Pendragon 1 - Con Buôn Tử Thần

NHẬT KÍ #3
(TIẾP THEO)
DENDURON
(@Rantaro và @Emz type)

Cậu Press hiên ngang bước ra giữa đài tử hình. Mới vài ngày không được gặp cậu mà mình cảm thấy như mấy tháng trời. Nhìn cậu trong bộ đồ bằng da thú của Milago thật lạ lùng. Mình đã quen thấy cậu mặc quần jean, vạt áo khoác ngoài phất phới theo gió khi cậu phóng mô-tô. Nhưng tất cả đã thay đổi. Dù vẫn là cậu Press, trông ông giống người tù Milago với đầu tóc rối bù và bộ râu ba ngày chưa cạo. Nhưng không giống người tù Milago kia, cậu Press đầy vẻ tự tin. Toàn thể tụi Bedoowan ngưng cười nói. Trên khán đài của chúng không khí căng thẳng hẳn, như thể người võ sĩ giác đấu mới này sắp chứng tỏ trận đấu sẽ gay go hơn trận đấu trước. (Võ sĩ giác đấu (gladiator): chỉ những chuyến binh chuyên nghiệp thường là những tù binh, tù nhân hay nô lệ, được huấn luyện để đấu với người khác hay thú dữ tại đấu trường cho tới chết. Giác đấu được xem như một môn thể thao nhằm mua vui cho dân chúng La Mã cổ (Nxb))

Mình nhìn những người Milago. Họ cũng tỏ ra căng thẳng. Nhưng thay vì ánh nhìn sợ hãi khi nhìn người tù đã bị ăn tươi nuốt sống, lúc này dường như họ hy vọng có thể, chỉ có thể thôi, con người mới xuất hiện này sẽ tạo một tiếng vang. Chỉ riêng người Nova vẫn có phản ứng y như trước. Họ hoan hô cậu Press một cách lịch sự vô cảm.

Dù cậu Press có vẻ rất tự tin, nhưng để đương đầu với một con quái thú đói ăn, chỉ tự tin thôi đâu có đủ. Tuy nhiên thái độ của ông gây cho người ta cảm nghĩ nếu có ai có thể chống lại con quái quig, thì người đó chính là cậu mình. Đứng giữa sân, ông quay một vòng 360 độ nhìn khắp các khán đài. Cậu mình ngừng lại, nhẹ lắc đầu, khi nhìn khu của Bedowan. Mình có thể đoán được ý nghĩ của ông. Cậu Press bất mãn vì những con người kia tụ tập nhau để ngắm nhìn một trò chơi đẫm máu.

Kagan không hề cảm thấy sự căng thẳng chung quanh. Mụ vẫn bình thản ngồi trên ngai ngoạm đùi gà, Mallos nghiêng mình, thì thầm mấy câu với mụ. Kagan nhún vai như không quan tâm đến những gì Mallos nói. Mallos cúi đầu trước bà hoàng mập, rồi bước ra trước khán đài, đưa cao hai tay. Lập tức, tất cả dồn mắt về phía hắn. Cậu Press cũng ngước nhìn để xem tên thầy dùi quỉ quái định làm trò gì. Mallos gào lên:

-Hỡi thần dân Denduron! Kẻ đang đứng trước các ngươi kia đã bị kết tội phản nghịch. Tội của nó là âm mưu phá hoại nền hoà bình của xã hội chúng ta và khích động người Milago lật đổ quyền uy tối thượng của Nữ chúa Kagan giàu lòng nhân ái.

Khi nói mấy câu này, hắn hướng về Kagan. Mụ đáp lại bằng một tiếng “ợ” rõ to. Quá lịch sự!

Mallos tỉnh bơ nói tiếp:

Vì tội lỗi đó, nó sẽ bị hành quyết vào đúng thời điểm ba mặt trời giao nhau, khi ánh sáng rực rỡ nhất để tất cả chúng ta đều có thể chứng kiến giờ đền tội của nó. Hãy để buổi hành quyết này trở thành lời cảnh cáo: không được phép làm xáo trộn trật tự thiên nhiên. Cố gắng đổi thay những sự kiện vận hành bình thường là tội ác chống lại loài người. Tội ác đó phải bị trừng trị nghiêm khắc, tức thời. Denduron muôn năm. Nữ chúa Kagan muôn năm. Những kẻ chống đối quyền lực ngai vàng đều phải chết!

Nói xong, Mallos nhìn xuống sân, ngoắc tay. Hai gã hiệp sĩ chạy tới cửa lớn để thả một con quig khác ra. Mọi chuyện đã rõ ràng. Mallos dùng cậu Press để làm người Milago khiếp sợ mà từ bỏ ý định nổi dậy. Vì người Milago tin tưởng vào cậu Press. Chỉ vài giây nữa con quái thú sẽ phóng ra từ sau cánh cửa tối tăm kía để vồ mồi. Điều đó cũng có nghĩa cuộc chiến đấu sẽ chấm dứt cùng với cái chết của cậu mình. Nạn nhân kế tiếp sẽ là mình, Loor và Alder.

Dù đang rất sợ, mình cũng nhận ra còn một viễn cảnh lớn hơn đang mở ra. Cậu Press đưa tụi mình tới đây để cố gắng đem lại hoà bình giữa người Bedoowan và Milago. Mallos (hay Saint Dane) đang thành công trong việc châm ngòi kích động mối thâm thù bộ tộc. Bằng cách loại bỏ cậu Press và tụi mình, sẽ không còn gì ngăn cản Bedoowan huỷ diệt Milago. Toàn thể lãnh địa Denduron sẽ tan nát, và nhiệm vụ ma quỷ của Mallos hoàn tất.

Trừ khi mình phải làm một điều gì đó để ngăn chặn ngay việc này. Mình biết phải làm gì. Dù sợ vãi linh hồn, mình vẫn phải làm. Nhảy qua rào cản giữa tụi mình và sân đấu, mình chạy tới cậu Press.

-Pendragon!

Loor kinh ngạc la lên. Mình đoán cô ta hoàn toàn sốc vì không ngờ mình là đứa đầu tiên ra tay hành động. Không còn đủ thời gian để cho Loor biết mình sắp làm gì. Nhưng chắc cô ta nghĩ hẳn mình phải có một kế hoạch trong đầu, vì vậy Loor và Alder vội chạy theo. Mark, mình biết bạn đang nghĩ gì. Bạn lầm rồi. Mình không thình lình có ảo tưởng là một người hùng, a lê hấp, nhảy lên quật ngã con quig đâu. Mình chỉ có một ý tưởng, và nếu mình đúng, ý tưởng đó sẽ giúp tất cả tụi mình sống sót ra khỏi nơi này.

Chạy lại, mình đứng bên cậu Press. Tưởng đâu ông sẽ bất ngờ khi nhìn thấy mình và thét lên: “Đừng, Bobby. Trở lại. Bảo vệ lấy thân!”, nhưng không hề! Mình kinh ngạc khi thấy ông nhìn mình như chờ đợi hành động này của mình từ lâu.Ông bình thản nói:

-Cậu quên chưa bảo cháu là Courtney Chetwynde rất xinh.

Mình đã nói rồi mà, ông cậu mình rất “tỉnh”. Có lẽ hơi bị khùng, nhưng rất tỉnh.

Alder và Loor mau chóng nhập bọn với mình và cậu Press. Loor đã nhặt được khúc vũ khí bằng gỗ của người tù Milago. Mình mừng là cô ta đã liệng bỏ bàn tay của anh ta.

Rồi, thình lình, tiếng cổ vũ từ khán đài của Bedoowan vang lên. Biết ý nghĩa tiếng la thét của đám đông đó là gì, mình nhìn về lối vào sân của con vật. Một con quig khổng lồ phóng ra từ bóng tối. Con này lớn hơn con trước nhiều. Xương sống lưng chạm chóp khung cửa khi nó nhảy ra ngoài. Có vẻ như nó hơi chậm chạp hơn con trước, nhưng có lẽ vì nó chưa kịp hăng máu.

Bỗng, rất bất ngờ, Loor nhảy vào giữa bọn mình và quái vật, hét lên:

-Để tôi móc mắt nó.

Lúc nào cô ta cũng nghĩ choảng nhau là thượng sách. Loor đón đầu con vật, chờ nó tấn công. Chắc chắn biết hành động đó là tự sát, nhưng cô ta chỉ biết đánh nhau, nên cô ta sẵn sàng chấp nhận.

Dường như cậu Press chẳng nhớ gì đến mối nguy trước mắt, quay lại mình, ông bảo:

-Cậu cá là chuyện này làm chúng ta sẽ thú vị cả mấy ngày.

Giỡn gì kỳ vậy? Sắp bị con quái có mấy cái răng nanh cỡ mười phân đang thèm ngấu nghiến thịt người tấn công, ông lại có thể nói chuyện vớ vẩn được sao. Có lẽ ông biết tụi mình không còn cơ hội thoát khỏi nanh vuốt quái vật, nên tìm chút thư giãn cho tâm hồn trong những giây phút cuối cùng.

Giờ là lúc mình phải dùng tới thứ cuối cùng trong những đồ vật hai bạn đã gửi cho mình. Thật tình, mình không ngờ hai bạn kiếm được món đồ này. Bút la-de, dao bấm quân đội, đồng hồ đeo tay còn dễ kiếm, nhưng vật cuối cùng này, mình biết là rất căng. Bởi vậy, mình sướng run người khi thấy nó trong ba-lô. Thú thật, mình đã hy vọng không phải sử dụng đến, nhưng lúc này nó đang nằm trong túi áo và là cơ hội duy nhất mình có được. Cảm ơn hai bạn rất nhiều.

Con quig đã phát hiện ra tụi mình. Hoặc có lẽ nó đã đánh hơi thấy. Nhưng dù sao nó cũng đã bắt đầu lượn vòng quanh tìm cách tấn công. Đôi mắt vàng khè ma quái xoắn vào tụi mình, chờ thời cơ. Chúng mình đứng sát nhau, cố làm cho vẻ to lớn hơn. Ngước lên khán đài, mình thấy mọi con mắt đều chăm chú nhìn. Họ đang chờ buổi trình diễn. Nhưng lần này họ đang mong một cuộc tàn sát điên loạn hơn, vì có tới bốn con mồi dành cho quig.

Loor bảo:

-Khi nó tấn công, núp sau lưng tôi.

-Không bao giờ.

Mình rắn rỏi nói. Loor thoáng nhìn mình, ngạc nhiên; rồi lại tập trung vào con quig.

-Đừng ngốc thế, Pendragon. Chỉ mình tôi có vũ khí.

Mình chưa kịp cho mọi người biết kế hoạch thì con quig đã đứng dựng trên hai chân sau, gầm lên, phóng tới. Loor vừa định chạy ra chặn đầu, mình liền nắm thắt lưng cô ta kéo lại. Cô ta quát to:

-Pendragon!

Mình không buông. Một tay giữ chặt cô ta, tay còn lại mình lấy ra lá bài cuối cùng: cái còi điều khiển cho chó hết sủa. Đặt còi lên môi, mình thổi hết sức bình sinh. Ngay lập tức, con quái ngừng phắt lại, đau đớn tru lên. Giống hệt tiếng tru của con quig trên núi khi cậu cháu mình lướt đi trên xe trượt. Nhưng cái còi hiện đại này chắc phát ra âm thanh chói lói hơn cái còi bằng gỗ, vì phản ứng của con quig này thê thảm hơn nhiều. Nó gập người gầm rú đến nỗi mình tưởng cái đầu của nó sắp nổ tung ra. Nhưng mình không ngừng thổi. Ngay khi phổi trống rỗng, mình lập tức hít vội và thổi mạnh hơn. Con quig rên rẩm, đau đớn

Mình liếc quanh khán đài. Người nào cũng trợn tròn mắt kinh ngạc, mồm há hốc. Trừ một người. Đó là Mallos. Hắn chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên, như việc bất ngờ này chỉ là điều thú vị nho nhỏ.

Alder kêu lên:


-Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Loor bàng hoàng đứng im. Chỉ cậu Press không chút ngạc nhiên. Ông ra lệnh:

-Vào chuồng quig, mau!

-Cháu đợi nó đến hơi gần mới hành động, phải không?

Làm sao ông biết mình có cái còi trong túi? Hay có lẽ ông không biết việc mình đã làm mất cái còi gỗ ở trên núi? Dù sao ông cũng đã tỏ ra bình tĩnh vì ông biết mình sẽ sử dụng còi để ngăn chặn những con quig. Đúng là cậu rất tỉnh. Mình mừng vì bây giờ ông đã trở lại với công việc, vì kế hoạch của mình chỉ đến đoạn thổi còi để cầm chân con quig là hết. Mình không biết tiếp theo sẽ phải làm gì. Rất may là cậu Press biết. Kế hoạch của cậu là chạy chốn qua đường duy nhất rộng mở cho bọn mình: nơi giam giữ bầy quig. Khiếp thật! Nhưng ông có lý, đâu còn đường nào khác, vì vậy cả bốn người chạy về phía cửa.

Toàn thể đám đông sững sờ ngó theo. Chính Kagan có hành động đầu tiên. Mụ nhảy bật khỏi ngai, thét:

-Chặn chúng lại ngay!

Một người Milago không kìm nổi xúc động, buột miệng la:

-Chạy lẹ lên!

Tiếng la của anh ta như khởi sướng cho những người Milago khác rầm rầm cổ vũ bọn mình. Họ như những fan bóng đá chợt phát cuồng lên, cổ vũ khi bọn mình đang băng băng dẫn banh cả trăm mét, vượt qua sân đối phương. Lần đầu tiên kể từ khi tới đây, mình mới thấy họ sinh động đến thế. Có lẽ thấy tụi mình chạy thoát khỏi sân là lần đầu tiên họ có cơ may chiến thắng.

Trong giây phút đó dường như tất cả những người Milago kia cùng xuống sân, cùng đang chạy với tụi mình tới tự do.

Nhưng những gì đang chờ đợi ở phía trước cũng khủng khiếp, nguy hiểm không kém những gì chúng mình đang chạy trốn phía sau. Vừa chạy mình vẫn vừa tiếp tục thổi còi. Con quái vẫn tiếp tục đau đớn quằn quại. Thình lình một bàn tay nắm lấy vai mình, làm mình đứng khựng lại. Đó là cậu Press. Rất may là ông kịp ngăn mình, vì chỉ thêm một bước nữa, mình sẽ lọt vào đường đi của ngọn giáo do một hiệp sĩ phóng từ khán đài xuống. Ngọn giáo cắm phập ngay trước mặt mình, Quá tập trung vào con quig, mình đã quên béng đám hiệp sĩ bảo vệ tràn ngập lâu đài. Mình nhìn lên: chúng đang rầm rập từ khán đài xuống, chạy lại phía tụi mình. Nguy hiểm hơn nữa, nhiều ngọn lao vun vút từ trên cao nhắm tụi mình phóng xuống.

Cậu Press ra lệnh:

-Ngửng cao đầu tiến bước.

Cậu còn đủ bình tĩnh chộp một cây giáo suýt trúng mình. Loor cũng bắt được một cây. Mình không ham. Cái còi sắt nhỏ xíu này cũng là một vũ khí hiệu quả đâu thua gì mấy ngọn giáo kia. Mình sẽ cố giữ gìn, không để mất như cái còi gỗ; và sẽ trao lại cho ai biết cách sử dụng.

Với tiếng cổ vũ cuồng nhiệt của người Milago và những ngọn giáo phầm phập cắm trên mặt đất chung quanh, bọn mình qua khỏi sân đấu và tiến vào đường hầm tối tăm. Nhưng trước khi bước vào hẳn hầm, mình ngoái lại nhìn Mallos. Những gì nhìn thấy làm mình không yên tâm. Mình tưởng hắn sẽ nhào người qua lan can, la hét đám hiệp sĩ ngăn chặn tụi mình lại. Dù sao, buổi biểu dương lực lượng lớn này của hắn với người Milago đang bị tan tác trước mắt hắn. Trái lại, Mallos bình thản khoanh tay, đứng bên ngai. Mình thề là mặt hắn còn thoáng vẻ cười tự mãn. Có lẽ mình quá tưởng tượng, nhưng gần như hắn không hề ngạc nhiên với những gì đang xảy ra. Không. Hình như hắn còn tỏ ra thích thú. Phải chăng hắn đã đoán biết trước tất cả? Tất cả đều diễn ra đúng theo ý đồ của hắn? Mình nhớ lại những lời hắn nói với mình trong lâu đài. Dù hắn đưa chúng mình ra chỗ chết, hắn đã nói như thể đây không phải cuộc chiến cuối cùng giữa hắn và chúng mình. Nếu đây không là màn cuối cùng, thì đâu mới là màn cuối?

Mình không thể nghĩ ngợi thêm về chuyện này, vì tụi mình vẫn phải tiếp tục ngửng cao đầu, băng qua chảo dầu đang sôi sung sục. Mình là người cuối cùng vượt qua những ngọn giáo tới tấp phóng xuống để bước vào đường hầm. Nhưng chưa đi được bao nhiêu, sau lưng mình vang lên tiếng quát: “Đứng lại”.

Mình nhìn lại: hai gã hiệp sĩ Bedoowan đứng chặn ngay cửa vào, lăm lăm ngọn giáo sẵn sàng phóng tới. Và mình là mục tiêu rất gần. Ba người kia đã khuất vào bóng tối của chuồng quig phía trước. Chỉ còn trơ lại mình và hai gã hiệp sĩ. Có vẻ như, sau cùng thì đời mình sắp tiêu dưới ngọn giáo xiên qua người của một trong hai tên này

Trong khi đứng trừng trừng nhìn hai gã hiệp sĩ sắp giết mình, mình đờ người, quên thổi, dù vẫn ngậm cái còi trong miệng. Mình sợ quá! Đó là điều tất nhiên xảy ra khi người ta cận kề cái chết.

Hai gã hiệp sĩ vươn tay sửa soạn phóng lao. Mình chỉ biết nín thở chờ lao cắm vào người, và trong đầu chỉ vang lên một câu: “ Ối trời! Cầu xin đừng đau đớn quá!”

Giữa lúc đó cứu tinh của mình xuất hiện. Với một tiếng tru chói lói, con quig từ ngoài sân đấu trở lại cuộc chơi. Nó tấn công hai gã hiệp sĩ từ phía sau, quật cả hai xuống đất, mỗi gã bị một bàn chân khổng lồ đè dí xuống. Không có tiếng còi của mình, con quig đã hồi tỉnh và điên cuồng phục hận. Thật tình mình cũng thấy tội cho hai gã hiệp sĩ vì chúng sắp nhận được cái chết đẫm máu. Con quig cất tiếng gầm dữ tợn làm rung rinh mặt đất. Dù hai gã này đã định giết mình, nhưng mình không chịu nổi khi chứng kiến bất kỳ ai chết thảm. Vì vậy mình hít mạnh một hơi để thổi còi ngăn chặn con quig. Chưa kịp thổi, cậu Press nắm lấy tay mình, nói:

-Cứu chúng, chúng sẽ giết cháu.

Cậu nói đúng. Nếu chúng thoát chết, sẽ không cám ơn mà sẽ lại cố giết mình và tiếp tục truy đuổi ba người còn lại. Đây là cuộc chiến. Mình gật đầu, chạy theo cậu Press tiến sâu vào vùng tối của chuồng quig. Chắc không bao giờ mình quên được những âm thanh vang lên từ phía sau. Mình sẽ không tả lại đâu, vì âm thanh đó khủng khiếp quá. Mình nói đơn giản thế này: Cái chết của họ không chóng vánh như cái chết của người Milago. Vì con ác thú còn phải cắn xé bộ giáp của họ trước khi ngoạm được vào tới thịt xương.

Mình chợt cảm thấy như người có tội. Không vì hai người đang bị ăn tươi nuốt sống, mà vì người thợ mỏ Milago tội nghiệp bị chết trước đó. Mình đã quá bàng hoàng vì những sự kiện xảy ra quá nhanh, đến nỗi không nghĩ đến chuyện sử dụng cái còi. Có thể cứu được anh ta không? Mình không biết chắc. Sẽ chẳng bao giờ mình biết được. Điều tự an ủi duy nhất đối với mình là: nếu lúc đó mình nhúng tay vào việc, tụi mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu Press được nữa. Nếu không có ông ấy lúc này, ai giúp tụi mình thoát khỏi đây? Có lẽ mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó.

Nhưng cuộc đào tẩu chưa hoàn tất. Một hiểm họa khác đang ở trước mắt: Tụi mình đang ở trong lòng bát của tụi quig đói. Chỉ hy vọng sao còn một cửa khác có thể đưa chúng mình ra khỏi nơi này. Chắc phải có một lối thoát. Nhưng phải cố sống sót cho đến khi tìm ra con đường đó. Ánh nắng xuyên qua những khe hở trên vách đá, rọi xuống hầm những đốm sáng. Những tia sáng chói chang tạo thành những cái bóng khắp nơi. Đó là thứ mình sợ. Bóng tối. Rất có thể bầy quig lẩn lút đâu đó, sẵn sàng phóng ra.

Chuồng quig không khác gì một cái hang lớn đào trong đá. Lòng hang lởm chởm những tường đá thấp như rào quây những con quig. Mình đoán vậy, vì thấy những xích sắt nặng nề gắn chặt trên vách. Trong những chuồng đó đều trải một thứ giống như cỏ. Mùi hôi thối bốc nồng nặc. Nhớ mình đã tả cái mùi hố xí trong lều của người Milago không? A, vậy hai bạn cứ nhân lên một ngàn lần, sẽ biết mùi của một chuồng quig. Đó là cái mùi tổng hợp của phân quig, thịt thối và… cái chết.

Cậu Press quay lại dặn:

-Giữ cho chắc cái còi.

Không cần ông phải căn dặn, mình mà nắm chắc thêm tí nữa, nó vỡ ra làm hai mảnh mất. Tay lăm lăm cây giáo, cậu Press thận trọng tiến bước. Dù không muốn là người đi sau cùng, mình vẫn phải tò tò bám sát ông. Mình cứ nhìn lại sau luôn, cảnh giác bị tấn công bất ngờ. Một lúc sau, mình đứng khựng: một tiếng gầm gừ phát ra từ chuồng ngay bên phải. Mình nhìn và thấy một con quig nằm ườn bên trong. Chắc đây là con quái đã ăn thịt người tù Milago, vì trông nó có vẻ no nê và buồn ngủ. Quái vật không quan tâm gì tới tụi mình, nằm dài liếm láp bàn chân khổng lồ bê bết máu – dấu tích cuối cùng của bữa ăn nó đã chén. Khiếp thật! Mình bước tiếp, mắt không rời con vật bụng no kềnh, nên bị vấp chân.Mình cúi nhìn, suýt ói. Đó là một xương chân. Một ống chân người. Mình biết chắc là xương người, vì còn dính cả xương bàn chân. Nhìn quanh, mình thấy cả tấn xương rải rác khắp nơi. Sự thật ghê tởm hiển nhiên: chúng nuôi quig bằng sinh mạng của người Milago.

Tiếp tục đi và chúng mình tiếp tục thấy nhiều ngăn quây, nhưng không thấy con quig nào. Mình đoán, chúng không nuôi nhiều con một lần tại đây. Ổn rồi. Có lẽ hôm nay trong hầm này chỉ có hai con. Nhưng nhìn quanh mê cung tăm tối này, mình thấy có rất nhiều đường hầm không biết dẫn đến đâu. Rất có thể, từ dưới những đường hầm đó, một con quig đánh hơi thấy tụi mình và đang chạy đến. Chưa ra khỏi đây, chưa thể nào yên tâm nổi.

Bỗng cậu Press đứng lại, ra dấu cho mình yên lặng. Cậu đã nghe thấy tiếng gì đó. Mình lắng nghe và cũng thấy có tiếng động đang tiến lại gần. Rất nhanh. Mình đặt còi lên miệng, sẵn sàng thổi hết hơi, nhưng cậu Press ngăn lại. Trước hết cậu muốn biết đó là chuyện gì. Rất may, vì hoá ra không phải quig. Là Ander. Nếu mình thổi còi, chắc mình đã đánh thức mấy con quig đang say ngủ.

Alder vừa chạy lại, vừa hổn hển nói:

-Loor đã tìm được lối ra. Theo tôi.

Anh quay người, chạy ngược lên. Tuyệt vời! Chúng mình đang tiến đến gần đường thoát khỏi đây. Cậu Press gật đầu với mình, rồi chạy theo Alder. Mình theo sát sau ông. Tụi mình cố không gây tiếng động khi chạy qua những đường hầm tối. Sau mấy lần rẽ, mình bắt đầu thấy ánh sáng phía trước. Tụi mình chạy về phía khu chuồng quig sáng sủa hơn đó. Sau đường vòng cuối cùng qua một tảng đá nhỏ nhô trên mặt đất, mình đã thấy…

Trên trần đá có một lỗ hổng tròn. Bên trên là bầu trời xanh ngắt. Mình còn nghe thấy cả tiếng sóng vỗ. Chúng mình đang ở ngay bên mép dốc đá dựng đứng. Lỗ hổng lớn cỡ miệng một giếng nước. Vừa vặn cho một con quig lọt qua. Bây giờ mình đã hiểu người Bedoowan xếp đặt chuồng quig ra sao. Họ chỉ phải xô một con quig lọt xuống hầm này. Cửa ra độc nhất là vào thẳng đấu trường. Một khi con quig đã lọt xuống đây thì không bao giờ thoát ra nổi, vì lỗ hổng quá cao, con vật không thể bò ngược lên được. Tất nhiên, với bọn mình, lỗ hổng cũng … quá cao. Cánh cửa tới tự do cách bọn mình chỉ mươi mét, nhưng là mươi mét dựng đứng và không có chỗ bám víu. Mình không biết phải làm sao đây.

Nhưng Loor biết. Khi Alder, cậu Press và mình đến dưới lỗ hổng, đã thấy cô ấy đang nhanh nhẹn thắt một sợi dây dài vào đầu ngọn giáo đã lấy được của tụi Bedoowan. Loor mau mắn cắt nghĩa:

-Trên kia có một sợi dây. Tôi sẽ lấy xuống để chúng mình có thể leo lên.

Mình ngước lên. Đúng vậy, một sợi thừng thòng lọng, thả thõng dưới lỗ hổng. Chắc đây là lối ra khẩn cấp dành cho anh chàng Bedoowan nào vô phúc trượt chân xuống dưới này. Đồng đội sẽ thả dây xuống cho hắn leo lên.


Cậu Press bảo:

-Lẹ lên. Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi đám hiệp sĩ đuổi kịp.

Đúng vậy. Dù có ra khỏi đây, chưa chắc đã thoát khỏi nếu có đám hiệp sĩ nào chực chờ trên đỉnh. Có thể chúng dã man, nhưng chúng đâu có ngốc. Nếu lỗ hổng này là lối ra độc nhất, chắc chắn chúng sẽ tiến lên chặn đầu. Phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Mình bỗng bớt quan tâm đến mấy con quái quig hơn những gì sẽ thấy trên kia.

Buộc xong dây nho vào đầu cây giáo, Loor đứng dậy, nhắm mục tiêu. Thật tình, mình không chút nghi ngờ việc cô ta sẽ quăng trúng đích ngay lần đầu. Loor rất thiện nghệ trong những trò này. Hít sâu một hơi, cô phóng mũi giáo lên sợi dây thòng lọng.Cây giáo, với cái đuôi dài thòng, vút lên, tạo thành một vòng cầu hoàn hảo và xuyên qua thòng lọng như sợi chỉ xuyên qua lỗ kim, đâm ngược mặt đất. Alder cấp tốc nắm hai đầu dây nho, giật mạnh, kéo dây thừng xuống.Loor đã mở được lối thoát. Mình đã nói với hai bạn rồi mà, cô ấy rất thiện nghệ.

Mình nhìn lên và nhớ ngay tới sợi dây dễ sợ trong phòng thể dục. Mình rất ghét trò này. Nhiều bạn leo dây thoăn thoắt như khỉ. Mình thì không. Tất nhiên là mình cũng leo được, nhưng chậm như rùa. Mà ngay lúc này, tốc độ là điều cần thiết nhất. Nhưng biết sao được bây giờ. Hy vọng kích thích tố trong não giúp mình leo lên kịp.

Loor lên đầu tiên. Mình không ngạc nhiên khi thấy cô ta lanh lẹ như mấy thằng khỉ trong trường. Thậm chí cô ta không sử dụng tới chân. Cô ta gồng hai tay, bám thừng leo lên cứ như trọng lượng thân thể không là cái đinh gì. Loor lên tới đỉnh trong vài giây, và leo ra ngoài lỗ hổng. Sau khi quan sát chung quanh, cô cúi xuống nói:

-Không có ai. Lẹ lên.

Tốt. Đám hiệp sĩ chưa phát hiện ra bọn mình đang làm gì. Hay có lẽ chúng ngốc thật? Ngay lúc đó mình vội nhảy tránh sang một bên, vì Loor quăng xuống một thứ gì đó. Nhìn lại, mình cười khoan khoái: đó là cái thang dây. Mình đoán, chắc không phải tay hiệp sĩ Bedoowan nào cũng có tài leo bằng một sợi dây như Loor. Những gã chết nhát, như mình, phải dùng cách dễ hơn. Vậy là leo lên không thành vấn đề khó khăn với mình nữa.

Cậu Press nắm chân thang, giữ cho căng, thẳng. Ông ra lệnh:

- Ander, leo lên.

Không chút ngập ngừng, anh bạn Bedoowan của tụi mình leo lên ngay. Với thân hình to lớn, vụng về, anh ta không được lanh lẹ như Loor, nhưng vẫn lên dần tới đích. Vậy là tốt. Cậu Press nhìn mình, và lần đầu tiên cậu mỉm cười:

-Cháu hành động dũng cảm lắm, Pendragon. Dám nhảy vào đấu trường.

Mình hơi bị khoái. Thật ra, mình biết chắc cái còi sẽ làm nên chuyện, nhưng khi hành động cũng hãi lắm chứ. Có khi mình còn ngầu hơn Loor ấy nhỉ? Dù cảm thấy hãnh diện, mình cũng biết việc mình đã làm là việc mà bất cứ người hùng dũng cảm nào cũng sẽ làm trong trường hợp như vậy. Mình cố tỏ ra khiêm tốn:

-Có gì đâu. Cậu cũng sẽ làm như vậy thôi.

Mình nhìn lên: hơi vất vả nhưng Alder đã gần lên tới đỉnh. Tranh thủ mấy giây, mình hỏi một điều đang làm mình thắc mắc:

-Cậu không ngạc nhiên khi thấy cháu. Vì sao vậy?

-Bobby, cậu hiểu cháu. Có lẽ còn hơn cả cháu hiểu cháu. Cậu biết cháu sẽ đi tìm cậu. Và vì cậu biết cháu có cái còi, cậu biết cháu sẽ dùng nó.

Mình nghĩ, cậu Press đâu biết là mình suýt không đi tìm cậu. Nhớ lại từ khi mới tới Denduron, mình rất xấu hổ vì chuyện cứu cậu là điều mình ít quan tâm nhất. Nhưng hai bạn biết rồi đó, điều mấu chốt là mình đã quyết định đúng. Vì vậy, đôi khi người ta cứ việc suy nghĩ như một kẻ yếu hèn, miễn sao đừng hành động như một thằng chết nhát là được. Một triết lí lớn lao chứ hả! Mình nói với cậu Press:

-Cậu nói đúng, nhưng trừ một chuyện.

-Chuyện gì?

-Đây không phải là cái còi cậu cho cháu. Cái còi đó cháu đã làm mất khi xe trượt đụng phải tảng đá trên núi.

Cậu Press nhìn mình với ánh mắt kỳ quặc. Kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình này, lần đầu tiên mình thấy vẻ hồ nghi trên gương mặt cậu:

-Cậu chưa hiểu. Cháu làm một cái mới sao?

Mình đưa ra cái còi bạc và đáp:

-Không, cái này… từ nhà.

Cậu Press buông ngay thang dây, giật phắt cái còi từ tay mình:

-Bằng cách nào cháu có? Cháu đã đem theo sao?

-Kh…ông. Cháu viết thư cho các bạn, bảo là cháu cần…rồi cháu sử dụng ống dẫn, trở lại nhà ga và…

Hành động của cậu Press làm mình bàng hoàng. Ông cầm cái còi, xoay tít, quăng nó lên lổ hổng và gào lên với Loor:

-Ném ngay xuống biển.

Loor làm theo lệnh, không chút thắc mắc. Cô nhặt cái còi quăng đi. Cậu quay lại, hai mắt dữ dội trừng trừng nhìn làm hai đầu gối của mình run lên. Ông nổi giận đùng đùng:

-Cậu đã bảo cháu: chỉ được sử dụng những gì do lãnh địa này có thể cung cấp. Đó là lý do cậu không đem theo súng.

Đầu óc mình chao đảo. Chính xác là ông đã bảo trước như vậy. Nhưng, thật tình…mình quên. Ông lại hỏi:

-Cháu còn nhận thêm những gì khác nữa không?

Ôi trời, mình không chỉ nhận nhiều thứ, mà còn bỏ rải rác khắp nơi trong lâu đài của Bedoowan. Mình không hiểu vì sao chuyện này có vẻ gay go đến thế, nhưng cứ nhìn vẻ mặt cậu Press, mình biết đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng. Chưa kịp nói gì thêm, mình bỗng nghe một tiếng động, Âm thanh đó phát ra từ một trong những đường hầm chằng chịt sau lưng. Hai cậu cháu đều quay lại, lắng nghe… Âm thanh lại nổi lên. Đó là tiếng gầm gừ! Và là tiếng gừ của nhiều con quig. Các bạn đồng hành mới của bọn mình vừa thức giấc.

Cậu press ra lệnh: “ Leo lên.”


Cậu không phải lặp lại lần hai. Mình nắm thang dây, leo lên. Mình cố leo thật nhanh, nhưng leo thanh dây không giống như leo một cái thang bình thường. Thang bình thường chắc chắn, cố định. Thang dây vừa mềm vừa đong đưa. Đặt chân lên một sợi dây là nó võng xuống dưới sức nặng của mình ngay. Nếu không giữ thăng bằng, thang sẽ quay vòng vòng. Không thận trọng từng bước là trượt chân liền. Vì vậy càng cố leo nhanh bao nhiêu càng gay go bấy nhiêu. Trong khi đó, Alder còn cuối xuống thúc giục:

-Mau mau lên, Pendragon.

Mình suýt trượt chân, làm cái thang dây đu đưa mạnh. Bên dưới cậu Press không còn giữ đầu thang nữa, càng khó cho mình hơn. Ngó xuống, mình thấy cậu đang trừng trừng nhìn vào hang tối. Chắc cậu cảm thấy mình đang nhìn xuống, nên không nhìn lên, cậu vẫn la lớn:

-Leo đi!

Trong hang vang lên một tiếng gầm, lớn hơn và gần hơn. Con quig chắc đã đánh hơi và đang tiến ra. Mình gào xuống:

-Lẹ lên, cậu.

Nhưng Loor kêu lên:

-Đừng. Thang không chịu nổi hai người đâu.

Alder chỉ tay vào hang:

-Nó kìa!

Vừa leo, mình vừa liếc xuống. Một con quig xuất hiện từ trong bóng tối, đang hiên ngang tới gần hơn. Nó uốn người như một con mèo đang rình mồi, bụng cạ vào nền đất. Nó sắp phóng tới. Cậu Press chỉ có một cây giáo Bedoowan để tự vệ. Sao cậu lại ném cái còi đi? Phải chi mình có cái còi, cậu đã được an toàn rồi. Lúc này, tình cảnh của cậu lại giống như khi cậu còn đứng giữa khán đài, chỉ có điều là bây giờ mình không thể nào giúp cậu. Gần lên tới đỉnh, mình cúi nhìn. Cậu Press đang đẩy một tảng đá phẳng, nặng nề tới chân thang. Ông làm gì vậy? Leo thêm hai nấc dây nữa, mình đã có thể với tay lên Loor và Alder. Hai người nắm tay mình, kéo lên. Mình gào xuống:

-Cháu lên tới rồi.

Cả ba đứa đều ngó xuống hang. Con quig chỉ còn cách cậu Press mấy mét. Đôi mắt vàng khè khủng khiếp của nó tập trung vào ông. Nếu cậu Press nhúc nhích để nắm lấy thang, con quái vật sẽ phóng tới vồ ngay. Hy vọng duy nhất của cậu là phải chiến đấu, mà chiến đấu với một con quig chỉ có thể kết thúc bằng một cái chết. Không phải cái chết của con quig, mà là của cậu Press. Lịch sử lặp lại. Người mình quan tâm lại sắp chết để cho mình được sống.

Con quig dừng lại, như đánh hơi thấy cậu Press nguy hiểm hơn người thợ mỏ Milago. Nó khom mình, đối diện cậu Press đang đứng cầm cây giáo.

Mình kinh ngạc khi thấy cậu Press hành động trước. Nhưng hành động của ông thật là lùng. Ông hạ thấp cây giáo, đặt xuống một bên. Kỳ vây? Cứ như ông sửa soạn bỏ cuộc. Ông bước lại tảng đá vừa mới đẩy tới chân thang, và dang tay đầu hàng. Với con quig, trông cậu Press có vẻ sẵn sàng chấp nhận bị ăn thịt, không chống đối. Nó không nhúc nhích. Chắc nó bối rối như mình. Nhưng nó không bối rối lâu. Đã tới giờ ăn tối. Con quig thu mình, lúc lắc đầu, và…với một tiếng gầm, nó phóng vào cậu Press.

Cậu Press gần như không chuyển động. Ngay khi con quig hành động, ông chống chặt cán cây giáo vào tảng đá sau lưng. Đồng thời, ông quì một gối, dựng mũi giáo về phía con quái đang bay tới. Phát hiện ra cái bẫy của cậu Press quá muộn, con quig buông mình xuống cây giáo dài gần hai mét.

Cây giáo đâm suốt từ ngực, xuyên qua lưng con vật. Cây giáo không lay động, vì đã được kềm chặt vào tảng đá. Cậu Press buông tay, lăn sang một bên trước khi con quig đổ ụp xuống mặt đất. Nhưng trận chiến chưa kết thúc. Con quái bị thương, nhưng hình như mũi giáo không đâm trúng chỗ hiểm. Con thú dữ lăn lộn gầm rú như con cá bị quăng khỏi nước, nhưng vẫn sống và…rất nguy hiểm.

Phải ra khỏi đấy thật nhanh! Cậu Press phóng tới thang dây. Con quig ngả theo, nhưng móng vuốt của nó vồ hụt chân ông. Cậu Press leo giỏi hơn mình nhiều! Cậu leo thoăn thoắt như lên cầu thang đá vậy. Nhưng con quái không bỏ cuộc. Với những tiếng tru đâu đớn là vậy, nhưng nó vẫn muốn ngoạm được một miếng thịt của cậu Press. Nó vặn mình tới cái thang dây, đưa bàn chân to đùng níu chân thang, và bắt đầu kéo. Con quái này chắc phải nặng hơn ba trăm kí lô, chiếc thang dây mỏng manh này không thể chịu nổi áp lực trọng lượng của nó. Nhìn sang mối buộc thang dây vào một thân cây kế bên, mình thấy nó xơ ra như bị mục vì mưa nắng. Loor bỗng la lên:

-Nhìn kìa!

Đầu thang sắp bị đứt. Không ngần ngừ, Loor nhảy tới nắm chặt sợi dây. Qua mạo hiểm! Nếu dây đứt, cô sẽ bị rơi theo. Alder cũng nhận ra điều đó, anh chạy vội tới ôm sau lưng Loor. Có lẽ với sức của hai người sẽ đủ. Hay phải ba người? Phải thêm cả mình nữa. Thật điên khùng, nhưng chỉ còn mỗi cách đó. Mình nhào tới sau Alder ôm chặt quanh bụng anh. Đúng lúc ấy mình nghe tiếng dây đứt phừng phựt khỏi thân cây. Loor trở thành mối nối duy nhất cho thang không bị rơi xuống hố. Cơ tay cô ta vồng lên, cố cầm cự. Alder ôm cô ta và mình ôm Alder thật chặt, nhưng cả ba đứa đang bắt đâì trượt tới miệng hang. Tụi mình kềm gót chân vào đất, cố giữ cho khỏi bị trôi đi một cách tuyệt vọng. Mình cảm thấy thân mình của cả Loor và Alder căng ra khi bọn mình cố sức ghì lại sức nặng của cái thang, cậu Press và con quig đang đang kéo xuống từ bên dưới.

Chỉ mấy giây mà mình cảm thấy như hàng mấy giờ. Cậu Press đâu? Con quái có vồ được cậu không? Liệu nó có phóng lên ăn thịt tụi mình không? Thật sự chuyện đó không thành vấn đề, vì tụi mình không thể gồng lâu hơn được nữa.

Sau cùng, khi tụi mình sắp lao qua bờ hồ, mình ngước lên và thấy cái đầu cậu Press từ dưới nhô lên. Ông bò lên mặt đất, lăn khỏi thang dây và la lên với Loor:

-Buông tay ra.

Cô làm theo. Sợi dây trôi tuột xuống và chúng mình ngã bật ra sau. Một giây sau, mình nghe tiếng con quig nặng nề rớt xuống nền hang với một tiếng tru đau đớn. Tốt. Đáng đời con quái!

Trong khi mọi người đều nằm thở, mình nhìn xuống dốc đá dựng đứng, về phía đấu trường chừng ba trăm mét bên dưới. Vậy là chúng mình đã vượt qua được một chặng đường khá dài trong chuồng quig. Thật khó tin một đấu trường khổng lồ đã được đào trong lòng đất, còn đáng kinh ngạc hơn, dưới đấu trường khổng lồ đó lại có một lâu đài nhiều tầng được xây dựng rất công phu.

Một phút sau, mình nhận ra vẫn chưa được an toàn: cuối cùng đám hiệp sĩ Bedoowan đã đoán được hành sự của tụi mình. Nhiều tên đang trèo ra khỏi đấu trường để truy đuổi. Chỉ tay xuống lâu đài, mình bảo mọi người:

-Phải đi ra khỏi đây ngay.

Tất cả bật dậy, chạy vào rừng. cách tốt nhất để thoát khỏi chúng là xuyên qua rừng rậm bao quanh làng Milago. So với những gì chúng mình vừa trải qua, việc này ngon ơ như ăn bánh.

Loor lại là người dẫn đường. Nhưng lần này mình biết chuyện gì đang chờ ở phía trước. lại thêm một lần bầm dập vượt qua chặng đường dài, nhưng mình không quan tâm. Càng xa khỏi lâu đài, mình càng nhận ra ba đưa mình đã hoàn tất công việc chính xác như những gì đã hoạch định. Cậu Press đang chạy sát bên mình là vì đã được tụi mình giải thoát. Tụi mình đã xâm nhập lâu đài, tìm ra ông và đưa ông ra ngoài. Tuyệt vời quá đi chứ! Tuyệt hơn nữa là chuyến phiêu lưu của mình sắp tới hồi kết thúc. Ngay sau khi trở lại làng Milago, cậu Press sẽ lãnh đạo cuộc nổi dậy và mình…về nhà. Vì vậy, dù chạy xuyên rừng như những con nai hốt hoảng, nhưng mình bắt đầu cảm thấy thoải mái, vì công việc của mình sắp hoàn tất. Thậm chí mình còn bắt đầu dự định trở xuống mỏ thế nào, để tới ống dẫn, phóng về nhà cho nhanh nhất.

Loor đưa chúng mình đi đường vòng. Khi tới bìa cánh đồng nông trại, cách làng chừng nửa dặm, Alder hỏi:

-Nghỉ một chút được chứ?

Tất cả đứng lại nghỉ. Mình nhìn Loor, hớn hở cười. Cô ta không cười lại. Alder cũng vậy. Mình nhìn cậu Press, cậu cau có nhìn lại mình. Chuyện gì vậy? Vì mình dùng cái còi gửi từ nhà tới? OK, cứ cho là chuyện đó trái qui tắc, nhưng nếu mình không làm vậy thì tất cả đã nằm trong bụng mấy con quái rồi. Mình đáng được đối xử khá hơn thế này chứ. Nhưng mình chưa kịp lên tiếng, một âm thanh vang lên. Đó là một tiếng “bốp” lớn, sắc gọn như tiếng pháo. Không, lớn hơn cả tiếng pháo. Nó như tiếng nổ của một quả bom nhỏ, Loor và Alder đều căng thẳng. Cậu Press liếc về hướng có tiếng nổ. Nhìn vẻ mặt cậu, mình đoán có chuyện không hay. Dù vậy, với mình chuyện này không có gì lạ cả. Âm thanh này mình thường nghe khi còn ở nhà. Ô-tô bốc cháy, pháo hoa, thậm chí ti-vi phát nổ. Nhưng đây đâu phải ở nhà. Tại Denduron này, dù âm thanh đó gây nên bới bất kỳ thứ gì cũng là chuyện bất thường.

Tạch. Tạch. Thêm hai tiếng nữa liên tiếp. Cậu Press chạy về hướng có những âm thanh đó. Tụi mình chạy theo. Vượt qua một chặng đường ngắn trong rừng, chúng mình tới rìa một khoảng rừng trống. Mình chưa thấy nơi này bao giờ. Nơi này nằm cách xa đất canh tác của người Milago.

Cậu Press núp sau một thân cây, quan sát. Ba đứa mình làm theo. Trước mắt chúng mình là một cảnh tượng giống như một bãi tập bắn. Đầu kia bãi đất trống là một hàng bù nhìn bằng rơm. Đối diện dãy bù nhìn là một nhóm thợ mỏ Milago, người nào cũng cầm một cây ná mình đã thấy trong hầm mỏ. Họ đang tập ném đá bằng ná vào những hình nhân. Dưới chân mỗi người đều có một đống đá nhỏ cỡ trái hồ đào. Họ đặt một viên đá vào dây ná, vung khỏi đầu, rồi quăng mạnh. Trúng đích rất chính xác. Nhưng làm sao một viên đá nhỏ xíu, quăng ra từ cái ná thô sơ, có thể ngăn chặn nổi một hiệp sĩ che thân bằng áo giáp?

Thế rồi mình phát hiện ra là mình đã lầm to.

Một người tiến lên với một cái giỏ nhỏ. Đúng là Figgis-gã con buôn nhỏ con, láu cá. Hắn tới trước từng người thợ mỏ, đưa ra cái giỏ. Họ lấy từ trong giỏ ra một loại đá khác. Loại đá mới này trông khác hẳn. Kích cỡ cũng bằng những viên đá họ mới ném, nhưng trông có vẻ mềm hơn và màu đỏ lợt. Mình thấy những viên đá này còn có vẻ vô hại hơn những viên đá trước. Tuy nhiên, những thợ mỏ cầm với vẻ phấn khởi như thể đó là một vật quí báu. Người đầu tiên nạp viên đá mới vào ná, vung tay quăng mạnh cho nó bay đi. Viên đá đỏ bay thẳng tới mục tiêu, chạm vào hình nhân, nổ bùng thành một quả cầu lửa.

Oa! Người Milago có chất phát nổ khi va chạm! Đó chính là những tiếng nổ lớn bọn mình đã nghe thấy. Mình nhìn Loor và Alder. Cả hai cũng bàng hoàng như mình. Cậu Press chỉ chăm chú nhìn. Không gì có thể làm ông ngạc nhiên.

Người thợ mỏ kế tiếp quăng đá vào bù nhìn và nó cũng nổ lớn thành quả cầu lửa. Figgis hớn hở vỗ tay, nhảy cỡn lên như đứa trẻ.

Loor hỏi:

-Họ kiếm ra thứ này từ đâu?

Cậu Press chỉ Figgis:

-Không phải họ kiếm ra. Chính hắn.

Gã con buôn đang đội cái giỏ đựng chất nổ lên đầu tung tăng nhảy múa. Hắn vui mừng hết sức. Cậu Press bảo:

-Cậu biết thằng này sẽ gây ra chuyện, nhưng không biết là chuyện gì…cho đến hôm nay… Chắc chắn hắn đã bán thứ này cho người Milago.


Mình chợt nhớ tới một từ. Tak. Đó là thứ Figgis đã gạ bán cho mình. Tak là vũ khí! Là chất nổ! Hắn đã nói “tak là lối thoát” và có lẽ hắn có lý. Nếu người Milago có đủ loại vũ khí này, họ có thể chống lại Bendoowan và họ rất có lợi thế. Có lẽ sau cùng thì họ đã có quyền hy vọng. Tak có thể thật sự là lối thoát.

Nhưng cậu Press lại có vẻ lo lắng, chẳng có vẻ gì là thích thú. Mình hỏi:

-Chuyện gì vậy, cậu?

Cậu buồn rầu trả lời:

-Nếu người Milago sử dụng vũ khí này, sẽ dẫn đến ngày tàn của Denduron.

Cả ba đứa mình đều ngạc nhiên nhìn cậu. Mình hỏi:

-Ngày tàn của Denduron? Cháu có nghe lầm không? Vũ khí này sẽ giúp người Milago chống lại tụi Bedoowan. Không tốt sao?

Cậu Press chưa kịp trả lời, mọi chuyện bỗng hoàn toàn xáo trộn. Chúng mình bị tấn công! Không phải đám hiệp sĩ Bendoowan đuổi kịp, mà chính là một toán thợ mỏ Milago! Họ nhảy ra từ phía sau và quật tất cả chúng mình xuống đất. Một gã đè gối lên lưng mình, ép mặt mình sát đất. Tiếng một người ra lệnh:

-Giữ cho chặt.

Mình vùng vẫy, nhìn lên và thấy Rellin vượt qua những người thợ mỏ, tiến lại. Chuyện gì xảy ra thế này? Đây là những người tốt mà, vì sao họ lại tấn công tụi mình? Hay họ tưởng tụi mình là dân Bendoowan?

Rellin nhìn quanh để biết chắc tụi mình không trốn được, rồi ngó cậu Press, nói:

-Chào Press. Ước gì tôi có thể nói là rất vui được gặp ông.

Hai thợ mỏ kéo cậu tới đối diện Rellin. Cậu Press lên tiếng:

-Anh không nên làm vậy, Rellin.

-Tôi mừng là ông còn sống, nhưng đừng cố gắng ngăn cản chúng tôi.

-Hãy nghe tôi nói, Rellin. Anh biết là tôi muốn các anh chiến thắng Bendoowan. Nhưng dùng thứ vũ khí đó là sai lầm. Nó sẽ làm thay đổi tất cả.

-Sai lầm? Chấm dứt kiếp sống đọa đày của chúng tôi mà lại là sai lầm? Không có tak, chúng tôi không có hy vọng đánh bại được Bedoowan. Có tak, chúng tôi có thể trả thù chúng những thế kỷ khổ sở, đau đớn trong vòng vài giây ngắn ngủi.

-Nhưng với cái giá như thế nào?

Rellin mỉm cười nói:

-Để tôi cho ông thấy vài thứ.

Tiến về khoảng trống, Rellin ra hiệu cho những thợ mỏ đi theo. Họ kéo tụi mình dậy, lôi đi sau lưng ông ta. Chống lại cũng vô ích, họ quá đông. Vả lại tụi mình cũng không biết có nên chống đối không. Mới mấy phút trước họ còn là bạn. Bây giờ, thật tình mình chẳng thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Rellin vừa bước vào bãi trống, tất cả những người thợ mỏ Milago lập tức đứng thế nghiêm. Thật ngạc nhiên. Có lẽ những người thợ mỏ này đã được tổ chức khá hơn mình vẫn tưởng. Phải chăng tất cả sự nín lặng, yếu hèn chỉ là một màn kịch, để tụi Bendoowan lầm tưởng họ là những kẻ dễ sai khiến? Rellin tiến đến một vật giống như cái thùng phủ tấm mền nâu. Ông ta đứng lại, quay nhìn bọn mình, kiêu hãnh nói:

-Chúng tôi sẽ sớm bắt đầu một trận đánh bằng chính mạng sống của mình. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu lần cuối, Pendragon.

Cảm ơn mình? Mình dính dáng gì tới chuyện này? Cậu Press trợn mắt nhìn mình. Loor và Alder cũng vậy. Mình chỉ có thể nhún vai, biết gì mà nói?

Rellin nói tiếp:

-Tak là sức mạnh, nhưng rất nhỏ nhắn…

Figgis xuất hiện ngay bên ông ta, nâng cái giỏ của hắn lên. Rellin thò tay vào giỏ, lấy ra một hạt tak nhỏ như hột đậu.

-Sức mạnh của tak được phát huy chỉ với một cú va chạm nhẹ.

Ông ta ném viên tak xuống đất. Một tiếng nổ vang vọng khắp khu rừng. Khói, lửa để lại mặt đất một miệng hố loang lổ rộng bằng một thùng phuy. Trời đất! Sức công phá của nó mạnh thật sự! Thằng cha Figgis rúc rích cười. Mình tự hỏi hắn tính bao nhiêu tiền cho một viên tak nhỏ xíu như vậy. Rellin nói tiếp:

-Một lượng lớn hơn chỉ một chút thôi sẽ rất nguy hiểm. Nhưng chúng tôi phải tìm ra cách sử dụng nhiều hơn. Phải tìm ra cách phát huy sức mạnh của tak, để chỉ một tiếng nổ đủ đánh gục Bendoowan. Chúng tôi không đủ khả năng tìm ra cách đó, cho đến khi…

Đưa tay xuống dưới tấm mền nâu, Rellin rút ra một vật… làm tim mình thót lại. Đólà cục pin mười hai vôn, loại dùng cho đèn pin lớn. lúc đầu mình không hiểu gì hết. Ông ta lấy nó ở đâu chứ? Rồi mình chợt nghĩ, chắc hai bạn đã gửi đèn pin cho mình. Lý do mình không thấy đèn pin là vì nó đã bị Figgis lấy trộm trong ba lô của mình cùng với con dao bấm.

Rellin đưa cao cục pin, nói:

-Cậu đã đem đến cho chúng tôi một dụng cụ rất thú vị, Pendragon. Tôi không hiểu vì sao, nhưng nó cũng có thể kích nổ. Và nổ một cách kiểm soát được.

Sau đó ông ta lại lấy từ dưới tấm mền ra một cái đèn pin. Rellin luôn tay bấm nút mở-tắt và nhìn cái đèn đầy âu yếm. Nhìn cậu Press, mình muốn nói lời xin lỗi nhưng quá muộn mất rồi. Cậu Press không nhìn mình, ông nghiến chặt răng, trừng trừng ngó Rellin đang tiếp tục vừa mở tắt đèn pin vừa nói:

-Bây giờ chúng tôi đã có thể dùng dụng cụ lạ lùng này để phát huy sức mạnh của tak. Chỉ bấm nhẹ một cái, sẽ phóng ra số lượng tak nhiều như chúng tôi mong muốn. Bendoowan sẽ bị đánh gục, và chúng sẽ phải chịu đau khổ giống như cách chúng đã từng đối xử với chúng tôi.

Bây giờ mình đã nhận ra chuyện này đang dẫn tới đâu. Họ đang tạo ra một quả bom. Vì không thỏa mãm với những viên thuốc nổ nhỏ xíu ném ra bằng dây ná. Họ muốn có một tiếng nổ thật lớn, và chính mình là kẻ đã cung cấp phương tiện để họ làm chuyện đó. Họ sẽ sử dụng dòng điện trong pin để tạo ra một quả bom khổng lồ. Giỏi quá, Bobby!

Mặt tươi rói, Relling giật phăng tấm mền nâu phủ trên thùng. Nhưng đó không phải là một cái thùng như mình đã tưởng. Dưới tấm mền là một cái xe đẩy trong mỏ đá. Mình khiếp đảm nhìn tak chất đầy xe. Cả trăm kí lô tak. Cứ xét tiếng nổ lớn gây ra bởi một viên nhỏ xíu, nếu đống này phát nổ chẳng khác gì một quả bom nguyên tử.

Cậu Press năn nỉ:

-Đây là một sai lầm, Rellin ạ. Anh nghĩ cái này sẽ cứu người Milago? Anh lầm rồi. Sử dụng vũ khí này, có thể các anh sẽ được giải phóng khỏi Bendoowan, nhưng sẽ làm nô lệ cho một sức mạnh mới. Sức mạnh của tak.

Mình chợt hiểu lí do đã làm cho cậu Press lo lắng. Người Milago gần như sắp tạo ra được một vũ khí mạnh khủng khiếp. Nếu họ sử dụng vũ khí đó, Denduron sẽ hoàn toàn thay đổi. Không chỉ là sự hủy hoại, mà một khi những con người chân chất này sử dụng sức mạnh của chất nổ đó, họ sẽ không dừng lại. Ngay từ bây giờ họ đã không thỏa mãn với những hột tak nhỏ rồi. Họ muốn sức mạnh tàn phá lớn hơn. Điều này chẳng khác nào người Milago nhảy qua thuốc nổ và phóng ngay vào thời đại hạt nhân…và vào ngày tận thế.

Điều quái đản là, tất cả đều do hai con người không biết trước hậu quả những hành động của mình gây ra. Đó là mình, kẻ ngu ngốc đã đem đến từ nhà phương tiện cuối cùng để hoàn tất quả bom. Và Figgis, gã con buôn kỳ cục, sống bằng nghề chôm chỉa và bán chúng cho bất cứ ai có tiền trả. Lần này hắn đánh quả lớn. Không còn bán áo hay dao nữa. Không, bây giờ Figgis là một con buôn tử thần, và khách hàng của hắn rất nhiệt tình mua.

Với mình, tất cả đã rõ ràng. Bước ngoặt đối với Dudenron không còn là cuộc đấu tranh giữa Milago và Bendoowan nữa, mà là sự giới thiệu mặt hàng mới vào Denduron, mặt hàng có một sức mạnh lạ lùng, khủng khiếp. Khi nhìn đống thuốc nổ chất đầy trên xe, một ý nghĩ kiên quyết dần trong đầu óc mình. Mình sẽ không về nhà. Dù có đến được ống dẫn, mình cũng không thể bỏ đi lúc này. Không thể bỏ đi sau những tai hại mà mình đã gây ra. Không biết sẽ làm được gì, bằng cách nào ngăn chặn sự khủng khiếp này xảy ra, nhưng mình quyết định ở lại cho đến hồi kết thúc…dẫu cho sự kết thúc có ý nghĩa là cái chết của chính mình.

Mark và Courtney ơi, có thể đây là trang nhật ký cuối cùng mình viết cho hai bạn. Nếu đúng vậy, xin hai bạn hiểu rằng hai bạn không có lỗi trong vụ cái đèn pin. Hai bạn đã làm tất cả để giúp một người bạn. Kẻ đáng trách chính là mình. Nếu không nhận được tin tức gì của mình nữa, mong hai bạn hiểu là mình đã làm tất cả để thanh toán những tai hại mình đã gây ra. Có thể không thành công, nhưng ít ra là mình đã cố. Cám ơn đã đọc những trang này, cám ơn vì đã là bạn của mình.
Rất hy vọng đây không phải là lời vĩnh biệt sau cùng.

CHẤM DỨT NHẬT KÍ #3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận