"Tiểu Kỳ"
"Tiểu Kỳ"
"Á Kỳ"
"Lý Á Kỳ, em đứng lại đó cho tôi."
Trầm Giai ra sức gọi lại thân ảnh đang bước thật nhanh để trốn tránh nàng kia dừng lại.
Lý Á Kỳ ngược lại làm như không nghe thấy, bước chân gần như là chạy ra khỏi chỗ có người kia.
Nàng không biết phải đối mặt làm sao với tình hình hiện tại.
Trầm Giai quyết tâm bắt kịp, nàng tăng tốc chạy đến túm lấy tay tiểu Kỳ kéo nàng quay lại.
Lông mày Trầm Giai nhíu chặt đến hằn cả vết trên trán, nàng thực sự rất tức giận.
"Em nháo đến bao giờ? Em trốn tôi đến bao giờ?"
Trầm Giai hét vào mặt tiểu Kỳ một cách vô cùng tức giận.
"Mặc kệ em, tôi vẫn sẽ bám lấy em để chịu trách nhiệm."
Vốn dĩ tiểu Kỳ có phần sợ hãi vì thái độ bùng nổ kia của bác sĩ Trầm, nhưng vừa nghe đến ba chữ thần thánh kia thì lập tức xù lông.
Tiểu Kỳ bước đến giáng vào mặt Trầm Giai một cái tát thật mạnh
Chátttttttt
"Cô cút, cút đi cho tôi! Mang đi ba chữ "chữ chịu trách nhiệm kia đi! Tôi vĩnh viễn không muốn thấy cô xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa!"
Trầm Giai ôm mặt cả kinh đứng nhìn tiểu Kỳ vừa nói nước mắt vừa rơi.
Nàng như một con mèo nhỏ đang tự bảo vệ chính mình mặc dù sức mạnh là có hạn.
Cái tát kia rất đau, Trầm Giai có thể cảm thấy sự nóng rát trên má trái đồng thời cũng là cái đau đâm đến tận thâm tâm nàng.
Trầm Giai bước đến, giang ra cánh tay và đôi vai rộng ôm lấy tiểu Kỳ thật chặt, cũng rơi nước mắt.
"Cô buông ra...!Buông tôi ra!"
Tiểu Kỳ giãy dụa trong lòng bác sĩ Trầm nhưng người kia vẫn bất động, ôm lấy nàng không buông.
Tiểu Kỳ khóc càng lớn, càng dữ dội hơn khi nàng phát hiện cái ôm kia ấm áp biết bao.
Nàng từng khao khát có một bờ vai như thế để che chở cho nàng trong lúc yếu mềm suốt 24 năm nay...!
"Tôi..."
Trầm Giai tựa cằm lên đầu tiểu Kỳ.
Cái thân hình bé nhỏ kia vẫn không ngừng run rẩy trong vòng tay nàng khiến bác sĩ Trầm đau lòng đến tâm tê phế liệt.
Nàng thà làm một Trầm Giai không tim không phổi cũng không muốn như bây giờ, thích một người không nên thích, lại đi đau lòng cho một nữ nhân luôn ghét bỏ cô.
Trầm Giai nhàn nhạt nói
"Tiểu Kỳ.
Tôi từ nhỏ đã là một cô nhi.
Lúc lên 5 ba mẹ tôi sau một cuộc tai nạn giao thông mà rời xa tôi.
Tôi lớn lên ở Hạ gia.
Từ nhỏ đến lớn, thứ cảm giác ấm áp duy nhất mà tôi cảm thấy được chính là tình bạn của Nhiễm Nhiễm dành cho tôi.
Cho nên tôi ra sức đi tìm tình yêu cho mình, tôi muốn tìm lấy chút ấm áp để sưởi ấm cho chính mình.
Thế nhưng thủy chung 27 năm nay, một tia ấm áp tôi đều không cảm nhận được."
Trầm Giai buông tiểu Kỳ ra, thâm tình nhìn vào mắt nàng.
"Cho đến khi tôi gặp em.
Ban đầu tôi cũng không hiểu tại sao mình thích đôi co với em đến thế, bình sinh tôi là người không thích so đo.
Sau đó tôi nhận ra tôi chính là muốn thu hút sự chú ý của em.
Rồi đêm đó đến, tôi không thể nào quên được đêm đó tôi đã hạnh phúc như thế nào."
Tiểu Kỳ nước mắt vẫn rơi nhìn chằm chằm Trầm Giai biểu tình ưu thương...!
"Tôi nhận ra, tôi muốn bảo vệ em biết bao, tôi muốn chăm sóc em biết mấy.
Tình yêu đến thật bất ngờ, thật giản đơn ngay lúc tôi không để ý nhất.
Lý Á Kỳ, em nghe cho rõ đây."
Trầm Giai quỳ xuống giữ lấy tay tiểu Kỳ khiến nàng hoảng hồn không biết nên làm sao
"Tôi thích em! Tôi rất thích em! Tôi thích em đến không thể đặt cái gì vào đầu trừ hình ảnh của em nữa! Cho nên tôi xin em, hãy cho tôi cơ hội được theo đuổi em.
Có được không tiểu Kỳ?"
Trầm Giai nói ra câu cuối thì lệ cũng theo hốc mắt chảy xuống gò má tuấn tú của nàng.
Tiểu Kỳ bất ngờ quỳ theo Trầm Giai rồi ôm chầm lấy thân thể cao lớn kia.
"Đứa ngốc..."
"Tiểu Kỳ...em..."
"Cô là cái người ngốc nhất thế gian này! Sao bây giờ mới nói ra ba chữ đó chứ?"
Tiểu Kỳ ôm chặt hơn người ngốc nghếch kia.
Nàng không cần ba chữ 'chịu trách nhiệm', ba chữ nàng cần chính là 'tôi thích em'.
Mà người kia lại dằn vặt đến hơn cả tháng trời mới nói ra, nàng giận đến chết mất thôi.
"Tôi xin lỗi em...tôi thích em! Tôi rất thích em!"
Trầm Giai như vừa ý thức được sự ngờ nghệch của mình mà bừng dậy vui sướng ghì chặt thân hình nhỏ bé kia.
Cứ thế hai người quỳ gối ở con hẻm kế quán bar mà quấn lấy nhau thâm tình.
Một người cuối cùng cũng được thỏa mãn bởi ba chữ kia, một người thật hạnh phúc mỹ mãn vì rước được mỹ nhân về làm bạn gái...!
"Tôi...!là tôi được theo đuổi em phải không?"
Trầm Giai đột nhiên phát ra câu nói mà ai cũng biết câu trở lời làm tiểu Kỳ buồn cười đến đỏ mặt.
"Có ai nói chị là đại ngốc chưa?"
"Tôi...Ah...Chưa."
Tiểu Kỳ hôn lên gò má hồng hào của Trầm Giai vì rượu mà cảm thấy hạnh phúc không thôi.
"Bây giờ thì có rồi đấy."
Trầm Giai phiếm hồng chuyển sang đỏ ửng lên cả khuôn mặt.
Nàng dìu Lý Á Kỳ đứng lên, tay vẫn nắm chặt tay người kia đi về bãi gĩư xe.
"Chị đưa em về nhé!"
Trầm Giai mạnh dạn đưa là lời đề nghị ám muội, dự là sẽ bị mắng cho mà xem.
Nhưng bất ngờ thay, tiểu Kỳ lại tủm tỉm gật đầu.
Lòng bác sĩ Trầm nhảy múa điệu hula không ngừng =))))
- ------
Tần Sở Hàm trên đường lái xe về tiểu khu vẫn là một bộ dạng sinh khí đến đáng sợ, thủy chung không nói một câu nào.
Hạ Tử Nhiễm ngồi ở ghế phụ cũng một phen hoang mang cực độ, có cảm giác như thỏ bị sói dẫn về nhà mần thịt.
Đậu xe xong xuôi, Tần Sở Hàm kéo tay Hạ Tử Nhiễm vào thang máy, mạnh bạo mở cửa rồi ném Hạ tổng vào nhà.
Hạ Tử Nhiễm định bật đèn thì bị Tần Sở Hàm kéo tay lại,cả cơ thể bị áp lên cánh cửa ra vào.
Tần Sở Hàm bá đạo ra sức cởi áo khoác ngoài Hạ Tử Nhiễm trong khi đôi môi vẫn dán chặt lên cánh hoa đầy mặt ngọt kia của Hạ tổng.
Nàng cạy khớp hàm của người kia một cách vừa mãnh liệt vừa đầy dục vọng, hai tay cùng không rảnh rỗi vuốt ve khắp người Hạ Tử Nhiễm, rốt cuộc dừng lại trước hai khỏa mềm cách một lớp vải mà ra sức xoa nắn.
