//
Chắc là cũng chẳng muốn tự tìm phiền phức cho mình, từ sau đó chế Phùng không làm chuyện gì mờ ám thêm nữa.
Mỗi ngày nhóm sáu người đều vội vàng bận bịu đủ chuyện, thời gian trôi nhanh như nước chảy, bất tri bất giác đợt tập huấn đã gần đến lúc kết thúc.
Ngày 16 tháng 8, mười giờ tối tan học, cả bọn uể oải không chịu nổi quay về ký túc xá.
Phòng của Vương Siêu và Tạ Trúc Tinh ở trong cùng, hai người một trước một sau đi vào. Vương Siêu vào trước, Tạ Trúc Tinh chậm lại phía sau một bước liền bị Quý Kiệt và Trình Diệu gọi lại, “Anh, có thể vào phòng tụi em chút không? Có việc này muốn nói với anh.”
Tạ Trúc Tinh, “Được, anh sạc di động đã rồi qua ngay.”
Cậu vào phòng sạc pin, Vương Siêu không nghe thấy tiếng bên ngoài nên hỏi, “Qua đâu đó?”
Tạ Trúc Tinh chỉ nói phân nửa, “Trình Diệu muốn hỏi tôi chút chuyện. Anh cứ tự đứng dựa tường trước đi.”
Vương Siêu không có ý kiến gì với Trình Diệu, chẳng thèm suy nghĩ đáp, “Vậy em đi nhanh về nhanh nha, anh không đứng một mình đâu, chả có ý nghĩa gì.”
Tạ Trúc Tinh sang phòng Quý Kiệt và Trình Diệu, hai người muốn hỏi cậu về vấn đề chỗ ở sau này.
“Trước khi tới đây căn phòng em thuê đã vừa sắp hết hạn,” Quý Kiệt nói, “nên em hủy luôn, vài ngày nữa kết thúc tập huấn rồi còn phải tìm chỗ ở, em thấy phiền quá, chi bằng cứ ở lại đây còn tiết kiệm được công sức. Ngày mai em sẽ hỏi anh Khôn xem được không, tiền thuê tính thế nào. Trình Diệu cũng không có chỗ ở thích hợp nên chắc sẽ ở lại thuê chung với em, nhưng mà còn trống một phòng rất lãng phí.”
Ý của cậu ta là muốn Tạ Trúc Tinh ở lại thuê chung.
Tạ Trúc Tinh không muốn ở chung với bọn họ lắm, bèn nói, “Phòng anh thuê là dạng trả theo nửa năm, hợp đồng vẫn còn hơn ba tháng. Gia đình Tư Viễn hình như ở Thiên Thông Uyển phải không? Chắc là cậu ấy sẽ về nhà ở, cậu có hỏi Tiêu Mục chưa?”
Quý Kiệt nói, “Dương Tiêu Mục ở cùng với anh họ, nói là không muốn chuyển.”
Tạ Trúc Tinh, “Ngày mai cậu hỏi anh Khôn trước đi, không được thì cậu và Trình Diệu cứ ở hai người vậy, tiền thuê nhà chỗ này không tính là đắt, hai phòng với ba phòng cũng chẳng kém nhau là bao, trống một phòng thì cứ trống thôi!”
Rõ ràng là Quý Kiệt không muốn, có điều chẳng nói thêm gì được.
Ngược lại Trình Diệu đang chơi di động bên cạnh lại xen vào một câu, “Em cũng nói trống thì cứ trống, ở hai người hay ba người cũng chỉ hơn kém mấy trăm đồng, hai người chia ra thì chẳng còn bao nhiêu. Quan trọng là trong nhà anh Tiểu Quý có chuyện, ảnh…”
Quý Kiệt, “Đừng nói nữa.”
Trình Diệu liền im miệng.
Tạ Trúc Tinh nói, “Quý Kiệt, trong nhà xảy ra chuyện gì rồi? Có chuyện gì anh giúp được thì cậu cứ nói, đừng ngại.”
Vương Siêu vừa chơi di động trong phòng vừa chờ Tạ Trúc Tinh, không có cậu trông coi hắn cũng lười đứng dựa tường tới mười lăm phút.
Đứng vậy hơn nửa tháng đã có thể nhìn thấy hiệu quả, không chỉ chế Phùng và cô Lý nói hắn được hơn trước đây, ngay cả Đoạn Nhất Khôn gặp cũng bảo hắn cao hơn rất nhiều.
Đợi cả nửa ngày vẫn không thấy Tạ Trúc Tinh trở về, Vương Siêu đột nhiên ra, Trình Diệu gọi Tiểu Tạ vào phòng nói chuyện à? Trình Diệu không phải ở chung phòng với Quý Kiệt sao?
