Papa Bạo Quân Chờ Con Với!


Ngay khi không khí giữa hai người dần trở nên thân mật hơn, bỗng nhiên, một bóng dáng khác xuất hiện.

Kỳ Liêu, vốn đã thầm yêu Nguyên Vi từ lâu, không khỏi cau mày khi thấy nàng đang trò chuyện vui vẻ với Tần Kỳ.

Ghen tuông bùng lên trong lòng hắn, khiến bước chân hắn trở nên mạnh mẽ hơn khi tiến lại gần hai người.
-Nguyên Vi!
Kỳ Liêu lên tiếng, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự không hài lòng
-Ca không nghĩ rằng hôm nay nàng lại có thể dành nhiều thời gian để trò chuyện với một vị khách như vậy.
Nguyên Vi ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của Kỳ Liêu.

Nàng nhận ra ngay sự ghen tuông trong ánh mắt của hắn, nhưng vẫn giữ nụ cười bình tĩnh
-Kỳ Liêu, ca đến rồi.

Đây là Tần Kỳ, con trai của chư hầu Tần.

Chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi.
Kỳ Liêu nhìn Tần Kỳ, ánh mắt lạnh lùng và đầy ngụ ý.
-Chư hầu Tần quả là may mắn khi có một người con tài giỏi như vậy.


Nhưng có lẽ yến tiệc hôm nay, hắn nên giao lưu với nhiều người hơn thay vì chỉ một mình Nguyên Vi.
Tần Kỳ cúi đầu, cảm thấy sự hiện diện của Kỳ Liêu như một cái gai trong lòng.

Hắn hiểu rằng giữa Kỳ Liêu và
Nguyên Vi có một mối quan hệ đặc biệt, và sự xuất hiện của mình dường như đã khiến Kỳ Liêu cảm thấy bị đe dọa.

Tuy nhiên, hắn không muốn rời đi, vì một phần trong hắn muốn bảo vệ những giây phút hiếm hoi này bên cạnh nàng.
Nguyên Vi cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, nàng liền đứng dậy, cười nhẹ
-Thôi được, Liêu ca ca, muội biết ca đang lo lắng.

Đề ca giới thiệu Tần Kỳ với các vị quan khác.

Chúng ta còn nhiều thời gian để nói chuyện sau.
Kỳ Liêu gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Kỳ.

Hắn theo dõi từng cử chỉ của Nguyên Vi khi nàng dẫn
Tần Kỳ đi gặp các vị đại thần khác, nhưng trong lòng không thể ngừng nghĩ về sự thân mật giữa hai người họ.

Mối lo sợ mất đi tình cảm của Nguyên Vi khiến hắn càng quyết tâm không để Tần Kỳ có cơ hội đến gần nàng thêm lần nào nữa.
Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng Kỳ Liêu đã lên kế hoạch để tách Tần Kỳ ra khỏi Nguyên Vi.
Hắn không thể chấp nhận việc ai đó khác có thể cướp đi tình cảm của nàng, dù cho đó là người có tài hay không.
Trận chiến tình cảm âm thầm giữa hai người đàn ông này sẽ là thử thách lớn đối với Tần Kỳ, và liệu hắn có đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu thầm lặng của mình dành cho Nguyên Vi hay không, thì chỉ có thời gian mới có thể trả lời
Kể từ cuộc gặp gỡ đó, Tần Kỳ luôn tìm cách tiếp cận Nguyên Vi, dù chỉ là thoáng qua.

Tuy nhiên, mỗi lần hẳn đến gần, ánh mắt của Kỳ Liêu luôn như một bóng ma, theo dõi từng cử chỉ của hắn.

Mặc dù Kỳ Liêu chưa bao giờ công khai đối đầu, nhưng sự hiện diện của hắn đủ để khiến Tần Kỳ cảm thấy áp lực.
Nguyên Vi, vẫn không hay biết về những cảm xúc phức tạp đang dâng trào giữa hai người, tiếp tục gặp gỡ và trò chuyện với Tần Kỳ một cách tự nhiên.

Nàng coi Tần Kỳ như một người bạn mới, ngây thơ không nhận ra rằng tình cảm của hắn dành cho mình đã vượt quá giới hạn bình thường.
Một buổi tối,Ngự Hoa Viên, Tần Kỳ biết rằng Kỳ Liêu luôn tìm cách ngăn cản hẳn tiếp cận Nguyên Vi, nhưng hắn không thể từ bỏ.

Mỗi lần thấy nàng, trái tim hắn lại rung động mãnh liệt.

Hắn đã quyết định, dù biết rằng mối tình này khó có thể có kết quả, nhưng vẫn muốn giữ những khoảnh khắc gần gũi với nàng.

Hôm đó, Tần Kỳ mời Nguyên Vi dạo chơi trong Ngự Hoa Viên.

Ánh trăng bạc chiếu rọi khắp nơi, tạo nên một khung cảnh thanh tĩnh nhưng không kém phần lãng mạn.

Nguyên Vi vui vẻ đồng ý, không nhận ra rằng trong bóng tối, một đôi mắt khác đang lặng lẽ theo dõi.Tần Kỳ khẽ nói, mắt không rời khỏi nàng.
-Điện hạ, thần có một điều muốn nói....
Nguyên Vi mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Công tử có gì muốn nói, cứ tự nhiên."
Tần Kỳ nhìn vào mắt nàng, trong lòng tràn ngập cảm xúc.

Nhưng khi hắn định thổ lộ, thì từ đâu, Kỳ Liêu bất ngờ xuất hiện.Giọng hắn có chút trách móc nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
-Vi nhi, muội thật sự thích đi dạo cùng người khác mà không thông báo cho ca sao?
Nguyên Vi nhìn Kỳ Liêu, hơi bất ngờ: "Kỳ Liều, ca cũng ở đây sao? Chúng ta chỉ đang trò chuyện thôi, có gì mà nghiêm trọng?"
Tần Kỳ lặng thinh, ánh mắt thoáng qua chút không vui.

Hắn hiểu rằng Kỳ Liêu luôn coi Nguyên Vi là của riêng mình, nhưng sự xuất hiện của hắn quá đột ngột, như thể không muốn để Tần Kỳ có cơ hội.
Kỳ Liêu tiến lại gần, đứng giữa Tần Kỳ và Nguyên Vi, như một tấm chắn vô hình.
-Vi nhi, trời đã khuya rồi.

Muội nên nghỉ ngơi để có sức khỏe tốt.

Công tử Tần chắc cũng không muốn làm phiền muội quá lâu.
Ánh mắt Tần Kỳ và Kỳ Liêu giao nhau, không cần lời nói cũng hiểu được sự đối đầu ngầm giữa họ.

Tần Kỳ cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim hắn cảm thấy nhói đau khi nhận ra sự bảo vệ quá mức của Kỳ Liêu đối với Nguyên Vi.
-Thần hiểu, xin phép điện hạ, thần xin lui trước.

Tần Kỳ cuối cùng cũng không thể giữ được lời thổ lộ, đành cúi chào và rời đi.

Trước khi quay đi, hắn nhìn Nguyên Vi một lần nữa, như muốn ghi nhớ hình ảnh của nàng vào trái tim.
Nàng sau đó trở về phòng, nhưng tâm trí nàng vẫn còn lưu lại hình ảnh của Tần Kỳ.

Nàng không thể hiểu được lý do vì sao Kỳ Liêu lại có vẻ căng thẳng như vậy mỗi khi nàng tiếp xúc với Tần Kỳ.

Mặc dù Kỳ Liêu luôn là người bạn thân thiết, nhưng nàng cảm thấy có điều gì đó thay đổi trong cách hắn đối xử với mình.
Nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn Thượng Uyển, lòng đầy băn khoăn.

Tại sao Kỳ Liêu lại tỏ ra bảo vệ nàng một cách thái quá? Và tại sao mỗi khi gặp Tần Kỳ, trái tim nàng lại có chút xao động, dù không hiểu đó là cảm xúc gì?
Kỳ Liêu sau khi tiền Nguyên Vi về phòng, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ lộn xộn.

Hắn biết rằng tình cảm của mình dành cho Nguyên Vi không thể tiếp tục giấu kín mãi.

Nhưng hắn cũng sợ, nếu thổ lộ, liệu nàng có chấp nhận hay không? Và sự xuất hiện của Tần Kỳ chỉ khiến hắn thêm lo lắng.

Hắn quyết tâm phải làm gì đó, trước khi quá muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận