Đột nhiên, thanh Phượng Kiếm kia vns dĩ nằm yên ở trên kệ, bấy giờ lại phi lên, lướt qua ngón tay đang Đông Phương Thiên Nguyệt đang chạm vào nó.
Ngay lúc huyết vừa rỉ ra, nó lập tức liền hấp hết, dưới chân Đông Phương Thiên Nguyệt liền hiện lên một hoả diễm đồ án, đỏ rực hoa lệ!
Trung đầu ong ong, bên tai văng vẳng liêu một tiếng vang, ngay lập tức liền có thể hiểu được Phượng Kiếm chi ý, mơ hồ đoán nhận nàng làm chủ nó!
Giữa Đông Phương Thiên Nguyệt và Phượng Kiếm tựa như tâm ý liên thông, tâm vừa động, trong khoảng không đã vô hình vô ảnh Kiếm Phượng!
Song đó, Đông Phương Thiên Nguyệt lại cảm nhận rõ rặng, bên cạnh Hỗn Độn Thiên Châu, trung đan điền nàng lại xuất hiện thêm một thứ, chính là Phượng Kiếm thu tiểu.
Đông Phương Thiên Nguyệt chưa kịp bất ngờ, liền phát hiện bản thân bị một lực hút, kéo ra khỏi Mộ Kiếm, trở về ôn tuyền trong hang động kia.
Sau khi ra khỏi Mộ Kiếm, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là rời khỏi hang động, đứng ở cửa động phía trước một vòng nhìn qua, không biết qua bao lâu rồi!
Nàng lại tiếp tục tìm kiếm ma thú chiến đấu, nhưng dường như hiện tại, các ma thú cấp thấp này đã không còn đủ nữa, bọn nó không đủ khiến nàng chạm đến và đột phá giới hạn của bản thân nữa rồi.
Cuối cùng, vẫn là quyết định trở về Đông Phương Gia, chuẩn bị bế quan lâu một chút.
Lúc về đến Đông Phương Gia, điều đầu tiên Đông Phương Thiên Nguyệt làm chính là đi hỏi một chút sự tình, vẫn là hỏi xem nàng đã bao nhiêu ngày không xuất hiện, lại bất ngờ phát hiện, hoá ra thời gian nàng ở trong Mộ Kiếm, bên ngoài lại chỉ trôi qua vài canh giờ, tổng thời gian nàng rời Đông Phương Gia chỉ hơn một ngày!
Đông Phương Thiên Nguyệt cuối cùng vẫn là bỏ qua việc này, quyết định không để tâm đến nữa, lấy một ít thức ăn để dự trữ, chuẩn bị bế quan.
Nhưng trước lúc bế quan, nghĩ nghĩ, Đông Phương Thiên Nguyệt liền lấy mấy vò rượu không, sau đó lấy một vò lớn Bách Niên Hầu Tửu trong túi càn khôn sang đều qua các vò nhỏ không kia, đem cho Đông Phương Trì.
Đông Phương Thiên Nguyệt sau liền hướng Đông Phương Trì thư phòng mà đi, lúc đến nơi, phát hiện nơi này có cả Đông Phương Tử Khanh đang ở.
"Phụ thân, tam ca"
"Nguyệt Nhi, con đến đây là có việc gì sao?"
"Hôm qua con là liêu đến Yến Vạn sơn mạch, có vô tình đạt được mấy vò Bách Niên Hầu Tửu, hôm nay là mang đến cho người"
"Bách Niên Hầu Tửu?"Đông Phương Trì kinh nghi bất định, thần sắc là kinh ngạc tràn đầy, hô.
"Ân, đúng là Bách Niên Hầu Tửu, mười phần là thật, do chính tay Vượn Ô Kim ủ"
"Làm sao Nguyệt Nhi có được? Không phải là mạo hiểm xông vào hang ổ của nó di?"
"Nữ nhi nào đâu liều lĩnh, chỉ là vô tình rơi ở hang ổ nó mà đạt được"Đông Phương Thiên Nguyệt đúng thật là nói đúng, nhưng là không phải hoàn toàn sự việc.
"May mắn cho con a, may mắn Vượn Ô Kim không quay về đúng lúc"
"Ân"Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không giải thích, nhàn nhạt đáp lời, sau đó lấy ra mấy vò rượu đã chuẩn bị, đặt ở bàn phía trên.
"Nguyệt Nhi cứ giữ lại đi, nó nhưng rất có lợi cho con"
"Nữ nhi đã có chừa lại, đây nhưng là phần để tặng người nga"
"Vậy thì được rồi"Sau lại là quay sang Đông Phương Tử Khanh nói.
"Đây hữu nhưng ngũ vò rượu, con mang ba vò chia đều ở ba huynh đệ đi"
"Đa tạ phụ thân"
"Khanh Nhi con nhưng học thói khách sao với ta làm gì, mau mang đi, việc cũng đã bàn xong, không cần liêu ở này làm gì"
"Ân"
Lúc trở về nàng gian phòng, Đông Phương Thiên Nguyệt liền đi ở ngự phòng, lấy không ít thức ăn để ở túi càn khôn phía trong.
Sau, khi về đến viện, Đông Phương Thiên Nguyệt lại là nhớ ra một việc, lấy Tụ Linh thảo lúc trước trung Yến Vạn sơn mạch thu thập được, trồng ở sân nàng viện.
Sau khi làm xong mọi thứ, mới là bắt đầu vào phòng, tiền nhận ở trạng thái tu luyện..