[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

“ Wow… “

“Ohh! “

Nhóm của Lee Junho run rẩy. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một thứ vũ khí sáng chói đến thế.

“Hắn quả là một người chơi đáng kinh ngạc có thể xử gọn con nhện hẻm núi”.

“ Dù trông ngu ngu nhưng hắn chắc chắn là một người cấp cao rồi! Ngon, chẳng biết khi nào chúng ta mới được như vậy”.

Trước ánh nhìn khao khát của bọn họ, Shin Youngwoo chém đứt đoạn tơ nhện giăng trên tường chỉ với một nhát dao. Nhóm của Lee Junho một lần nữa tràn đầy ngưỡng mộ.

“Hắn xử lí đống mạng nhện đó dễ dàng dù chúng không hề suy chuyển trước những đòn tấn công phối hợp của chúng ta”.

Shin Youngwoo nhún vai trước những ánh mắt hớn hở đầy ngưỡng mộ của nhóm Lee Junho.

“Những kẻ không xử được cái mạng nhện cỡ này thì đúng thật quá kém cỏi và thảm hại”.

“… “

Giọng điệu đầy cay nghiệt! Lee Junho và Sim Kiwan nổi nóng. Với tính cách của Lee Junho thì cậu thường đã chửi đổng lên rồi, nhưng cậu cố kiềm chế vì biết mình đang ở kèo dưới.

“ Haha, chúng tôi vẫn còn là những người chơi cấp thấp thôi. Việc giải quyết mấy cái mạng nhện này khá là khó khăn cho chúng tôi. Thế nên làm ơn hãy giúp chúng tôi với. Nếu cậu từ chối, chúng tôi sẽ không tài nào thoát được và chết là cái chắc!”

Lee Junho cười một cách quỵ lụy, đây đúng là điều mà Shin Youngwoo lần đầu được thấy.

‘ Thằng này chẳng phải luôn dương dương tự đắc chẳng sợ bố con thằng nào hay sao? Sao giờ nó lại như này? ‘

Shin Youngwoo xém không nhịn được cười. Cậu khum cằm ra vẻ uể oải.

“Hmmm…tại sao ta phải cứu các người nhỉ? Ta được lợi gì từ việc này? Ta vốn đã ghét cay ghét đắng làm việc không công.”

Gã đàn ông sau lớp mũ sọ kia rõ ràng đang đòi tiền công! Lee Junho đã nghĩ rằng tên đó đúng là một tên khốn vô tâm, nhưng Junho không còn cách nào khác.

“Chúng tôi đã dành phần lớn tiền để mua thuốc hồi phục cả rồi, nên chúng tôi chỉ còn lại một ít phòng thân.”

“Đừng có tỏ ra yếu kém vậy chứ, các người xem nhẹ mạng sống của mình đến vậy à? “.

“…Chắc ngài cũng biết, chúng tôi đâu phải những người chơi cấp cao nên làm gì gì có nhiều tiền.”

“Dựa vào đám trang bị của bọn ngươi, không phải ít nhất cũng cấp 80 à? Nếu gom hết lại thì cũng phải được một khoản kha khá đấy chứ? “

“ Nếu đưa hết tài sản cho ngài thì chúng tôi biết sống thế nào…? Xin hãy rủ lòng thương cho bọn yếu kém này.”

Shin Youngwoo cảm thấy phấn khích khi chứng kiến cảnh Lee Junho van xin. Cậu cảm thấy như thể cậu bị táo bón tận mười năm rồi cuối cùng cũng được chữa khỏi.

‘ Hắn luôn hà hiếp mình, tỏ vẻ ta đây trước những con người yếu đuối bị bắt nạt… Kukuk, được rồi! Hôm nay ta sẽ trả hết nỗi hận từ trước đến giờ! Đây quả là cơ hội ngàn năm có một để phục thù và rửa mối nhục này. 『 Thợ Rèn Nổi Giận 』!’

[“Thợ Rèn Nổi Giận “ được kích hoạt, sức tấn công và tốc đánh của bạn được gia tăng đáng kể trong 20 giây. ]
Shin Youngwoo thề sẽ cho Lee Junho biết thế nào là cảm giác bị ăn hiếp. Rồi cậu bắt đầu tấn công mà không hề báo trước.

Peeok!

“UGHHH… “

Lee Junho gào lên khi bị đánh bằng tay không, nhưng thốn hệt như búa tạ giáng xuống.

Đây không phải nói quá, dù chỉ mới cấp 86, Shin Youngwoo lại có trên 700 điểm sức mạnh.Chưa kể [ Thợ Rèn Nổi Giận ] còn đang kích hoạt.

