Ray trố mắt kinh ngạc nhìn tên lùn giải thích về linh lực mà cậu có, và những trục trặc cậu đang mắc phải trong việc điểu khiển nó. Giọng Rồng Ray vẫn cứ vang lên như một người đầy hiểu biết giảng giải cho đàn em: “Thần lực của cậu chính là Sấm, vì thế việc gọi những tia điện từ nhỏ cho đến lớn với cậu không thành vấn đề. Linh hồn của Sấm đã chạy khắp cơ thể của cậu, và việc triển khai, gọi ra ra những tia lửa điện chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Tuy nhiên …” Rồng Ray nghiệm mặt, nhìn chăm chú vào đối phương, rồi đi vòng quanh xem xét, “… tuy nhiên cậu còn quá non nớt, cho nên những linh hồn của Sấm cứ bắn ra bậy bạ, vô tội vạ, và điều đó thì thật là nguy hiểm. Bây giờ cậu chỉ vô tình phát ra những tia điện nhỏ nhoi chưa đủ làm gì cả, nhưng nếu cậu không học cách khắc chế và sử dụng nó, thì thật là tai hại.”
“Vậy tôi phải làm gì bây giờ.” Ray vẫn còn chưa hết kinh ngạc khi cậu vừa lắng nghe điều tên lùn nói, vừa nhìn cái sản phẩm là hậu quả của mình …
Nơi khác, Juu cũng đang giảng giải cho Mark hiểu về linh hồn của Lửa chính là cội nguồn của cậu ta. “Cách để khắc chế và biến sức mạnh trong cơ thể làm theo ý mình …” Con gà mập ú trầm tư suy nghĩ một chút, “… do bởi sức mạnh trong người cầu không phải ít ỏi, số phận cậu thừa hưởng toàn bộ sức mạnh của Chu Tước Juu đệ tứ, cho nên việc cậu có thể khắc chế hay không cũng là cả một vấn đề.”
“Nói rỏ ra một chút coi nào Juu.” Mark lo lắng, càu nhàu một cách đầy nôn nóng. Lòng cậu bức bói, và cái vết xăm trên bắp tay cũng đều đặn nóng lên từng hồi. “Tôi không muốn chỉ vì mình không đủ khả năng kiềm hãm mà ảnh hưởng đến người khác. Việc này đúng là tồi tệ.”
“Sao lại là tồi tệ, cậu phải biết ơn và hãnh diễn khi là truyền nhân đời thứ 5 của Chu Tước Juu ấy chứ. Cậu có trách nhiệm tiêu diệt kẻ thù. Đó là nhiệm vụ của lần tái sinh này của cậu đấy, Mark à.”
Mark trân trối nhìn Juu mà không thể nói lên được thêm một lời nào. Đến một lúc lâu sau, cậu mới có thể cất lên một câu hỏi và khi vừa thốt ra xong lại cảm thấy mình quá ngu ngốc, và biết rằng sẽ không thể dễ gì thoát ra khỏi cái mớ rắc rối loạn xạ này. “Thế kẻ thù của chúng ta là ai?”
“Ồ, cuối cùng thì tôi cũng đã chờ được câu hỏi này của cậu. Tôi đã mong nó rất lâu rồi. Kẻ thù của chúng là, đó chính là …” Gà Juu nhìn thẳng thừng, đầy nhiệt tâm và đòi hỏi cao độ từ nơi Mark, ngay cả anh cũng thấy được những ngọn lửa đang cháy rực, nhảy múa trong mắt của con gà mập ú ngu ngốc ấy. Mark đang hồi họp lắng nghe câu trả lời cho câu hỏi ngu ngốc của mình. “…Ta cũng không biết đó là ai nữa.”
Mark tức điên cả lên sau biết bao nhiêu phút giây hồi họp chờ đợi, cậu vung tay cốc cho hai cái lên đầu con gà ngu ngốc mà gào lên. “Nhà mi đúng là một tên đần, không lẽ cái việc trọng đại như thế mà cũng có thể quên hay sao hả. Kẻ thù của mình mà quên thì có ngày mình thành gà quay lu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Juu giương đôi mắt ngớ ngẩn trên khuôn mặt ngu đần của mình nhìn đăm đăm vào Mark, giọng vẫn tĩnh bơ, “Ngay đến tên ta đôi khi ta còn quên ấy chứ. Cho nên một việc rắc rối như thế này thì làm sao mà ta nhớ cho nổi.” Mark như chịu hết nổi cho cái sự ngu xi của con gà xấu xí, ngờ nghệch này. Cậu lắc đầu nhìn nó, rồi nhìn vết cháy xém trên thân cột.
