NHẬT KÍ # 2
(TIẾP THEO)
DENDURON(@emz type)
Kế hoạch của mình là lại trèo lên đỉnh núi, vượt qua lũ quig, tìm cái cổng dẫn tới ống dẫn, rồi chuồn khỏi đây. Đơn giản, đúng không? Phải, chắc vậy. Dù mình không chắc có thể tìm lại được cái hang mắc dịch đó, một mình leo qua núi tuyết và thoát khỏi nanh vuốt lũ quái vật quig. Nhưng mình đã quyết. Vẫn còn hơn là ở lại nơi này.
Chuyện đó sẽ không xảy ra hôm nay. Các mặt trời đang lặn. Đúng vậy: Các (số nhiều) mặt trời. Có nhớ là mình đã bảo ở đây có tới ba mặt trời không? Tất cả đều lặn cùng một lúc, nhưng ba hướng khác nhau. Bắc, nam và đông… hay gì gì đó theo kiểu chỉ phương hướng của người ở đây. Chắc mình phải ở lại một đêm, rồi lẻn đi khi trời hừng sáng. Hơn nữa, mình đang đói. Mình chưa ăn chút gì ngoài một quả chuối và vài cái bánh nướng trước trận thi đấu mà mình chưa hề tham dự.
Loor đưa mình tới một cái chòi giống như cái chòi mình đã tỉnh lại, nhưng nhỏ hơn. Chỉ đống lông thú chất đầy một góc, Loor cụt ngủn ra lệnh cho mình:
-Ngồi.
Thì ngồi. Đống da hôi rinh rích, nhưng ngồi cũng thoải mái. Loor nhanh nhẹn và thành thạo nhóm lửa tại một lò sưởi nhỏ bằng đá. Ánh sáng bùng lên, xua tan lạnh giá. Không bao lâu sau bà Osa đến cùng một túi vải đầy đồ ăn. Hai mẹ con bà và mình ngồi quanh ngọn lửa, cùng ăn những ổ bánh mì giòn tan; những trái cây trông giống như cam, nhưng khi ăn lại thấy giống táo; có những thứ giống hạt dẻ nhưng lại có vị cam thảo. Có lẽ vì mình quá đói, nhưng nói chung bữa ăn kì lạ này rất ngon miệng. Tất nhiên mình thích mấy món chiên tại nhà hàng Deli hơn, nhưng thế này cũng tươm lắm rồi. Trong khi ăn, bà Osa dặn dò mình mấy điều rất lạ lùng. Trước hết bà ta hỏi:
-Trên Trái Đất Thứ Hai, cháu có người nào có thể hoàn toàn tin cẩn được không?
Không chút đắn đo, mình trả lời ngay. Mình bảo với bà, người đó chính là bạn, Mark à. Tất nhiên mình rất tin tưởng gia đình. Nhưng một người bạn là người mang lại cho ta sự tin tưởng vì họ muốn thế, chứ không vì họ có nghĩa vụ phải làm thế.
Bà Osa đưa cho mình một xấp giấy da vàng ố, một cái bút giống như được đẽo từ cành cây, và một bát nhỏ đựng mực đen. Bà ta bảo:
-Điều quan trọng là hãy viết tất cả những gì đang xảy ra cho cháu. Mỗi khi có dịp, hãy viết ra những ý nghĩ, cảm giác, và tả lại những gì nhìn thấy. Cứ coi như viết nhật ký vậy.
-Tại sao?
-Vì cháu sẽ gửi cho bạn cháu để giữ cho an toàn. Pendragon, ta không muốn nói dối cháu. Đây là một chuyến đi đầy nguy hiểm. Chẳng may nếu có gì xảy ra cho cháu, nhật ký này sẽ là hồ sơ độc nhất về những gì cháu đã làm.
Chu cha, nghe nghiêm trọng quá! Cứ như bà đang yêu cầu mình viết chúc thư vậy. Một phần mình muốn từ chối, vì làm theo lời bà, mình cảm thấy như đang cùng tham gia công việc với họ. Không, chắc chắn là không có mình. Phần khác, mình thấy bà nói cũng có lý. Nếu chuyện gì xảy ra cho mình, sẽ chẳng ai biết sự thật. Mình không thích thế. Nếu phải chọn, mình muốn mọi người biết vì sao. Mình hỏi:
-Nhưng bằng cách nào gửi cho Mark được?
-Trước hết, cháu cứ viết đi. Khi nào xong, ta sẽ cho biết.
Đó là điểm đáng chú ý. Nếu bà ta gửi được những trang này cho bạn, cũng có nghĩa là bà ta biết sử dụng hướng ngược chiều của ống dẫn. Có lẽ đây là cơ hội mình tìm được đường về nhà. Nghĩ vậy, mình cầm bút và bắt tay làm việc. Mình ngồi gần lò sưởi, kê miếng ván lên đùi làm bàn. Mất một lúc lâu mình mới quen được với cây bút bằng que, vì nó đâu có giống một cây bút Bic trơn tru. Mình nhúng đầu nhọn vào bát mực đen, bôi lem nhem lên mặt giấy. Nhưng rồi mình cũng biết cách, viết cả câu mới phải chấm mực một lần.
Trước mặt mình, Loor cũng đang viết. Mình cảm thấy như hai đứa đang cùng làm bài tập ở nhà. Nhìn cô ta nhoay nhoáy viết, mình không khỏi tự hỏi cô ta viết gì về mình? Mình biết cô ta đã từng coi mình như loài cóc nhái thôi, nhưng vụ thoát chết khỏi bàn tay Saint Dane đã làm mình có giá hơn một chút. Thật ra thì ai cần cô ta nghĩ gì? Ngày mai, mình đâu còn ở đây nữa.
Mình đã qua một đêm như vậy đó. Viết một lát, mắt díp lại, rũ người trêm mấy tấm da thú, ngủ một lát, rồi thức dậy viết tiếp. Loor cũng vậy. Bà Osa luôn ra vào chòi. Bà vào, châm thêm củi vào lò sưởi, rồi lại quay ra. Mình tự hỏi suốt đêm bà ta có ngủ không? Viết tới đoạn cậu Press bị các tay hiệp sĩ của Kagan bắt và kéo đi, mình gục xuống ngủ ngon lành. Cho đến khi bà Osa nhẹ nhàng lay mình nói:
-Sáng rồi, Pendragon.
Mình cố mở mắt. Trong chòi đã sáng, nhưng mình có thể nói là còn sớm, vì nắng chưa đổ bóng vào và còn tiếng chim đang hót. Nhìn quanh mình thấy lửa trong lò sưởi không còn và cả Loor cũng không còn ở đó nữa. Bà Osa nói:
-Đưa những trang viết cho ta.
Mình ngồi dậy, thu nhặt những trang đã viết. Bà ta cầm lấy, cuốn lại và buộc chặt bằng một sợi dây da. Tới giữa lều, bà ngồi khoanh chân, rồi đặt một vật gì đó lên mặt đất. Đó là một cái nhẫn bạc cũ kỹ, thô kệch với một mặt đá màu xám. Mình thấy quanh mặt đá có khắc chữ, nhưng chẳng biết nghĩa là gì. Bà Osa ngửng lên để biết chắc là mình đang chăm chú nhìn, rồi chạm ngón tay vào mặt đá, hô:
-Trái Đất Thứ Hai.
Những gì thấy sau đó làm mình tỉnh hẳn ngủ. Mặt đá xám bắt đầu sáng lên. Giống như ống dẫn khi đem mình tới đây. Ống dẫn cũng bằng đá xám như mặt nhẫn. Khi mình nói “ Denduron”, đá xám trong ống dẫn bắt đầu sáng lên, y như mặt nhẫn lúc này. Ánh sáng chói lòa lóe ra từ mặt nhẫn tưới lên khắp vách lều, hệt như ánh sáng trong ống dẫn. Và như trong ống dẫn, mình bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc kỳ lạ.
Rồi cái nhẫn bắt đầu xoay vặn…và lớn dần lên. Vành nhẫn nới rộng cho tới khi bằng một cái đĩa trong môn chơi ném đĩa. Nhưng bên trong vòng nhẫn, nền đất bỗng thành một cái hố. Cứ như cái nhẫn vừa mở ra một miệng ống dẫn nho nhỏ đưa đến… đến đâu? Bà Osa cầm cuộn giấy da thả vào trong cái nhẫn. Cuộn giấy biến mất như thể rơi vào miệng hố trên nền đất. Lập tức nhẫn trở lại hình dạng bình thường và mọi sự chấm dứt. Không ánh sáng, không tiếng nhạc và không cả cái hố. Chỉ còn lại cái nhẫn. Bà Osa nhặt nhẫn lên, bỏ vào cái túi da nhỏ đeo trên cổ.
-Bạn Mark của cháu nhận được rồi.
Bà nói và đứng dậy, quay đi. Không cắt nghĩa thêm lời nào nữa. mình nhảy theo:
-Kìa, bà không thể làm trò ảo thuật đó mà không cho cháu biết chuyện gì xảy ra chứ.
-Ta đã cho cháu biết chuyện gì xảy ra rồi. Ta gửi nhật ký của cháu cho Mark Dimond.
Bà định ra khỏi lều. Mình chặn trước mặt, hỏi:
-Nhưng bằng cách nào? Cái nhẫn đó là một ống dẫn xách tay sao?
Rõ ràng là mình đang suy tính việc “tẩu thoát”. Bà Osa kiên nhẫn nói:
-Là một Lữ khách, còn nhiều thứ cháu cần phải biết, Pendragon. Ngay khi cháu đủ khả năng, nhẫn này sẽ thuộc về cháu, lúc đó cháu có thể tự gửi nhật ký cho Mark Dimond. Bây giờ cứ hãy tạm biết rằng công năng của nhẫn giống như công năng của ống dẫn.
-Nhưng…làm sao nó tìm ra Mark được?
Bà Osa thở dài như phát mệt vì những câu hỏi của mình:
-Ta đã cho Mark một cái nhẫn khác.
-Hả? bà đã gặp Mark? Bà đã tới trái đất? Khi nào? Bằng cách nào? Bà có bảo nó là cháu ở đây không? Bà có gặp ba má cháu không? Bà có…
Bà ta đặt tay lên miệng mình làm cho mình nín bặt. Nhẹ nhàng nhưng quả quyết, bà nói:
-Ta đã đến trái đất thứ hai và trao cho Mark cái nhẫn. Chỉ có vậy thôi. Ta không gặp ai khác. Đừng hỏi gì nữa.
Bà Osa rút tay về, bước ra khỏi lều. Mình vội nói theo:
-Chỉ một câu nữa thôi.
Bà quay lại, chờ nghe.
-Cái nhẫn này có thể hoạt động hai chiều không? Nghĩa là, nếu chúng ta có thể gửi đồ cho Mark, bạn ấy có thể gửi đồ cho chúng ta không?
Bà Osa mỉm cười. Mình đã từng thấy kiểu cười này của má mỗi khi mình tưởng là khôn ngoan che giấu được má điều gì. Nụ cười đó nói: “ Ta biết rõ mi đang tính toán gì, láu cá ạ. Không gạt được ta đâu”. Và câu trả lời của bà Osa là:
-Nhẫn có thể chuyển những đồ vật nhỏ, nhưng chúng chỉ làm theo lệnh của Lữ khách thôi. Mark Dimond không thể gửi bất kỳ thứ gì cho cháu. Nào, bây giờ nếu cháu muốn tắm thì có một con sông cách làng chừng vài trăm mét đó.
Bà bỏ đi, mình đứng lại đó với tâm hồn bay bổng. Khả năng của cái nhẫn vừa mở ra một thế giới mới. Có thể mình không cần phải lặn lội lên tận đỉnh núi làm gì. Có thể cái nhẫn sẽ to phình ra đủ cho mình nhảy vào cái hố. Và nếu mình là một Lữ khách thì cái nhẫn sẽ theo lệnh mình. Đúng vậy, lâu lắm rồi, lần đầu tiên mới lại có được cảm giác tự kiểm soát đời mình. Khi tới thời điểm nhận cái nhẫn của bà Osa, mình sẽ có ngay tấm vé “vọt” khỏi chốn này. Kế hoạch mới đó hơi bị hay. Dù sao cũng hay hơn là leo lên đỉnh núi và vượt qua mõm những con quái quig. Với tinh thần phấn đấu đó, mình ra khỏi lều, bắt đầu một ngày mới.
Ba mặt trời mới chỉ nhô lên khỏi chân trời. Hôm nay sẽ là một ngày quang đãng. Điều đầu tiên mình muốn làm là tìm con sông để tắm rửa. Mình chẳng phải là một đứa ham làm sạch lắm đâu, nhưng mấy tấm da thú mình mặc đâu phải là vải cô-tông, nó bốc mùi tới mức mình không biết mình hôi hay quần áo hôi nữa. Nhúng nước một cái cho thoải mái. Vậy là mình đi xuyên qua làng Milago để tìm dòng sông.
Làng cũng vừa thức giấc. Từ tất cả những căn lều, khói cuồn cuộn tuôn qua ống khói. Mấy người đàn bà tất tả ôm vác củi. Xa xa, mình thấy nông dân đang làm việc trên cánh đồng. Mình cũng thấy một hình ảnh khá buồn. Một nhóm đàn ông từ trong rừng đang tiến ra. Mình nhận ra họ là thợ mỏ, vì toàn thân họ lấm lem đất cát, giống như những người đã khiêng vác minh thạch trong buổi lễ Chuyển giao hôm qua. Những con người này đã làm việc suốt đêm sao? Nhưng rồi mình thấy một toán thợ mỏ khác đi ngược chiều với họ, vào rừng. Có lẽ họ thay ca. Nhóm ban ngày thay ca cho nhóm làm đêm.
Dù ảm đạm, cảnh tượng này cũng chưa đến mức làm mình thấy thê thảm, mà điều khiến mình thực sự bàng hoàng là không ai nói năng gì. Không một ai. Thậm chí không trao đổi một ánh mắt khi bước qua nhau. Ngày lại ngày, họ cứ làm công việc của mình, hoàn toàn không có chút giao tiếp giữa người với người. Sau những gì đã chứng kiến hôm qua, mình nhận ra những cong người này chỉ là tù nhân. Quân đội Kagan đã đánh cắp mọi thứ của họ, kể cả linh hồn họ. Nơi này không niềm vui, không hi vọng. Có thể họ không muốn kết bạn với bất kỳ ai, vì không bao giờ họ biết nạn nhân tiếp theo của Kagan là ai. Vì vậy họ sống khép kín trong cái thế giới riêng lẻ, đầy đọa của chính mình.
Mình cảm thấy kỳ cục khi phải thú thật là: đứng đó nhìn cuộc đời buồn tẻ của những con người này, mình đã khóc. Thường thường mình không phải là thằng mau nước mắt. À có, thỉnh thoảng mình có khóc chút chút khi thấy cảnh một con chó, hoặc một con vật nào đó bị chết trong phim. Nhưng chuyện này khác hẳn. Chuyện này là chuyện thật. Đứng giữa ngôi làng này, mình cảm thấy như một gánh nặng buồn thảm đè lên thân xác mình. Vấn đề là dù người ta gặp hoàn cảnh khó khăn đến thế nào, cuộc đời luôn luôn sẽ khá hơn. Hết mưa trời lại sáng. Cũng như mình. Ngay lúc này mình gặp biết bao điều khốn khó, mình vẫn nuôi một tia hy vọng về nhà. Nhưng với những con người này, họ không có đường thoát. Tương lai của họ thê lương như hiện tại. Đây là cuộc đời họ, và sự tuyệt vọng đó làm mình ứa nước mắt. Trong thoáng giây đó, mình có thể cảm nhận nỗi đau của họ.
Nhưng, Mark, bạn biết sao không? Cảm xúc đó không kéo dài. Hoàn cảnh của họ càng làm mình muốn rời khỏi nơi này ngay. Đúng vậy, mình thương xót họ, nhưng đó không phải là vấn đề của mình. Sự nhục nhằn này còn tiếp tục kéo dài, và mình chẳng có thể làm gì để thay đổi được. Ngay bây giờ mình phải lo cho bản thân. Vậy là mình lau nước mắt, cúi đầu tìm đường ra sông. Mới đi được mấy bước, có người nắm vai mình xoay lại.
-Mỹ tửu Crabble không?
Lại là Figgis, gã nhỏ con kỳ cục đã có lần gạ bán cho mình cái áo. Hắn đưa lên một túi da có vẻ đầy chất lỏng.
-Hàng quý hiếm, đảm bảo tuyệt ngon. Chỉ bốn quill thôi.
-Không. Cám ơn.
Mình đoán quill là tiền Denduron. Mình vừa quay đi, Figgis nhảy lên, chặn trước mặt mình. Lần này hắn đưa ra một cái túi thô sơ như được đan bằng rơm khô:
-Hai mươi quill.
Dù có muốn, mình cũng đâu có quill nào mà mua. Mất thời gian quá! Mình cố vượt qua hắn, nhưng hắn lại chặn đầu, đề nghị:
-Khách mới, bớt cho, mười quill thôi.
Biết mình không quan tâm, nhưng hắn cố phải bán bằng được một món nên vội vàng rút một trong mười cái nhẫn khỏi ngón tay.
-Hai quill.
-Rất tiêc. Tôi không có quill nào hết.
Thằng cha này dường như chỉ nghĩ đến tiền, nên mình nghĩ: nghe nói không có một xu dính túi, chắn hắn sẽ tha cho mình mà bỏ đi ngay. Nhưng không. Nhanh như chớp, hắn nắm cánh tay kéo mình sát hắn, làm mình không kịp phản ứng. Hắn thì thầm vào tai mình như đang báo một tin cực kỳ quan trọng.
-Tak là đường thoát. Chỉ có tak mới giải quyết được. Rellin cũng biết vậy. Nhớ đến tak là nhớ đến tớ nhé.
Hơi thở hắn nóng hổi phà vào tai mình. Người hắn hôi như dê làm mình phát ói. Hắn buông mình ra, lần ngay vào dòng sinh hoạt của làng.
Kỳ cục! Tak là gì? Hắn nói về tak một cách sôi nổi, làm mình nghĩ đó phải là một thứ rất đặc biệt. Hình như hắn đem món hàng đó ra để dụ mình. Có lẽ là một món bất hợp pháp và hắn phải thận trọng khi chào bán.
Mình còn nhận ra một điều kỳ lạ nữa: Mình hiểu những lời hắn nói. Mới hôm qua, mình không hiểu một lời của hắn. Bây giờ mình nghe cứ như hắn nói tiếng Anh. Nhưng theo bà Osa, hắn không nói tiếng Anh. Hắn nói ngôn ngữ Denduron, vậy mà mình nghe như tiếng Anh. Tuy nhiên vẫn còn mấy từ như “ quill, tak, crabble”, mình đoán đó là những đặc sản Denduron không dịch sang tiếng Anh được. Nhưng dù hắn bán bất kỳ thứ gì, mình cũng không muốn mua. Vì vậy mình tiếp tục tìm đường ra sông.
Chưa bao giờ mình đi qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo như rắn bò ra khỏi làng, ngược chiều với lối ra biển, nên mình đoán là đường tới sông. Cuốc bộ chừng trăm mét xuyên rừng, mình đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Đi thêm mấy mét là đã ra tới sông. Con đường nhỏ dẫn tới một bờ sông rộng chừng hai mươi mét. Mình quỳ gối, nhúng tay xuống nước. Ui da! Cứ như nhúng tay vào xô nước đá vậy. Mình tin chắc nước của dòng sông lạnh như cắt da này là do tuyết tan từ trên núi đổ xuống. Nhưng người mình toàn mùi da thú và khói bếp, vì vậy dù lạnh hay không lạnh, mình vẫn phải tắm. Hít một hơi thật sâu, mình vỗ nước lên mặt. Oa! Cứ như bị hàng ngàn mũi kim châm vào da, nhưng đã lắm. Vốc nước, súc miệng mà mình mong có được cái bàn chải đánh răng quá.
Đúng lúc đó mình nghe tiếng “rắc” của cành cây gãy. Có người quanh đây. Vì mình còn nghe thấy ai đó đang ư ứ một giai điệu ngọt ngào, chỉ cách chỗ mình vài mét. Gặp trường hợp bình thường khác, mình đã lẳng lặng rút lui. Nhưng có điều gì đó thôi thúc mình tìm hiểu. Nhớ mình đã tả về dân làng ở đây không? Không chút niềm vui. Chỉ có những công việc buồn thảm để được sống còn. Vì vậy nghe âm thanh vui vẻ này, mình muốn tìm hiểu kẻ đó là ai. Biết được một người Milago thực sự còn có thể ư ử hát sẽ làm mình cảm thấy những con người này vẫn còn nuôi chút hy vọng.
Nhớ có lần được vào một khu rừng mới bị cháy với ba mình. Chung quanh mình, nơi cỏ cây từng xanh tươi mơn mởn giờ chỉ còn toàn một màu đen và cháy xém trông thật thê lương. Thế rồi mình nhìn thấy, nhú ra từ dưới một thân cây đổ, một chiếc lá dương xỉ lẻ loi, xanh biếc. Trong cảnh hoang tàn đó, chiếc là này là bằng chứng một ngày kia rừng sẽ sống lại như xưa. Nghe âm điệu này phát ra từ trong rừng làm mình nhớ lại chiếc lá đơn lẻ đó và muốn được biết ai đang hát. Lách qua bụi rậm, mình tiến tới, gạt cành lá cuối cùng ngăn cách mình với người đang hát, và thấy…người đó không phải là một dân làng Milago.
Đó là Loor. Quay lưng lại mình, cô ta đang quỳ gối trên một tảng đá, giặt áo. Lúc đầu mình thất vọng. Nhưng hình ảnh này cũng khá thú vị. Như mình đã kể với bạn. Loor là một “ca” khó nuốt. Mình chẳng biết gì nhiều về lãnh địa xứ sở của mẹ con cô ấy. Nhưng không cần phải là một thiên tài cũng có thể nhận ra họ là những chiến binh. Bà Osa có cách cư xử rất điềm đạm. Bà làm mình nhớ đến những gã Đai Đen tự tin vào tài năng tác chiến của họ đến mức họ luôn là những kẻ hết sức hòa nhã lịch thiệp. Nhưng tất nhiên, nếu bạn ấm ớ với họ, họ sẽ đá bạn không ngóc đầu lên nổi. Loor, trái lại, không có được sự điềm đạm của mẹ. Dường như cô ta luôn sẵn sàng đá bạn lộn tùng phèo. Có thể do cô ta còn quá trẻ và chưa có được sự khôn ngoan sẽ đến cùng tuổi tác. Dù sao chuyện đó không thành vấn đề, mình chỉ biết, cô ta làm mình phát khiếp. Nhưng nhìn cô ta ngồi trên tảng đá, tóc bỏ xõa, thì thầm hát một âm điệu ngọt ngào, dường như Loor hoàn toàn là một con người khác. Có thể có một phần dịu dàng mà cô đã giấu dưới cái vỏ hùng hổ thường ngày chăng. Cô ta đang ngồi quay lưng lại, không hề biết là mình đang ở đó, mái tóc đen tuyệt đẹp xõa xuống lưng.
Mark, trước khi bạn nghĩ là mình âm thầm đứng sau bụi rậm, nhìn lên cô ta, bạn phải biết là mình bị kẹt. Nếu mình gây tiếng động, Loor sẽ quay phắt lại và thấy mình đang trợn mắt nhìn, chắc chắn cô ta vớ ngay vũ khí, phang cho mình một trận. Mình đâu thể trách cô ta được. Mình chỉ hy vọng cô ta giặt cho mau, đi dọc bờ sông ra con đường mòn, mà không biết có sự hiện diện của mình. Vì vậy, mình đứng bất động như tảng đá, cố gắng hết sức để trông giống một thân cây.
Sau thời gian lâu lắc như một thế kỷ, Loor đứng dậy và bắt đầu bím tóc…đúng lúc đó mình nghe thấy một tiếng “rắc” nữa. Tiếng cành cây gãy cho mình biết có người đang tiến tới sau lưng. Tim đập thình thình, mình chắc chắn Loor cũng sẽ nghe thấy tiếng cành cây gãy đó, quay lại và bắt gặp mình đang đứng lù lù sau bụi cây như một thằng ngố. Mình cũng nghĩ kẻ nào đang tiến lại từ phía sau chắc cũng tưởng mình đang nhìn trộm cô ấy. Nhưng mình sợ, không dám bước ra. Bảo đảm là Loor sẽ túm lấy mình. Không phân cảnh nào trong kịch bản này hay ho cả.
Nhưng mình không ngờ còn một kịch bản khác tệ hơn nhiều.
-Tôi đang tìm cậu đây, Pendragon.
Một giọng trầm trầm làm Loor kinh ngạc, quay phắt lại. Mình cũng quay lại. Và điều mình nhìn thấy làm hai đầu gối mình bủn rủn. Ngay sau mình là một trong những tên hiệp sĩ của Kagan. Đứng nghều nghệu vượt khỏi đầu mình, một tay hắn cầm cây giáo, tay kia cầm một cuộn dây.
Nó vớ được mình rồi. Ngay lúc đó, mình tin chắc Saint Dane – hay Mallos, hay bất cứ thứ mắc dịch gì mà hắn tự xưng – đã sai gã này đi bắt mình, theo kiểu chúng đã lôi xềnh xệch cậu Press đi. Nhưng mình cũng biết một điều khác nữa: mình sẽ không để bị bắt một cách dễ dàng như thế đâu. Vậy là, trước khi gã hiệp sĩ kịp hành động, mình tự hành động trước. Quay đầu, mình chạy thục mạng ra sông.
Loor không có thời gian phản ứng và mình quyết định chớp nhoáng. Cô ấy sẽ chạy cùng mình. Vì Loor còn đang lom khom, nên mình phóng ngay vào “vật cản” lù lù trước mũi đó. Mình va mạnh vào Loor, cả hai đứa bay khỏi tảng đá, lọt xuống sông.
Lạnh không hả? Mark, bạn không thể biết thế nào là lạnh, nếu bạn chưa nhảy xuống một con sông đầy tuyết tan đâu. Lý do duy nhất làm con sông không đóng băng là vì nó chảy quá xiết. Nhưng sự thật là mình cóc cần. Nếu con sông này có thể đưa mình thoát khỏi tay hiệp sĩ kia, thì dù máu mình đông thành băng cũng được. Sau đó làm ấm lại mấy hồi.
Chúng mình rơi xuống sông, chân tay quờ quạng. Dòng nước băng băng cuốn hai đứa về cuối nguồn, xa khỏi gã hiệp sĩ. Không cách nào hắn bắt được tụi mình nữa. Ngó lại, mình thấy hắn đang lớ ngớ trên bờ, chẳng có vẻ gì là định tìm cách bắt lại hai đứa.
Mình không còn lo vụ gã hiệp sĩ nữa mà lo chuyện sống còn trên dòng sông. Mark, bạn biết đó, lần đầu nhảy xuống biển bạn giật mình vì lạnh, nhưng mau chóng thích nghi, còn ở đây thì không giống vậy đâu. Nước sông lạnh kinh khủng. Mình cảm thấy như toàn thân cóng lại. Nhưng mình phải cố vượt qua, vì tụi mình đang ở giữa dòng nước trắng cuồn cuộn như thác đổ. Lại còn có những tản đá nữa chứ. Có lần mình nghe nói, nếu bị cuốn vào một ghềnh nước như thế này, tốt nhất là thả xuôi hai chân xuống, cho đến khi gặp một vùng êm ả, lúc đó mới có thể bơi vào bờ. Nhưng Loor cứ bám riết lấy mình, làm hai tay mình không thể nào hoạt động nổi. không gỡ được cô ta ra, cả hai đứa sẽ cùng chết đuối. Mình gào lên:
-Chân tới trước. Ngửa người, thả nổi đi.
Mình càng ráng xô cô ta ra, Loor càng bám chặt hơn. Rồi cô ấy nói bốn tiếng mà mình chẳng bao giờ ngờ lại thốt ra từ miệng một chiến binh dữ dằn như cô. Bốn tiếng tệ hại nhất trong hoàn cảnh này:
-Tôi không biết bơi!
Ôi! Trời! Thảo nào cô ta cứ đeo lấy mình. Tệ thật! Dòng nước xoắn lấy hai đứa mà xoay mòng mòng như chong chóng, mỗi khi gặp chỗ hủm, đầu cả hai đứa lại chúi xuống. Và mỗi lẫn nhô được lên, cả hai phun nước phì phì. Nhưng không biết sự may mắn này kéo dài được bao lâu. Phải tìm ra cách, nếu không cả hai sẽ bị chết đuối, hoặc va đầu vào đá và rồi cũng…chết chìm. Mình nghĩ, có lẽ phải cùng nằm ngửa và nối vào nhau như hai toa tàu. Loor thả chân ra phía trước, còn mình nâng bên dưới cô ta, trong khi sử dụng hai tay như bánh lái. Mình la lên:
-Chân xuôi về cuối dòng, ngửa mặt, nằm lên tôi.
Cô ta không nhúc nhích. Không thể. Không phải cô ta không muốn làm theo lời mình, mà vì cô ta đờ người ra vì…sợ. Mình không tưởng tượng nổi một con người không biết bơi trong hoàn cảnh này cảm thấy thế nào, nhưng chắc là khủng khiếp lắm. Với sức ghì của cô ta, mình không cách gì vùng ra được. Lại gặp một hủm nữa, và cả hai lại bị cuốn tuốt xuống nước. Hai đứa ngoi lên để thở và cùng…va mạnh vào một tảng đá. Mình chỉ cảm thấy vậy, vì chính cái lưng của Loor mới bị va chạm mạnh. Chắc bị toạt rách, bầm dập dữ lắm vì cô ta buông lỏng tay đang bám chặt lấy mình. Lập tức, mình lật ngửa Loor lên, bảo:
-Nắm lấy chân tôi.
Cô ta làm theo. Mình cũng nằm ngửa, kẹp loor giữa hai chân. Giờ thì hai tay mình đã được tự do để bơi và giữ cho hai đứa đều đều nổi trên mặt nước. Ý tưởng nối toa xe lửa của mình đã thành công. Bây giờ chỉ còn lái tàu vượt qua ghềnh nước này. Mình bảo loor:
-Dùng chân đẩy đá, đúng cho chúng va vào tụi mình.
Dù sợ, nhưng có chỗ dựa an toàn, Loor đã bình tĩnh lại. Trong khi mình liên tục bơi, cô ta đạp những tảng đá, đẩy hai đứa tránh xa chúng. Rồi lại gặp một húm nước nữa và lại bị chìm xuống. Cảm thấy Loor sắp vượt khỏi chân mình, mình vội kẹp chặt hai chân lại. Chỉ vài giây, bọn mình lại nhoi lên được mặt nước.
Rồi một ý nghĩ khiếp đảm chợt lóe lên trong đầu mình. Nếu ghềnh nước này đổ vào một cái thác thì sao? Chắc chắn là chết hết! Mình cố gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, vì còn cách nào tránh được bây giờ.
Thêm mấy chỗ hủm, mấy lần va chạm vào đá, rồi… Thật phúc đức làm sao, dòng sông êm ả dần. Hai đứa đã vượt qua được ghềnh nước và không có thác nước nào ở phía trước. Nhưng chưa hẳn đã an toàn, vì Loor không biết bơi. Khóa huấn luyện sơ cấp cứu hộ của mình được áp dụng lúc này. Mình kéo cô ta lên cạnh mình. Loor mệt và trầy sát tới mức không còn đủ sức chống lại, vì vậy, phần gay go còn lại là dìu cô ấy theo. Không bao lâu sau tụi mình ra khỏi dòng nước băng giá và bò lên bờ. Hai đứa nằm trên đá sỏi, hoàn toàn kiệt sức, hoàn toàn bầm dập, nhưng…còn sống. Cũng may là lúc này ba mặt trời đều đã lên cao và sưởi ấm cho hai đứa mình.
Sau khi lấy lại được hơi thở, mình chống khủy tay, nhóm người, nhìn Loor. Cô ta nằm ngửa, vẫn còn thở nặng nề. Thú thật, hai đứa được an toàn, mình cũng hơi… hãnh diện. Mình đã không chỉ cứu một nữ chiến binh khó tính, cao to thoát khỏi tay một hiệp sĩ của Kagan, mà còn cứu mạng cô ta cả chục lần, vượt qua dòng sông nguy hiểm. Mình nóng lòng chờ cô ta thú nhận đã nghĩ lầm mình là một tên ấm ớ, vô dụng. Dĩ nhiên, mình đâu thể gợi ý để được tiếng khen. Phải để cô ta tự nói. Vì vậy mình chờ. Chờ và chờ mãi. Nhưng cô ta cứ im thin thít. Làm sao bây giờ? Mình chẳng mong gì cô ta nói “Ôi, Pendragon, người hùng của em”, chỉ đơn giản hai tiếng “Cám ơn” là đủ rồi. Nhưng cô ta cứ câm như hến. Mình đành lên tiếng trước:
-Cô không sao chứ?
-Đừng hòng tôi cám ơn.
Mình ngồi thẳng dậy, hét vào mặt cô ta:
-Cái gì? Tôi mới cứu cô khỏi chết đuối đó.
-Nhưng nếu chúng ta không nhảy tỏm xuống sông, tôi đã không cần ai phải cứu.
Cô ta nói cứ như kết tội mình vậy. Mình độp lại:
-Không xuống sông, thì đã bi gã hiệp sĩ của Kagan tấn công rồi.
Cuối cùng, Loor cũng ngồi dậy, nhìn thẳng mình. Lúc đầu cô ta không nói gì, mà chỉ nhìn mình như nhìn một loài hạ đẳng. Sau cùng cô ta mới gằn từng tiếng:
-Thay vì núp sau bụi nhìn, mi bước ra nói chuyện với ta, thì mi đã được biết ta đang đợi hiệp sĩ đó.
Hả? Cô ta nói gì vậy? Mình ngơ ngác hỏi:
-Cô đang chờ một gã hiệp sĩ của Kagan? Vì sao?
-Vì anh ta là một lữ khách của Denduron và anh ta đến để cho ta biết tin về ông Press. Mi suýt làm cả hai ta bị chết để trốn chạy một người bạn quan trọng nhất của chúng ta tại lãnh địa này. Muốn ta phải nói gì với mi đây, Pendragon? Cám ơn ư?