Thậm chí nếu Shin Youngwoo không có Nghề huyền thoại, hoặc chỉ số khủng, Lee Junho cũng chỉ là một chiến binh cấp 88 bình thường, cộng hết điểm vào chỉ số sức mạnh thay vì phòng thủ. Thế nên những đòn tấn công của Shin thực sự nguy hiểm.

Lee Junho không được trang bị giáp xịn, nên lúc này hắn đã gần cửa tử sau khi lãnh trên dưới 200 đấm của Shin Youngwoo. Không khó để đấm 200 lần vào một người không có sức kháng cự.

“ A-anh làm gì thế? “

Shin Youngwoo cười, nhìn Lee Junho và nở một nụ cười tựa ác quỷ.

“Ngươi không định trả tiền nhưng vẫn đòi được cứu? Không biết nhục à?”

Bụp!

“ Hự!”

Shin Youngwoo đấm vào bụng Lee Junho một lần nữa, khiến hắn phụt ra một ngụm máu nhỏ. Shin Youngwoo vung tay lên, đấm thẳng vào cằm Lee Junho.

“Hự! Hự! “

“Khụ! Đ-Đừng! Ngài sẽ thả nếu chúng tôi trả tiền đúng chứ? Nhưng chúng tôi không đem theo tiền. “

“Chẳng phải mấy lọ hồi phục các ngươi đã mua này cũng khá đáng giá sao? “

“Ngài thật sự muốn chúng tôi đưa hết tài sản à? “

“Đúng vậy, bọn khốn.”

“Hự! “

“Ugh c- chờ một chút! Xin dừng tay! Xin ngài hãy nghĩ lại! Ngài muốn tôi đưa hết tài sản của mình cho ngài chỉ vì chém đứt vài cái mạng nhện? “

“Vài cái mạng nhện? Với ta chúng đúng chỉ là mạng nhện, còn với các ngươi thì sao hả? Các ngươi đâu thể thoát ra khỏi đống tơ này và sẽ từ từ mà chết thôi! “

Peok peok!

“Ack! T-Tôi hiểu rồi! Xin lỗi! Tôi đã sai rồi. X-Xin tha cho tôi! Tôi sẽ đưa ngài hết những gì tôi có!”

“Được rồi “

“Hả? “

“Ta không cần tiền”

“Ngài đùa phải không? Haha! Hahaha! Ngài hài hước thật đấy! Ngài đang vui đùa một chút vì đằng nào ngài cũng cứu chúng tôi phải không? “

“Ngươi nói cái gì thế? Ta? Cứu các ngươi? “

“Hả? Chẳng phải tôi đã nói sẽ đưa hết những gì tôi có nếu ngài cứu tôi sao? “

“Thằng ngu này! Làm sao ta biết ngươi có đưa ta hết toàn bộ thật không? Lỡ ngươi có 100 vàng, đưa ta 1 vàng rồi nói ‘ xin lỗi tôi chỉ có chừng này’ thì sao hả? “

“Không! Tôi làm gì dám! “

“Hừ, thậm chí có đưa hết thì ta cũng chẳng cứu. “

“Tại sao?! “

“Vì ta ghét những tên lỗ mãng. “

Bam bam bam!

Trên cửa sổ tổ đội, thanh máu của Junho dần tuột xuống. Máu của một chiến binh đang giảm một cách đáng kể chỉ bởi những đòn đấm tay không? Choi Chansung và Sim Kiwan sợ đến mức run cầm cập.

‘Lee Junho cộng hết điểm vào chỉ số sức mạnh, nhưng lượng máu cơ bản của lớp chiến binh đã rất cao rồi. Thế mà chỉ sát thương từ tay không… Mạnh…! Hắn rất mạnh. Hẳn đó là lí do hắn có thể săn nhện hẻm núi. Nhưng!’

‘ Chết tiệt!’

‘Tại sao lại tra tấn người đang nhờ giúp? Nếu không muốn thì lờ đi là được rồi?’

Lee Junho bị đánh đến mức không cử động được, như một con chó tội nghiệp bị trói ở một góc cây trong vườn.

Hai người kia dù không ưa gì hắn, cũng buộc phải lên tiếng.

“Này! Tại sao lại vô cớ đánh người thế, bọn tôi thậm chí chưa làm gì sai mà? “ Sim Kiwan gặng hỏi.

Shin Youngwoo ngừng đánh, lườm sang. Sim Kiwan giật nảy người.

