Một buổi tối, sau khi Nguyên Vi trở về từ buổi tiệc tại cung, Kỳ Liêu quyết định hỏi thẳng nàng
-Vi nhi, ta biết nàng đang giấu điều gì đó.
Hãy nói cho ta biết, nàng cảm thấy không khỏe ở đâu?
Nguyên Vi nhìn Kỳ Liêu, đôi mắt chứa đựng sự mâu thuẫn.
Nàng không muốn làm hắn lo lắng, nhưng cũng không thể giấu mãi.
Cuối cùng, nàng thở dài
-Muội chỉ thấy hơi mệt thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.
Chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút, muội sẽ ổn.
Kỳ Liêu không tin hoàn toàn lời nàng nói, nhưng hắn cũng không muốn ép nàng.
Hắn chỉ gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng đã quyết định sẽ âm thẩm điều tra và bảo vệ nàng bằng mọi giá.
Từ sau cuộc trò chuyện căng thẳng với Kỳ Liêu, Tần Kỳ dần nhận ra rằng dù hẳn có cố gắng thế nào, trái tim
Nguyên Vi vẫn không thuộc về hắn.
Sự thân thiết giữa nàng và Kỳ Liêu khiến hắn càng ngày càng ghen tị và bất
ทาลท.
Một lần, trong lúc Nguyên Vi đang trò chuyện vui vẻ với một số cung nữ tại khu vườn, Tần Kỳ tình cờ đi ngang qua.
Hắn dừng lại, ánh mắt không rời khỏi Nguyên Vi, nhưng khi thấy Kỳ Liêu cũng đang đến gần, ánh mắt hắn trở nên tối lại.
Kỳ Liêu bước tới, nở nụ cười với Nguyên Vi, nhưng khi hẳn nhìn thấy Tần Kỳ đang đứng từ xa nhìn mình, nụ cười trên môi chợt tắt.
Hắn hiểu rõ cảm xúc của Tần Kỳ, nhưng hắn không thể để cho bất kỳ ai, kể cả Tần Kỳ, gây nguy hiểm cho Nguyên Vi.
Kỳ Liêu khẽ cúi đầu chào Tần Kỳ, nhưng Tần Kỳ chỉ đáp lại một cách hờ hững, rồi tiến lại gần Nguyên Vi
-Điện hạ, hôm nay trời đẹp, hay là chúng ta cùng đi dạo một vòng trong vườn?
Nguyên Vi mỉm cười, gật đầu
-Tất nhiên rồi.
Kỳ Liêu, ca có muốn đi cùng không?
Kỳ Liêu nhìn Tần Kỳ, rồi nhẹ nhàng lắc đầu
-Hôm nay ta có vài việc cần giải quyết, nàng và Tần Kỳ cứ đi dạo trước.
Ta sẽ gặp lại nàng sau.
Nguyên Vi có chút bất ngờ nhưng không phản đối, nàng gật đầu và quay đi cùng Tần Kỳ.
Nhưng ngay khi họ rời đi, Kỳ Liêu đã âm thầm theo sau, giữ khoảng cách an toàn để không bị phát hiện.
Hắn muốn chắc chắn rằng không có gì bất ngờ xảy ra trong lúc này.
Trong khi cùng Nguyên Vi dạo bước trong khu vườn, Tần Kỳ không thể ngừng suy nghĩ về sự hiện diện của Kỳ Liêu.
Mỗi lời nói và cử chỉ của hắn đều mang một tầng nghĩa khác, như thể hắn đang cố gắng khẳng định vị trí của mình bên cạnh Nguyên Vi.
-Điện hạ, thần thật sự cảm thấy may mắn khi được đồng hành cùng người hôm nay
Tần Kỳ nói, giọng điệu vừa chân thành vừa ẩn chứa sự quyết tâm.
Nguyên Vi mỉm cười, nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ đến những điều Kỳ Liêu đã nói.
Nàng cảm nhận được sự căng thằng trong mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng không biết làm thế nào để giải quyết.
-Tần Kỳ, ta cũng rất vui khi có ngươi làm bạn đồng hành.
Ngươi luôn là một người bạn tốt, và ta biết ta có thể dựa vào ngươi.
Tần Kỳ nghe thấy những lời đó, trái tim hắn như bị bóp nghẹt.
Hắn không muốn chỉ là một người bạn.
Hắn muốn nhiều hơn thế.
Nhưng hắn biết, nếu ép buộc Nguyên Vi, chỉ càng làm nàng xa cách hắn hơn.
Trong lúc đó, Kỳ Liêu từ xa vẫn dõi theo từng bước đi của họ.
Hắn cảm thấy sự xung đột nội tâm của Tần Kỳ và hiểu rằng Tần Kỳ đang cố gắng hết sức để chiếm lấy trái tim Nguyên Vi.
Nhưng Kỳ Liêu cũng biết rằng tình cảm không thể bị ép buộc.
Tuy nhiên, Kỳ Liều không có ý định lùi bước.
Hắn chỉ chờ cơ hội để khiến Tần Kỳ hiếu rằng Nguyên Vi không phải là thứ để họ tranh giành, mà là một người cần được bảo vệ và yêu thương.
Trong khi mọi người đang bận rộn với những cảm xúc và âm mưu của mình, một mối nguy cơ mới đang lặng lẽ tiếp cận.
Những dấu hiệu của sự trở lại của độc tố trong cơ thể Nguyên Vi ngày càng rõ ràng hơn.
Mỗi lần nàng cảm thấy mệt mỏi, là mỗi lần cơn đau và sự yếu đuối trong cơ thể tăng lên.
Một ngày nọ, khi đang ngồi trong thư phòng, Nguyên Vi bất ngờ cảm thấy choáng váng.
Mọi thứ xung quanh như quay cuồng, và nàng cảm nhận được sự nhức nhối từ tận sâu bên trong cơ thể.
Ngay trước khi nàng ngất lịm đi, nàng nghe thấy một tiếng gọi đầy lo lắng từ xa vọng lại.
Sau khi Nguyên Vi đột ngột ngất đi, cả cung điện rơi vào một sự hỗn loạn.
Kỳ Liêu là người đầu tiên nhận ra điều bất thường khi không thấy nàng xuất hiện tại các cuộc họp triều đình quan trọng.
Hắn ngay lập tức lao về phía cung điện của Nguyên Vi, trái tim như bị bóp nghẹt bởi lo lắng.
Khi Kỳ Liêu đến nơi, hắn bắt gặp Tần Kỳ đang quỳ bên cạnh giường của Nguyên Vi, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Nguyên Vi nằm bất động trên giường, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt như thể tất cả sức sống đã bị rút cạn.
Kỳ Liêu hỏi, giọng nói cố nén sự hoảng loạn.
-Chuyện gì đã xảy ra?
Tần Kỳ không đáp, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Sự im lặng này càng làm Kỳ Liêu thêm bất an.
Hắn không cần hỏi thêm cũng biết rằng điều này chắc chắn liên quan đến độc tố mà họ tưởng đã được loại bỏ.Kỳ Liêu gấp gáp hỏi.
-Thái y đâu? Tại sao chưa ai đến?
Ngay lúc đó, một thái y từ ngoài vội vàng bước vào, tay cầm theo hộp thuốc, gương mặt cũng đầy lo lắng.
Sau một lúc kiểm tra tình trạng của Nguyên Vi, vị thái y nhìn Kỳ Liêu với ánh mắt đầy nặng nề.
-Kỳ công tử, Tần công tử, độc tố dường như đã trở lại.
Nhưng lần này mạnh hơn và khó chữa trị hơn trước.
Chúng thần cần thêm thời gian để nghiên cứu nguyên nhân chính xác.
Kỳ Liêu cảm thấy như trời đất sụp đồ.
Hắn không thể tin rằng điều tổi tệ này lại tái diễn.
Kỳ Liêu không thể để điều đó xảy ra.
Hắn quay sang Tần Kỳ, đôi mắt chứa đựng sự quyết tâm.
-Tần Kỳ, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.
Chúng ta phải tìm ra cách cứu Vi nhi trước khi quá muộn.
Tần Kỳ gật đầu mà không do dự.
Dù trái tim hắn có bị giằng xé bởi cảm xúc, nhưng vào lúc này, điều quan trọng nhất là cứu sống Nguyên Vi.
Cả hai quyết định sẽ cùng nhau tìm kiếm nguyên nhân và phương pháp chữa trị, dù biết rắng thời gian đang dần cạn kiệt.
Nhận được tin báo về tình trạng của Nguyên Vi, bạo quân không kìm được lo lắng, lập tức rời bỏ triểu chính để đến Triều Dương Cung.
Vừa bước vào cung, ông đã thấy cảnh tượng hỗn loạn, các thái y bận rộn qua lại, còn Kỳ Liêu và Tần Kỳ thì đang cố gắng giữ sự bình tĩnh.