Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Không biết trong minibus có bao nhiêu người.

Sau lưng chỉ có một.

Ngay lập tức, Triệu An Kỳ xoay người lại, vội vàng bỏ chạy.

Bản thân cô ta tự cho rằng mình chạy rất nhanh, nhưng trên thực tế cô ta chỉ được cái khỏe mạnh, còn vẫn thuộc kiểu người thiếu vận động, hơn nữa lúc này dưới chân còn mang dép lê, cho nên mới chạy được một lúc, mái tóc của cô đã bị người ta kéo lấy.

"A! Cứu mạng!"

Ban đầu Triệu An Kỳ còn hét lớn, nhưng ngay giây sau, miệng và mũi của cô ta đã bị một thứ gì đó lạnh như băng bịt lại, cô ta nhạy bén định ngừng thở nhưng ý thức lại lấy tốc độ nhanh như bay dần biến mất.

Chết rồi, xong thật rồi!

Không ngờ cô ta chính là cái tên xui xẻo trong vài tỷ người kia.

Một giây trước khi hoàn toàn mất hết ý thức, Triệu An Kỳ đã nghĩ như vậy.

Người trong lòng chậm rãi ngã xuống, người đàn ông mặc áo khoác có mũ thở phào nhẹ nhõm, hắn nhét khăn đã được tẩm thuốc mê vào trong túi, đang định đưa cái người xui xẻo này lên chiếc xe ở đằng sau thì một giây tiếp theo, tiếng bước chân nhanh như gió, nhẹ đến mức tưởng chừng như không nghe được ở phía sau truyền đến.

Hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng nghiêng người nhưng cổ vẫn bị trúng một đòn khá mạnh, nếu hắn không né kịp thì e rằng cổ hắn đã đứt lìa.

"Ai?"

Một tay hắn đỡ lấy eo Triệu An Kỳ, một tay theo bản năng che cổ mình lại, có hơi hoang mang, kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mặt.


__

Một cô gái có dáng người thấp...?

Thấy rõ người tới, hắn thở phào nhẹ nhõm, cái loại đầu đất không biết tự lượng sức mình này chỉ giúp hắn tăng thêm công trạng mà thôi.

Ngay giây tiếp theo, "công trạng" đột nhiên xông thẳng đến, sức lực của cô làm tên đàn ông khinh địch kia phải luống cuống tay chân một hồi, hắn vội vàng ném con tin trong tay sang một bên, chuyên tâm đối phó với cô.

Sức của Lăng Vô Ưu không lớn nhưng thắng ở chỗ cô thường xuyên bộc phát ra sức lực làm người ta không kịp phòng bị, tốc độ và sự nhanh nhẹn của cô khiến người khác khó chống đỡ, một khi không cẩn thận sẽ bị cô "đánh lén".

Đánh qua đánh lại mấy cái, người đàn ông đã nhận ra đối phương không phải người tầm thường, từ ý định kích động muốn "giết cả đôi" chuyển sang tự hỏi phải chạy trốn như thế nào, còn Lăng Vô Ưu thì lợi dụng hắn mất tập trung, lập tức đánh một phát vào cổ của hắn, ngay khi hắn duỗi tay muốn ngăn cản thì cô lại giơ chân lên, vững vàng đá trúng mệnh căn của hắn.

"Mẹ nó..."

Ngay lập tức người đàn ông mất hết sức lực, "ầm" ngã xuống đất, đau đến mức rên rỉ thành tiếng.

Lăng Vô Ưu thu tay lại, chậm rãi thở một hơi, sau đó lấy di động ra gọi 119.

Lúc đánh nhau, cô xuống tay không biết nặng nhẹ, do đó vẫn nên để nhân viên y tế kiểm tra đối tượng tình nghi một lượt, bằng không nếu như bị khiếu nại vì tội ra tay quá mức khi bắt người...

Nghĩ đến cái miệng lải nhải không ngừng của Văn đội(*), Lăng Vô Ưu liền nhíu mày.

(*) Văn đội: đội trưởng Văn


Cô đã ngồi canh ở đây bốn buổi tối, có hai ngày Triệu An Kỳ tan làm quá muộn, cô không kịp quay lại ký túc xá, nhưng lại không nỡ đến khách sạn nên chỉ có thể qua đêm ở cửa hàng tiện lợi bên kia đường.

Cho nên đêm nay lúc cô nhìn thấy người đàn ông này, cả người mất kiên nhẫn giống như đã tìm được đối tượng để phát tiết, cô gấp đến mức không chờ nổi muốn sả cơn giận ngay lập tức.

Xuống tay không biết nặng nhẹ? Không tàn phế là được... đúng không?

Lúc cảnh sát Trần dẫn theo đồng nghiệp tới, đập ngay vào mắt bọn họ chính là cảnh tượng Lăng Vô Ưu đang ngồi ở ven đường cho mèo ăn.

Trong tay cô là một cây xúc xích, mỗi khi con mèo kia sắp cắn được cô lại đưa xúc xích ra xa.

Cứ như thế mấy lần, con mèo kia tức đến không nhịn được, nó không thèm ăn xúc xích nữa mà ngồi ở một bên tức giận kêu meo meo, vừa nghe liền biết đang mắng người.

Cảnh sát Trần bật cười lắc đầu, nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là một cô bé ngây thơ chưa tốt nghiệp.

Anh ta lái xe qua đó, rất nhanh đã nhìn thấy hai "thi thể" nằm ngang dọc ở dưới đất.

Anh ta nhận ra một người trong đó là Triệu An Kỳ.

Còn lại là một người đàn ông xa lạ đang cuộn người lại giống hệt một con tôm, chắc là kẻ tình nghi.

Tiểu Lưu theo cảnh sát Trần đến đây, vừa xuống xe đã bị dọa sợ, chỉ vào hai người đang hôn mê bất tỉnh nói: "Này, này, này, sao lại thế này..."


Lăng Vô Ưu bỏ xúc xích vào trong một tờ khăn giấy ở trên đất rồi đứng lên, chỉ vào Triệu An Kỳ nói: "Bị kẻ tình nghi đánh thuốc mê." Sau đó lại chỉ vào kẻ tình nghi: "Bị đau nên ngất xỉu."

Cảnh sát Trần thở dài, đỡ Triệu An Kỳ đứng dậy, định đưa cô ta lên xe cảnh sát. Tiểu Lưu đánh giá cái tên đàn ông cuộn tròn thành con tôm, hiếu kỳ hỏi: "Không thấy vết thương nào cả? Cô đánh vào đâu vậy? Sao lại đau đến ngất?"

Lăng Vô Ưu nhìn con mèo đang kêu, lạnh nhạt nói: "Nam căn."

Tiểu Lưu:...

Anh ta móc một điếu thuốc ra, ngồi ở bên đường, yên lặng hút thuốc.

Lúc Triệu An Kỳ tỉnh lại, liếc mắt một cái đã nhận ra bản thân đang nằm trong bệnh viện, cô ta không vui mừng, bởi vì trong đầu cô ta đang hiện lên một hàng chữ buôn bán nội tạng, Triệu An Kỳ hoảng sợ nằm trên giường, muốn chạy nhưng lại không dám động đậy.

Có người mở cửa đi vào, Triệu An Kỳ theo bản năng nhắm hai mắt lại, giả bộ như vẫn còn hôn mê.

Bước chân của người nọ rất nhẹ, dừng ngay bên cạnh cô ta, giọng điệu lãnh đạm: "Tỉnh đi."

Giọng nói này!

"Cảnh sát Lăng, sao lại là cô?"Giống như đang nhảy dù, Triệu An Kỳ còn cho rằng bản thân sẽ bị bể đầu chảy máu, không ngờ sau lưng mình đã được trang bị dù lượn để nhảy, vừa kích thích, vừa mạo hiểm.

Lăng Vô Ưu nhíu mày: "Không phải tôi thì là ai?"

Triệu An Kỳ nghĩ lại mà sợ, run rẩy nói: "Không phải tôi đã bị... người đàn ông kia đánh thuốc mê sao?"

Lăng Vô Ưu: "Không sao, dù cô có tỉnh hay không tỉnh thì tôi vẫn sẽ ra tay."

Trên gương mặt đầy vẻ nghi ngờ của Triệu An Kỳ hiện lên vài phần hiểu rõ: "Cảnh sát Lăng, chẳng lẽ mấy ngày nay cô vẫn luôn đi theo tôi? Chờ những người đó lộ ra dấu vết?"


"Ừ."

Cô trả lời một cách thờ ơ, nhưng Triệu An Kỳ lại vô cùng cảm động: "Tôi còn tưởng cô không tin tôi... Ô ô ôo cô thật sự... Tôi cảm động chết mất."

Lăng Vô Ưu:......

Cô nhíu mày đánh giá người phụ nữ ở trên giường bệnh một lúc rồi cẩn thận nói: "Đầu óc của cô có tỉnh táo không?"

"Ô ô ô tôi tỉnh mà..."

Vậy là tốt rồi.

Lăng Vô Ưu mở nắp bút ra: "Nếu đã tỉnh táo thì làm ghi chép đi."

Thật ra vì vừa mới tỉnh lại nên Triệu An Kỳ vẫn còn hơi choáng váng: "... A."

Trên đường quay lại cục cảnh sát, cảnh sát Trần và Tiểu Lưu thảo luận về những gì mà kẻ tình nghi mới khai báo, Lăng Vô Ưu nằm dựa vào ghế mơ màng như sắp ngủ nhưng từng câu từng chữ mà hai người nó cô đều nghe hết không thiếu chữ nào.

Kẻ tình nghi tên là Dương Khải Nghĩa, 29 tuổi, không phải người địa phương, hiện tại đang làm việc tại một công ty mạng nhỏ ở thành phố Hải Châu. Theo như lời hắn nói thì sau một lần vô tình gặp Triệu An Kỳ, hắn đã nhất kiến chung tình với cô ta, cho nên sau vài ngày theo dõi, hắn không nhịn được mới ra tay với cô ta.

"Tôi không định làm gì cô ấy cả, chỉ là muốn để cô ấy đến nhà tôi ngồi một lát, tìm hiểu lẫn nhau thôi." Người đàn ông kia nằm trên giường bệnh, mặt mày tái nhợt, nói, "Tôi bị chướng ngại tâm lý, rất sợ bị người khác từ chối, tôi... không muốn làm cô ấy bị thương."

"Bệnh tâm lý?" Tiểu Lưu nhíu mày, không biết nên nói gì, "Chẳng lẽ hắn tưởng chúng ta thật sự tin những gì hắn nói?"

Cảnh sát Trần đánh tay lái xoay một vòng: "Thời buổi này, ai phạm tội cũng nói bản thân bị tâm thần, không biết đây là cái xã hội gì nữa!"

Lăng Vô Ưu đang nhắm mắt, khẽ nở nụ cười, nghĩ thầm, với tội phạm mà nói đến không khí xã hội gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận