//
Ba ngày sau, năm thành viên IceDream bị Đoạn Nhất Khôn gọi đến công ty, bảo phải mở họp lâm thời.
Năm người đều tới hết, ngồi vây một chỗ chờ Đoạn Nhất Khôn.
Quý Kiệt hỏi, “Hôm nay trưởng nhóm còn chưa tới hả?”
Nhìn như là hỏi mọi người, có điều các vị đang ngồi đây đều muốn nghe xem anh Tiểu Tạ sẽ nói thế nào, dù sao cũng là sau khi hai người giận dỗi trưởng nhóm mới chơi trò mất tích, nhưng mà lại chẳng giống như lần trước hai ba ngày không thấy mặt, ít ra lần đó điện thoại gọi đến vẫn có tín hiệu, lần này thì trực tiếp tắt nguồn.
Tạ Trúc Tinh cúi đầu, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện.
Giữa một mảnh yên lặng, Đoạn Nhất Khôn đẩy cửa bước vào.
Mấy người đứng lên, y liền nói, “Ngồi xuống ngồi xuống.”
Thường ngày y luôn mang theo bộ dạng cười híp mắt, hôm nay thần sắc lại rất nghiêm túc.
Trong lòng mọi người đều có chút dự cảm xấu.
Đoạn Nhất Khôn đóng cửa kỹ càng mới bước vào, sắc mặt khó coi mở miệng lần nữa, “Hôm nay gọi các cậu đến là vì có một tin không tốt lắm muốn báo cho các cậu, fan meeting ở Thượng Hải ngày hai mươi chín này Leo không đi được.”
Các thành viên dồn dập lộ vẻ giật mình, tới Tạ Trúc Tinh cũng cau mày lại, tên này giở tính tình thiếu gia không đến tập hát tập nhảy thì thôi, hoạt động quan trọng như thế cũng không tham gia?
Đoạn Nhất Khôn nói tiếp, “Công ty đã thương lượng với bên công ty biểu diễn đảm nhận hoạt động lần này, bên ngoài sẽ nói rằng gần đây cường độ công việc quá lớn dẫn đến thân thể cậu ta mệt mỏi nghiêm trọng, cho nên mới vắng mặt trong hoạt động lần này. Cũng may quy mô meeting không lớn, nếu là buổi biểu diễn thì phiền toái lắm, vấn đề sau đó bên quan hệ xã hội của công ty sẽ xem xét xử lý, lúc nhận phỏng vấn nếu bị hỏi về cậu ta thì các cậu cứ nói như bên quan hệ xã hội soạn ra là được.”
Tất cả mọi người đều im lặng, không biết nên phản ứng lại người đại diện thế nào.
Đoạn Nhất Khôn nâng kính mắt, tung thêm một quả bom nặng ký hơn, “Ở đây chỉ toàn người mình, nhưng đi ra ngoài chớ nói lung tung, tình hình bây giờ thật ra là nhóm trưởng Vương của các cậu có thể phải rút khỏi nhóm.”
“Em không rút khỏi nhóm!” Nhóm trưởng Vương ở nhà khóc lóc om sòm lăn lộn làm loạn, “Anh dựa vào đâu mà không hỏi han gì đã nói em muốn rút khỏi nhóm! Em không rút! Sẽ không rút!”
Vương Tề nói, “Cho mày mặt mũi còn phải hỏi mày? Lúc mày hẹn chịch tặng túi quẹt thẻ của tao sao không hỏi tao!”
Vương Siêu tự nhận kinh tế độc lập duỗi thẳng sống lưng nói, “Em trả anh tiền! Anh đưa di động lại cho em! Em phải gọi điện thoại cho người đại diện!”
Vương Tề ghét bỏ đáp, “Ra mắt mấy tháng rồi tiền mày kiếm lời còn thua xa tiền mày xài, mày coi khả năng của mình được bao lớn?”
Vương Siêu căn bản chẳng biết tình hình thu chi của mình, chỉ tranh luận, “Cho dù kiếm lời ít thì đó cũng là sự nghiệp của em! Anh tùy tùy tiện tiện phá hủy sự nghiệp của em, dựa vào đâu chứ?”
Vương Tề trừng mắt nói, “Mày vào nghề này là nhờ tao vẽ đường cho mày, lúc đó nói hay lắm, nếu mày không nghe lời thì cút về nhà cho tao, chân trước vừa bị tố chịchdạo khắp nơi, chân sau lập tức bị tao tóm được đang chơi đ*, lại còn cmn là đ* đực, còn mặt mũi mà nói đến sự nghiệp, sự nghiệp chó má! Đừng có mà ở đó to mồm với tao, huynh trưởng như cha, không có chỗ cho mày nói.”
Vương Siêu giơ chân, “Cái gì mà huynh trưởng như cha! Cha em còn sống rất khỏe đây, dựa vào đâu mà anh đòi làm cha em! Tự mình không sinh được con, cả ngày cứ đòi làm cha em!”
Buổi tối Vương Cẩm tan làm trở về, lên lầu mở cửa phòng liền nhìn thấy mặt mũi thằng em còn sưng hơn hồi sáng mấy phần, kinh ngạc hỏi, “Ban ngày anh cả lại đến? Mày làm sao chọc ổng mất hứng nữa?”
Vương Siêu oan ức khóc hu hu, vừa khóc vừa nói, “Ổng không thương lượng với em mà đã nói với người đại diện là em muốn rút khỏi nhóm, em nói đạo lý với ổng ổng liền đánh em!”
Vương Cẩm cầm hộp giấy ăn đưa cho hắn, nói, “Ổng cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi, tính cách này của mày mà lăn lộn trong giới giải trí cái gì, rút thì rút đi.”
Vương Siêu không phục, “Không cần biết ổng không hài lòng chuyện gì cũng lấy em ra xả giận, nhốt em trong nhà ba ngày, mỗi ngày còn đặc biệt trở về đánh em, cái gì mà vì muốn tốt cho em chứ, em nhổ vào!”
Vương Cẩm nói, “Đừng có nói hươu nói vượn, ổng là anh ruột của mày đó, không vì muốn tốt cho mày thì còn có thể hại mày hả.”
Vương Siêu lau nước mắt, “Trước đây anh cũng không nghe lời ba mẹ nói, nhất định phải quen cái người kia, khi đó sao anh không nghĩ đây chính là ba mẹ ruột của anh, còn có thể hại anh hả?”
Vương Cẩm, “…”
Vương Siêu không hề có tự giác là mình vừa đâm vào chỗ đau của người ta, vứt tờ giấy mới lau nước mắt xuống đất nói, “Anh hai, anh cho em mượn di động anh gọi điện thoại đi.”
Vương Cẩm liếc mắt nhìn hắn, “Muốn dùng hả?”
Vương Siêu oan ức ngóng trông gật đầu.
Vương Cẩm vô tình cười rộ lên, đáp, “Không cho mày dùng.”
Vương Siêu, “…”
Dòng máu khỉ gì mà mọc lên hai ông anh thế này?!
Hắn bị nhốt trong phòng này ba ngày không điện thoại không máy tính, thứ để hắn tiêu khiển chỉ có mấy quyển tạp chí cũ cùng một chiếc dương cầm.
Tạp chí lật sắp nát rồi, hắn lại không muốn đánh đàn, hắn chẳng có tình cảm gì với dương cầm hết, thuần túy là bị ép học mười năm, thỉnh thoảng lúc muốn thể hiện trước mặt người khác mới chủ động đàn mấy lần, bình thường nhìn thấy hắn đều lẩn xa xa.
Không có chuyện làm, quá nhàm chán, Vương Tề bắt hắn hối lỗi hắn liền cẩn thận nhớ lại.
Nhớ tới nhớ lui, chuyện lớn nhất chính là hắn không nên giận dỗi với Tiểu Tạ, nếu ngày đó không sờ ngực nhỏ đàn em kia thì chuyện gì cũng không có, đều do chính hắn khốn nạn.
Không biết mấy ngày nay Tiểu Tạ có liên lạc với hắn không, nói không chừng đã hết giận muốn tìm hắn làm hòa rồi, có điều điện thoại của hắn bị Vương Tề tịch thu mất, Tiểu Tạ không liên lạc được lại còn nghe hắn muốn rút khỏi nhóm, có khi nào cho rằng hắn cũng ngầm thừa nhận hai người bọn họ “xong” rồi? Không thể xong thật đâu nha, hắn vẫn đang chờ Tiểu Tạ mua nhà ở Bắc Kinh, bọn họ có thể ở cùng một chỗ.
Chừng nào anh cả mới thả hắn ra ngoài đây? Ngày hai mươi chín còn phải đi Thượng Hải nữa, lần trước đi dạo tháp Quảng Châu Tiểu Tạ có kể trước đây làm dancer từng đi Thượng Hải diễn vài lần, bởi vì thời gian gấp gáp nên đều không đến tháp Minh Châu Phương Đông tham quan được, lúc đó hắn còn đồng ý với Tiểu Tạ sẽ cùng cậu đến tháp Minh Châu Phương Đông đi dạo một lần.
Vương Siêu lăn qua lộn lại trên giường, không buồn ngủ mà cũng chẳng muốn ngủ, bất tri bất giác đã hơn mười hai giờ, phát hiện mình suy nghĩ lung tung mấy tiếng đồng hồ đều là nghĩ xem Tiểu Tạ có còn tức giận hay không, Tiểu Tạ có đang nhớ hắn hay không… Chắc là không đâu, Tiểu Tạ cũng đâu có bị nhốt lại, sẽ không rảnh rỗi vậy đâu, vậy thì mấy ngày nay Tiểu Tạ đang làm gì?
Vì sao hắn nghĩ tới nghĩ lui đều lẩn quẩn về Tiểu Tạ? Cũng là vì hắn và Tiểu Tạ đang yêu đương sao? Tình yêu rốt cuộc là thứ gì?
Tạ Trúc Tinh trời khỏi công ty về nhà liền gọi điện thoại cho ông chủ của bạn cùng nhà, trao đổi số điện thoại rất lâu rồi mà vẫn chưa từng liên lạc qua.
Lương Tỉ có hơi bất ngờ, khách khí hỏi, “Tiểu Tạ à, làm sao? Có việc gì hả?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Là thế này, Vương Siêu mấy ngày nay không thấy mặt mũi đâu, điện thoại cũng không gọi được, em sợ anh ấy có chuyện gì. Quan hệ của anh và anh ấy thân thiết, em nghĩ có thể anh sẽ biết có chuyện gì với anh ấy không.”
Lương Tỉ lại buồn bực đáp, “Anh có biết đâu, mấy ngày nay anh rất bận, cũng không đi tìm nó, có phải nó lại chạy đi đâu chơi rồi không.”
Tạ Trúc Tinh, “… Vậy quấy rầy Lương ca rồi.”
Tìm Lương Tỉ hỏi thăm cũng không hẳn vì cảm thấy Lương Tỉ nhất định sẽ biết, mà là vì ngoài Lương Tỉ ra thì Tạ Trúc Tinh không nghĩ được mình còn có thể tìm ai.
Cái tên Vương Siêu này là người rất kỳ lạ, thoạt nhìn cả ngày quậy phá đủ kiểu bên ngoài, lúc mới quen cũng là trong buổi party, hơn một nửa đầu trâu mặt ngựa đều biết hắn, còn tưởng rằng hắn giao tiếp rất rộng. Chờ sau này thân rồi mới phát hiện hắn gần như chẳng hề có bạn bè, người khác nhìn thấy hắn có ông anh vừa có tiền vừa trâu bò mới nịnh nọt hắn, chứ toàn bộ đều xem hắn là đồ ngốc. Kỳ thực trong lòng Vương Siêu rất rõ ràng, có người đến nịnh bợ hắn hắn liền chơi đùa với người đó, tuy nhiên chỉ vẻn vẹn là chơi mà thôi, đừng nói làm bạn, tới tên hắn còn lười nhớ.
Ở chung lâu như vậy, ngoại trừ Lương Tỉ cùng một người họ Trịnh, hắn chưa từng đề cập với Tạ Trúc Tinh rằng mình còn những bạn bè khác.
Hắn sống trên hòn đảo Neverland* của chính mình, không phải ai cũng có thể bước vào.
* Neverland là một hòn đảo hư cấu đặc trưng trong các tác phẩm của J. M. Barrie, là một nơi xa xôi tưởng tượng, nơi Peter Pan, Tinker Bell, các chàng trai bị mất và các sinh vật thần thoại khác cùng sinh sống.
Lương Tỉ cũng thấy lạ, gọi điện thoại cho Vương Siêu thử thì quả thực không gọi được, liền gọi cho Vương Cẩm hỏi, mới biết thì ra Vương Siêu lại bị nhốt trong nhà.
Tại sao là “lại”? Lần trước Vương Siêu bị nhốt trong nhà hẳn là mùa hè năm mà thận hắn kết sỏi, sau khi xuất hiện liền bị Vương Tề nhốt ở nhà nửa tháng. Lần trước trước nữa là vì hắn lái xe lúc say rượu, tuy về đến nhà bình an vô sự nhưng lại bị Vương Cẩm tóm gọn, nhéo một trận còn méc cho Vương Tề, Vương Tề chạy về nhà liền đập hắn, nhốt hắn một tuần lễ. Lần trước trước trước nữa là vì hắn tìm người thi hộ tiếng anh cấp bốn, trường học báo về phê bình, Vương Tề liền trực tiếp tẩn hắn một trận tại trường, lôi về nhà nhốt ba ngày, không kể ngày đêm bắt học từ vựng suốt ba ngày đó.
Ngày hôm sau Lương Tỉ liền vui vẻ đến nhà họ Vương thăm nom Vương tiểu tam lại lại lại lại bị nhốt.
Vương Tiểu Tam sưng mặt sưng mũi đàn “Ngôi sao nhỏ”, chính là bài Twinkle Twinkle Little Star kia.
Lương Tỉ giật mình hỏi, “Không phải chỉ là chơi đ* không trả tiền thôi sao? Không phải mày nên đàn bài chú gà con (tiểu kê kê) hả? Sao lại bắt mày đàn ngôi sao nhỏ?”
Vương Siêu, “… May mà anh không phải anh ruột em.”
Lương Tỉ cười haha nói, “Nếu mày mà là em ruột tao, bây giờ cỏ trên mộ mày chắc phải sắp cao hai trượng rồi.”
Vương Siêu cũng không cười, hỏi hắn, “Anh hai em còn ở dưới lầu hả?”
Lương Tỉ, “Đang đọc sách ở dưới đó, kêu là đặc biệt xin nghỉ ở nhà giám sát mày.”
Vương Siêu có thể nói là hận hai ông anh thấu xương, “xì” một tiếng thật to, nói, “Anh cho em mượn dùng…”
Lương Tỉ ngắt lời, “Điện thoại hả? Trước khi tới đã bị Vương Cẩm thu mất rồi, nói chừng nào tao đi mới trả lại.”
Vương Siêu tức tối dùng sức vỗ phím đàn, ầm một phát.
Lương Tỉ nhắc tới chuyện ngày hôm qua, “Hôm qua thành viên cùng nhóm của mày còn gọi điện thoại cho tao hỏi thăm mày nè.”
Lỗ tai Vương Siêu dựng thẳng lên, “Có phải Tiểu Tạ không?”
Lương Tỉ biết quan hệ hai người tốt nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng.
Cái mông Vương Siêu bắn lên từ ghế ngồi chơi dương cầm, kích động hỏi, “Em ấy nói gì?”
Lương Tỉ đáp, “Cậu ấy hỏi có phải mày có chuyện gì không, điện thoại cũng không gọi được, tao liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Cẩm, nghe nói mày lại bị đánh nên hôm nay mới đặc biệt tới xem.”
Vương Siêu nhảy lên khỏi ghế, đi tới đi lui hai vòng trước đàn dương cầm cho nóng người, vui vẻ reo lên, “Em ấy tìm mình rồi! Em ấy tìm mình rồi!”
Lương Tỉ quái lại hỏi, “Tìm mày thì sao? Cậu ta nợ tiền mày hả?”
Vương Siêu không hiểu sao lại có chút thẹn thùng, cũng không biết mình xấu hổ cái gì, ngược lại không tiện kể liền nói tránh đi, “Không phải công việc của anh bận lắm hả? Sao còn có thời gian đặc biệt tới coi em bị đánh nữa?”
Lương Tỉ làm ra vẻ thẹn thùng, “Gần đây không bận gì mấy, đang nói chuyện yêu đương thôi.”
Hắn một lòng chờ Vương Siêu hỏi tỉ mỉ, để cho hắn có dịp show ân ái.
Ai ngờ Vương Siêu lại sờ sờ mặt rồi đáp một câu, “Khoe khoang cái gì chứ, có mình anh có người yêu thôi hả, em cũng đang nói chuyện yêu đương nè.”
Lương Tỉ giật nảy cả mình, “Không phải tiểu con vịt bị anh mày bắt đấy chứ?”
Vương Siêu, “Cái khỉ gì chứ, không phải đâu… Em, em đang yêu đương với Tiểu Tạ á.”