Biết được nơi thích hợp sống của Ma Nhãn Kim Xà, Đông Phương Thiên Nguyệt lần theo các vách núi mà tìm.
Đi hơn nữa ngày, vẫn là không thấy nơi nào giống như thông tin trên thẻ nhiệm vụ đã ghi cả.
Cạnh vách núi, có rừng cây âm u, trong không khí mang theo hơi thở ẩm ướt.
Mang theo hơi thở ẩm ướt, chắc hẳn là thường có mưa, mà đỉnh núi nàng đang đứng này của Tiêu Sơn Lĩnh, mấy ngày qua nhưng là không có mưa, hẳn đỉnh núi này không có dạng địa hình có rừng cây và không khí ẩm thấp âm u đi?
Nghĩ thế, Đông Phương Thiên Nguyệt liền là nhanh chóng hướng một đỉnh núi khác của Tiêu Sơn Lĩnh mà đi.
Kì thật nàng cũng không biết đỉnh núi nào sẽ có dạng địa hình như vậy, nhưng là cứ đi thử, xem đỉnh núi nào có mật độ cây dày thì tiến vào thôi.
Đi đến lúc xế chiều, nàng mới là rời ra địa phận đỉnh núi kia và vào được gần một nửa này.
Đỉnh núi này nằm ở ngoài cùng phía Tây Tiêu Sơn Lĩnh, dọc đường đi nàng còn gặp qua một dong binh đoàn lính đánh thuê, nghe bọn họ gọi đỉnh này là Tây Lĩnh.
Dong binh đoàn lính đánh thuê chính là gồm nhiều lính đánh thuê tập hợp lại thành một đội, chuyên nhận những nhiệm vụ khó, thông thường sẽ nhận những nhiệm vụ tứ tinh và ngũ tinh.
Một dong binh đoàn thường gồm bảy đến mười người, đôi khi cũng có các dong binh đoàn chỉ có năm người, hoặc những dong binh đoàn nhiều hơn mười người, nhưng những trường hợp đó tương đối ít tương đối ít.
Tuy rằng chưa đi hết Tây Lĩnh nhưng Phương Thiên Nguyệt lại có mãnh liệt linh cảm rằng nơi này sẽ có hang ổ của Ma Nhãn Kim Xà.
Nàng nghĩ như vậy cũng không phải hoàn toàn chỉ dựa vào linh cảm, mà phần lớn là vì không khí Tây Lĩnh có phần ẩm thấp, nhiều nơi đều là mang theo vẻ âm u thần bí.
Cây cối bên trong Tây Lĩnh cũng là rậm rạp hơn đỉnh núi kia, dây leo bắt ngang từ thân cây này sang thân cây khác, cỏ mọc cao đến ngang eo nàng, trên cỏ và lá cây đa số đều là còn đọng lại những giọt thủy long lanh.
Những tán cây rộng từng tầng chồng chất lên nhau, chỉ có giữa trưa ánh nắng mới xuyên qua được tầng tầng lớp lớp tán cây mà chiếu xuống Tây Lĩnh và cũng chỉ trong chốc lát.
Không nói quá, nhưng là bên trong Tây Lĩnh, ánh sáng vẫn luôn là rất yếu ớt, có thể nói là ngày và đêm gần như khó mà phân biệt được.
Đông Phương Thiên Nguyệt đi bên trong này, trên người y phục đã sớm bị thủy lưu trên cỏ dại làm ướt đẫm, đế hài cũng là bị một lớp bùn đất bám vào, chân váy cũng là gần như chuyển sang màu bùn.
Vì là thường xuyên mưa, lại không có bao nhiêu ánh nắng, nên đất nơi này tương đối lầy lội và ẩm ướt.
Trong đám cỏ dại còn có các dạng côn trùng nhỏ, kêu vo ve không ngưng, khiến không gian chẳng bao giờ yên tĩnh được.
Vì một thân y phục ướt đẫm dán lên người, cả đế hài dường như nặng hơn không ít vì bùn, tâm trạng liền không tốt nổi, lại còn thêm bên tai lúc nào cũng là thanh âm vo ve không ngừng, nàng hiện tại thật sự đương là rất kiềm chế, quả là ảm đạm thần thương(1)!!!
Đông Phương Thiên Nguyệt biết hôm nay chắc chắn sẽ không thể đi qua hết Tây Lĩnh, nên cũng không cố sức mà đi, thiên vừa ngã sang chiều tà, nàng đã tìm được một chỗ dừng chân.
Đây là một khoảng đất trống dưới một gốc cây cổ thụ già, chỗ này vì rễ cổ thụ dày đặc mà cỏ không thể mọc lên được nên là mới tạo nên một khoảng trống.
Đất ở vị trí này cũng là không có bằng phẳng, rễ cây mọc đầy trên mặt đất đan xen vào nhau tạo nên một phần đất gập ghềnh nhẹ.
So với Đông Phương Thiên Nguyệt, Tiểu Hoả còn là khó chịu hơn, nó vốn là ma thú hoả hệ, đi đến những nơi ẩm thấp âm u như này, thật sự đối với mà nói, chẳng khác gì là cực hình cả.
Đông Phương Thiên Nguyệt lệnh cho Tiểu Hoả xoay người sang nơi khác, sau đó liền lấy ra một bộ bạch y sạch sẽ thay vào, cũng là thay luôn cả đôi hài nàng đang đeo.
Sau đó lại tận dụng cả bộ y phục kia, lấy lại phần chưa bị bẩn lót ở trên mặt đất, xong xuôi mới là ngồi xuống chậm rãi tu luyện.
Tiểu Hoả cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ở trên vai nàng, trong khung cảnh này, thật sự nó là tu luyện không nổi a!
____________
Chú thích:
(1) Ảm đạm thần thương:Tâm trạng tồi tệ, tâm trạng u ám..