Hắn lập tức thấy bực mình, đã từng nhìn thấy Tiểu Tạ và Quý Kiệt lén nói chuyện nhân lúc hắn không chú ý rất nhiều lần. Hắn coi Quý Kiệt như kẻ địch, Tiểu Tạ là người một nhà, kẻ địch của người nhà cũng nên là kẻ địch của mình, sao ngay cả đạo lý này Tiểu Tạ cũng không hiểu chứ? Vẫn cứ để ý tới Quý Kiệt là muốn gì? Muốn chọc hắn tức chết sao?
Vương Siêu không phải người có thể nhẫn nhịn nén giận, lúc này liền giết tới cửa luôn.
Người ta đã đóng cửa phòng, hắn chẳng thèm hỏi mà đẩy thẳng ra, hung hăng gọi người, “Tạ Trúc Tinh!” sau đó sửng sốt, “Em đang làm gì ở đây vậy?”
Ba người bên trong, Trình Diệu cầm di động ngồi xa xa giống như người qua đường ăn dưa, hai người còn lại thì ngồi trên giường, Quý Kiệt cúi đầu bộ dạng khổ sở đau lòng, Tạ Trúc Tinh đặt một tay lên vai cậu ta, vẻ mặt dịu dàng.
Người ngồi hóng chuyện
Vương Siêu hết sức tức giận, mở miệng ra đã to mồm nói bậy, “Anh nói, cả nửa ngày cũng không thấy em về, ra là ở đây đóng vai người yêu à?!”
Tạ Trúc Tinh thả tay xuống, cau mày nói, “Nói nhảm cái gì nhạt nhẽo vậy, anh đứng đủ mười lăm phút rồi sao?”
Vương Siêu càng tức hơn, hay lắm Tiểu Tạ, dám nói hắn như vậy trước mặt người ngoài? Giận lên lại càng nói bậy thêm, “Đứng cái gì mà đứng? Anh cứ đứng ở đây nhìn hai người đóng vai người yêu đó.”
Tạ Trúc Tinh, “Đừng gây sự, mau đi đi, tôi nói với Quý Kiệt mấy câu rồi sẽ về.”
Vương Siêu liếc nhìn Quý Kiệt, Quý Kiệt cũng liếc lại hắn.
Tầm mắt vừa chạm nhau hắn liền bùng nổ, “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Quý Kiệt, “…”
Bình thường cậu ta cũng là người lấy một trả một, vậy mà hôm nay không hề trong trạng thái chút nào, còn chẳng thèm cãi lại.
Vương Siêu càng thêm kiêu ngạo, “Khóc lóc gì với Tiểu Tạ đó? Tới đây, tới mà khóc với bố này, bố đây dỗ cậu.”
Quý Kiệt biến sắc.
Tạ Trúc Tinh mắng, “Vương Siêu! Đừng nói nữa, mau về đi!”
Vương Siêu cả giận, “Thái độ của em với anh như vậy là sao?”
Quý Kiệt vụt một phát bật dậy nói, “Cậu mới vừa nói cái gì?”
Vương Siêu bị Tạ Trúc Tinh chọc giận tới bốc khói, không nhịn được nói, “Ai nói chuyện với cậu?”
Quý Kiệt bước về phía hắn, miệng nói, “Cậu đòi làm bố ai đó?”
Tạ Trúc Tinh vội vàng kéo cậu ta, “Quý Kiệt, cậu đừng chấp nhặt với anh ấy.”
Vương Siêu, “Tạ Trúc Tinh! Vì sao lại kêu nó đừng chấp nhặt với anh?”
Tạ Trúc Tinh, “Anh còn nói nữa!”
Quý Kiệt, “Cậu nói cho rõ ràng coi, đòi làm bố ai hả!”
Vương Siêu, “Em đứng về phía bên kia?”
Tạ Trúc Tinh, “Miệng của anh ấy xưa giờ đã nói nhảm nói bậy rồi, cậu đừng để trong lòng.”
Vương Siêu, “Em về phe bên kia!”
Quý Kiệt không thoát nổi khỏi Tạ Trúc Tinh liền gọi, “Cậu qua đây!”
Vương Siêu, “Cậu gọi qua là tôi qua sao, cậu nghĩ cậu là ai!”
Tạ Trúc Tinh, “Đừng nói nữa!”
Vương Siêu, “Con mẹ nó cuối cùng là em đứng về phía nó à!”
Quý Kiệt, “Cậu có gan thì lại đây!”
Vương Siêu, “Ngon thì qua đây nè!”
Tạ Trúc Tinh, “Qua cái gì mà qua! Còn chưa chịu cút về!”
Vương Siêu, “…”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Người qua đường ăn dưa Trình Diệu, “…”
Quý Kiệt, “Qua đây coi!”
Vương Siêu nổi giận đùng đùng xông tới, Tạ Trúc Tinh vội vàng thả Quý Kiệt ra ngăn cản hắn, “Đi, anh theo tôi về.”
Vương Siêu đã trở mặt rồi, nói, “Con mẹ nó em là ai? Cút ngay!”
Tạ Trúc Tinh chưa kịp nói gì thì Quý Kiệt đã xông lên từ sau lưng cậu, cậu vội vàng cản Quý Kiệt lại, có điều bây giờ hai tên này đều điên như nhau nên cậu đâu cản nổi.
Vương Siêu và Quý Kiệt ẩu đả tay đấm chân đá lẫn nhau.
Tạ Trúc Tinh ôm lấy hông Vương Siêu kéo hắn lui về sau, lại hét Trình Diệu, “Còn ngốc ra đó nhìn cái gì?!”
Trình Diệu đã sớm nhìn tới trợn tròn mắt, lúc này mới phản ứng lại được, kéo Quý Kiệt lại. Sức cậu không lớn bằng cậu ta, lôi kéo chẳng xong mà còn bị cậu ta hất một cái lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt. Quý Kiệt không thèm để ý tới cậu, xông lên đá Vương Siêu một phát.
Vương Siêu bị Tạ Trúc Tinh ôm không giãy được ra, lại ăn một đá liền tức giận mắng cậu, “Em con mẹ nó! Lại đi giúp người ngoài đánh bố!”
Tạ Trúc Tinh nào có thời gian giải thích với hắn, thấy Quý Kiệt còn chưa chịu bỏ qua liền đẩy hắn ra sau lưng mình rồi chặn Quý Kiệt lại.
Quý Kiệt đánh tới mù quáng, Vương Siêu cũng hùng hùng hổ hổ muốn trả lại cậu ta một đá lúc nãy.
Ngay cả khuyên cũng không còn cách nào khuyên nổi, bây giờ Tạ Trúc Tinh nói gì cũng là thêm dầu vào lửa, chỉ có thể cứng rắn nhảy vào giữa ngăn cản.
May mà Cao Tư Viễn và Dương Tiêu Mục nghe được động tĩnh liền chạy sang, cùng nhau vào giúp cản lại.
Tạ Trúc Tinh cứng rắn kéo Vương Siêu ra ngoài.
Vương Siêu liều mạng giùng giằng chẳng chịu đi, lại giãy không ra nên cứ mắng chửi thô tục không ngừng, mắng Quý Kiệt xong thì mắng Tạ Trúc Tinh, cuối cùng còn mắng cả mấy thành viên can ngăn là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.
Tạ Trúc Tinh lôi hắn vào phòng, rầm một phát đá cửa lại, mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Vương Siêu cũng mệt thở hổn hà hổn hển, Tạ Trúc Tinh có buông ra hắn cũng chẳng còn sức đâu đi gây sự nữa, đứng yên đó đè tay vào chỗ hông bị ăn một đá kia, vừa thở gấp vừa trừng Tạ Trúc Tinh. Nếu ánh mắt hắn mà có thể phóng dao thì chắc Tạ Trúc Tinh đã thủng hơn vạn lỗ rồi.
Tạ Trúc Tinh, “… Cậu ấy đạp anh đau không?”
Trong nháy mắt Vương Siêu cảm thấy mình oan ức muốn chết, không thèm trừng nữa mà quay mặt sang chỗ khác, “Không đau!”
Tạ Trúc Tinh, “Không đau mà anh vẫn còn che?”
Vương Siêu lạnh lùng nói, “Cần em để ý à? Mới vừa rồi không phải còn bảo anh cút đi sao?”
Hắn cảm thấy mình thua thiệt, vẫn cứ tức một đá kia của Quý Kiệt, vừa mới hung hăng mở cửa đã bị Tạ Trúc Tinh vội vàng ngăn lại, “Đừng đi kiếm chuyện nữa, còn chưa đủ sao.”
Vương Siêu nổi giận lên, “Anh kiếm chuyện gì hả? Là ai ra tay trước? Em còn trẻ mà sao đã mù rồi!”
Tạ Trúc Tinh, “Nếu không phải anh đòi làm bố người ta thì đâu có xảy ra mấy chuyện này.”
Vương Siêu vốn không cảm thấy việc thuận miệng nói tục có vấn đề gì, cao giọng mắng, “Tại nó! Muốn làm con bố bố cũng không thèm đâu!”
Tạ Trúc Tinh nghiêm mặt nói, “Miệng anh đúng là tiện! Quý Kiệt không có bố.”
Vương Siêu, “…”
Bố Quý Kiệt mất lúc cậu ta vài tuổi, sau đó mẹ cậu ta tái giá rồi mặc kệ cậu ta luôn, cậu ta được ông bà nuôi lớn, mấy năm trước ông cũng không còn nữa, chỉ còn lại mỗi một người bà.
“Điều kiện gia đình của cậu ấy không tốt, từ sau khi ông chết thì hoàn toàn dựa vào việc chạy sô để nuôi sống cậu ấy và bà.” Tạ Trúc Tinh nói, “Bà cậu ấy bị Alzheimer, cậu ấy không có cách nào chăm sóc nên đành phải mời hộ lý cả ngày, rất đắt. Vừa rồi cậu ấy gọi tôi tới là muốn hỏi tôi có thể thuê chung nhà không, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.”
Vương Siêu nghe đến choáng váng, đừng nói tức giận mà tới tiếng cũng nhỏ hẳn đi, “Vậy… vậy… vậy phải làm sao đây?”
Tạ Trúc Tinh đã sớm đoán được hắn sẽ như vậy, bèn nói, “Anh cứ im lặng chờ đi, đừng rêu rao lung tung. Vốn không có ý xấu gì, qua cái miệng của anh thì lại nói tới mức ai cũng thấy phiền.”
Vương Siêu hết nói, yên lặng lùi tới giường mình ngồi xuống.
Tạ Trúc Tinh lắng nghe thấy bên ngoài cũng không còn động tĩnh, thầm nghĩ đêm nay cứ tạm thời vậy đi, đợi mai Quý Kiệt bớt giận rồi nói tiếp.
Vương Siêu bỗng nhiên nói, “Người khác đều có thể thấy anh phiền, chỉ có em là không thể nghĩ vậy.”
Tạ Trúc Tinh liếc nhìn hắn một cái.
Vương Siêu cũng không ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm với chính mình, “Anh không phải muốn đánh Quý Kiệt, nếu như em không kéo anh thì anh cũng chẳng tức vậy đâu. Lâu rồi anh không theo người ta đi đánh nhau, tính tình tốt hơn trước nhiều lắm.”
Lời này rất nhiều lỗ hổng, khiến Tạ Trúc Tinh không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Vương Siêu tiếp tục lầm bầm, “Em còn bảo anh cút đi, tức đến mức muốn nổ phổi luôn.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Lúc đó tôi đang nóng nảy, thuận miệng nói thôi.”
Vương Siêu, “Anh coi em là anh em ruột thịt, em lại coi anh là người ngoài, còn giúp người ngoài đánh anh nữa, đúng là lương tâm vứt cho chó ăn rồi mà, uổng công anh đối xử tốt với em.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Anh tốt với tôi chỗ nào hả?! Còn trợn mắt nói xạo!
Vương Siêu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Tiểu Tạ, tình huống lúc đó đặc biệt thì thôi đi, về sau nếu em còn nói vậy với anh, còn ra tay với anh, anh sẽ không thèm tốt với em nữa đâu, anh nói thật.”
Trong lòng Tạ Trúc Tinh nghĩ, cầu xin anh mau mau đừng tốt với tôi nữa, ngoài miệng lại nói, “Nếu cứ yên lành tôi ra tay với anh làm gì?”
Vương Siêu, “Dù sao nếu còn có lần nữa thì anh sẽ trở mặt thiệt đó!”
Giằng co nửa ngày, ngược lại còn ngủ sớm hơn bình thường một chút.
Vương Siêu nằm xuống rồi Tạ Trúc Tinh mới hỏi hắn, “Hông còn đau không?”
Vương Siêu đáp, “Không đau, cũng không phải cậu ta đạp đau, hồi nãy chắc là bị em chọc giận đến mức bốc khói thôi, bây giờ ổn rồi.”
Tạ Trúc Tinh, “… Ngủ đi.”
Cậu vừa chuẩn bị tắt đèn thì Vương Siêu bỗng nói, “Nếu không… anh cho Quý Kiệt ít tiền nha!?”
Tạ Trúc Tinh còn nghi mình nghe lầm, “Cái gì?”
Vương Siêu cảm thấy ý tưởng này của mình không tệ, nhướn người sang nhìn cậu, “Em xem, hiện giờ cậu ta thiếu tiền, vừa lúc anh cái gì cũng không có chỉ có tiền thôi, vậy cho cậu ta tiền đi.”
Tạ Trúc Tinh, “… Cậu ấy nên đạp anh thêm hai phát nữa.”