Hạ Tử Nhiễm ban đầu còn rụt rè kinh hô vì hành động kia, nhưng sau vài nhịp liền phối hợp với động tác lưu loát của người kia.
Đầu lưỡi vẫn dây dưa điên loạn như thể sẽ không còn ngày mai để yêu nhau.
Rốt cuộc Tần Sở Hàm đã không còn kiên nhân, nàng rời nụ hôn.
Kéo Hạ Tử Nhiễm còn ý loạn tình mê kia vào phòng ngủ mà quăng lên giường.
Hai tay Tần đại minh tinh kéo đứt hàng nút của chiếc sơ mi công sở kia rồi cởi hẳn vứt sang một bên.
Để lộ ra chính là cái eo đến hoàn hảo và phần da thịt đầy mị lực của người nằm dưới.
Tần đại minh tinh si mê vân vê xương quai xanh ẩn hiện dưới ánh trăng mà trở nên huyền ảo đến tuyệt diệu.
Tần Sở Hàm còn hai nhịp nữa là đầu lưỡi chạm đến xương quai xanh thì Hạ Tử Nhiễm lấy lại ý thức, nhẹ nhàng xoay người đưa lưng về phía người nằm trên.
Tiếp xúc da thịt này, thủy chung đã lâu lắm rồi nàng chưa có thực hiện.
"Sở Hàm, chị có ý gì đây.
Lần trước không phải chúng ta đã giải quyết xong sao?"
Hạ tổng úp mặt xuống gối đối thoại với Tần đại minh tinh.
Đột nhiên nàng cảm nhận được một mảnh ướt át trên lưng, do gío đêm mà có phần lạnh lẽo.
"Chị..."
"Tôi sai rồi...Tôi xin lỗi em.
Là tôi chưa hiểu rõ lòng mình...Tôi cho là mình sẽ vượt qua được..."
Tần Sở Hàm cúi xuống lưng của Hạ Tử Nhiễm mà khóc.
Nàng đúng là một tên đại ngốc nhất thế gian này.
Nếu nàng để Hạ Tử Nhiễm bước ra khỏi đời nàng, nàng sẽ tìm đâu ra một nữ nhân vừa ôn nhu vừa hết lòng vì nàng như thế này đây.
Nàng đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân, không tin tưởng người đáng lẽ nên trao cho một huân chương về sự trung thực nằm dưới thân.
Hạ Tử Nhiễm liền xoay người lại.
Gương mặt đẫm lệ của Tần Sở Hàm được phóng đại trước mặt khiến lòng Hạ tổng quặn đau như cắt.
Dù cho nữ nhân kia có làm tổn thương cô đến bao nhiêu đi nữa, thì cô cũng mãi mãi không thể giận dỗi được.
Thế rồi trong tích tắc, Hạ tổng dùng cánh tay trắng noãn của mình kéo cổ Tần Sở Hàm xuống đặt lên đôi mắt nàng nhưng nụ hôn thâm tình và an ủi.
Nàng yêu người này, yêu đến không thể hận người này được.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám nghịch ý nàng bất kỳ chuyện gì, kể cả chuyện tình cảm nàng cũng là người được theo đuổi.
Nhưng mọi thứ thay đổi kể từ khi Tần Sở Hàm xuất hiện trong cuộc sống của nàng.
Tần Sở Hàm mở ra đôi mắt nhìn thẳng vào ánh nhìn người dưới thân.
Nàng muốn người này là của nàng, để yêu thương và cưng chiều.
Thế rồi lửa dục vọng vốn dĩ chưa hề bị dập tắt lại bùng lên dữ dội
"Tử Nhiễm, tôi muốn em."
P/s: chương sau sẽ có abc xyz =))))))) ahihihi
Dự là H scene của hai vị này sẽ rất là mãnh liệt...!2 chương...!nếu ta có khả năng đó =)))))) mọi người view đi, vote đi, comment điiiiii ta sẽ suy nghĩ lại =))))))))
Ta không dâm tà, chỉ là con cuồng H thôi à *v*
Số là mọi người hay hỏi vì sao bút danh ta lại là Trường An Thủ =))
Trường An chính là tên ta ta trong tiếng Hoa.
Còn Thủ chính là cái tay.
Tay của Trường An là tay để viết truyện, ám chỉ việc viết truyện của ta thôi:)))))).