại. Đó là khi cát Reidan bắt đầu được bán như một phương thuốc trường sinh.
Khi công thức ‘Bá Tước Butin = phương thuốc trường sinh xa xỉ’ vô lý bắt đầu được thiết lập nên thì sự quan tâm của các quý tộc đối với sản phẩm xa xỉ của Muto đã giảm đi. Sau đó, Muto đã trở nên không có giá trị.
Muto cần Lục địa phía Đông để phục hồi cho mình. Nếu anh ta không tăng được tài khoản ở đây, anh ta sẽ không thể đối phó được với tình trạng giảm dần của khối lượng giao dịch của công ty anh ta.
‘Nhìn vào xu hướng gần đây thì mình có thể sẽ tụt xuống hạng 7 mất.’
Nếu anh ta bị tụt hạng, anh ta sẽ có khả năng mất các nhà tài trợ. Niềm tự hào thương nhân của anh ta đã bị đập tan
Muto đang di chuyển khắp Lục địa phía Đông với những người lính đánh thuê mà anh ta thuê.
‘Sau khi đến Kars, mình phải gặp Vua Cho mới dược. Nếu mình cho nhà vua xem văn hóa của Lục địa phía Tây… Ơ? ‘
Họ bỗng phải dừng lại tại chỗ.
Vì một cảnh tượng ngoạn mục đang diễn ra ở thung lũng núi phía xa.
“Đây là kỹ thuật bí mật đã được truyền lại trong gia đình tôi qua nhiều thế hệ! Phi lê cá! Kỹ năng của tôi đã được tập luyện liên tục để chuẩn bị cho bữa trưa hôm nay!”
“Kkhông-Không, đây không phải là cá chép đâu, mà là nàng tiên cá đấy…”
“Thì nó vẫn là nửa cá mà. Có chuyện gì à?”
“…?”
Đó là một cảnh hiếm gặp.
Con quái vật nàng tiên cá cấp 300 trong thung lũng đang run rẩy khi một người đàn ông trung niên cầm con dao làm bếp đứng gần chúng.
Nhưng điều ấn tượng nhất là người đàn ông tóc đen đang cố gắng giữ người đàn ông trung niên lại khỏi lũ nàng tiên cá.
“Grid…?”
Nghề Huyền Thoại đầu tiên và vị vua đầu tiên.
Người đàn ông nổi tiếng nhất thế giới đã đạt được vô số kỳ tích.
“Tại sao anh ta lại ở đây?”
Đây có phải là một sự trùng hợp không? Muto hoang mang
Một nụ cười đã xuất hiện trên khuôn mặt của anh ta.
“Đây có thể là một mối quan hệ định mệnh.”
Trên thực tế, Muto là một người rất ghét Grid.
Đó là bởi vì Grid chính là người đã bắt đầu bán phương thuốc trường sinh từ Reidan.
Nói một cách chính xác, sự sụp đổ của Muto chính là do Grid. Đó là lẽ tự nhiên để anh ta cảm thấy phẫn uất.
Nhưng vào lúc này, cảm xúc đó của Muto dành cho Grid đã bị cuốn trôi đi mất.
Đó là bởi vì anh ta nghĩ rằng mìnhđã bị ràng buộc với Grid bởi sợi dây của số phận.
“Tôi đang định nghỉ ngơi ở thung lũng đó nhưng có người đã đến đó trước.”
“Ngài có phiền không?”
Một lính đánh thuê hỏi Muto.
Muto lắc đầu.
“Tất cả đầu của các ngươi sẽ bị cắt nếu các ngươi yêu cầu anh ta rời đi đấy.”
“…?”
Các lính đánh thuê cau mày.
Họ là những chiến binh mạnh nhất của Zentu. Muto đã thuê họ vì anh ta công nhận sự thật này.
Vậy mà Muto nói là người đàn ông tóc đen đó sẽ giết tất cả bọn họ ư?
“Ta không thể chấp nhận được.”
Zentu.
Đó là một ngôi làng gần bầy chuột độc đã bị ai đó phá hủy vài tháng trước.
Để có thể tồn tại trước lũ chuột, cư dân của Zentu đã không ngừng rèn luyện và đạt được danh hiệu chiến binh. Họ rất tự hào về kỹ năng của mình.
“Chúng ta sẽ xem liệu hắn ta có thực sự mạnh hơn chúng ta không?”
Những người lính đánh thuê đã không thể che giấu cảm giác khó chịu của họ.
“Này, đừng có ăn thịt nàng tiên cá. Nó giống như thịt người đấy.”
Bùm!
Bùmmmm!!
“…?”
Một vụ nổ đã diễn ra trong thung lũng.
Đó là một hiện tượng xảy ra khi người đàn ông tóc đen kia sử dụng kiếm pháp và phép thuật.
“Không… không thể nào.”
Những người lính đánh thuê không nói nên lời.
Họ còn khó có thể một chọi một với những nàng tiên cá của Thung lũng Jam. Các nàng tiên cá đó là đủ mạnh để được so sánh với những con chuột độc.
Nhưng gã tóc đen kia đã có thể hạ gục hàng chục nàng tiên cá chỉ trong nháy mắt. Đẳng cấp của hắn ta là khác hẳn họ.
“Sao nào? Anh ta thuộc đẳng cấp khác đúng không? Tôi nghe nói rằng các chiến binh Zentu rất ngưỡng mộ những người mạnh mẽ. Anh ta chẳng mạnh sao?”
“Ực.”
Những người lính đánh thuê không thể đáp lại Muto. Họ chỉ có thể nuốt nước bọt. Họ nổi da gà.
“Nếu chúng ta gặp anh ta mà không biết trước …”
“Thì giờ chúng ta sẽ giống như những nàng tiên cá.”
Họ đã nổi da gà chỉ với việc tưởng tượng ra điều đó.
‘Hả?’
Tất cả lính đánh thuê đều lắc đầu.
Đột nhiên, người đàn ông tóc đen lấy ra một cây kim và chỉ và bắt đầu khâu vá.
“Cái-Cái gì?”
Những người lính đánh thuê đã rất ngạc nhiên.
Muto còn ngạc nhiên hơn họ.
‘Khâu vải à? Grid là một thợ rèn mà có thể may vải như thế à? ‘
Anh ta thực sự không chỉ là một người nổi tiếng không thôi.
Họ đã tình cờ gặp nhau mấy lần và Grid luôn là nguồn cơn.
Muto đã bị thuyết phục bởi một điều.
“Đây là cơ hội của mình.”
Cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay sẽ là cơ hội của cả đời người.
“Được rồi đi nào. Trước hết, chúng ta hãy chào đón anh ta. “
Muto hít một hơi thật sâu để thoát khỏi sự căng thẳng và phấn khích của mình trước khi bước đến Grid cùng với những người lính đánh thuê của mình.
Anh ta có thể ngửi thấy mùi thức ăn ôi thiu khi đến gần hơn nhưng anh ta không quan tâm.