Phá Đảo Thương Khung Phế Vật Nghịch Chuyển


Lát sau, từ gian phòng trung có người đi ra, bắt đầu có người xông lên tranh vào phòng.

Bất quá lúc bọn họ đến gần gian phòng, vô hình tấm chắn bất ngờ chặn lại bọn họ, đám người không rõ việc gì, câm tức ngước mắt nhìn gian phòng, lúc này chỉ thấy một bóng dáng bạch y đã vào bên trong, cả đám liền ngây người nhìn cái kia bóng dáng.

Người kia khi nào thì vào?!
Bọn họ như thế nào không phát hiện?!
Tốc độ người kia như thế nào như vậy nhanh?!?!
Mà cái kia bạch y bọn họ nhìn thấy, không ai khác ngoài Đông Phương Thiên Nguyệt!
Nàng cũng không biết bọn họ trong đầu nghĩ gì? có thái độ như nào? nàng cũng không quan tâm, hiện tại nàng đang đứng trước một hộp gỗ, hộp gỗ hình trụ to bằng hai đại bàn tay, trên hộp gỗ khắc đầy ám văn, ám văn trung tâm là một chốt khóa, chốt khoá cũ kĩ rỉ sét mang theo hồng hoang xa xăm hơi thở khiến nhân tâm kinh hách!
Từ hộp gỗ loá ra thất sắc quang mang, biến ảo độc đáo, cuối cùng ngưng đọng lại một dòng chữ, ý muốn nàng truyền thiên lực vào hộp gỗ, khi nào đủ hộp gỗ tự khắc sẽ mở ra, bên trong là cái gì đồ vật còn phải xem mỗi người tự thân duyên số, không thể cưỡng cầu!

Đông Phương Thiên Nguyệt không nói gì, đặt tay lên phía trên hộp gỗ, hỗn độn trong cơ thể luân chuyển, thiên lực theo nàng cánh tay truyền vào hộp gỗ.

Hộp gỗ như động không đấy, tham lam nuốt vào màu trắng ngà thiên lực, hút đến hơn non nửa thiên lực ở nàng đan điền trung mới dưng lại, thất sắc quang mang lại lần nữa biến ảo, chớp mắt liền biến mất, trên hộp gỗ chốt khoá cũng tự động mở ra.

Từ trong hộp gỗ bay ra một quả cầu, tự quả cầu trung phát ra màu tím quang huy, bên trên còn có nhè nhẹ lôi điện chớp loé tựa như rất kích động, động tác lên xuống dao động trước mặt nàng.

Đông Phương Thiên Nguyệt đưa tay cầm lấy tím cầu, lôi điện tự khắc thu hết vào bên trong, nhu hoà tựa như sợ tổn thương đến nàng.

Trong lúc nàng không rõ cái này quả cầu tác dụng thì một âm thanh nam nhân vang lên bên tai, tựa như thật kinh ngạc cảm thán:
"Cư nhiên lại là thứ này!"
Đông Phương Thiên Nguyệt lập tức dâng lên phòng bị, Hỗn độn thiên lực bao lấy cả người hình thành một cái chắn, trên tay thiên lực có thể xuất động bất cứ lúc nào, cảnh giác mà nhìn xung quanh.

"Người nào? mau xuất hiện!"
"Ta là Bắc Đẩu Thất Sát Đèn đèn linh, ta đối ngươi không có ác ý" giọng nói kia nói xong thì ngừng lại chốc lát, lại nói tiếp:
"Ngươi có muốn biết hay không cái kia tử sắc cầu trong tay ngươi là cái gì đồ vật?"
Đông Phương Thiên Nguyệt tựa như cân nhắc, chắc chắn chủ nhân giọng nói không có ý xấu, lúc này mới thu lại thiên lực, suy tư.

Chủ nhân giọng nói tự xưng là đèn linh Bắc Đẩu Thất Sát Đèn, hẳn là đại đèn lồng ý thức, rất có khả năng biết rõ trong tay nàng tím cầu, người kia nguyện ý nói, nàng không cần phải tự sờ soạng, làm sao lại không cần? nghĩ vậy, nàng mới lên tiếng:
"Ngươi nói xem"

"Ngươi thật khinh cuồng! rõ ràng đang cầu ta nói cho ngươi, lại lấy cái kia tư thái, aizzzz" Nam nhân giọng nói cười phá lên, trông có vẻ thực hưng thú, tên này có chút quái dị, nếu là người khác còn không phải sẽ tức giận mà ra tay với nàng sao? Thì ra là một cái lão ngoan đồng.....!
Đông Phương Thiên Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi muốn hay không nói đều được, ngươi không nói ta cũng có thể tự sờ soạng ra, một năm không ra thì hai năm, hai năm không ra thì năm năm, năm năm vẫn chưa hiểu thì mười năm, hai mươi năm, dù sau thì thời gian của ta thực sự rất nhiều"
"Việc ta hiểu được nó,cũng chỉ là vấn đề thời gian, hiện tại ngươi nói ra cũng chỉ là khiến ta lĩnh hội được sớm hơn mà thôi, ngoài ra chẳng còn ý nghĩa gì" Ngưng một chút lại nói tiếp.

"Ngươi không tồi, thực thông minh, nên sẽ sờ soạng ra, bất quá ta vẫn là phải nói, dù sao thì cũng là nhiệm vụ của ta"
"Vậy càng hảo"
____________________
Góc ngoại truyện:
Đông Phương Thiên Nguyệt:Ngồi uống trà ngắm cảnh.

Phong bày tỏ:"Nương tử, ta thích nàng"
Đông Phương tuyệt tình:"Im lặng"
Phong buồn buồn:"Nương tử, ta ái nàng"

Đông Phương im lặng:........!
Phong ủy khuất: "Nương tử, ta muốn cùng nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân"
Đông Phương rung động+ Đông Phương đỏ mặt:"Ừ....."
Phong thích ôm: Ôm Đông Phương đỏ mặt, sau đó biến đổi thành Phong vui vẻ.

__________________
Lời của Cà Phê: Mị đã trở lại và siêng năng hơn xưa( được bao lâu thì không rõ).

Bye nạ❤️.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận