Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Tôi chui vào lều và những điều đáng kinh ngạc đập vào mắt tôi. Trong lều là 1 căn hộ 2 phòng kiểu xưa, có đầy đủ buồng tắm và nhà bếp, tuy nhỏ hơn nhưng không có mùi mèo như lều của bọn con trai.

Nhờ Harry, tôi được ngủ thêm khoảng 30 phút nữa. Lúc tôi ngủ dậy, mọi người còn đang hì hục nhóm lửa. Eric không biết đã đi đâu nên tôi giúp họ làm việc đó.

Trong khi chờ thức ăn chín, tôi đã tìm được căn lều của Luna giữa chốn hỗn độn này nhờ cách bài trí kì lạ của 2 cha con. Thiệt tình là.. tôi còn chẳng thể nào miêu tả nó như thế nào cả.. chỉ là.. nó rất ư.. kì lạ.. Nhưng, tôi thích sự kì lạ ấy của Luna (ba của Luna thì tôi không thích tí nào). 

Tôi có ăn chút gì đó với Luna nên khi trở về đã thấy ông Ludo đứng ở đó. Ông đang thuyết phục mọi người chơi cá cược. Vừa lúc đó, Eric cũng đã quay về.

- Này, cậu đã đi đâu thế? Sao không rủ tớ xem?

Cứ mỗi lần Eric ân cần hơn với tôi thì tôi lại phá bĩnh luôn cái sự ân cần đó nên thành ra cậu ấy vẫn giận tôi đến bây giờ. Tuy nhiên, Eric vẫn đáp:

- Xem sân vận động Quidditch. Cậu ngủ nên không gọi.

Tôi gật nhẹ đầu rồi tiện tay giật luôn cây bút lông ngỗng trên tay ông Ludo, khuôn mặt tươi cười bảo:

- Xin lỗi nhưng 2 người họ không cá cược đâu.

- Daisy! Chuyện của tụi anh cơ mà! - Fred than.


- Em tán thành chuyện mấy anh buôn bán Mánh phù thủy nhà Weasley nhưng cá cược thì không bao giờ. Nếu muốn, em đầu tư cho 2 anh luôn.

- Thiệt hả? Em chắc chứ? - George hớn hở hỏi lại.

- Giờ thì chưa được. Em sẽ rút ngân hàng sau.

- Nhưng cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế?

- Hermione à, sau năm nay sẽ khá là tồi tệ. Tớ nghĩ sẽ cần mua niềm vui, và 2 ảnh chính là người tớ cần. - Tôi thì thầm.

- Được rồi. Nếu đó là điều mà cậu muốn.

Tôi mỉm cười nhìn Hermione rồi lại nhìn sang anh em nhà Weasley đang reo hò. Thiệt tình à! Rồi, ông Bagman hỏi:

- À, có ai thấy ông Crouch không? Tôi gặp vài rắc rối với đối tác Bulgaria. Nghe nói ông Crouch nói được hơn 150 thứ tiếng thì phải.

- Ông Crouch hả? - Anh Percy bỗng tỏ ra hớn hở. - Ông ấy nói được hơn 200 thứ tiếng lận!

- Nếu ông không phiền, cháu có thể đi theo phiên dịch giúp. Dù gì cháu cũng đang chán.


- Cháu có phiên dịch được không đó?

- Hồi nhỏ cháu đi nhiều nơi nên cũng biết được kha khá ạ.

- À phải rồi, cháu tên là gì? Để tiện xưng hô ấy mà.

- Daisy, Daisy Williams. Đó là tên của cháu.

- Xin lỗi, ta nghe không rõ cho lắm..

- Cháu nói tên cháu là Daisy Williams.

- D-D-Daisy Williams? - Ông Bagman trợn mắt.

- Vâng? Có chuyện gì sao ạ?

- Ôi.. Rất hân hạnh được gặp cháu.


- Cháu cũng rất hân hạnh được gặp ông ạ.

- Cảm ơn vì đã giúp. Chúng ta đi luôn chứ?

- Tại sao không? Đi chơi rất là vui a! ~

Đến xế chiều thì một không khí náo nức dâng lên trong khắp khu vực cắm trại, y như một đám mây sờ thấy được. Vào lúc hoàng hôn, không khí mùa hè tĩnh lặng dường như cũng run lên cùng mong ngóng, và khi bóng tối trải thành tấm màn, chụp lên hàng ngàn phù thủy pháp sư đang nôn nóng chờ đợi, thì chẳng còn một chút xíu dấu vết nào của sự ngụy trang giả dạng Muggle nữa: Bộ Pháp Thuật dường như đã chịu thua cái điều không thể tránh được và thôi bắt dẹp những biểu hiện của pháp thuật rành rành ra ở khắp mọi nơi.

Mấy người bán hàng cứ độn thổ lên ở mỗi tấc đất, tay bưng những cái khay hay đẩy những chiếc xe đầy những món hàng vô cùng kỳ dị. Cờ của cả 2 nước mỗi khi phất phơ là phát ra quốc thiều của nước mình. Có những cái nơ hoa hồng tỏa sáng và biết gào lên tên của các cầu thủ: Màu đỏ cho cổ động viên Bulgaria, còn màu xanh lục cho cổ động viên đội Ái Nhĩ Lan. Có những cái nón chóp nhọn màu xanh lá trang trí bằng những nhánh cỏ 3 lá, còn khăn quàng Bulgaria thì được trang hoàng bằng hình những con sư tử biết rống thiệt. Có những mô hình chổi thần Tia Chớp nhỏ xíu nhưng mà cũng biết bay, và cả những bộ sưu tập chân dung các cầu thủ danh tiếng. Nói thiệt 1 điều là, tôi khá thích thú khi những cầu thủ này đi tản bộ ra khỏi khung hình và dạo chơi trên lòng bàn tay người ta rồi làm điệu làm bộ.

Khi chúng tôi đi dạo qua những người bán hàng rong để mua quà kỷ niệm, Ron nói:

- Mình dành dụm tiền túi suốt mùa hè cho dịp này đây.

Nhờ tôi, Ron chỉ có mua hình Viktor Krum nhưng vẫn không đủ tiền mua Ống dòm huyền bí. Vì vậy, Harry dùng tiền định mua 5 cái, cơ mà Eric lại mua cho tôi và cậu ấy rồi nên chỉ cần 3 cái nữa. Tôi khá tò mò về đống tiền trong ngân hàng Gringotts của Eric là từ đâu mà ra, rồi khi biết được là do cậu tự thân vận động kiếm lấy thì bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn với lòng mình. Eric à, cậu cũng là 1 thần tượng trong lòng tớ đấy!

Với sự khuyên ngăn của tôi, tất cả mọi người đi theo chỉ mua được ít nhất 1 thứ là Ống dòm huyền bí, và nếu có cái thứ 2 sẽ là bức hình giống như Ron. Không-có-món-đồ-thứ-ba.

Cuối cùng trận đấu cũng khai mạc! 1 tiếng cồng ngân nga, trầm sâu vang lên từ đâu đó bên kia cánh rừng, và lập tức những ngọn đèn lồng bừng cháy sáng trên các ngọn cây, soi tỏ con đường dẫn đến sân đấu. Ông Weasley trông hồi hộp háo hức như bất cứ đứa nào trong chúng tôi. Ông nói:

- Tới giờ rồi! Chúng ta đi thôi!


Nắm chặt trong tay những thứ mà mình vừa mua được, ông Weasley dẫn cả đám chúng tôi đến sân vận động. Mọi người hối hả đi vô cánh rừng, trên con đường mòn được chiếu sáng bằng những ngọn đèn lồng. Tôi có thể nghe âm thanh của hàng ngàn người đang di chuyển chung quanh, nào tiếng cười tiếng nói, tiếng vỗ vai, bắt tay, và cả tiếng hát. Không khí náo nức như điên truyền lan khắp nơi, và Harry thì không thể nào nhịn nổi mà toe toét cười. Chúng tôi đi xuyên qua cánh rừng khoảng 20 phút, lớn tiếng chuyện trò và đùa cợt nhau, cho đến khi đến được bên kia cánh rừng và nhận thấy mình đang đứng trong bóng phủ của 1 sân vận động siêu vĩ đại. Phải! Tuyệt vời hết sảy luôn! Mặc dù chỉ thấy được một phần của những bức tường vàng hùng vĩ vây quanh sân vận động, tôi cũng dám chắc bên trong sân vận động đủ rộng để cất cỡ 10 cái nhà thờ lớn.

Nhận thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt Harry, ông Weasley giải thích:

- 100 000 chỗ ngồi! Một lực lượng 500 phù thủy công tác ở Bộ Pháp Thuật đã làm ròng rã cả năm trời để xây dựng cái sân vận động này. Mỗi tấc mỗi phân ở đây đều được ếm bùa đuổi Muggle. Suốt cả năm, cứ mỗi khi có dân Muggle nào lảng vảng đâu đó gần đây, thì họ bỗng nhiên nhớ ra một cái hẹn khẩn cấp nào đó và phải lập tức quay về ngay. May mắn cho họ nhỉ?

5 tiếng cuối, ông Weasley thêm vô một cách khoái trá. Ông dẫn đầu chúng tôi đi về phía cửa ra vào gần nhất. Ở đó cũng đã chen chúc một đám phù thủy và pháp sư đang hò hét. 1 phù thủy của Bộ pháp thuật đứng ngay cổng soát vé và nói:

- Ghế đầu tiên! Khán đài Danh dự! Cứ đi thẳng lên cầu thang, anh Arthur, và cứ lên cao tới hết mức luôn.

Cầu thang đi vào sân vận động được trải tấm thảm màu tím sẫm. Chúng tôi hòa cùng đám đông trèo lên, qua khỏi cửa thì tản ra, đi về các khu khán đài ở bên trái hoặc bên phải. Rồi, chúng tôi cứ thế tiếp tục trèo lên cao, và cuối cùng cũng lên tới đỉnh cầu thang để đến 1 khu vực dành riêng không lớn lắm, nằm biệt lập ở vị trí cao nhất của sân vận động, ngay chóc chính giữa khoảng cách giữa các cột gôn bằng vàng của 2 đội.

Có khoảng 20 cái ghế sơn son thếp vàng đặt thành 2 hàng trong khu vực này. Chúng tôi ngồi đầy hết hàng ghế đầu, và tôi cúi xuống nhìn cái cảnh trí mà có lẽ sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng ra có cái gì tương tự được như vậy hết.

100 000 phù thủy và pháp sư đang đi tới chỗ ngồi của họ. Những chỗ ngồi này nhô lên cao chung quanh 1 sân đấu hình bầu dục. Mọi thứ tràn ngập trong 1 loại ánh sáng vàng óng huyền ảo, và ánh sáng đó dường như tỏa ra từ chính cái sân vận động vậy.

Từ vị trí của tôi cũng có thể thấy rõ sân đấu phẳng phiu và mượt mà đến thế nào. Ở mỗi đầu sân đấu đều có 3 cột gôn bằng vàng, cao mười sáu thước rưỡi. Ngay bên phải của tôi, gần như ngang tầm mắt là 1 tấm bảng quảng cáo cực kỳ lớn. Những dòng chữ vàng cứ chạy ngang qua tấm bảng như thể có bàn tay của 1 người khổng lồ vô hình đang viết vội trên tấm bảng để rồi lại bôi đi. Tôi ngó quanh xem còn có ai ngồi với mình thì phát hiện ra 1 sinh vật nhỏ xíu đang ngồi ở cái ghế thứ 2 tính từ đầu kia của hàng ghế sau lưng tôi. Cái sinh vật đó, chân cẳng ngắn ngủn đến nỗi chúng chìa ra trước trên cái ghế cao, và nó quấn quanh mình cái khăn trải bàn uống trà, trông lùng thùng như khăn choàng ngoài của những người La Mã cổ đại. Nhìn cái sinh vật đó giấu mặt vào 2 bàn tay mà tôi cảm thấy cực kỳ quen. 2 cái tai dài và nhọn như tai dơi ấy.. quả thực rất giống.. Dobby!

Cũng giống với suy nghĩ của tôi, Harry bỗng thốt lên:

- Dobby!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận