Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích

NHẬT KÍ # 6
CLORAL
(@ Rataro type)

Ồ, xin lỗi bạn nghen. Mình đâu muốn bỏ lửng câu chuyện với hai bạn như vậy. Chỉ vì có nhiều chuyện xảy ra quá nhanh, mình lại không có nhiều cơ hội để viết. Nhật ký trước hơi dài và mình muốn gửi trước khi có chuyện xảy ra cho những trang viết đó, hoặc cho mình. Xin lỗi nhé.

Mình đang viết những dòng này tại một nơi mà cuối cùng mình thấy là an toàn. Ít ra là ngay lúc này. Chưa cho hai bạn biết nơi này là đâu vội, vì những sự kiện đã đưa đẩy mình tới đây rất dữ dội, nên mình sẽ không nhảy cóc, mà kể lại từ đầu thì hay hơn. Bảo đảm hai bạn không thể nào tin nổi mình đang ở đâu đâu. Mình muốn chọc cho hai bạn sốt ruột chút chút. Bây giờ mình trở lại trang viết dở dang lần trước.

Khi Magorran đụng vào Grallion, mình chỉ cảm thấy hơn là chứng kiến tận mắt. Sự va chạm làm rung rinh toàn thể khu cư trú, gần như tất cả mọi người đều ngã nhào, trong đó có cậu cháu mình. Khu cư trú rung lên bần bật, tiếng răng rắc khiếp đảm tràn ngập không
gian. Mình không nhìn thấy cảnh hai con tàu khổng lồ va vào nhau, nhưng mình có thể tưởng tượng được sự tàn phá xảy ra lúc đó. Mình chỉ còn biết hy vọng sự huỷ hoại không đến nỗi dìm cả hai khu cư trú xuống đáy đại dương.

Trước đó, những thuỷ vụ đã quăng bỏ hầu hết dây neo cố định của khu cư trú Grallion để khi hai khu cư trú va vào nhau, Grallion sẽ bị đẩy ra sau thay vì đứng im một chỗ. Nếu không, tổn thất còn lớn hơn nhiều. Thêm vào đó, hoa tiêu đã cho máy tàu chạy ngược lại hết công suất, giúp giảm nhẹ cú va chạm. Tuy vậy, vẫn không tránh được đổ vỡ. Thậm chí, sau khi đâm sầm vào Grallion, Magorran vẫn tiếp tục tiến tới. Khu cư trú to lớn, mạnh mẽ đó di chuyển rất nhanh, đẩy Grallion trôi trên biển như một món đồ chơi. Món đồ chơi khổng lồ! Muốn chấm dứt sự cố này, chỉ còn một cách là làm cho Magorran ngừng lại.

Ngay khi nhận thấy Grallion vẫn còn đang nổi, cậu Press kéo mình đứng dậy. Nhưng cú húc gây cho khu cư trú cơn chấn động quá mạnh, khó mà đứng lên nổi.Cho nên lúc này mình mới có cảm giác đang ở trên một con tàu. Mình tưởng như đang ở trên tàu Titanic và nó vừa đâm sầm vào một núi băng.

Nhưng còn một ý nghĩ nữa làm mình lo lắng hơn. Khi một vụ to lớn và tệ hại như thế này xảy ra, chỉ có thể là: Saint Dane đã có mặt tại nơi này. Vẻ mặt cậu Press cho mình biết cậu cũng đang có cùng ý nghĩ như mình. Tai nạn này mang đậm đặc thù Saint Dane. Hầu như mình nghe được cả sự tính toán trong đầu cậu Press: sự va chạm này có ý nghĩa gì đối với Grallion, Cloral, Halla và với chúng ta. Sau cùng cậu tuyên bố:


-Cậu cháu ta lên lầm khu cư trú rồi.

-Cậu nói đùa phải không?

Ông không đùa. Ông tung mình chạy thẳng lại điểm va chạm. Đó là một hành động điên rồ. Vì nơi an toàn nhất là càng xa điểm hai khu cư trú va chạm nhau càng xa càng tốt. Nhưng an toàn thường không đứng đầu bảng danh sách hành động của ông cậu mình. Ông tiến thẳng đến nơi nguy hiểm nhất và… mình tò mò chạy sát theo. Hai cậu cháu băng băng ngược chiều với những công nhân đang chạy như bay khỏi đằng mũi khu cư trú để tới nơi an toàn hơn. Đúng là những con người khôn ngoan. Cậu cháu mình… hơi bị thiếu khôn ngoan, đâm đầu vào nơi tai hoạ.

Càng gần đằng mũi, tổn thất càng nhiều. Mặt sàn oằn xuống, nứt nẻ. Qua những vết nứt nham nhở, mình có thể thấy những trụ cột, rui rầm của Grallion. Phải rất khéo léo né tránh những vết nứt toang hoác này. Sẩy một bước là lộn tùng phèo xuống mấy tầng, lọt tõm xuống lòng khu cư trú. Chẳng khác nào chạy qua một cây cầu ọp ẹp, sắp rã rời thành từng mảnh bất cứ lúc nào. Vậy mà ông cậu quý hoá của mình có chịu ngừng lại đâu.
Gần tới đằng mũi tàu, mình thấy đầy đủ phạm vi bị tàn phá. Phần bị đâm của mỗi khu cư trú đều bị tan tành. Đó là một đống trụ cột, xà rầm, sàn tàu cong queo, đổ nát. Không còn gì giống một khu cư trú, mà giống một bãi rác nổi mênh mông. Mình hỏi cậu Press:

-Làm gì bây giờ?

Cậu chỉ tay về phía những thuỷ vụ đang nhảy lên boong Magorran.Wu Yenza, người nữ đội trưởng, đang chỉ huy họ. Những cú nhảy thật dũng cảm. Vì dù khoảng cách giữa hai khu cư trú chỉ cách nhau chừng một mét, nhưng cả hai vẫn đang xô đẩy, cọ xát vào nhau.

-Theo họ.


Nghe cậu Press nói, mình phát ớn. Nhưng ông có để cho mình suy nghĩ đâu. Chạy ra mép sàn, chỉ một thoáng ngập ngừng, ông nhảy tót sang Magorran. Lại còn hét toáng lên nữa chứ:

-Vọt qua, Booby!

Thử tưởng tượng, đứng trên một tảng băng trôi phăng phăng trên sông, mà phải nhảy qua một tảng băng khác cũng đang trôi nhanh không kém. Cảm giác bạn thế nào? Khoảng trống giữa hai mặt sàn chỉ một mét, nhưng cứ như cả dặm. Đã vậy, ngu ơi là ngu, mình lại còn nhìn xuống: tuốt dưới bốn tầng đổ nát kia, nước ngầu bọt trắng xoá. Rơi xuống đó, chắc là rất … rất đau. Tiếng cậu Press la lớn:

-Lẹ lên Bobby. Ngon ơ à.

Ngon ơ? Mình nhích từng tí tới mí, đủ để không bị chóng mặt. Sàn tàu chao đảo dưới chân. Chẳng ngon ơ chút nào. Chờ cho Grallion hơi vững vàng, mình hít mạnh, nhảy.
Mình đã vọt qua khe hở khoảng một mét rưỡi. OK, có lẽ ngon ơ thật.

Cố làm như rất bình tĩnh, mình hỏi:

-Bây giờ làm gì?


Cậu Press đáp:

-Tới phòng hoa tiêu. Để xem ai lái cái xe buýt này.

Phòng hoa tiêu, nơi kiểm soát khu cư trú, gần chỗ cậu cháu mình đang đứng. Giống như phòng hoa tiêu của Grallion, đó là một cấu trúc khép kín, là nơi thuyền trưởng, đội trưởng và một số thuỷ vụ phát lệnh điều khiển khu cư trú. Cho dù Magorran đã xảy ra bất cứ sự cố gì, thì phòng hoa tiêu là nơi chí lý để mở đầu cuộc điều tra.

Chạy tới phòng hoa tiêu này cũng không dễ dàng gì hơn khi chạy trên Grallion. Cú va chạm cũng xé toang sàn khu cư trú này. Toàn bộ Magorran rúng động, nhấp nhô mỗi khi đập vào Grallion. Cứ như đang cố chạy qua một bãi mìn trong cơn động đất vậy.

Mục tiêu là làm cho Magorran ngừng lại. Mình sợ, khi tới phòng hoa tiêu, sẽ chẳng thấy ai ngoài thằng cha Saint Dane đứng lù lù sau bánh lái với bộ đồ thuỷ vụ và nụ cười đểu giả, ác độc. Tuy nhiên, mọi chuyện chưa chắc đã đơn giản như vậy. Có thể trách nhiệm vụ này thuộc về Saint Dane, nhưng thằng cha đó sẽ không làm một việc quá lộ liễu là tự lái tàu đâu. Không, Saint Dane không bao giờ tự hành động kiểu đó. Hắn là kẻ chuyên ném đá giấu tay. Dù thảm họa vĩ đại này cũng xứng đáng để hắn xuất đầu lộ diện, nhưng nguyên nhân sâu xa còn thâm độc hơn nhiều. Đây mới chỉ là màn mở đầu. Không đơn giản chỉ là hai khu cư trú đâm vào nhau. Chắc chắn còn nhiều vụ to lớn khủng khiếp hơn. Vì vậy, sợ đụng đầu Saint Dane trong buồng lái không làm mình khiếp đảm bằng việc nhận ra toàn bộ kế hoạch của hắn.

Cậu cháu mình chưa kịp tới buồng hoa tiêu, thình lình khu cư trú ngừng bặt rung động. Chắc các thuỷ vụ đã tới trước và tắt máy. Tất cả chợt im ắng đến lạ lùng. Không còn tiếng răng rắc khủng khiếp của hai khu cư trú. Không còn tiếng rì rì của máy móc. Tiếng nước dào dạt giữa hai khu cư trú rách nát cũng không còn. Hẳn các thuỷ vụ đã hãm được Magorran lại, vì sau một tiếng nghiến răng rắc cuối cùng thật lớn, mình thấy Grallion trôi đi. Hai khu cư trú tách rời khỏi nhau.

Khi Grallion bồng bềnh trôi, mình mới thấy tất cả sự hư hại. Thật ghê sợ. Toàn bộ phần mũi của con tàu trang trại trông giống như một chiếc xe hơi sau cú đâm nát bấy mũi. Sàn gãy gập. Đường ống nổ vỡ, phun nước phè phè. Mảnh trụ, cột, rầm… trôi nổi trên mặt nước. Khu bến cảng tan nát cùng những thuyền nhỏ neo trên đó. Tóm lại, tất cả chỉ còn là một đống xà-bần. Chắc chắn Magorran cũng y như vậy, nhưng mình không thấy được, vì mình đang đứng trên nó. Câu hỏi chính đáng bây giờ là, vì sao những thuỷ vụ của Magorran lại mất khả năng kiểm soát? Nếu những thuỷ vụ của Grallion đã có thể làm được điều đó một cách dễ dàng, chuyện gì đã ngăn cản đội thuỷ vụ của Magorran không làm được như vậy?

Mình và cậu Press tiến lại phòng hoa tiêu cách mũi tàu đổ nát chừng một trăm mét. Rất mừng là buồng hoa tiêu không bị phá huỷ. Đó là một cấu trúc chắc chắn, chắc được tạo dựng để đề phòng những trường hợp dựng tóc gáy như thế này xảy ra. Đây là một tín hiệu tốt: Magorran vẫn còn có thể được kiểm soát từ phòng hoa tiêu này. Nhưng vì sao ngay từ đầu nó lại mất khả năng kiểm soát ? Ngay khi mở cánh cửa, cậu cháu mình đã có câu trả lời. Hai thủy vụ của Grallion đang làm việc. Yenza sau bánh lái, người kia điều khiển những cần máy thuỷ lực giúp vận hành khu cư trú.

Đội thuỷ vụ của Magorran cũng đang ở đó: thuyền trưởng, đại phó và ba thuỷ vụ khác. Mình nhận ra cấp bậc của họ, vì họ cũng mặc đồng phục như đội thuỷ vụ của Grallion. Nhưng có một sự khác biệt lớn giữa hai nhóm.


Tất cả họ đều đã chết!

Cảnh tượng đó quả là hãi hùng. Nhưng điều khủng khiếp hơn là, trông họ quá… tự nhiên. Không một chút gì chứng tỏ đã xảy ra một trận tử chiến, hoặc bất cứ điều gì. Hoàn toàn trái lại. Thuyền trưởng vẫn ngồi trên ghế, hai mắt vô hồn nhìn thẳng. Đại phó cúi mình trên tấm bản đồ, một tay vẫn cầm bút, như đang đánh dấu một điểm lộ trình. Có lẽ là đang bắt liên lạc với Grallion. Hai thuỷ vụ kia ngồi trên sàn, gần buồng điện đài, như đang ngủ. Nhưng chắc chắn là họ không ngủ, vì mắt mở trừng trừng. Còn nữa. Cậu Press thấy trước, nên chỉ cho mình: tất cả những người chết khốn khổ này đều có một vệt gì đó ngay mép. Vệt đó đã khô, nhưng xem chừng nó đã từng là một chất lỏng màu xanh lá, trào ra từ khoé miệng và khô cứng tại đó.

Tất cả đều đã chết. Bí mật vụ va chạm đã được giải mã. Họ chết ngay khi làm việc khi con tàu đang chạy hết tốc lực. Nhưng ý nghĩ cả năm người chết đột ngột thật là khó hiểu. Ngay lúc đó một ý tưởng loé lên, làm mình khiếp đảm hơn cả những hình ảnh trước mắt. Như có một hồi chuông báo động reo trong đầu, mình vội nắm tay áo cậu Press, kéo ông ra ngoài.

Miệng khô khốc, mình tằng hắng rồi mới nói thành lời:

-Đây không phải là một vụ va chạm bất ngờ. Cháu muốn nói là… chúng ta thấy nó tiến lại gần đúng không?

-Đúng. Rồi sao?

-Nếu chúng ta thấy điều đó, tại sao không người nào khác trên Magorran trông thấy?

Không cần nói hết, nhìn mặt cậu Press, mình thấy ông đã hiểu tất cả.Vụ va chạm xảy ra là vì toàn đội chỉ huy trong phòng hoa tiêu đều đã chết. Nhưng chắc chắn phải có người trên khu cư trú Magorran nhìn thấy vụ va chạm sắp xảy ra và cố gắng ngăn chặn chứ. Như vậy, có nghĩa: không còn ai trên Magorran sống sót. Điều hiển nhiên khủng khiếp đó làm cả hai cậu cháu mình bàng hoàng. Nếu không còn ai ngăn chặn vụ va chạm, nghĩa là còn nhiều người chết hơn nữa sao? Vội vã nhìn quanh, cậu cháu mình tuyệt nhiên không thấy ai, không một hoạt động nào. Không có sự sống. Sự thật ghê sợ này quá rõ ràng. Rất có khả năng tất cả mọi người trên Magorran đã cùng chung số phận với đội chỉ huy của họ.
Con tàu này đã thành con tàu chết.

Mình quay khỏi cậu Press, nôn thốc nôn tháo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận