Thầy Lupin nói tiếp:
- Giáo sư Snape đã ở trường này cùng thời với chúng tôi. Anh ấy đã chống đối dữ dội chuyện bổ nhiệm tôi làm giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Anh ấy đã nói với cụ Dumbledore suốt cả năm là tôi không đáng tin tưởng. Và anh ấy có lý do của riêng mình.. Các con biết không, Sirius từng chơi khăm thầy Snape 1 phen khiến thầy súyt chết, mà trò bịp đó cũng có tôi góp vô 1 tay..
- Tôi không bao giờ làm vậy chỉ vì chuyện đó, anh Lupin à.
Thầy Snape lên tiếng một lần nữa, giọng vẫn trầm trầm, nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy sự tức giận tột đỉnh khi nhìn vào mắt thầy. Chú Sirius bước tới trước, cúi mặt và nói với giọng châm chọc:
- Cho đáng đời anh. Ai bảo cứ rình rập, tìm cách biết được chúng tôi đang âm mưu cái gì, những mong chúng tôi bị đuổi học.
Nếu tôi không kịp thời ngăn thầy Snape rút cây đũa phép thì có lẽ sẽ rắc rối to.
- Bình tĩnh lại chút đi thầy ơi!
Thầy Snape hừ nhẹ 1 cái đầy khinh thường.
- Hiện giờ điều ta ước ao nhất là bắt được và để cho bọn giám ngục Azkaban tặng mi 1 nụ hôn. Điều đó có vẻ tuyệt vời lắm đấy.
Thầy Lupin cũng kéo chú Sirius lại trước khi chú kịp làm gì thêm, và bắt đầu kể tiếp:
- Chỉ cần nghe hết câu chuyện thôi, anh Snape à. - Thầy Lupin ngừng lại một lúc lấy hơi để kể chuyện. - Snape rất chú ý tới chuyện tôi đi đâu mỗi tháng. Bọn tôi học cùng 1 năm, các con cũng biết đó, và bọn tôi.. ờ.. không ưa nhau cho lắm. Anh ấy đặc biệt không ưa James. Tôi nghĩ chỉ vì tài năng của James trên sân đấu Quidditch. Dù sao đi nữa, có 1 buổi chiều Snape nhìn thấy bà Pomfrey dẫn tôi băng ngang qua sân trường và tiến về hướng cây Liễu Roi để tôi hóa dạng. Sirius nghĩ sẽ thú vị biết mấy nếu anh ấy nói với Snape là chỉ cần dùng 1 cây gậy dài nhấn lên cái mấu trên thân cây thì có thể đi theo tôi. Thế thôi, dĩ nhiên là Snape thử.. Nếu mà lúc đó anh ấy đi quá xa ngôi nhà này thì sẽ gặp 1 người sói toàn vẹn.. Nhưng mà ba của con, James, khi biết chuyện này liền vội vàng chạy theo Snape, kéo anh ấy trở lại, mặc dù làm như vậy thì đúng là liều mạng.. Dù sao thì Snape cũng đã nhìn thấy tôi ở cuối đường hầm. Cụ Dumbledore cấm anh ấy tiết lộ điều đó cho bất cứ ai, nhưng từ lúc đó trở đi thì anh ấy cũng đã biết tôi là..
Thầy Lupin vừa ngắt lời thì thầy Snape mở miệng toan nói gì đó nhưng tôi đã nhanh miệng:
- Em nghĩ có hiểu lầm ở đây rồi. Mỗi người có 1 tài năng riêng. Tuy chú James là 1 Tầm thủ cừ khôi, nhưng bậc thầy độc dược Snape cũng đâu kém cạnh.
Nói rồi tôi ôm chầm lấy thầy Snape khiến mọi người kinh ngạc, dĩ nhiên, ngoại trừ Harry. Cậu bước đến bên tôi, cúi người nói khẽ:
- Tớ không nghĩ thân thiết với 1 giáo sư trước mặt những người khác thì hay ho đâu.
- Tớ biết. Nhưng tớ không muốn có xảy ra tranh chấp ở đây đâu. Bị la một tí cũng được.
Tôi thì thầm, miệng nhoẻn cười. Thầy Snape, nói như giết người:
- Trò Daisy, nếu trò muốn nói chuyện với trò Potter đây thì buông ta ra sẽ dễ dàng hơn đấy. Ta không nghĩ chúng ta thân thiết đến độ có thể ôm nhau.
- Ồ, dạ vâng. Em xin lỗi, thưa giáo sư.
Tôi đáp lại, miệng vẫn cười tươi.
- Cũng đã đến lúc bắt Pettigrew thối tha hiện nguyên hình rồi nhỉ, chú Sirius?
Đột ngột thay đổi giọng, tôi hất mặt lên, nở 1 nụ cười ma mị. Một chút rùng mình nho nhỏ lướt qua khuôn mặt của mọi người. Chú Sirius nói:
- Được rồi. Cháu nói phải. - Rồi chú quay sang Ron, bảo. - Cháu bé, đưa cho ta Peter.
Ron nắm chặt con Scabbers, ép nó vào ngực mình, và nói bằng giọng yếu ớt:
- Thôi đi! Chẳng lẽ ông định nói ông đào tẩu chỉ để tìm bắt con Scabbers sao? Ý tôi nói là..
Ron đưa mắt nhìn tôi, Harry và Hermione để tìm sự ủng hộ.
- Ừ thì cứ cho Pettigrew có thể biến thành 1 con chuột đi.. Nhưng có hàng triệu con chuột cơ mà. Làm sao ông biết phải truy lùng con chuột nào nếu ông bị nhốt kín trong ngục Azkaban?
Thầy Lupin quay về phía chú Sirius, nghiêm mặt lại một chút, nói:
- Sirius, anh hiểu cho, đó là 1 câu hỏi hợp lí. Làm sao anh biết hắn ở chỗ nào?
Chú Sirius thò 1 bàn tay giống như vuốt chó vô trong áo chùng của mình và móc ra 1 miếng giấy báo nhàu nát. Chú vuốt thẳng ra rồi đưa cho mọi người xem:
- Đó là tấm hình chụp Ron và cả gia đình được đăng trên tờ Nhật báo tiên tri vào mùa hè trước. Còn kia, trên vai Ron, ngồi chễm chệ con chuột Scabbers.
Thầy Lupin bàng hoàng hỏi:
- Sao anh lại có nó?
- Nhờ Fudge. - Chú Sirius cố kìm nén sự tức giận và nói tiếp. - Khi đến kiểm tra nhà ngục Azkaban hồi năm ngoái, ông ta có đưa cho tôi tờ báo. Rồi tôi nhìn thấy Peter.. ngay trên trang đầu.. ngay trên vai thằng nhỏ này.. Tôi nhận ra hắn ngay tức thì.. Tôi đã chứng kiến hắn biến hình thành con chuột đó biết bao nhiêu lần rồi? Và lời chú thích ảnh ghi là thằng nhỏ sẽ trở về Hogwarts.. về nơi Harry đang theo học..
Thầy Lupin đăm đăm hết nhìn con Scabbers rồi nhìn tấm hình trên báo và lại nhìn con Scabbers. Thầy kêu khẽ:
- Trời ơi! Vuốt trước của nó..
Ron bướng bỉnh hỏi lại:
- Vuốt nó thì sao?
- Hắn bị mất hết 1 ngón.
Thầy Lupin thở ra:
- Quả nhiên.. Quá đơn giản.. Quá thông minh.. Hắn tự chặt bỏ 1 ngón tay ư?
- Chỉ ngay trước khi hắn biến hình. Khi tôi dồn hắn vô góc đường, hắn gào thét cho cả con đường nghe thấy là tôi đã phản bội Lily và James. Sau đó, trước khi tôi kịp nguyền hắn, hắn đã cho nổ tung con đường bằng cây đũa phép giấu sau lưng, giết chết mọi người trong vòng 7 thước chung quanh hắn, rồi chun xuống cống với mấy con chuột khác..
Thầy Snape đứng bật dậy, sải bước đến bên thầy Lupin và giật lấy tờ báo. Thầy ngó đăm đăm tấm hình, cất giọng trầm nhưng cơn tức giận dường như sắp nổ tung:
- Ý anh là.. Pettigrew.. mới là kẻ đã hại gia đình Potter.
Chú Sirius gật nhẹ đầu đáp lại. Thầy Lupin nói:
- Con có bao giờ nghe chưa Ron? Phần thân thể còn nguyên to nhất của Pettigrew mà người ta tìm được chỉ là 1 ngón tay của hắn.
- Nhưng mà Scabbers có lẽ bị mất hết 1 cái vuốt chân là do nó đánh nhau với những con chuột khác hay đại khái vậy. Nó đã ở trong gia đình con từ lâu lắm rồi, thiệt mà..
- Đúng vậy. Những 12 năm. Có bao giờ con tự hỏi tại sao mà nó sống dai đến như vậy chưa?
- Tụi con.. Tụi con chăm sóc nó chu đáo lắm!
- Nhưng lúc này thì trông nó không được tốt tướng lắm nhỉ? Thầy đoán là nó bắt đầu sụt cân từ khi nghe tin Sirius Black lại đang ở ngoài vòng pháp luật.
Ron hất đầu về phía Crookshanks vẫn đang nằm gừ gừ trên giường:
- Chỉ tại con mèo điên đó làm cho nó sợ quá!
Harry nói, vẻ mặt trầm tư:
- Cậu biết điều đó không đúng mà Ron.. Scabbers tỏ ra bệnh hoạn trước cả khi gặp con Crookshanks.. Nó bắt đầu tiều tụy đi từ hồi cậu rời khỏi Ai Cập.. từ hồi Black vượt ngục!
- Harry! Cả cậu cũng vậy sao?
- Cháu bé à, con mèo này không điên. Nó là con mèo thông minh nhất mà tôi từng gặp. Nó nhận ra Peter là loại giả danh ngay tức thì. Và khi nó gặp tôi, nó cũng biết ngay tôi không phải là chó. Phải mất một thời gian nó mới tin cậy tôi. Rồi cuối cùng, tôi đã tìm được cách cho nó biết là tôi đang lùng kiếm cái gì, và từ đó nó đã giúp đỡ tôi..
- Tất nhiên rồi. Vì nó là bán Kneazle.
Tôi nói thêm, nhưng có vẻ chẳng ai chú ý đến điều đó. Hermione nói nhỏ:
- Ông nói vậy nghĩa là sao?
- Nó tìm cách bắt Peter giao cho tôi, nhưng tiếc là không làm được.. Vì vậy, nó đã ăn cắp mật khẩu vào tháp Gryffindor..
Chú Sirius nói tiếp:
* * * Cơ mà Peter lại phong phanh đoán được chuyện gì đang xảy ra nên liều chạy trốn.. Con mèo này, cháu gọi nó là Crookshanks phải không? Nó nói là Peter đã để lại vết máu trên tấm vải trải giường. Chắc hắn đã tự cắn bản thân.. Ôi chà.. 1 lần nữa lại bịa ra cái chết giả cho mình..
Sau khi mải săm soi cái tấm hình trên báo, thầy Snape cất tiếng:
- Cho ta xem bằng chứng.
- Bằng chứng?
- Biến hắn, cái tên Pettigrew đê hèn đó, trở lại thành người. Và chính ta sẽ dùng đôi tay này, kết liễu đời hắn.
- Không! Tôi mới là người sẽ giết hắn! Nhưng được thôi, tôi sẽ bắt hắn phải lộ nguyên hình.
Chú Sirius đáp lại. Tôi nhắc Ron:
- Đưa con chuột thối cho họ. Đấy sẽ là bằng chứng tốt nhất. Nếu nó là con chuột thật thì sẽ không sao.. Còn nếu không.. cậu hiểu rồi mà.
Ron lưỡng lự nhưng rồi cũng đưa con Scabbers ra để thầy Lupin bắt lấy. Nó bắt đầu rít lên chít chít liên tục, vặn vẹo mình mẩy, xoay trở tới lui, con mắt đen nhỏ xíu của nó lồi ra trên đầu.