Trong buổi Dạ vũ giáng sinh, Harry và Ron cuối cùng cũng biết rằng bác Hagrid là 1 người lai khổng lồ và Maxime chắc chắn cung vậy, mặc dù bà đã chối bay chối biến. Ron hơi khó hiểu làm sao mà họ đến được với nhau và tôi đã giải đáp rằng có 1 phép thuật cổ xưa có thể biến người ta nhỏ lại so với kích thước ban đầu. Tôi mong là Rita Skeeter không bắn tin này đến tất cả mọi người. Mà, Voldemort có vẻ đang cố gắng triệu tập đám đệ tử nhưng không thành công, bởi vì ông Karkaroff cứ lén lút tìm gặp giáo sư Snape. Cũng sắp đến lúc rồi. Tôi cần phải đẩy nhanh tiến độ.
Thật may khi những lời đe dọa của tôi là có tác dụng. Mụ ta không có viết bài về bác Hagrid. Nhưng mà chắc chắn lời đe dọa đó không có tác dụng lâu dài được. Một điều chắc chắn là, không sớm thì muộn, mụ ta sẽ bật ngược trở lại viết bài về tôi thôi.
Vì tôi nhắc nhở, Harry đã chuyên tâm nghiên cứu cái trứng. Có điều, tâm trạng của cậu đã khiến tôi phải lo lắng. Đáng lẽ là phải nhanh biết được đáp án vì có anh Cedric nhắc bài rồi chớ! Cậu không thích chị Cho thì làm gì có cái tư tưởng anh Cedric cố tình bày sai để dìm hàng cậu, đúng không? Cơ mà, lỡ cậu có lòng tự trọng cao quá thì sao nhỉ? Nhưng cậu đâu có ngu đâu mà nghĩ như thế! Vậy thì.. lí do là gì nhỉ? Tôi thật sự tò mò về nó.
Thật nhiều những tin đồn khiến tôi phải nhức não. Vì vậy, Ravenclaw chính là Nhà mà tôi lựa chọn. Ở đó, tôi có thể yên tĩnh nghiên cứu thêm. Về chuyện Harry, cuối cùng, không còn cách nào khác, cậu đành phải nghe lời anh Cedric. Cậu vùi đầu vào đống sách trong thư viện chỉ để tìm cách biết được có thể sống sót dưới trong 1 giờ.
Chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu bài thi thứ hai. Tôi chạy đến thư viện tìm Harry và bắt gặp cảnh tượng cậu đang ngủ gục giữa chồng sách. A! ~ Đáng yêu quá! Tôi khẽ vuốt ve từng sợi tóc của cậu rồi sực nhớ ra việc mình cần làm.
- Harry! Harry! Dậy ngay cho tớ!
- Cho tớ ngủ thêm đi..
- Nhanh lên! Hoặc là trượt bài thi nha!
Nghe đến đây, Harry chợt tỉnh dậy, ngồi thẳng người lên, mồ hôi chảy ròng ròng.
- Chết rồi! Tớ còn chưa tìm ra cách sống sót dưới nước trong 1 giờ!
- Không sao! Tớ đã nhờ Dobby tìm cỏ mang cá cho cả 2 chúng ta đây.
- Nó có thể giúp được chứ? - Harry cầm lấy một đám cỏ.
- Được mà. Nhanh lên. Ron và mọi người đang chờ cậu đấy!
- Chờ tớ làm gì cơ chứ? - Harry vẫn còn ngu ngơ.
- Ơ cái cậu này! Thử thách thứ hai đấy, nhớ không?
Harry trông như giờ mới thoát ra khỏi cơn mơ, nắm tay tôi chạy lẹ.
- Đi! Nhanh lên nào! Không là chúng ta không kịp đâu!
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của Harry, tôi mỉm cười chạy theo.
Chúng tôi đến sát nút trước khi bài thi thứ hai diễn ra. Ông Karkaroff và bà Maxime có vẻ không vui lắm vì những tưởng chúng tôi không dự thi. Ở phía khắn đài, tôi có thể thấy rõ dòng cổ động của Luna: 1 con bạch kỳ mã oai vệ với dòng chữ "DAISY WILLIAMS TẤT THẮNG" nhấp nha nhấp nháy trên cái bờm mượt mà như trôi theo chiều gió. Tôi mỉm cười vẫy tay với con bé khi con bé hò reo vì thấy tôi đến. Luna còn đeo một cái cài có chiếc sừng kì lân nữa chứ. Thật là thú vị mà!
Ông Bagman chĩa cây đũa phép vô cổ họng ông như đã làm hồi ở trận Cúp thế giới, nói "Sonorus!", và lập tức giọng nói của ông bùng nổ, vang qua mặt nước thăm thằm, vọng về phía khán đài.
- Bây giờ, tất cả các quán quân của chúng ta đã sẵn sàng thực hiện bài thi thứ hai, và bài thi sẽ bắt đầu ngay sau tiếng còi của tôi. Các quán quân sẽ có chính xác 1 giờ đồng hồ để giành lại cái mà họ đã bị lấy mất. Sau đây tôi đếm đến tiếng thứ ba. 1.. 2.. 3!
Trong lúc ông Bagman giới thiệu, tôi và Harry nhanh chóng cởi giày, vớ, áo chùng và cà vạt ra rồi nhanh chóng bỏ cỏ mang cá vào miệng và nhai. Món cỏ đó gây cảm giác khó chịu như thể đó là những xúc tu bạch tuộc, vừa dẻo vừa nhớt. Chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi cùng với chiếc váy làm tôi cảm thấy lạnh, nhưng mà như vậy dễ di chuyển trong nước hơn. Tiếng còi vang lên the thé trong không khí tĩnh lặng và lạnh lẽo. Từ khán đài bùng lên tiếng vỗ tay và hò reo hoan hô. Tôi và Harry không nhìn ai khác mà nhảy xuống hồ nước lạnh như băng. Rùng mình một chút, tôi cảm thấy mình như bị biến đổi. Cả người tôi nóng lên, đầu óc quay vòng vòng, tay chân tôi như có màng như chân vịt, và tai tôi thì đã bị xẻ ra thành 2 cái mang lớn, phập phồng đập nhẹ nhàng trong làn khí lạnh buốt. Nước cứ trôi ấm áp qua mang và đưa oxi lên đến não, không còn lạnh cóng nữa mà ngược lại còn mát mẻ một cách dễ chịu. Tôi thả lỏng người và cảm nhận, cơ thể tôi đã trở nên nhẹ tênh rồi. Thử mở đôi mắt ra, tôi nhận thấy mình có thể quan sát rõ ràng Harry đang bắt đầu tìm kiếm ở phía trước. Tôi bám sát theo cậu, càng ngày càng lặn xuống sâu, và đôi mắt tôi chỉ có thể nhìn xuyên qua không gian u tối trong bán kính 3 thước trở lại.
Tôi vừa lặn vừa ngắm nhìn những rừng cỏ rong lao xao lượn sóng, những đáy bùn với rải rác những hòn đá lung linh mờ ảo rồi chợt nhận ra mình còn đang trong cuộc thi nên tiếp tục tìm kiếm. Những con cá nhỏ bơi xẹt qua tôi như những tia sáng bạc. Đôi lần, tôi thấy cái gì đó bự hơn đang di chuyển phía trước, nhưng khi đến gần thì mới biết đó chỉ là 1 khúc cây bự đen xì, hay một đám rong dầy khít. Chẳng có dấu hiệu nào của những quán quân khác, cũng không thấy người cá nào hết, và tôi thì cũng chưa gặp những người cần giải cứu.
Đám rong xanh sáng trải dài trước mắt tôi đến hút tầm nhìn, sâu cỡ 6 tấc, trông giống như một đồng cỏ mọc quá xum xuê. Tôi nhìn tới trước không hề chớp mắt, cố gắng phân biệt các hình thù trong cõi mờ tịt ấy, và rồi, không hề được báo trước, mắt cá chân tôi bị cái gì đó túm chặt. Tôi xoay người lại và ngó thấy 1 con thủy quái, 1 thứ yêu quái nhỏ có sừng sống dưới nước, đang nhô ra từ một đám cỏ rong, những ngón tay dài dọc của con yêu quái túm thiệt chặt cổ chân tôi, và mấy cái răng nhọn hoắt của nó thì đang nhe ra. Bực mình, tôi rút cây đũa phép ra và đánh văng con thủy quái ra xa, khiến da nó xì xèo như bị bỏng. Harry cũng đã tống khứ được 2 con, nhưng 3 con khác lại bơi đến. Vì thế, tôi cũng bơi đến giúp Harry.
Tôi nhận thấy xung quanh có quá nhiều con yêu quái xông đến từ cả 4 phía. Nếu giờ mà đánh từng con một hơi bị tốn sức à nha, lại còn mất thời gian nữa chứ! Nghĩ rồi, tôi vẫy đũa phép một cái, giữ cho bọn yêu quái ngừng chuyển động một lúc rồi nhanh chóng kéo tay Harry bơi ra xa. Bỗng, 1 tiếng nói cất lên làm tôi giật mình:
- 2 người làm ăn ra sao rồi hả?
Rồi, chúng tôi đồng thời quay phắt lại và nhận ra đó là chị Myrtle đang trôi lơ lửng lờ mờ trước mắt, chằm chằm nhìn chúng tôi qua cặp kiếng dày màu trắng ngọc trai. 1 cái bong bóng bự chảng thoát ra khỏi miệng Harry khiến chị Myrtle cười khúc khích. Myrtle chỉ hướng đi cho chúng tôi và nói:
- 2 người cần thử phía đằng kia kìa. Tôi không đi với cậu đâu. Tôi không ưa chúng lắm mà chúng cũng chẳng ưa tôi.
- Cảm ơn chị. Chúng em phải đi đây.
Tôi mở miệng nói nhưng vẫn là những bong bóng thoát ra khỏi miệng. Chị Myrtle lại cười khúc khích. Tôi và Harry gật đầu chào tạm biệt rồi rời khỏi đó, bơi cao bên trên đám cỏ rong một chút để tránh tái ngộ bọn thủy quái rình rập trong đó.
Cũng được khoảng 20 phút rồi. Bây giờ tôi đang bơi ngang qua một bãi sình đen rộng mênh mông, mỗi khi khuấy nước là bùn lại vẩn lên đục ngầu. Mãi sau cùng, tôi thoáng nghe một đoạn trong bài ca dưới nước văng vẳng:
1 tiếng đồng hồ dài bạn sẽ phải tìm
Và phục hồi cái mà chúng tôi đã lấy..
Tôi và Harry nhìn nhau gật đầu rồi bơi nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, 1 tảng đá nhô ra từ vũng nước sình trước mặt xuất hiện trước mắt chúng tôi. Trên tảng đá có hình vẽ của người cá, bọn họ đều đang cầm lao và rượt đuổi một cái gì đó giống như con mực khổng lồ. Chúng tôi bơi ngang qua tảng đá, đuổi theo tiếng hát vẫn vang vọng bên tai:
.. đã hết nửa thời gian của bạn rồi, cho nên đừng nấn ná
* * * kẻo cái mà bạn tìm kiếm sẽ mục rữa ở nơi đây.
Một cụm các hốc đá sần sùi bám đầy rong rêu bỗng nhiên hiện ra từ khắp mọi phía. Tôi nhìn thấy những gương mặt, những gương mặt không giống chút nào so với tất cả những tranh vẽ mỹ nhân ngư mà tôi từng thấy. Đám người cá này có làn da xám xịt và tóc xanh đen dài thượt. Mắt của chúng màu vàng, hàm răng sún cũng vàng khè và chúng đeo những chuỗi đá cuội dày cui quanh cổ. Chúng liếc nhìn chúng tôi một cách gian xảo khi chúng tôi bơi ngang qua, một hai đứa còn chui ra khỏi hang động để ngắm chúng tôi kỹ hơn, cái đuôi cá bạc của chúng quẫy mạnh trong nước, tay chúng nắm chặt những cây lao.
Chúng tôi lướt nhanh tới trước, chăm chú nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã thấy những ngôi nhà đá hiện ra vô số kể, một số nhà còn có vườn rong cỏ mọc chung quanh. Thậm chí, tôi còn thấy cả 1 con thủy quái làm kiểng bị cột vô một cái cọc cắm bên ngoài một cánh cửa. Lúc này, cư dân người cá thò ra từ mọi phía để quan sát chúng tôi một cách háo hức, chỉ chỏ đám tay chân có màng và mang cá của chúng tôi, rồi che miệng nói chuyện với nhau. Bơi lướt nhanh qua một góc phố, bỗng 1 cảnh tượng kỳ dị đập vào mắt chúng tôi..