Papa Bạo Quân Chờ Con Với!


Vốn là một nữ bác sĩ có tiếng ở Bắc Kinh, nổi danh với tài năng và sự tận tụy trong công việc.

Mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ và kính trọng cô, nhưng cũng chính vì điều đó mà cô trở thành mục tiêu của lòng đố kỵ.

Trong một lần bất cẩn, cô bị hại bởi một người phụ nữ đầy tâm cơ, kẻ đã luôn ganh ghét và âm mưu hãm hại cô từ lâu.
Cuộc đời cô kết thúc trong một khoảnh khắc đen tối và tàn nhẫn.

Người phụ nữ ấy không chỉ đoạt đi sinh mạng cô mà còn cười nhạo và chế giễu, khiến cô ra đi trong nỗi uất ức và tuyệt vọng.

Cảm giác bất lực và đau đớn bao trùm lấy cô khi đôi mắt nhắm lại lần cuối.
Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm, không giống bất cứ nơi nào cô từng biết.

Trần nhà cao với những hoa văn cổ xưa, ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn dầu, và không khí phảng phất mùi hương thảo mộc làm cô cảm thấy hoang mang và bối rối.
Cô cố gắng ngồi dậy, cố hiểu rõ hơn về nơi này, nhưng mọi thứ đều quá xa lạ.

Đúng lúc ấy, một tiếng động nhỏ vang lên khiến cô giật mình.

Một con mèo nhỏ, bộ lông mềm mượt và đôi mắt sáng rực như hai viên ngọc, đang đứng trước mặt cô, chăm chú nhìn cô như thể nó đang đánh giá điều gì đó.
Cô ngơ ngác nhìn con mèo, cảm giác bất an lẫn tò mò dâng lên.

Con mèo từ từ tiến lại gần cô, không sợ hãi, chỉ đơn giản là nhìn thẳng vào mắt cô.

Và rồi, một điều bất ngờ xảy ra – cô nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu mình, không phải từ ai khác mà chính từ con mèo ấy.
"Cuối cùng ngươi cũng đến," giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn.

"Ngươi không thuộc về thế giới này, nhưng ngươi đã được chọn để thay đổi nó."
Cô kinh ngạc, không biết nên phản ứng thế nào.

Điều gì đang xảy ra? Tại sao cô lại ở đây, và con mèo này là ai? Hàng loạt câu hỏi ập đến, nhưng câu trả lời dường như đang lẩn khuất đâu đó, đợi chờ cô khám phá.
-Ký chủ, chào mừng ký chủ đến với thế giới tiểu thuyết ngược tâm.


Tôi là Niki, rất vui khi được gặp cô.
Cô hốt hoảng bật dậy, đôi mắt chăm chú nhìn con mèo biết nói kia.
-Mèo...!biết nói?!
-Ký chủ, tôi là Niki, không phải mèo biết nói.
Sau một hồi lâu, cô dần trấn tĩnh lại, đôi mắt đảo quanh một lượt rồi nhẹ giọng hỏi:
-Mè...o...!Niki à, đây là đâu? Sao trông tồi tàn quá vậy?
-Ký chủ, đây là lãnh cung.
-Lãnh cung?!
-Vâng.
“Trời ơi, sao số tôi khổ thế này!Cô khóc thầm trong lòng.”
-Ký chủ, hãy mau nhận nhiệm vụ đầu tiên nào.
-Nhiệm vụ đầu tiên?
-Dạ vâng, ký chủ.
-Ta không làm có sao không? Dù gì ta cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi.
-Ký chủ, cô yên tâm.

Nhiệm vụ rất đơn giản.
-Thật sao?
-Thật.
-Nếu ta từ chối thì sao?
-Nếu ký chủ từ chối, cô sẽ bị thiên lôi đánh.
-Trời...!
Niki bắt đầu phân tích các tuyến nhân vật.
-Đây là bạo quân, hoàng đế của Minh Hoàng, cũng là cha cô.
-Cha?! Trẻ thế này sao?
-Còn đây là Vấn Kỳ Liêu, nam chính của cốt truyện.
“Nam chính?! Trời ơi, sau này ta sẽ mất vì từng là công chúa sao?”.Cô ngồi bệt xuống, khóc không thành tiếng.
Sau một hồi phân tích, cô định thần lại và hỏi:
-Ủa, vậy nữ chính đâu? Có nam chính thì phải có nữ chính chứ?
-Nữ chính chính là cô.
-Ồ, nghe vậy còn được.

Đi thôi nào, đi làm nhiệm vụ đầu tiên nào.
-Dạ ký chủ.

Nhiệm vụ đầu tiên rất đơn giản thôi.
-Vậy hay quá.
-Cô hãy mau ra Ngự Hoa Viên đi.
-Ngự Hoa Viên? Ra đó làm gì?
-Nhiệm vụ đầu tiên của cô là công lược thành công bạo quân.

Nếu thành công, cô sẽ được cộng điểm, nếu thất bại, cô sẽ bị trừ điểm.
-Trời! Vậy đi nhanh thôi.
Cô cùng Niki rời khỏi lãnh cung đổ nát, không quên khẽ thở dài.
-A, thoải mái quá đi.

Đi thôi.
Cô đang nấp sau một bụi cây chờ bạo quân, mải mê chăm chú mà không để ý rằng phía sau mình đã có một bóng dáng cao lớn, môi khẽ cong lên.
-Chà, rình trộm gì đây?
Cô giật mình vì câu nói này, vội không trụ được thăng bằng mà ngã.

Cô cảm nhận được một vòng tay cứng cáp nhưng ấm áp.

Ngước mặt lên nhìn, cô bất ngờ kêu lớn.
-Trời má!
Thanh niên kia bất ngờ bế cô lên, đôi tay khẽ chạm nhẹ vào mũi cô.

-Nhóc con, nhớ bổn vương không?
-Bổn vương?! Không lẽ nào...
-Mục Niên Vương!
Mục Niên Vương búng nhẹ lên trán cô, giả bộ giọng điệu tội nghiệp.
-Huhu, nhóc con, bổn vương tưởng nhóc quên mất rồi chứ.
A...!ơ...
Đôi bàn tay nhỏ nhắn khẽ vỗ nhẹ lên vai Mục Niên Vương.
-Nhóc con, con cũng không vô tâm như cha con nhỉ?
-Cha?
Cô tỏ vẻ ngơ ngác trước mặt Mục Niên Vương, ngụ ý muốn hắn đi cùng để tìm bạo quân.
-Nhóc con, vừa khen xong đã vậy rồi sao?
-Hả...!vậy là sao Tiểu Hoàng Thúc?
-Không có gì.

Tiểu Hoàng Thúc sẽ dẫn con đi gặp cha.
Nằm trong vòng tay to lớn của Mục Niên Vương, cô cảm thấy an tâm và thiếp đi lúc nào không hay.

Khi chìm vào giấc mộng cũng là lúc đến chỗ bạo quân.

Mục Niên Vương khẽ cong môi, nhìn bạo quân với vẻ đắc ý.
-Hoàng huynh, con đệ dễ thương không?
Bạo quân chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ nói:
-Ồ, chúc mừng đệ.
-Ể, hoàng huynh?
-Sao?
Câu "sao" ấy đủ lớn khiến cô tỉnh giấc.

Đôi bàn tay mũm mĩm khẽ dụi mắt.
-Ồn chết bổn công chúa rồi.
Bạo quân vừa không thèm nhìn, nhưng câu nói non nớt đó làm hắn quay lại.
-Nhóc con, to gan thật.
Cô bồi hồi một lúc lâu, đôi mắt chăm chăm nhìn thân ảnh uy nghi trước mặt.

Nếu là thời hiện đại, chắc chắn hắn sẽ nổi tiếng.

Bỗng cô nhớ ra gì đó, điều chỉnh lại cảm xúc.

Đôi bàn tay mũm mĩm khẽ vươn ra.
-Cha cha bế bế.
-Nhóc con muốn trẫm bế?
Mặc kệ lời của bạo quân, cô dùng ánh mắt long lanh và đôi bàn tay vẫn giữ trạng thái ấy.

-Bế bế, cha cha bế bế.
Bạo quân không vội đứng lên, liền vẫy tay bảo công công bên cạnh bế cô đến.
-Dạ.
Công công chậm chậm tiến lại, tay vươn ra chuẩn bị đón lấy cô.

Cô xua tay, nói:
-Đồ xấu xa, không cho bế.

Cha cha, bế bế.
-Nàng phồng má, khoanh đôi tay lại.
Bạo quân thấy vậy cảm thấy có chút thích thú.

Hắn không vội đứng dậy mà cho công công lui xuống.
-Đồ xấu xa sao?
-Xấu xa!
-Nhóc con, sao nhóc lại nói vị này xấu xa?
Bạo quân chỉ tay vào tên công công.
-Xấu xa, không thích.
-Thú vị thật.
Đằng xa, một thân ảnh áo đen, đôi mắt xanh tuyền đang đứng nhìn khung cảnh đó.

Cô vẫn tiếp tục giữ trạng thái ấy, khiến bạo quân cảm thấy thú vị.
-Nhóc con, nhóc muốn trẫm bế sao?
"Có vấn đề à? Tôi kêu nãy giờ mà ông lại hỏi ngược lại.

Trời ơi, đây là cha của nữ chính sao!"
Cô khẽ gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn bạo quân.
-Cha cha bế bế.
Bạo quân thở dài, vội kêu Mục Niên Vương bế cô lại gần.
-Cha cha.
-Nhóc con, to gan thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận