Sau khi Nguyên Vi hồi cung, cuộc sống của nàng trở lại nhịp điệu quen thuộc.
Nàng tiếp tục những nhiệm vụ, trách nhiệm của mình trong hoàng cung mà không hề hay biết rắng ở một nơi xa xôi, có một trái tim đang ngày đêm thồn thức vì nàng.
Thiếu niên từ buổi gặp gỡ với Nguyên Vi không thể nào quên được hình ảnh của nàng.
Hằng đêm, hắn đứng trên ban công phòng mình, nhìn về hướng hoàng cung, tưởng tượng ra bóng dáng nàng giữa muôn vàn ngôi sao trên bầu trời.
Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ánh mắt của nàng chạm vào ánh mắt hắn, lòng hắn lại dâng lên một nỗi buồn khôn tả.
Hắn biết rằng tình yêu này là vô vọng, nhưng không thể nào ngăn trái tim mình ngừng rung động.
Những ngày sau đó, hắn tự nhủ rằng mình phải làm gì đó để xứng đáng với nàng, dù biết rằng nàng có thể sẽ không bao giờ biết đến tình cảm của mình.
Hắn bắt đầu luyện tập võ nghệ, chăm chỉ học tập các sách lược quân sự, mong rằng một ngày nào đó, có thể lập nên công trạng để trở thành người mà Nguyên Vi có thể nhìn nhận.
Trong khi đó, Nguyên Vi không hề nhận ra tình cảm đơn phương đang dành cho mình.
Nàng tập trung vào các công việc trong cung và mối quan hệ phức tạp với các thành viên trong hoàng tộc.
Những cuộc tranh đấu quyền lực ngầm, những toan tính chính trị vẫn tiếp tục diễn ra.
Một ngày nọ, khi Nguyên Vi đang bận rộn với công việc của mình, nàng nhận được một lá thư bí ẩn.
Thư không có tên người gửi, chỉ có dòng chữ: "Khi ánh trăng sáng nhất, ta sẽ đứng ở nơi mà người đã từng đặt chân, chờ đợi một cơ hội để được gặp lại."
Nàng cầm lá thư, ánh mắt trầm ngâm.
Nàng không nhớ mình đã hứa hẹn gì với ai, hay đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với ai để có thể nhận được một lời nhắn nhủ đầy tình cảm như vậy.
Lá thư làm nàng bối rối nhưng cũng khiến nàng tò mò.
Nguyên Vi quyết định không để tâm nhiều đến nó và tiếp tục cuộc sống thường ngày.
Nhưng mỗi khi có cơ hội, trong những buổi lễ hội, những dịp gặp gỡ, nàng vô thức nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm ai đó có thể là tác giả của bức thư bí ẩn.
Dù vậy, nàng không hề nghĩ đến thiếu niên mà nàng từng gặp trong chuyến đi lần trước.
Về phía thiếu niên, hắn tiếp tục âm thầm theo dõi tin tức về Nguyên Vi.
Mỗi lần nghe tin về nàng, lòng hắn lại tràn đầy cảm xúc, vừa vui mừng vì nàng vẫn an toàn, vừa lo lắng vì không thể ở bên cạnh bảo vệ nàng.
Hắn tự hứa với lòng mình rằng dù cho Nguyên Vi có bao giờ biết đến tình cảm của hắn hay không, hắn vẫn sẽ dõi theo nàng từ xa, làm tất cả những gì có thể để đảm bảo sự an nguy của nàng.
Cuộc sống của Nguyên Vi tiếp tục diễn ra, với những biến cố và thử thách mới, nhưng tình yêu đơn phương của thiếu niên vẫn âm thầm, lặng lẽ, chưa bao giờ dứt.
Trong những đêm dài cô đơn, hắn lại nghĩ về nàng, cầu nguyện cho một ngày nào đó, có thể gặp lại và bảo vệ nàng như đã hứa.
Nguyên Vi tiếp tục cuộc sống trong cung, với hàng loạt trách nhiệm nặng nề và những cuộc đấu trí căng thẳng.
Nàng dần quên đi bức thư bí ẩn kia, cho rằng đó chỉ là trò đùa của ai đó muốn chọc ghẹo mình.
Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn còn chút gì đó băn khoăn, một cảm giác kỳ lạ như thể có ai đó đang dõi theo từng bước đi của nàng.
Vào một ngày nọ, khi triều đình tổ chức một buổi yến tiệc lớn để chào đón sứ thần từ các nước láng giềng.
Nàng không mấy hứng thú với những buổi yến tiệc này, nhưng vì trách nhiệm và phép tắc, nàng vẫn xuất hiện với vẻ ngoài rạng rỡ, xinh đẹp.
Nguyên Vi vẫn lơ đãng trong bữa tiệc, không mấy chú tâm đến những lời chúc tụng và tán thưởng của các vị đại thần xung quanh.
Nàng giữ cho mình một nụ cười dịu dàng, nhưng trong thâm tâm, nàng lại cảm thấy buổi yến tiệc này thật nhàm chán.
Đột nhiên, ánh mắt nàng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc bước vào sảnh yến tiệc.
Đó là Tần Kỳ, con trai của chư hầu Tần, người mà nàng đã gặp trong một lần viếng thăm phủ của chư hầu này.
Hắn mặc một bộ y phục trang nhã, càng tôn lên dáng vẻ anh tuấn, khiến nhiều thiếu nữ không khỏi đưa mắt nhìn theo.
Tần Kỳ tiến lại gần Nguyên Vi, cúi chào với vẻ lễ phép, nhưng trong lòng hẳn là một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt.
-Thần xin thỉnh an Nhu Thục Trưởng Công Chúa.
Nguyện Nhu Thục Trưởng Công Chúa vạn phúc kim an.
Nguyên Vi khẽ mỉm cười, đáp lại với giọng nhẹ nhàng
Được rồi, đứng lên điTạ điện hạ.Tần Kỳ đáp lời, nhưng hắn vẫn cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Ánh mắt hắn như lướt qua đôi giày của mình, cố gắng giấu đi sự hồi hộp đang trổi dậy trong lòng.
Nguyên Vi nhìn thấy sự bối rối của hắn, nhẹ nhàng nói
-Đừng cúi đầu như thể, ngẩng lên đi.
Bồn cung không thích khi nói chuyện mà người đối diện lại không dám nhìn vào mắt mình.
Tần Kỳ ngập ngừng, giọng lắp bắp "Thần...!thần..."
-Ngẩng mặt lên, bồn cung muốn ngươi nhìn thẳng vào ta.
Nguyên Vi nói, giọng nàng có chút uy nghiêm nhưng cũng đầy bao dung.
Dù trong lòng vẫn còn ngại ngùng, Tần Kỳ lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Khi ánh mắt hắn chạm vào đôi mắt sáng ngời của Nguyên Vi, trái tim hắn như ngừng đập.
Nàng đẹp tựa như một tiên nữ bước ra từ tranh vẽ, với nụ cười làm say đắm lòng người.
Khoảnh khắc ấy, hắn biết rằng mình đã hoàn toàn chìm đắm trong tình cảm dành cho nàng.
Nguyên Vi không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Tần Kỳ, nàng chỉ mỉm cười thân thiện và tiếp tục trò chuyện với hắn về những câu chuyện thường nhật.
Nhưng càng nói chuyện, nàng càng cảm thấy rằng hắn có điều gì đó đặc biệt, một sự chân thành và ngưỡng mộ không che giấu.
Điều đó khiến nàng thoải mái hơn, quên đi sự nhàm chán của buổi yến.