Buổi tối tại phủ chư hầu, không khí trong phòng ăn có phần u ám.
Nguyên Vi, Tần Kỳ và Kỳ Liêu đang dùng bữa tối cùng nhau.
Mặc dù bữa ăn có vẻ trang trọng, nhưng sự căng thẳng giữa họ không thể che giấu.
Nguyên Vi quan sát Kỳ Liêu và Tần Kỳ, nhận thấy hai người có vẻ đang đấu tranh nội tâm.
Nàng cầm ly rượu lên, cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn.
-Mọi người hãy ăn uống thoải mái.
Chúng ta đã làm việc vất vả suốt cả ngày.
Tần Kỳ nhìn Nguyên Vi, nở một nụ cười nhẹ.
"Cảm ơn điện hạ đã động viên.
Nhưng chúng ta không thể quên rằng nguy hiểm vẫn còn ở quanh đây."
Kỳ Liêu, đang không ngừng quan sát Nguyên Vi, bống nhiên lên tiếng.
-Đúng vậy.
Chúng ta cần phải chuẩn bị cho những gì có thể xảy ra.
Thời gian không còn nhiều nữa.
Khi bữa tối kết thúc, Tần Kỳ rời phòng ăn để đi kiểm tra các công việc còn lại.
Kỳ Liêu và Nguyên Vi còn lại trong phòng, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Kỳ Liêu đứng dậy, tiến lại gần Nguyên Vi.
"Vi nhi, có một việc ca cần phải thảo luận riêng với muội."
Nguyên Vi nhìn Kỳ Liêu, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
"Có chuyện gì sao, Kỳ ca ca?"
-Chúng ta cần phải nói chuyện về tình hình hiện tại.
Kỳ Liêu nói, ánh mắt đầy nghiêm túc.
"Ca đã thu thập được thêm thông tin và có một số phát hiện quan trọng."
Trong phòng làm việc riêng,khi cả hai vào phòng làm việc, Kỳ Liêu đóng cửa lại và quay sang Nguyên Vi.
-Vi nhi, ca đã phát hiện ra rằng cuộc tấn công trước đó không phải là ngẫu nhiên.
Có một thể lực lớn đứng sau âm mưu này, và họ có thể sắp hành động.
Nguyên Vi cảm thấy căng thẳng.
"Thế lực lớn? Vậy chúng ta phải làm gì để đối phó?"
Kỳ Liêu lấy ra một số tài liệu và chỉ vào bản đồ trên bàn.
-Theo thông tin ca thu thập được, có thể có một cuộc tấn công vào kho lương thực của chúng ta vào ngày mai.
Chúng ta cần phải chuẩn bị phòng thủ ngay lập tức.
Tối hôm đó, Kỳ Liêu rời khỏi phòng làm việc và quyết định đi tuần tra xung quanh phủ để kiểm tra tình hình.
Trong khi đó, Tần Kỳ trở lại phòng và thấy Nguyên Vi đang chuẩn bị hành lý, dường như có vẻ lo lắng.
Tần Kỳ hỏi, không giấu được sự quan tâm.
Tại sao điện hạ lại chuẩn bị hành lý?Điện hạ tính đi đầu sao?Ta không biết tình hình sẽ trở nên thế nào.
Chúng ta phải sẵn sàng cho mọi tình huống.
Kỳ Liêu đã nói có thể có cuộc tấn công vào ngày mai.Tần Kỳ cảm thấy lo lắng, tiến lại gần Nguyên Vi.
-Điện hạ, muội không nên quá lo lắng.
Chúng ta sẽ đối phó với mọi tình huống cùng nhau.
Ta sẽ bảo vệ muội.
Nguyên Vi nhìn Tần Kỳ với sự cảm kích.
"Cảm ơn huynh.
Ta cảm thấy rất yên tâm khi có huynh bên cạnh."
Đêm đến, Kỳ Liêu và nhóm lính của hắn chuẩn bị cho cuộc đột kích vào kho lương thực.
Hắn cảm thấy sự căng thẳng và lo lắng vì không biết cuộc tấn công sẽ diễn ra như thế nào.
Hắn cũng không quên cảm giác ghen tuông khi thấy Tần Kỳ và Nguyên Vi gần gũi nhau.
Trong khi đó, Tần Kỳ cũng lo lắng về việc Kỳ Liêu có thể có âm mưu riêng.
Hắn cảm thấy bất an về động thái của
Kỳ Liêu và không thể tránh khỏi cảm giác nghi ngờ.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Liêu và đội quân của hắn lén lút tiếp cận kho lương thực.
Họ chuẩn bị xông vào và phá hoại kho lương thực, nhưng bất ngờ, họ phát hiện rằng lực lượng bảo vệ đã được tăng cường.
Kỳ Liêu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Cẩn thận! Có vẻ như chúng ta đã bị phát hiện."
Tại kho lương thực, lực lượng bảo vệ, dẫn đầu bởi Tần Kỳ và các thuộc hạ của hắn, đã sẵn sàng đối đầu với kẻ tấn công.
Cuộc chiến diễn ra gay gắt, nhưng lực lượng bảo vệ đã được chuẩn bị tốt hơn và nhanh chóng đẩy lùi kẻ thù.
Kỳ Liêu, sau khi thất bại trong cuộc tấn công, phải rút lui.
Hắn cảm thấy thất vọng và lo lắng về việc kế hoạch của mình đã bị lộ.
Trở về phủ chư hầu, Kỳ Liêu gặp Nguyên Vi và Tần Kỳ.
Tần Kỳ nói với Nguyên Vi.
-Chúng ta đã bảo vệ thành công kho lương thực.
Nhưng Kỳ Liêu, có điều gì ca muốn giải thích không?
Kỳ Liêu cúi đầu, cảm thấy xấu hổ và thất vọng.
"Xin lỗi, ca không ngờ kế hoạch của chúng ta bị phát hiện.
Ca sẽ chịu trách nhiệm về điều này."
Nguyên Vi nhìn Kỳ Liêu, sự lo lắng và đồng cảm hiện rõ trên mặt nàng.
-Kỳ Liêu, chúng ta cần phải làm việc cùng nhau để ngăn chặn những âm mưu này.
Hãy cùng nhau tìm ra kẻ đứng sau và bảo vệ vương triều của chúng ta.
Tần Kỳ cũng gật đầu đồng ý.
"Chúng ta cần phải hợp tác và không để bất kỳ điều gì chia rẽ chúng ta."
Sau khi bữa tối kết thúc, Nguyên Vi và Tần Kỳ ngồi lại ở một góc yên tĩnh của khu vườn trong biệt phủ của chư hầu Tần.
Ánh sáng của những đèn lồng vàng nhạt rọi xuống, tạo nên một không gian lãng mạn và ấm áp.
Tần Kỳ đang say sưa kể cho Nguyên Vi về những chuyển du ngoạn của mình.
Mắt hắn ánh lên niềm vui khi kể về những trải nghiệm thú vị và những điều mới mẻ mà hắn đã gặp phải.
-Điện hạ, trong chuyển đi vừa qua, thần đã thấy những cảnh vật thật tuyệt vời.
Đặc biệt là một ngọn núi mà khi nhìn từ xa, trông như một bức tranh thủy mặc.
Nguyên Vi mỉm cười, cảm nhận sự nhiệt huyết trong giọng nói của Tần Kỳ.
Nàng đắm chìm trong câu chuyện của hắn, không hề biết rằng sự quan tâm của Tần Kỳ dành cho mình đã vượt xa mức thông thường.