“Cậu phải thật vững tâm, dùng ý chí của mình để điều khiển dòng sức mạnh của những linh hồn Sấm nằm trong tim mình, di chuyển theo một hướng cố định và theo ý muốn của mình. Khi đó cậu sẽ có thể kiểm soát được sức mạnh.” Rồng Ray vẫn trầm ngâm, nhìn khuôn mặt non choẹt của Ray mà tỏ vẻ không tin tưởng, “Thật khó có thể chắc cậu sẽ sớm ngộ ra cách thức, vì điều đó là tự do chính cậu tìm ra. Đó là chưa nói, cậu lại được thửa hưởng một sức mạnh lớn lao của ngài Thanh Long Ray đệ lục.” Tên lùn thở dài.
“Bộ nó khó điều khiển lắm sao. Tôi thấy cũng đơn giản vô cùng.” Giọng của Ray đầy hí hửng.
Và bộ mặt của tên lùn thật khó coi và đầy kinh ngạc. Nó không thể ngờ rằng, chỉ sau những gợi ý thật giản đơn của mình mà Ray đã có thể khống chế được sức mạnh theo đúng ý muốn. Nó nhìn quả cầu điện xoay tròn, nằm gọn trong lòng bàn tay của cậu nhóc, những tia chớp nháng liên hồi xung quanh quả cầu. Ray mỉm cười tinh ranh trên khuôn mặt, “Thế mi có muốn nếm thử xem mùi vị của nó thế nào không hả Rồng Ray.”
“Mi… mi… muốn cho ta xơi cái đó hả.” Giọng tên lùn lắp bấp và đầy hoang mang.
“Chính xác là vậy.”
Rồi Ray cười híp mặt, ném luôn quả cầu điện về phía tên lùn, và chưa kịp manh động gì nên nó đành lãnh đủ, không thiếu một phân lệch ra ngoài. Khói bay mịt mù, và sao khi gió thổi bớt làn khói, lờ mờ phía sau là bóng dáng một người thanh niên, cao trạc Ray, và đang đi tới gần cậu hơn. Bất thình lình cái bóng đen sau đám khói giơ tay và tát vào mặt Ray một cái rỏ đau.
“Đùa như thế mà đùa được đấy hả. Chết người như thế đấy nhé nhóc tì.”
“Thế ông có chết đâu, vẫn sống nhăn răng đó thôi, mà trông còn sung mãn hơn lần trước gặp tôi.”
Rồng Ray vỗ vỗ tay vào trán cố giữ bình tĩnh trước lời nói kèm theo nụ cười hí hửng của tên nhóc đối diện mình. “Tại ta là thần, lại là thần cai quản sấm sét, nên ta mới có thể thoát nạn và hút lấy linh lực từ tia sét ấy.”
“Làm gì mà vỗ trán ghê vậy. Bộ thấy khó chịu lắm sao.” Ray thỏ thẻ, “Tới tuổi dậy thì rồi phải không. Tuổi nay hay nóng lạnh thất thường lắm. Giữ bình tĩnh đấy nhé.”
Một cái đánh thật mạnh khiến Ray phải ôm đầu mà rên la. “Đồ ác độc, nhẹ tay thôi chứ.” “Đánh như thế là đáng. Mi không kính lão đắc thọ gì cả. Ta đã gần ngàn tuổi rồi, thế mà dám nói ta mới đến tuổi dậy thì. Đánh là phải.”
“Cô thấy thế nào Hắc Tử Điệp.” Q Bích thỏ thẻ bên tai Mel C đầy thích thú, “Cuối cùng thì Ray và Juu đã thực sự thức tỉnh rồi. Cái thành phố chứa đựng những hồi ức của cả hai lại sẽ trỗi dậy thêm một lần nữa. Sẽ thú vị lắm đấy.”
Mel C chẳng thèm để ý tới lời của TatuTati, cô hất tóc đầy điệu nghệ rồi bước thẳng về phía trước, hoà cùng đám sinh viên, và hai giáo sư đồng nghiệp, để lại hắn ta đứng đơ ra đấy. Rồi Q Bích cũng lườm thêm một lần nữa về hướng của Mark, cũng như Ray. “Trò vui dường như sắp khởi động.”
Cái không khí Giáng sinh đã rộn ràng lên quá mức, và chỉ còn hai ngày nửa thôi đã đến cái đêm thần thánh ấy. Buổi tối, không gian tại Con giáp số 9 cũng tràn ngập ánh sáng của vô số những bóng đèn đầy màu sắc chiếu rọi. Người dân đi lại tấp nập, chiêm ngưỡng và chọn mua những món đồ ưng ý cho tiệc Giáng sinh tại nhà của mình. Đám sinh viên cũng ùa nhau, hí hửng lựa chọn đủ thứ đồ, để đem về làm quà cho người thân. Ray và Mark cũng vậy.
Mark tinh tế khi vào một của hiệu trưng bày những bộ mô hình côn trùng và chọn ngay một cái làm quà cho cha đỡ đầu John. Tiếp đó là quà của mẹ Aly, cậu hí hửng khi trên tay mình đang cầm một cái áo lông cừu tuyệt đẹp thứ mà Mark nghĩ mẹ Aly phải thốt lên vì sung sướng. Dọc theo những dãy nhà trưng bày kế đó, cậu chọn lấy một bộ tách trà theo phong cách Á đông cho mẹ, và cái tẩu thuốc kiểu xưa của người Việt Nam cho ba của mình. “Thế là đủ cả, quà Giáng sinh năm nay xem như đã xong xuôi, suông sẽ.” Mark lại ngắm xuống một lần nữa một cái hộp màu rêu xinh xắn, đó là món quà của Ray.
Ray cố cắt đường, chạy trốn Dana, con nhỏ xấu xí của lớp Quản trị. Cậu không thể hình dung sẽ phải làm gì nếu chập nhận làm bạn trai của nhỏ ấy. Cái thân hình nút ních thịt, một cái ngực hoành tráng một cách thổ thiển, thân hình tròn trịa không khác gì một quả banh. Ray ước tầm nhỏ cỡ trên dưới một thước rưỡi. Đó là chưa nói đến một khuôn mặt đầy tàn nhan, cái môi dày, và một mái tóc thắt bím đến gần hai tuần nhỏ mới chịu gội một lần. “Có một đứa điên mới chịu chấp nhận làm bạn của con nhỏ kinh dị này.” Ray lắc nhẹ đầu, và thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi sự truy đuổi ráo riết của Dana. Và giờ đây, cậu nhận ra mình lạc và tách riêng ra với tất cả đám sinh viên và với cả các giáo sư. Nhìn biển treo, Ray biết mình đang đứng trên con đường Hoa Sen của phố người Hoa, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao kiếm được đồng bạn.
Ray tìm kiếm, hỏi han những người xung quanh để trở về với đại lộ Thiên Xứng, thế nhưng con đường mà những người bản xứ dường như đang làm cậu bị lạc đi, mất cả phương hướng. Càng lúc Ray càng cảm thấy mình bị tách rời nhiều hơn, cái bong tối dường như đang xâm chiếm rỏ rệt không gian, còn cái ánh sang huy hoàng của những ngày cận Giáng sinh dường như càng bị đẩy lùi, và sắp biến mất. Ray cảm thấy bất an trong long, và đang bối rồi dò xét đường đi. Khi quay lại, không điếng người sợ hãi, khi con đường vừa mới đi qua đã lạc vào trong bong đêm, và bây giờ xung quanh Ray là một không gian tăm tối.
“Chào Ray, ta rất vui khi cuối cùng cậu cũng đã đi đến được nơi đaâ để gặp ta.”
Cậu chàng thở phào nhẹ nhõm một tí khi nghe có người, điều đó đối với cậu thật sự có ý nghĩ, bởi cậu biết vẫn tồn tại một người nào đó ở đây với mình. “Xin lỗi, tôi bị lạc đường, anh có thể chỉ cho tôi đường trở về đại lộ Thiên Xứng hay không?”
Một chút im lặng thoáng qua ôm gọn cả không gian và thời gian, và rồi một tiếng cười vang lên, và dần dần từ trong bong đen một vóc người cao cao khoảng tầm một thước tám, dáng người cân đối, rắn chắc, và nó được trùm bởi một tấm vải đen thô, mái tóc đen lất phất nhẹ bay trong gió. “Chào mừng cậu đến với thế giới tội lỗi của Phi Du Hắc Hà.” Hắn cười khánh khách và đi tới gần hơn, hắn đối diện với Ray, và cậu cảm nhận được cái nhìn buốt giá đang soi mói tâm tư cậu sau đám tóc loà xoà kia.
Mel C lại cảm thấy bức bói trong người một cách lạ lung mà cô không thể lí giải được. Ngồi suy tư trong phòng riêng, và cô gắng bình tâm, thả lỏng tâm hồn để được cảm thấy thanh thản như điều đó đối với cô thật sự khó. Mel lại thấy mình là một đứa bé mười hai tuổi, dần biến thành một thiếu nữ đôi mươi với thân hình bốc lửa, cô đi theo một gã bí ẩn mang cái tên Phi Du Hắc Hà. Cô thấy bàn tay mình dần tan chảy, và thay vào cái bàn tay lúc bấy giờ là một lữa kiếm cực kì sắc bén và nhuộm đầy chất độc. Chính cái bàn tay ấy đã giết chết biết bao nhiêu người, và mỗi lần như thế, đôi mắt cô trắng dã đờ ra vô cảm mặc dù bên trong cái tâm hồn trẻ thơ đang run lên lẩy bẩy. Tiếng cười khanh khách của gã Phi Du Hắc Hà vọng kế bên tai cô.
Mel lại trở về với thực tại, mồ hồi thấm ướt đầy cơ thể cô. Ngồi đó cố gắng thả lỏng một chút, cố gắng hít sâu rồi thở nhè nhẹ ra để lấy lại cân bằng cho nhịp thở, Mel lại cảm thấy một sứ mệnh cần được cô làm vào lúc này. Chiếc áo ngủ dần được trút ra khỏi cơ thể cô, mà trên tấm lưng trần của Mel, dần dần hiện lên một con bướm màu đen ánh tím, và cái vết xăm ấy dần chiếm hết thân thể cô. Nó biến thành một bộ giáp trụ chiến đấu. Mel nhắm mắt nghĩ ngợi thêm một chút gì đó, rồi dần tan biến vào không gian.
Trở về phòng sau khi đã mua sắm hả hê, Mark lại phát hiện Ray vẫn chưa trở về. Linh tính mach bảo một điềm chẳng lành đang diễn ra. Những lời nói của Juu trong giấc mơ hôm trước lại vọng về bên tai cậu. “Kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và bất cứ lúc nào thì hắn cũng có thể mình, hay bất cứ người thân nào của mình.” Mark nghĩ thầm, và tức tốc cậu chạy sang những phòng kế bên của tụi bạn, và tất nhiên cũng chỉ nhận được là những cái lắc đầu.
Mark chạy ra đại sảnh của khách sạn Gió Ngàn, và tiếng nói của Q Bích đã khiến cậu dừng chân lại.
“Trông cậu có vẻ bất ổn, cậu nhóc?”
“Tôi đang có công chuyện rất gấp, không có thời gian bàn chuyện phiếm với ngài.” Mark toan chạy đi, nhưng cậu lại đứng khựng thêm một lần nữa, “Nhân tiện cho tôi hỏi, ngài có thấy em trai tôi, Ray đâu không?”
“Thế cơ đấy. Một vị thanh niên hai mươi tuổi lại không biết đường về nhà để mà phải bắt anh trai mình lung sục khắp nơi. Chẳng ra làm sao… tội ấy rất đáng bị chém đầu.” Vẫn với cái giộng điệu ỏng ẹo của mình, vẫn với cái chớp chớp mẳt lia lịa, Q Bích vừa nói, vừa chu cái môi thoa son tím rịm về phía Mark.
“Ông đúng là một tên thần kinh.”
Mark quay lưng, chạy một mạch ra khỏi sảnh đường, và cậu giật thót lên khi thấy TatuTati đang đứng trước mặt mình cách xa một khoảng. Gã ta uyển chuyển theo kiểu bước của mấy cô người mẫu về phía cậu, đôi mắt lại léo lên cái nhìn đầy bí ẩn, và những tia nhìn ấy đang chíu rọi thẳng vào Mark.
“Tôi nói không đúng sao. Không phải cậu Ray nhà các người đi chơi tới giờ vẫn chưa về, và một người làm anh như cậu phải tất bật chạy đi kiếm đó sao.” Mỉm cười đầy bí ẩn, kiêu ngạo và điệu nghệ, Q Bích khiến Mark phải điên tiết lên khi nghe những lời nói đó.
“Tôi không có thời gian mà nói xàm với một tên biến thái như ông. Biến khỏi mắt tôi khi còn kịp lúc, nếu không thì đừng hối hận.”
“Thế cơ đấy, lại them một kẻ ngông cuồng. Thật sự rất ngông cuồng không chịu được.” Hắn nhún nhảy tại chổ. “Cậu cũng đáng bị xử trảm.”
“Hắn đúng là một tên hết thuốc chữa đấy Mark, xử hắn đi.”
Mark ngó lại đã thấy Juu đứng đó, với dáng vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn không giấu nổi cái ngu đần trên khuôn mặt. Tuy nhiên lời nói của con gà mập ú lúc này thì đúng với ý cậu, “Phải cho tên này một bài học để hắn nhớ đời.” Mark nghĩ thầm. Rồi cậu cố tâm trung tinh thần để có thể kêu gọi linh hồn của Lửa tích tụ nơi tay mình, và đúng khi ấy, tay của Mark đã trở thành một bó đuốc, nó cháy đỏ rực.
“Ối ối, cậu đúng là cừ thật đấy Mark, lần đầu tiên mà được như thế là rất xuất sắc.” Juu trầm trồ.
Mark lộ vẻ tự đắc trên khuôn mặt, và phóng cả một tia lửa dài về phía TatuTati, thâm tâm cậu nghĩ hắn sẽ hoảng hồn mà bỏ chạy một nơi khác, và hét toáng lên như một cái loa phóng thanh.
Thế nhưng, Mark lại thất vọng đến điếng cả người vì những gì cậu nghĩ đều không bao giờ xảy ra. Ngọn lửa vụt bay đến, và chỉ một cử động nhẹ nhàng, TatuTati đã búng nó một phát, và cả một đám lửa tỏ trở thành xác pháo li ti rồi tắt ngấm. “Một lũ ngông cuồng chẳng ra làm sao.”
Ray nhảy lùi về phía sau, tránh cái chạm của Phi Du Hắc Hải vào người mình. Đồng thời lúc này trên tay cậu đang thủ sẵn một nấm đấm phòng vệ.
“Hung tợn đến như thế sao. Tôi có nhã ý mà cậu lại đối xử với tôi như thế đấy à. Thật đáng thất vọng.”
“Im đi. Một kẻ che giấu mặt mình như mi thì không thể là người tốt được. Rồi cái gì là thế giới tội lỗi của Phi Du Hắc Hà gì gì đó. Nghe thật kinh tởm.” Giọng Ray đầy khinh miệt.
“Chà… giọng lưỡi cũng dữ dằn quá nhỉ. Thế những rồi ngươi cũng phải cúi gục trước chân ta, phải liếm mũi giày cho ta và xem đó là một vinh hạnh.” Một cái cười nửa miệng xuất hiện khi Hắc Hà nhếch mép, chẳng thấy gì khác nửa trên khuôn mặt của hắn.
Rồi một tia chớp đen nháng lên trên tay hắn. Cuộn trọn nằm gọn trong long bàn tay rồi một lúc sau xuất hiện trước mặt Ray là một con Rắn khổng lồ màu đen kịt. “Cho mi thưởng thức điệu múa tử thần của Lôi Xà Tà Ác đấy.” Giọng cười kinh khủng của hắn lại vang lên khắp không gian u tối, và sau cái chỉ tay, con rắn lao vút về phía Ray khi cậu cũng đang định hướng để ném quả cầu điện vào người nó.
Bóng của Mel C lướt qua mặt Ray, và chỉ một nhát gọn lẹ, cái đầu con rắn đã bị đập nát trước lưỡi kiếm dính trên tay của cô. Mel đứng đối diện, mắt trừng, nhìn thẳng về phía tên hung ác núp sau bộ áo đen xì kia.
“Phi Du Hắc Hà, ta biết dã tâm của ngươi vẫn còn. Và cuộc chiến của mi, tham vọng của mi sẽ không thể tái diễn như những gì mi hằng mong muốn đâu.” Mel quát vào mặt hắn.
“Thì ra là cố nhân. Cô vẫn bốc lửa và gợi cảm như cái thời của ngàn năm trước Hắc Tử Điệp ạ.” Phi Du Hắc Hà bước những bước nhẹ nhàng, chầm chậm về phía cô, giọng nói vẫn không lộ vẻ cảm xúc gì, “Có lẽ cô nên nhớ, những gì cô có là do tôi ban tặng, và những gì tôi ban tặng, tôi có thể lấy lại nó bất cứ lúc nào.”
Hình ảnh của một cô bé mười hai tuổi trong thân thể một cô gái đôi mươi của ngàn năm trước đang tái hiện trước mắt Mel. Cô cảm thấy ghê tởm với chính bản thân con người mình. Khi ấy chỉ vì cái ăn, cái uống, mà cô đã bị cám dỗ, đã mặc tâm kí kết với một tên ác quỉ để rồi lầm đường lạc lối. Nhưng rồi cuối cùng … sau cái màn đêm u ám bao phủ lấy cô bé là một ánh sang chói lói, Mel thấy một nụ cười thân quen, đầy thánh thiện của một người, và chính nụ cười đó đã cứu rỗi linh hồn cô. Phút giây định mệnh của ngày hôm đó không bao giờp hai nhạt trong tâm trí của Hắc Tử Điệp.
Đó là một đêm của cả tấn bi kịch và đẫm máu. Một tay Hắc Tử Điệp đã hạ sát hết người trong một cái thành nhỏ. Xác chết nằm ngổn ngang, máu me chảy lênh láng. Tiếng thở cô hồng hộc, mắt cô đờ đẫn, và lưỡi kiếm gắn liền trên tay cô thì như đang uống máu. Một người mặc chiếc áo một màu trắng muốt, tinh khôi, đến bên cô, thì thào gì đó, và ấn tượng sâu sắc nhất với cô, cô khắc ghi mãi trong long và cả linh hồn chính là nụ cười của người đó. Rồi Hắc Tử Điệp cũng hạ quyết tâm, mắt cô đối mặt mắt Phi Du Hắc Hà, cô nuốt khan một cái sau khi thực hiện ý định của mình. Chính tự tay mình, cô móc lấy chính đôi mắt của mình mà ném vào tên cuồng bạo trước mặt, và từ đó chấm dứt sự rang buộc giữa đôi bên.
Mel lại thở hổn hển, mồ hồi tươm khắp người cô. Tay vẫn cứng rắn đưa vũ khí lên đe doạ bước tiến càng gần hơn của Hắc Hà.
“Mày mà đến gần them chút nữa, là đầu sẽ lìa khỏi cô đấy.”
“Hay lắm, giọng nói hung hồn lắm. Có ai nói cho cô nghe về cái tên của cô chưa nhỉ.” Hắc Hà đay nghiến, “Hắc Tử Điệp là một con bướm mang lại chết choc của bong tối. Nhưng bản chất của nó vẫn là một con Bướm Chết.” Gã lại mỉm cười điểu cáng, “Và cho dù thế nào đi nữa, thì cô cũng vẫn là một con bướm chết sình.”
Hắc Hà lao tới, bàn tay đầy tà khí của hắn như đang nhắm thẳng hướng cổ của Mel mà tiến. Hắn định bóp chặt và giết chết cô bằng hành động tàn ác đó. Thế nhưng hắn phải nhảy lùi về phía sau vì ngay vị trí hắn vừa rời bỏ đã là một cái hố tan tành, nghi ngút khói. Hắc hà chầm chầm nhìn vào Ray, hắn gầm gừ đầy vẻ giận dữ và phẫn nộ.
“Thì ra mày đã học được cách khống chết linh lực.”
“Tao không phải là một đứa ngốc như mày, để mà học cả đời vẫn không thành cái quái gì hết.” Ray vẫn nháy mắt đầy tinh nghịch giữa thời thế như thế này.
“Thế thì mày sẽ phải chết trước cả con ả này.” Hắn gào thét.Và lại một lần nước Phi Du Hắc Hà phải né tránh một đòn tấn công nữa, đầy bất ngờ, và hắn càng sôi sục lòng câm phẫn khi nhìn thấy them nhiều cái bóng đang xuất hiện dần trong màn đêm. Mark, Q Bích và cả Gà Juu xuất hiện đủ cả ở đây.“Ray em không sao cả chứ?” Mark lo lắng chạy đến bên em trai, quan sát.“Anh đến đúng lúc lắm, hãy xem em cho tên khốn này một bài học nè.” Giọng ray đầy vẻ hý hửng.Một làn khói xanh bỗng xuất hiện, nó lan ra từ viên đã trên chiếc vòng đeo của Ray, vài tia sét chớp nháng, và rồi Rồng Ray hiển hiện ra trước mắt mọi người. Tất cả đều dồn mắt vào sự xuất hiện đột ngột này, riêng Rồng Ray chỉ nhìn mỗi con gà ú, mập béo, Gà Juu.“Juu đấy à?”“Ray đấy à?”“Định mệnh lại sắp tái diễn rồi đó sao.” Cả Mel và Q Bích thầm nghĩ, và rồi hai ánh nhìn đều dồn về hướng Phi Du Hắc Hà.