Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn


Có thể nói cấm địa là địa phương nồng nặc linh khí nhất ngoại trừ chủ phong, bởi vậy không chỉ dùng để trừng phạt phạm thân truyền, còn có hỗ trợ tu luyện.Lần nữa bị nhốt ở trong cấm địa bốn người buồn bực suy nghĩ cào tường.Tiết Dư cùng Minh Huyền xem như còn tốt, hai người tính cách yên tĩnh, Phù tu cùng Đan tu tại tu chân giới vốn thưa thớt, bọn hắn tự nhiên muốn cố gắng gấp bội mới có thể xứng đáng tông môn kỳ vọng, nhưng Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi hai cái Kiếm tu cũng có chút không chịu nổi tịch mịch.Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất: "Các trưởng lão không có việc gì làm sao mỗi ngày đều nhìn chằm chằm chúng ta?""Chúng ta có thể vụng trộm ra ngoài không?"Minh Huyền bị Diệp Kiều nắm lấy ống tay áo, hắn gật đầu: "Có thể.""Bất quá muốn giấu diếm các trưởng lão, phải dùng Truyền Tống phù ra ngoài mới được."Diệp Kiều chớp mắt, đánh rắn theo bổng: "Vậy sư huynh có Truyền Tống phù không?"Minh Huyền giơ cằm: "Đương nhiên.""Minh gia ta là thế gia Phù tu số một Tu Chân giới."Diệp Kiều rất hưng phấn oa một tiếng: "Nhị sư huynh thật lợi hại a ~ "Minh Huyền đối diện với ánh mắt sùng bái của Diệp Kiều hắn hắng giọng một cái hưởng thụ cực kỳ, không chút nghĩ ngợi rút ra Truyền Tống phù ném cho nàng: "Huynh có hai tấm này, cho muội đấy, đi chơi đi."Diệp Kiều nhãn tình sáng lên, lập tức nhận lấy, vuốt mông ngựa: "Muội biết Nhị sư huynh tuyệt nhất mà."".

.

."Minh Huyền đắc ý nhướng nhướng mày.Đó là đương nhiên!Bất quá.

.

.Luôn cảm giác tiểu sư muội nói lời này quen tai vô cùng.Một bên tĩnh tọa Tiết Dư mở mắt ra, sư đệ sư muội nhà hắn chính là cái loại không sợ thiên hạ chưa đủ loạn, để bọn hắn an phận so với phá huy Tu Chân giới độ khó là như nhau.Hắn thở dài, không yên lòng ở một bên dặn dò: "Muội đấy, đi ra ngoài với thằng nhóc này đừng có gây chuyện, gặp nguy hiểm thì phải xé Truyền Tống phù ngay biết chưa?""Nếu như gặp phải cơ duyên, có thể đoạt thì đoạt, đánh không lại cũng đừng tham, ngày sau tham gia thi đấu có đại bí cảnh mở ra, đến lúc đó năm người chúng ta ở cùng một chỗ sẽ an toàn hơn, muội muốn cái gì chúng ta lấy giúp muội."Tiết Dư nghĩ linh tinh căn dặn nửa ngày, Diệp Kiều gật đầu răm rắp như gà mổ thóc, cười tủm tỉm nói: "Tam sư huynh yên tâm đi mà, chúng ta đều là người thành thật, lần này xuống núi tuyệt đối không gây chuyện.""A đúng rồi." Diệp Kiều cúi đầu lấy Thối Linh đan trong túi Càn Khôn ra, đây là nàng trước đó luyện chế còn dư lại: "Linh đan này có thể giúp các huynh hấp thu linh khí nhanh một chút."Hai sư huynh của nàng nếu muốn tu luyện, nàng khẳng định là có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.Thối Linh Đan có thể trợ giúp người nhanh chóng tịnh hóa linh khí có tạp chất tại nội thể, ăn một viên lúc hấp thu linh khí hiệu quả tuyệt đối là cực phẩm.Nghe được hương vị bún ốc quen thuộc, Minh Huyền tại chỗ tái mét cả mặt.Cho dù mấy tháng đã trôi qua hắn vẫn như cũ không thể quên được hương vị quen thuộc này.Diệp Kiều cũng không biết mấy cái sư huynh này cực kì kháng cự hương vị đan dược của nàng, nàng vội vàng đem Thối Linh Đan đặt xuống, cùng Mộc Trọng Hi liếc nhau, không chút do dự xé nát Truyện Tống phù, rời khỏi cấm địa.Trải qua lần trước bị Diệp Kiều độc hại, Tiết Dư lần này chuẩn bị tâm lý rất kĩ, hắn lung lay cái bình, tỉ mỉ ngửi ngửi hương vị, kinh ngạc phát hiện lời tiểu sư muội nói hình như đều là thật: "Đan dược này linh khí xác thực rất đậm, chẳng lẽ tiểu sư muội thật sự biết luyện đan?"Lúc ấy thời điểm Diệp Kiều cho hắn ăn, Tiết Dư chỉ coi là nàng đùa giỡn, với lại hương vị quá mức kinh người, hắn ăn một miếng liền nôn, làm sao biết linh khí bên trong lại thuần túy như thế.Minh Huyền nghe vậy yên lặng rùng mình một cái, bản thân Tiết Dư đối với đan dược có một loại si mê chấp niệm, Diệp Kiều cũng không được tính là người bình thường, luyện đan không khác gì chế tạo vũ khí sinh hóa.


Hai người này nếu về sau cùng bắt tay luyện đan, vậy hắn với tiểu tử Mộc Trọng Hi còn đường sống sao?"Ây.

.

.

Nói không chừng đan dược này là mua được từ Bích Thủy tông." Minh Huyền thanh âm khô cằn: "Ta nghe sư phụ nói, thân truyền Bích Thủy tông gần đây có xuống núi? Qua mấy tháng nữa đại bí cảnh sắp mở, có thể là sư muội cùng sư đệ xuống núi vừa vặn đụng phải, mua mấy khỏa đan dược trở về."Tiết Dư nháy mắt một cái: "Như vậy sao?"Minh Huyền điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, lưỡng đạo song tu, Tu Chân giới chúng ta đếm cũng không quá được mấy đầu ngón tay.

Tiểu sư muội vẫn còn là con nít đấy."Tiết Dư nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, hắn có chút tiếc nuối, còn tưởng rằng về sau có thể cùng tiểu sư muội cùng nhau nghiên cứu đan phương.

(Thành công tẩy não Tiết tiểu đệ)Dù sao một người thật quá nhàm chán..


.

.Không ít đan dược trong tay Diệp Kiều đều ủy thác cho một tiệm đan dược ở Vân Trung thành tên là Tứ Quý Đường, chưởng quỹ lúc này đang thao thao bất tuyệt chào hàng cho hai nữ tu nhìn qua hẳn là rất có tiền."Tiên tử, ngươi đừng nhìn nó xấu xí, nhưng tâm nó đẹp nha."Đối phương trợn to đôi mắt đẹp, ôm cánh tay, giận đến bật cười: "Ngươi xác định?"Cái đồ chơi này có thể có chất lượng tốt cỡ nào?"Thật mà vị tiên tử này, có câu nói là không thể trông mặt mà bắt hình dong, đan dược cũng là đồng đạo lý đấy." Chưởng quỹ tận tình khuyên bảo, những ngày này Đan tu tìm mình hợp tác nhiều như vậy, hắn kỳ thật ngay từ đầu cũng không coi trọng loại đan dược tướng mạo kì dị này.Nhưng ai bảo nàng kia để giá cả so với Đan tu khác rẻ như thế đâu.Mấu chốt là ngoại trừ bộ dáng khó coi bên ngoài, chất lượng lại không chênh lệch lắm so với đan dược thân truyền đại tông môn luyện ra."Không phải ta khoác lác.

Đan dược này kỳ thật cùng so với Bích Thủy tông cũng không kém gì."Nguyên bản còn đối với loại đồ vật xấu xí này không có hứng thú gì, hai người bước chân hơi ngừng lại: "So với Bích Thủy tông cũng không kém gì?"Thiếu nữ tại chỗ cười ra tiếng: "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?""Thật coi đan dược Bích Thủy tông cùng đan dược dã lộ không đứng đắn có thể so sánh sao?"Nàng mới mở miệng châm chọc khiêu khích, nữ nhân bên cạnh ngăn nàng lại, không đồng ý nói khẽ: "Miểu Miểu, ăn nói cẩn thận."Nữ hài tên Miểu Miểu chu mỏ một cái, không phục lầm bầm: "Vốn chính là.

.

.


Xấu như vậy."Nữ nhân khẽ nhăn mày, đổ ra một viên đan dược màu vàng nâu, bóp nát: "Muội nhìn xem.""Linh khí bên trong rất đậm.""Phẩm chất ngược lại cũng không tệ, chỉ là hình dạng vì sao kỳ quái như thế?"Đây là thần nhân nào luyện đan mà có thể luyện xấu như vậy? Giá cả lại còn thấp đến đáng sợ, không sợ phá giá thị trường sao?Là tông môn nhiều Đan tu nhất, đây là một màn các nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy.Miểu Miểu tinh tế cảm thụ không trung tràn ngập linh khí, nguyên bản thanh âm bất mãn dần dần thu lại, con mắt hơi mở: "A, cái luyện đan sư này là bị làm sao vậy? Hắn không rõ ràng định giá đan dược hay sao?"Một viên đan dược chỉ cần mười khối trung phẩm linh thạch.Điên rồi?"Có lẽ là bởi vì ngoại hình quá xấu, giá cả cao bán không được?" Nữ nhân như có điều suy nghĩ, dù sao chi phí luyện đan kỳ thật rất thấp, cao chủ yếu là tiền công của luyện đan sư."Hoặc là đối phương cũng không phải muốn kiếm tiền, là tán tu muốn làm việc thiện?" Miểu Miểu thanh âm mềm mại: "Ta nghe sư phụ nói năm nay đại bí cảnh sớm mở.

Ngày gần đây rất nhiều tu sĩ tụ tập."Nữ nhân tán đồng nhẹ gật đầu: "Tán tu thâm tàng bất lộ tự nhiên cũng có, có lẽ bị chúng ta đụng phải thôi.".

.

.Xé nát phù lục xong, hai người được truyền tống tới một vị trí trung tâm ở Vân Trung thành, người đến người đi đều là tán tu đi ngang qua, Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, nghe nói Truyền Tống phù truyền tống đến địa điểm ngẫu nhiên, cũng may không có bị truyền đến loại địa phương kì kì quái quái gì.Vạn nhất bị truyền tống đến trong bụng yêu thú, hoặc là mộ phần nhà ai, thật dọa người.Mộc Trọng Hi để ý đến Huyền Kiếm treo bên hông Diệp Kiều, nhịn không được khuyên nhủ: "Tiểu sư muội, muội hẳn nên đi Kiếm Quật chọn lấy bản mệnh kiếm.""Kiếm Quật ở Vấn Kiếm tông, đến lúc thi đấu đó, chỉ cần muội có thể tiến vào mười vị trí đứng đầu bảng xếp hạng Kiếm tu là có tư cách tiến vào Kiếm Quật Vấn Kiếm tông.""Ở chỗ bọn hắn toàn là Thượng Cổ linh kiếm."Diệp Kiều: ..."Quên đi, Huyền kiếm của muội cũng rất tốt." Nàng yên lặng nói, hỏng còn có thể thay mới, trọng điểm là không cần đi vào mười vị trí đầu bảng.Mộc Trọng Hi: ".

.

." Đồ lười này.Dù sao muốn con nhóc Diệp Kiều này chủ động cố gắng là tuyệt đối không thể.Bởi vì cái gọi là ở đâu có người ở đó có giang hồ, quán cơm mãi mãi là nơi thu thập tin tức tốt nhất, thế là hai người quả quyết quyết định đi kiếm ăn trước.Trên lầu bao đã ngồi đầy, chỉ còn lại mấy bàn trống ở lầu dưới, Diệp Kiều gọi hai bát mì, không quên đá đá Mộc Trọng Hi nhắc nhở: "Huynh trả tiền."Mộc Trọng Hi rất sảng khoái: "Không thành vấn đề."Thời gian chờ đợi, bên ngoài trùng trùng điệp điệp tiến đến một nhóm người, Diệp Kiều chú ý tới đối phương phục sức đều là thống nhất, bên hông cũng đều treo bội kiếm, giống như là đệ tử tông môn nào đó.Nam nhân cầm đầu mặt rất dài, giống như mặt ngựa, hắn quét chung quanh một vòng, đột nhiên kêu một tiếng: "Ô kìa, đây không phải Trường Minh tông sao?"Diệp Kiều ngẩn người, thiếu chút nữa tưởng rằng đang nói mình cùng Mộc Trọng Hi.Kết quả là hai người ở một bàn khác đứng lên.Đối phương không có mặc phục sức đệ tử, nếu không phải cái tên mặt ngựa này mở miệng nói, Diệp Kiều thật không biết hai người này cũng là người Trường Minh tông.Mộc Trọng Hi sờ cằm: "Nếu như không nhìn lầm, đám kia hẳn là nội môn Vấn Kiếm tông."Vấn Kiếm tông?Diệp Kiều nháy mắt mấy cái: "Trong truyền thuyết năm nay có hi vọng trở thành đệ nhất tông - Vấn Kiếm tông?"Mộc Trọng Hi gật nhẹ đầu, ánh mắt người chung quanh đều tụ tập đến mấy người cách đó không xa.Nam nhân mặt ngựa giống như có ân oán với hai đệ tử kia của Trường Minh tông, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm.Trường Minh tông đệ tử đề cao giọng nói: "Tống Kiến, ngươi đừng quá phận.""Đây là Vân Trung thành, cấm chỉ rút kiếm."Cái nam nhân mặt ngựa gọi là Tống Kiến cười phá lên: "Gấp cái gì? Ta còn chưa làm gì các ngươi.""Trước đó không phải ta đã nói rồi sao? Người Trường Minh tông các ngươi ở chỗ chúng ta chính là bầy rác rưởi.


Về sau nhìn thấy chúng ta phải đi đường vòng, nghe rõ không?" Một cái tay của hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt của đối phương, rất vũ nhục.Mắt thấy đệ tử Trường Minh tông kia hai mắt đều đỏ ngầu hết lên, Tống Kiến cười càng đắc ý: "Làm sao? Ta nói sai sao?"Mộc Trọng Hi cắn răng, đè xuống xúc động muốn động thủ, hắn hít sâu một hơi, Vân Trung thành có quy định cấm ẩu đả động thủ, rút kiếm, hắn chỉ có thể liều mạng tỉnh táo lại.Diệp Kiều bưng lên tô mì chay trước mắt lên, mắt rũ xuống, ngữ khí không rõ: "Tứ sư huynh, Vấn Kiếm tông trước giờ đều ngông cuồng như thế sao?"Nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy loại người phách lối như vậy.Mộc Trọng Hi ừ một tiếng, ngữ khí chán ghét: "Tông bọn hắn là đệ nhất tông Tu Chân giới, xem thường chúng ta đã lâu rồi.

Mà tông chúng ta cùng bọn hắn có thù, mỗi lần đi ra ngoài đụng phải đều sẽ kéo lên xung đột.""Trăm năm đại tái lần trước, Vấn Kiếm tông đứng đầu, Nguyệt Thanh tông thứ hai, Thành Phong tông thứ ba, Bích Thủy tông thứ tư.""Mà chúng ta đứng thứ năm.""Bích Thủy tông thân truyền nữ tử cùng Đan tu, đa số không am hiểu đánh nhau, cho nên đệ tứ danh cũng không tính là thấp."Huống chi Bích Thủy tông có tiền, Đan tu nhiều.

Không ai nguyện ý đắc tội bọn hắn, nếu không đến lúc đó bị Bích Thủy tông cho vào sổ đen, về sau bị thương thật đúng là không có cửa cầu cứu.Diệp Kiều: "Nói cách khác, Trường Minh tông chúng ta nát nhất."Mộc Trọng Hi: ".

.

.

Ý như vậy cũng không sai." Nhưng tiểu sư muội có thể đừng thẳng thắn như thế hay không?Bên kia vẫn còn tiếp tục tranh cãi, Diệp Kiều điềm nhiên như không có việc gì lại uống vào mấy ngụm canh, sau đó bưng chén lên, hỏi: "Tứ sư huynh, huynh ăn no chưa?"Mì chay kỳ thật ăn không ngon, Mộc Trọng Hi gật gật đầu, không hiểu nàng hỏi cái này làm cái gì: "Làm sao thế tiểu sư muội?"Hắn vừa dứt lời, liền thấy Diệp Kiều đi thẳng tới trước mặt Tống Kiến."Ngươi chính là Tống Kiến?" Nàng mỉm cười.Tống Kiến đột nhiên bị cắt ngang, quay đầu hung ác nói: "Làm gì?"Nàng trở tay tát vào mặt hắn: "Thằng con bất hiếu, nói chuyện cùng cha ngươi như vậy sao?"Toàn bộ hành trình động tác một mạch mà thành, nửa điểm do dự cũng không có, quay đầu hướng Mộc Trọng Hi hô to: "Chạy mau!"Hai người bọn họ ở Trường Minh tông bị các trưởng lão đuổi đánh thường xuyên đã rút ra kinh nghiệm, chạy trốn nhanh như thỏ, mới một lúc đã chẳng còn thấy một cái bóng.Chỉ để lại Tống Kiến lộn xộn trong, nước mì chảy trên cằm, lủng lẳng mấy sợi mì còn chưa kịp nuốt, bộ dáng chật vật lại buồn cười.Diệp Kiều vận Đạp Thanh Phong, đầu cũng không quay lại.Nàng cũng không lo lắng đối phương sẽ đuổi theo mình, mấy nội môn kia tu vi cao nhất cũng chỉ ở Trúc Cơ, Mộc Trọng Hi cũng có thể giải quyết.Huống chi Vân Trung thành không cho phép đánh nhau.Nhớ lại đối phương trong trạng thái đần độn, Diệp Kiều cười đuôi mắt cong cong, tâm tình tốt hơn nhiều: "Từ một khắc hắn vào cửa muội đã muốn làm như thế rồi.""Tiểu sư muội." Mộc Trọng Hi đuổi theo, giẫm lên Triêu Tịch Kiếm, thuận tiện giơ ngón tay cái lên với nàng, hít một hơi thật sâu: "Muội đúng thật là, nghé con không sợ cọp —— "Hắn chậm rãi phun ra bốn chữ: "Thật mẹ nó ngầu."Mộc Trọng Hi nhìn Vấn Kiếm tông người không vừa mắt đã lâu, nhưng một mực ghi nhớ lời trưởng lão dạy bảo, trước giờ đều là nén giận không dám gây chuyện, Diệp Kiều thao tác gọn gàng triệt để làm hắn phi thường thoải mái....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận