Da mặt Vương Siêu còn dày hơn tường thành, không dễ gì đỏ mặt, mặt đỏ như trái cà chua thế này Tạ Trúc Tinh chỉ mới thấy hai lần, lần trước chính là lần cậu nói với hắn “Anh không phải vợ của em ư?”.
Cái tên này, lúc cần mặt mũi thì đặc biệt không biết xấu hổ, bất thình lình biết xấu hổ thì lại ngây thơ vô cùng.
Tạ Trúc Tinh siết chặt cái hộp, muốn cười nhưng lại chưa chắc chắn, hỏi lại, “Đây là ý gì?”
Vương Siêu không biết gương mặt đỏ bừng của mình đã bán đứng nội tâm, còn trừng mắt lên uy hiếp người ta, “Nói nhảm nhiều thế? Em đeo hay không đeo? Không đeo thì trả lại cho anh!”
Tạ Trúc Tinh, “…” Ha ha ha ha ha.
Mẹ nó đây là hắn đang cầu hôn hả? Nếu đổi đối tượng cầu hôn thành người khác, trăm phần trăm sẽ muốn đánh người, thành công được mới là lạ.
Cậu lấy nhẫn ra, đeo vào ngón áp út bàn tay phải.
Một chiếc nhẫn nam không quá bắt mắt, kích cỡ phù hợp, kiểu dáng rất đẹp.
Vương Siêu vui vẻ ra mặt, cũng chìa tay ra, trên tay đã sớm đeo một chiếc nhẫn y hệt.
Không thể cứ đứng ngoài cửa mãi, phải vào trong rồi, đây mới là chuyện chính.
Tạ Trúc Tinh mở cửa định vào, Vương Siêu phía sau căng thẳng tới giậm chân, nhỏ giọng hỏi, “Vào rồi phải nói gì đây?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Hỏi anh cái gì thì anh đáp cái đó.” Còn căn dặn hắn, “Đừng có nói hươu nói vượn, cũng đừng cợt nhả.”
Vương Siêu, “… Chủ yếu là anh phải dám cợt nhả mới được.”
Tạ Trúc Tinh nhéo nhéo gương mặt hắn, động viên, “Đừng sợ, anh rất tốt.”
Vương Siêu chép chép miệng.
Mở cửa, Tạ Trúc Tinh đẩy hắn vào, giới thiệu với cha mẹ đã chờ nãy giờ, “Đây là Vương Siêu.”
Vương Siêu đứng thẳng tắp, nói, “Chào chú chào dì ạ.”
Cha mẹ Tạ vội đáp lời, “Chào con.”
Hai người còn sốt sắng hơn cả Vương Siêu, cha Tạ rất cố gắng cười một cách nhiệt tình nhất, mẹ Tạ thì chùi tay vào tạp dề liên tục.
Sự soi mói và ghét bỏ mà Vương Siêu cho là đương nhiên sẽ gặp không hề xuất hiện, hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.
Hắn không hề làm người lớn phản cảm như hắn tự nghĩ, bản thân lớn lên đẹp trai sạch sẽ, chỉ cần không cợt nhả, cộng thêm khí chất người học nhạc từ nhỏ, thực ra rất tốt.
Ít nhất ấn tượng đầu tiên của cha mẹ Tạ Trúc Tinh đối với hắn cũng rất ổn, so với tính cách “Công tử nhà giàu phú nhị đại hư hỏng ngựa giống cà lơ phất phơ” như trên tivi, người thật đáng yêu hơn nhiều lắm.
Huống hồ đứa con nhà mình còn thích người ta như vậy.
Lúc ăn cơm Vương Siêu cũng ngoan không chịu được, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, cha Tạ mẹ Tạ hỏi hắn cái gì hắn mới đáp cái đó.
Cha Tạ hỏi, “Tiểu Vương, gần đây bận lắm hả?”
Tiểu Vương đáp, “Cũng thong thả ạ.”
Cha Tạ lại nói, “Tạ Trúc Tinh nói con đang làm bài hát mới?”
Vương Siêu tự bán đứng chính mình, “Đã làm xong lâu rồi ạ.”
Cha Tạ liếc con trai, Tạ Trúc Tinh chỉ cười cười.
Cha Tạ lại nói, “Vậy dạo này đang làm gì? Cũng đóng phim hả?”
Vương Siêu, “Không đóng ạ, con không biết diễn, dạo này ngày nào cũng chơi game thôi.”
Cha Tạ, “… Con với ba mẹ sống chung sao?”
Vương Siêu nói, “Không phải, ba mẹ con mua nhà sống ở Hải Nam, trời nóng bọn họ sẽ về Cáp Nhĩ Tân, không hay đến Bắc Kinh. Bình thường con ở đây, hai người đến nên con mới về nhà ở với anh con vài ngày.”
Cha Tạ, “…”
Tạ Trúc Tinh vội vàng cướp lời, “Ảnh sợ hai người cảm thấy không thoải mái, chủ yếu là vì chỗ này nhỏ, bốn người lớn ở thì hơi chật.”
Lúc này Vương Siêu đã bớt căng thẳng hơn ban nãy, vừa nghe xong liền nói, “Hồi mua căn nhà này em ấy cũng không bàn với con, nhất định mua một mình, trong tay ẻm không có nhiều tiền, chỉ có thể mua căn nhỏ như vậy…”
Tạ Trúc Tinh đạp chân hắn dưới gầm bàn, ý bảo hắn câm miệng.
Vương Siêu chẳng biết Tạ Trúc Tinh muốn nói gì, nhưng mà cũng nghe lời không nói nữa.
Hắn nói vô tâm nhưng cha Tạ nghe xong liền cảm thấy xấu hổ, nói thật lòng, “Nó muốn mua nhà, chú dì cũng không giúp được gì, nhà chú chỉ là gia đình bình thường, chú với mẹ nó đi dạy cả đời, chẳng tích luỹ được bao nhiêu.”
Vương Siêu biết mình nói sai, cảm thấy có chút ủ rũ, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, “Nhưng mà con trai chú dì không bình thường chút nào, nếu con mà cầu tiến bằng một nửa em ấy thì chắc mẹ con vui phát điên, ba con cũng không động một chút là đánh con.” Hắn nhìn Tạ Trúc Tinh, “Chú dì thật biết dạy con, ẻm cực kỳ tốt.”
Tạ Trúc Tinh cũng bất ngờ, cái tên này sao đột nhiên biết nói tiếng người thế?
Đã nhắc tới gia đình, mẹ Tạ lại thuận miệng hỏi, “Nghe nói con có anh trai?”
Vương Siêu đáp, “Có hai ông anh.”
Mẹ Tạ, “Vậy cũng tốt, có hai anh trai con cũng không bị áp lực.”
Vương Siêu không get được ý, tiếp lời, “Áp lực của con cũng lớn, anh cả với anh hai con đều rất giỏi, chỉ mình con là vô học vô dụng.”
Tạ Trúc Tinh, “Mẹ em không phải nói chuyện này.” Cậu nói với mẹ mình, “Anh cả ảnh kết hôn rồi, anh hai còn độc thân.”
Vương Siêu sửa lại, “Anh hai có người yêu rồi.”
Tạ Trúc Tinh nói tiếp với mẹ cậu, “Hai người đều chưa có con.”
Mẹ Tạ cười nói, “Bây giờ không có cũng không sao, có tới hai người anh, tương lai cũng sẽ không hối thúc thằng bé.”
Vương Siêu nghĩ thầm, thì ra là nói chuyện sinh con, vậy có hai ông anh như hắn có lợi ích gì?
Ra mắt cha mẹ kết thúc mỹ mãn.
Tạ Trúc Tinh tiễn Vương Siêu xuống lầu, vừa vào thang máy Vương Siêu liền gào to, “Vừa nãy ba em biến sắc! Cmn làm anh sợ muốn chết! Em sờ sau lưng anh thử coi, ướt đẫm hết rồi!”
Tạ Trúc Tinh sờ thử một cái thấy có hơi ướt thật, cười bảo hắn, “Bảo anh đừng sợ, bảo anh đừng nói hươu nói vượn, anh không chịu nghe thì trách ai?”
Vương Siêu nhìn vẻ mặt cậu, biết biểu hiện của mình vẫn ổn liền vui vẻ, đá cậu một cái hỏi, “Nhẫn anh chọn đẹp không?”
Tạ Trúc Tinh, “Cũng được.”
Vương Siêu đắc ý xì một tiếng, “Đẹp hơn cái 7 vạn 8 của em nhiều.”
Tạ Trúc Tinh đau đầu, “Lại nhắc nữa, không phải đã đưa cho anh lâu rồi sao, anh vứt đi đâu rồi? Không thì anh đưa em đi, em ném trước mặt anh luôn.”
Vương Siêu rung đùi đắc ý, “Anh bán secondhand lâu rồi.”
Tạ Trúc Tinh biết hắn nói xạo, không hỏi nữa, “Lúc nãy ăn cơm mẹ em thấy nhẫn của hai đứa mình, nhìn vài lần, lát nữa chắc chắn sẽ hỏi em.”
Vương Siêu cười hì hì, “Vậy em định nói gì?”
Thang máy xuống tầng trệt, Tạ Trúc Tinh đẩy hắn ra ngoài trước, nói từ sau lưng hắn, “Thì nói anh gào khóc nhất định phải gả cho em.”
Ra khỏi cửa, hai người cùng lên xe Vương Siêu, ngồi trong xe hôn một cái, dây dưa thêm một chút, Vương Siêu mới vui vẻ về nhà.
Tạ Trúc Tinh lên lầu, quả nhiên mẹ cậu liền hỏi về chiếc nhẫn trên tay cậu, cậu đáp, “Chính là ý đó… nhẫn cưới.”
Vương Siêu về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ leo lên giường nằm chơi game, còn cố gắng để sao cho ngón đeo nhẫn tay phải nằm ngay chỗ dễ nhìn, chơi game một chút là lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Không được rồi, vui quá đi mất, sao mà chơi tiếp được đây.
Hắn ném di động qua một bên, chạy đến ngồi trước dương cầm đàn khúc nhạc kết hôn, vừa đàn vừa cười ha ha.
Lăn lộn tới nửa đêm hắn vẫn chưa buồn ngủ, hưng phấn đi tới đi lui trong phòng, không chỉ đánh đàn mà còn nhảy tap-dance* ầm ầm.
* Tap-dance: là một loại hình múa đặc trưng bằng cách sử dụng âm thanh của giày tap nổi trên sàn như một hình thức gõ.Âm thanh được tạo ra bởi những đôi giày có “kim loại” ở gót chân và ngón chân.
Phòng Vương Cẩm nằm ngay dưới phòng hắn, bị hắn làm ồn ngủ không được, hết nhịn nổi, đi lên đập hắn một trận.
Rốt cuộc hắn cũng coi như yên tĩnh, leo lên giường trùm kín mền, nằm ngộp trong chăn cười tủm tỉm ngủ thiếp đi.
Cha mẹ Tạ Trúc Tinh đến Bắc Kinh đã đạt được mục đích, ở thêm mấy ngày rồi về Lạc Dương.
Vương Siêu vừa nghe xong liền mừng rỡ chuyển về, trong lòng tràn đầy hi vọng về những ngày tiểu biệt thắng tân hôn, trên đường về vừa lái xe vừa ngứa ngáy không yên, vừa vào cửa là muốn cởi quần ngay, kết quả lại thấy Tạ Trúc Tinh đang xếp valy chuẩn bị ra ngoài.
Show “Bố ơi? Bố ơi!” còn một đợt quay cuối cùng, vẫn dài hai ngày hai đêm.
Vương Siêu vừa thấy, thế này là thế nào, ngồi dưới đất ôm chân Tạ Trúc Tinh gào khóc thảm thiết, chết sống gì cũng nhất định phải chịch một phát trước đã.
Hai người chịch một phát thật, vừa xong thì trợ lý dưới lầu gọi điện thoại hối Tạ Trúc Tinh xuống, Tạ Trúc Tinh vội vàng mặc quần áo vào đi mất.
Vương Siêu nằm nhoài trên thành cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt Tạ Trúc Tinh, trợ lý chỉ nhìn thấy nửa thân trên ăn mặc đàng hoàng, nào biết nửa người dưới của hắn đang trần truồng, cái thứ gì đó còn chảy dọc xuống chân, vẫn nóng hổi.
Hôm sau, Tạ Trúc Tinh đang chuẩn bị ghi hình thì Vương Siêu ăn bận bảnh bao tới tham ban, còn mua cho cô nhóc bốn tuổi một đống đồ ăn vặt, cô bé sướng đến phát rồ, lần này không cần dạy đã gọi “Leo ba ba!” lanh lảnh.
Vì phải ghi hình đại kết cục cho show nên thứ tự lần này hơi khác những đợt trước, mấy cặp “bố con” đều tập trung lại quay cùng nhau, Lương Tỉ với “con trai” hắn cũng có mặt, nhìn Vương Siêu chơi với cô nhóc khá hoà thuận liền đề nghị với đạo diễn để Vương Siêu làm khách mời một tập.
Nhân khí của Vương Siêu kém hơn Tạ Trúc Tinh xíu nhưng vẫn cứ là lưu lương, bản thân lại hiếm khi tham gia gameshow, bình thường mời hắn đi quay cũng chưa chắc mời nổi, vô duyên vô cớ nhặt được, đạo diễn sao có thể không đồng ý. Vương Siêu gọi hỏi ý Lưu Thông Minh, Lưu Thông Minh cảm thấy cũng không tệ, từ khi IceDream hoạt động độc lập hai người Tạ Vương chưa từng đứng chung khung hình trở lại, cùng tham gia show cũng dễ thành đề tài, thế là đồng ý.
Vương Siêu quay chung tập này với Tạ Trúc Tinh.
Tập này sẽ phát sóng vào trung tuần tháng tư, hôm phát sóng Vương Siêu vừa khéo phải đi Thượng Hải, bộ phim Disney hắn hát nhạc phim tiếng Trung công chiếu vào cuối tháng, hắn phải cùng đi tuyên truyền.
Tập “Bố ơi? Bố ơi!” hắn làm khách mời là tập kế cuối của show, rating tăng vọt.
Mấy ông bố khác đều bận làm việc nhà dỗ con nít, mỗi mình Vương Siêu với “con gái” là vai kề vai nằm liệt Bắc Kinh*, chơi game nửa ngày, ăn đồ ăn vặt nửa ngày, hắn lại còn giúp “con gái” cướp đồ chơi của mấy đứa trẻ kia. Mấy ông bố khác dùng mười tập mới vất vả an ổn được tụi nhóc, tới tập của hắn, tình cảnh lại quay về vẻ lung tung náo loạn hồi tập một, tiếng khóc than liên tiếp, hậu kỳ phối hợp phụ đề cực chuẩn, “Năm đứa nhóc nghịch ngợm cùng ông bố quậy phá.”
//
Nằm kiểu này nè
Nhìn hiệu quả chương trình, cực kỳ thú vị, hết sức gây cười.
Đối với fan IceDream lâu năm lại có chút khác biệt, một lần nữa nhìn thấy trưởng nhóm với Tiểu Hoả Xa cùng khung hình liền có ngàn vạn cảm khái. Trước đây luôn cảm thấy hai người này không bằng mặt bằng lòng, trong show lại ở chung hòa hợp bất ngờ. Tiểu Hoả Xa vào bếp chuẩn bị bữa trưa, trưởng nhóm tới gần đeo tạp dề giúp cậu, trực tiếp đứng trước mặt cậu vòng tay ra sau mà đeo, Tiểu Hoả Xa cũng tự nhiên đưa tay lên cho hắn dễ làm; trưởng nhóm với “con gái” cùng chơi di động, Tiểu Hoả Xa ngồi bên cạnh đút một miếng khoai tây chiên vào miệng trưởng nhóm, trưởng nhóm chẳng buồn ngẩng đầu cứ thế ăn luôn; lúc ống kính quay cặp bố con khác vô tình lướt qua, trưởng nhóm với Tiểu Hoả Xa đứng trong góc không biết đang thầm thì cái gì, trưởng nhóm còn ôm eo Tiểu Hoả Xa.
… Đây là quan hệ không tốt???
Fan IceDream lâu năm bắt đầu nghi ngờ cuộc sống này.
Chỉ có fan only là không chấp nhận, fan Tạ với fan Vương đấu nhau hơn một năm, gần đây cũng coi như đình chiến, chương trình kỳ này vừa chiếu hai nhà lại bắt đầu lao vào nhau, đều cảm thấy đối phương thật không biết xấu hổ, muốn cọ nhiệt idol nhà mình, người qua đường trí nhớ không tốt chứ chúng tôi thì nhớ rất rõ, video đánh nhau ở Tam Á lần trước vẫn còn đây, ai cmn quan hệ tốt với idol nhà mấy người!
Nhà “Hoa Vương” fan couple Tạ Vương thì chiêng trống vang trời bắn pháo đùng đùng cùng nhau ăn đường, không nghe cô bé gọi gì sao? Hoả Xa ba ba! Leo ba ba! Đều là ba ba đó! Mấy người nói cái gì? Không biết nghe hay là không biết đọc! Dù sao hai người bọn họ cũng quá! xứng! rồi!
Leo ba ba có hoạt động ở Thượng Hải còn hai ngày nữa mới về, gọi cho Tạ Trúc Tinh nói, “Hôm nay anh theo đoàn phim tới Disneyland, cũng vui lắm, chờ tháng sáu mở cửa chúng ta tìm thời gian rảnh đi chơi đi.”
Tạ Trúc Tinh nói đùa, “Đông đúc như vậy, nếu hai ta muốn đi chắc phải hoá trang thành người châu Phi.”
Vương Siêu cười ha ha ha, “Vậy trước đó tới Hải Nam phơi nắng hai ngày rồi đi.”
Hai ngày sau hắn về Bắc Kinh, chuyến bay tối.
Buổi sáng Tạ Trúc Tinh tới công ty tìm Lưu Thông Minh, nghe nói có một đại ngôn muốn thảo luận với cậu.
Gần đây cậu có chút rảnh rỗi, phim thần tượng chiếu xong, “Bố ơi? Bố ơi!” còn một tập là kết thúc, tạm thời chưa có công việc mới. Cậu chưa phát hành single hay album solo gì, một mình đi biểu diễn thương mại cũng chẳng có chương trình thích hợp để diễn, hơn nữa cậu vẫn nghiêng về hướng diễn xuất hơn một tý. Nhưng tới bây giờ chỉ có một vài kịch bản thần tượng tổng tài bá đạo tìm tới cậu, không hợp ý nên Lưu Thông Minh cũng không đề nghị cậu nhận.
Mời cậu làm đại ngôn lần này là một hãng thuốc nhỏ mắt, độ nổi tiếng cùng phí đại ngôn đều ổn, nhanh chóng quyết định xong. Tạ Trúc Tinh bàn thêm với Lưu Thông Minh về hướng phát triển tiếp theo, quan hệ hai người cũng tốt, trước mặt Lưu Thông Minh cậu có thể thể hiện một chút nản lòng, Lưu Thông Minh khuyên nhủ cậu vài câu xong rồi bảo, “Bây giờ tôi có việc phải đi, chờ đến trưa hai ta cùng ăn bữa cơm đi, tới lúc đó nói chuyện cụ thể sau, vừa hay tôi cũng có việc muốn nói với cậu.”
Tạ Trúc Tinh tạm biệt y, xuống tiệm cà phê của công ty ở tầng dưới mua đồ uống, tìm chỗ ngồi chờ Lưu Thông Minh.
Một đoàn người đi từ ngoài vào, tất cả vây quanh một người trẻ tuổi, mồm năm miệng mười thảo luận nên tạo hình thế nào, phỏng vấn trả lời ra sao, bài hát mới có tiết lộ được không, hiển nhiên đều là trợ lý.
Mới ra mắt một năm, từ ca sĩ dân gian chậm rãi thăng lên làm “ngôi sao mới”, cần tới nhiều trợ lý như vậy, tự cao tự đại, trâu bò.
Tạ Trúc Tinh không muốn để ý tới gã, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Đối phương nhìn thấy cậu, gạt đống trợ lý qua một bên chạy tới đây hỏi, “Một mình sao? Lẻ loi vậy.”
Tạ Trúc Tinh không ngẩng đầu, tìm tới tìm lui trong túi, lấy một cái hộp ra.
Ca sĩ dân gian, “???”
Tạ Trúc Tinh mở hộp nhẫn, đeo nhẫn vào ngón áp út tay phải.
Ca sĩ dân gian, “…”
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Còn có việc gì không?”