‘Ánh nhìn của hắn… không phải ánh nhìn bình thường của một con người! ‘

Ánh mắt của Shin Youngwoo, qua kẽ hở của chiếc mũ, ánh lên sự điên loạn…

Bam Bam bam!

“Agh! Ughh!Ughhhh!!! “

Không như Lee Junho, Sim Kiwan thuộc lớp pháp sư, nên lượng máu cơ bản rất thấp. Vì lẽ đó nên nửa cây máu của hắn đã vơi chỉ sau 10 phút bị ăn đấm. Sim Kiwan muốn chửi lên, nhưng không dám.

“X-Xin hãy tha cho tôi… “

Shin Youngwoo ngạc nhiên,

”Cái gì? Tha cho ngươi? Muốn sống? Hahaha! Hử? Thật sự muốn sống hả? Muahaha! Này! Sao nhìn lo lắng thế kia? Được rồi, ta tiếp tục nhé! “

“Aaaghhh! “

“… … …. “

Choi Changsung nhìn cảnh tượng trước mắt và ước rằng nó chỉ là một giấc mơ. Người mà họ nhờ cứu hóa ra lại là một tên điên muốn đồ sát họ. Thế méo nào lại thế?

“Hắn là kẻ chuyên đồ sát người chơi à? (Player Killer)

Satisfy có hệ thống cho phép người chơi có thể đồ sát nhau để cướp vật phẩm, hoặc theo yêu cầu của ai đó. Nhưng số này không nhiều, do những bất lợi nó mang đến. Một người chơi bình thường ở Satisfy hiếm khi gặp người chơi đồ sát. Tuy nhiên hiện tại hắn đang ở trước mặt họ, như từ trên trời rơi xuống, đúng là trong cái rủi có cái xui.

“… Vừa phải thôi. “

Lee Junho, người im lặng một lúc nãy giờ sau khi bị đánh gục, lên tiếng khi Sim Kiwan bị đánh. Shin Youngwoo lại lườm sang.

“Ngươi vừa mới nói gì? “

“Tao nói mày vừa phải thôi, thằng chó! “ Lee Junho hét lên.

Tiếng hét vang vọng khắp hang động. Đó là chí khí của một chiến binh. Sim Kiwan, mặt bê bết máu nhìn sang Lee Junho một cách trông chờ.

‘Đúng vậy! Junho, cho thằng khốn tâm thần này biết mày không phải hạng tầm thường đi’

Sim Kiwan cũng chỉ theo và ngưỡng mộ Lee Junho, mặt khác Junho là giang hồ thứ thiệt. Không sợ trời, chẳng sợ đất, nghe đâu cha mẹ hắn còn phải kiêng dè.

Sim Kiwan quen biết hắn cũng lâu rồi, nên biết rõ tính bạo lực của Lee Junho, Kiwan đã nghĩ bằng cách nào đó Junho có thể đối đầu với tên đội mũ. Nhưng…

“Sao mày gào rú trong cái mạng nhện này thế? Sao thế? Thằng rác rưởi? Chẳng phải mày chỉ là một con chó thôi à? Hả? “

Hự Hự!

“ Tao không dừng lại đấy! Mày làm gì gì nào? Hả? Hả?”

Bam bam bam!

“ Sao mày không tự thoát khỏi mấy cái mạng nhện trước rồi gào xem nào? Thằng khốn kém cỏi. “

Ặcccccc!

Lee Junho có thể mạnh ở đời thực, nhưng đây là Viên mãn giới, sức mạnh thể chất ngoài đời chẳng nghĩa lý gì cả. Kẻ mạnh thì nằm trên, ở đây, Shin Youngwoo là kẻ mạnh.

Bam bam bam!

Lee Junho chật vật tìm cách thoát khỏi mạng nhện trước khi lườm Shin Youngwoo. Sau đó hắn thều thào một cách giận dữ,

”Ê thằng chó, mày sống ở đâu? Dám gặp tao ngoài đời không? Nói tao biết mày ở đâu, tao sẽ tìm và giết mày! “

Bất giác rợn người, Shin Youngwoo biết mình đang ở kèo trên hoàn toàn, nhưng cậu vẫn không ngăn được cảm giác bất an bởi những lời Lee Junho vừa nói. Sau đó. Shin Youngwoo sực nhớ lại, không có cách nào Lee Junho có thể biết được danh tính thật của cậu, và khẳng khái đáp trả,

”Tao? Tao sống ở Argentina, thằng ngu. “

Argentina! Đất nước lớn thứ 8 thế giới, dù dân số ít hơn Hàn Quốc (đứng 109). Một đất nước nổi tiếng với truyền thống bóng đá, cũng như thức ăn, asado chẳng hạn. (Thịt cừu xiên hun khói). Nhưng trên hết, nó nằm phía bên kia bán cầu so với Hàn Quốc.

Bam bam bam!

Sau khi biết tên tâm thần ở quá xa, Lee Junho liền thay đổi thái độ,

”T-Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi đã không biết vị trí của mình, nên làm ơn hãy dừng lại, tôi thật sự xin lỗi, xin hãy tha cho tôi, tôi sẽ chết mất. “

Khác với Shin Youngwoo, người chơi có thể săn quái cấp cao nhờ vật phẩm xịn và chỉ số khủng. Lee Junho chỉ là một người chơi bình thường. Sẽ mất khối thời gian để phục hồi lượng kinh nghiệm đã mất khi chết, chưa kể còn rớt mất vật phẩm nữa chứ.

Nên Lee Junho thật sự không muốn chết. Trong những người bạn cũ cùng lớp, Junho được gọi là chó điên nhưng hắn đúng thật là một tên giang hồ điển hình.

Nếu cơ thể Lee Junho không kẹt cứng trong tơ nhện, có lẽ Shin Youngwoo đã cho hắn cơ hội liếm chân mình rồi.

“Sủa như một con chó đi. À, thêm nữa gọi tao là ông chủ. Rồi tao sẽ cứu mày. “

“T-Thật chứ? “

“Thật. “

“Thế thì tôi sẽ sủa. Gâ…! “

Ngay lúc Lee Junho vừa định sủa, Choi Changsung xen vào:”Mày định làm thật à? Junho? “

Choi Changsung chẳng ưa gì Lee Junho, nhưng là bạn thì không thể làm ngơ được.

“Chết một lần thì sao? Chưa kể chắc gì hắn thả mày dù đã thực hiện yêu cầu? “

Shin Youngwoo đã biết chắc khi thấy Choi Changsung vẫn bình tĩnh, khác với Lee Junho và Sim Kiwan đang run rẩy.

‘Choi Changsung! Hắn đứng sau Lee Junho, hắn là đại ca, hắn đứng sau Lee Junho những chúng ta còn học trung học.’

Sau cùng Shin Youngwoo tiến đến trước mặt và bắt đầu đánh Choi Changsung.

Hự!

Choi Changsung còn ít máu nên hắn nhận sát thương cao nhất. Tuy thế thay vì hoảng loạn, hắn bật cười.

“Đúng rồi, giết tụi tao đi, bị giết bởi một thằng điên tốt hơn nhiều so với bị nhện ăn hay tự tử do đăng xuất. “

“C-Chuyện này… “

Shin Youngwoo không hề có ý định giết nhóm của Lee Junho, cậu vốn chỉ định nhục mạ và tẩn bọn chúng càng nhiều càng tốt, khiến chúng tuyệt vọng mới thôi. Cậu muốn lấy cả vốn lẫn lãi, muốn Lee Junho phải van xin lạy lục. Tuy nhiên Choi Changsung đã có thể chống cự một cách mạnh mẽ.

“Thằng-Thằng ngu! Mày không sợ chết thật à? Kinh nghiệm và vật phẩm của mày mất đấy? Hả? Chết không thấy nhục à? Đau lắm đấy? “

Satisfy sử dụng công nghệ tối tân, để tái tạo lại tất cả giác quan như đời thực. Bao gồm cả cảm nhận nỗi đau, trong trường hợp này, giảm còn một phần mười hai so với đời thực. Ví dụ, bị dao đâm thì chỉ như bị kim đâm, bị đấm thì ê ê chút thôi.

Tuy nhiên như người khi say, khi máu xuống thấp khi bị tấn công tâm trí người ta dễ rơi vào trạng thái hoảng loạn. Bản tính tự nhiên của con người là sợ khi nhìn thấy nhiều máu.

Satisfy  tái tạo hiện thực, một số người chơi đã bị ảnh hưởng tâm lý khi nhận một lượng lớn sát thương, không ít người chơi đã trải qua cảm giác này, đây thật sự là một vấn đề.

Nhưng Choi Changsung thì khác, với tinh thần thép, Choi thấy rõ đây chỉ là một trò chơi thế nên hắn vẫn giữ được bình tĩnh dù mặt bê bết máu. Hắn không sợ sự tàn bạo của Shin Youngwoo.

“Thật nhục nhã khi tự sát, giờ thì giết tao đi, chẳng có vấn đề gì khi giết tao cả, làm những gì mày muốn.”

“Đúng là câu trả lời của boss cuối… “

“Boss cuối? “

Choi Changsung cảm thấy khó hiểu trước những từ ngữ lạ lùng kia, còn Youngwoo cực kì khó chịu.

“Khỉ thật! Với thái độ này của hắn, trả thù còn gì vui nữa. ‘

Mặt khác Sim Kiwan và Lee Junho nhận thấy hành vi bạo lực của tên điên kia dừng lại sau những lời của Choi Changsung. Rồi họ thì thầm vào tai nhau.

“ Ê, tao không dám chắc nhưng mà hình như thằng tâm thần này hết muốn giết chóc khi nghe những lời đó? “

“ Chắc vậy rồi, cơ bản thì mấy thằng tâm thần thường điên cuồng một thứ gì đó. Trường hợp này chắc đúng với hắn rồi? “

“ Vậy hắn là một tên tâm thần thích giết người đang van xin được sống, không thích giết người đang muốn chết? “

“Chắc vậy… “

“Okay! “

Hai con người trao đổi ánh nhìn và bắt đầu hét to

“Đúng rồi, giết tụi tao đi, tao thà chết còn hơn. “

“… “

Giờ thì Sim Kiwan và Lee Junho đều hành xử như Choi Changsung. Youngwoo trầm ngâm suy nghĩ.

“Chó má! Làm gì bây giờ… Mình có nên giết tụi nó thật không? Không, không. Dính PK mất, danh tiếng chẳng những giảm mà còn có thể đi tù nữa chứ! Chết tiệt! Má! “

Một lúc sau, Shin Youngwoo quyết định.

“Chậc, sao cũng được. Tao đi vậy, muốn làm gì thì làm. Chết đói trong mạng nhện đi. “

Shin Youngwoo tuyên bố rồi rời khỏi hang. Một lời từ biệt ngắn gọn súc tích. Lee Junho và Sim Kiwan hoang mang khi thấy Shin Youngwoo dần rời khỏi hang.

“ … Đây đâu phải thứ tụi mình muốn. “

“Ughh! Hắn không cứu mà cũng chẳng giết tụi mình luôn. “

Sau cùng thì ba người họ vẫn phải chọn đói đến chết hay tự sát bằng cách đăng xuất. Mà đằng nào thì cũng chết.

Lee Junho run rẩy.

”Cứt thật! Nếu hắn không định giết thì sao lại đánh tụi mình ra bã thế này. Thằng cặn bã chết tiệt này ở đâu ra thế? “

Lee Junho và Sim Kiwan đã lạy lục van xin tên điên đội mũ, chính xác hơn thì Lee Junho đã định sủa như một con chó. Đây là một kí ức nhục nhã mà họ sẽ không bao giờ quên được.

Trong khi đó Youngwoo ra khỏi hang động và…

“ Không có con nhện nào? Được thì mình đã bắt xong thả vào hang rồi, mấy thằng khốn đó, đáng ra phải trải qua cảm giác khủng khiếp – bị ăn “.

Shin Youngwoo không muốn bỏ lỡ cơ hội báo thù ngàn năm có một. Nên cậu cật lực chạy đi kiếm nhện.

Nhưng nhện hẻm núi có dễ bắt không? Tỉ lệ đánh bại một con khi solo đã là khó rồi, giờ cậu ấy muốn bắt thay vì giết nó? Đây là việc bất khả thi với Shin Youngwoo.

Sau cùng thì Shin Youngwoo thất bại trong việc bắt nhện, nhóm của Lee Junho thì bị đói đến chết.

Dưới ánh trăng, Shin Youngwoo hét lên như muốn đánh thức tất cả quái trong hẻm núi.

“Bỏ lỡ cơ hội bằng vàng rồi! Chó chết! “

Shin Youngwoo đã tìm kiếm chủng nhện quái kia khắp nơi vì mục đích trả thù cao cả. Cậu đã săn đủ mọi loại quái trong lúc săn tìm nên giờ Shin Youngwoo đang cấp 92. Vì lẽ đó nên cậu hoàn toàn bình tĩnh khi thấy 5 con sói hẻm núi đang chạy đến do tiếng ồn.

Sủa! Sủa! Sủa!

“Câm mồm! Mấy con chó cặn bã kia!

Sủa!

Sau một hồi chật vật, năm con sói bị hạ gục, Grid háu đói ăn thịt cả bọn.

‘Trễ rồi, đi ngủ, mai còn phải làm cho xong nhiệm vụ. ‘

Vách đá phía Bắc không còn quá xa.

Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui