Dịch giả: Tống Dương
Đối với lời đề nghị thành khẩn vừa rồi của Diệp Kiều, không ai để ý, Diệp Thanh Hàn thậm chí tại chỗ lựa chọn rút kiếm, bổ về phía kết giới, kết quả bị kiếm khí phản phệ lưu lại một vệt máu trên khoé miệng.
"Diệp, Diệp sư huynh." Vân Thước nâng đối phương lên, bối rối luống cuống mím chặt môi, nước mắt chực rơi xuống: "Ngươi không sao chứ?"
Diệp Thanh Hàn lắc đầu, chưa từ bỏ ý định lại lần nữa rút kiếm bổ về phía kết giới.
Lần này hắn xoay người nôn một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt mấy phần.
Vân Thước lập tức rút khăn lụa ra lau máu cho hắn, hai người hàm tình mạch mạch đối mặt, bầu không khí đều trở nên kiều diễm mập mờ.
...!Dĩ nhiên là nếu như bỏ qua đám tán tu sắp phát điên trong kết giới.
Chỉ có thể nói người buồn người vui cũng không tương thông, có người yêu đương, lại có người gấp gáp vì cái mạng nhỏ.
"Ưu nhã, quá ưu nhã." Bên ngoài kết giới xem náo nhiệt không ngại cháy nhà - Diệp Kiều một bên vỗ tay một bên cảm thán.
Không hổ là Long Ngạo Thiên bản Tu Chân, thổ huyết cũng không quên duy trì hình tượng.
Nguyên gốc nữ chính ở bên trong làm thế nào để thoát ra nhỉ?
A, toàn bộ là nhờ Diệp Thanh Hàn.
Nam chính thông quan toàn lực phá vỡ kết giới.
Linh lực hao hết bị phản phệ điên cuồng thổ huyết, cuối cùng mới miễn cưỡng mang theo Vân Thước thoát khỏi bí cảnh, đây cũng là mấu chốt để tình cảm hai người đi lên.
Vân Thước bị cảm động rối tinh rối mù, cho rằng chỉ có nam nhân khí phách như vậy mới đáng giá để nàng ái mộ.
Diệp Thanh Hàn có năng lực phá kết giới, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không thụ thương, điều kiện tiên quyết là bí cảnh chỉ còn chưa đầy hai canh giờ nữa sẽ đóng lại, tất cả mọi người sốt ruột điên rồi, Tống Hàn Thanh rốt cuộc tỉnh táo lại: "Diệp Kiều."
"Ta biết ngươi có biện pháp."
"Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi không thể nào thấy chết mà không cứu được đúng không?"
"Trường Minh tông trưởng lão dạy các ngươi như vậy sao?"
Đến lúc này rồi mà Tống Hàn Thanh vẫn không quên dùng đạo đức bắt cóc nàng đâu.
Nhưng Diệp Kiều vẫn luôn tuân theo tôn chỉ của nàng, chỉ cần bản thân không có đạo đức ai cũng không bắt cóc được mình, nàng ngồi xếp bằng bên ngoài kết giới, ngữ khí đùa cợt: "Các ngươi ra không được ta có thể có biện pháp nào."
Tống Hàn Thanh: "Cái pháp khí kia của Trường Minh tông các ngươi đâu." Hắn nhìn tận mắt nàng dùng vật kia đem bụng yêu thú nổ tung.
Vậy chắc hẳn kết giới này cũng không thành vấn đề đúng không?
Diệp Kiều sờ cằm: "Không có."
"Dùng hết rồi."
Mà lại nói bom dù thế nào cũng chỉ tạo thành công kích vật lí, đối với dạng kết giới tạo bởi pháp thuật này công kích chẳng bao lớn.
Diệp Kiều khiến lòng Tống Hàn Thanh lạnh như tro nguội.
Hắn không từ bỏ, từ túi giới tử móc ra rất nhiều phù lục ý đồ đánh lên kết giới, thử nhìn một chút xem có thể đập nát hay không.
Kết quả không ngoại lệ đều bị phản phệ trở về.
Nhìn đám người bận rộn, Diệp Kiều bắt đầu nghiêm túc đề nghị với bọn hắn: "Cố gắng đến ngày mai thôi, nói không chừng ngày mai các ngươi chết rồi vậy thì không cần làm nữa."
".
.
." Im ngay đi Diệp Kiều! ! Ngươi không dùng lời nói tổn thương tinh thần người khác thì ngươi chết sao?
Phát biểu mang tính mục nát này của nàng đơn giản chỉ khiến cho người ta tức chết mà.
Tống Hàn Thanh hít sâu một hơi, ác ý tràn đầy nhìn Diệp Kiều: "Nếu như chúng ta ra không được, ngươi cho rằng các ngươi ra ngoài sẽ không bị chụp mũ thấy chết không cứu sao?"
Không nghĩ tới Diệp Kiều so với hắn nghĩ càng mục nát hơn: "Vậy ngươi đừng sống nữa, chờ ngươi chết về sau, ta lại bị chụp mũ thấy chết không cứu cũng không cần gấp."
Đến đây, tổn thương lẫn nhau đê.
Rất hiển nhiên, Tống Hàn Thanh còn chưa moi được biện pháp gì từ tên phá gia này, kết quả mình còn phải nhịn đầy bụng tức giận.
Nàng khí định thần nhàn, quá đỗi bình tĩnh, dưới tình huống bất đắc dĩ, Diệp Thanh Hàn lựa chọn cùng nàng tiến hành thương lượng.
"Ngươi muốn bao nhiêu linh thạch?"
Diệp Kiều bất động thanh sắc vuốt ve KFC co thành một đoàn trong tay mình: "Ngươi cảm thấy mệnh Vấn Kiếm tông các ngươi đáng giá bao nhiêu?"
Diệp Thanh Hàn bị chặn họng, cuối cùng chậm rãi nhổ một ngụm trọc khí: "Mười vạn thượng phẩm linh thạch."
".
.
." Diệp Kiều không nói, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn, ngữ khí kéo dài: "A ~ nguyên lai thân truyền tôn quý Vấn Kiếm tông chỉ đáng mười vạn thượng phẩm linh thạch?"
".
.
." Cho dù là mặt than vạn năm không đổi Diệp Thanh Hàn cũng bị nàng xé toạc ra một lớp rồi, trên thế giới tại sao có thể có loại người này?
Bốn chữ "Có chừng có mực" Diệp Kiều biết viết như thế nào không ? !
Hiển nhiên Diệp Kiều không biết, nàng thậm chí bắt đầu mở đấu giá: "Nguyệt Thanh tông còn có giá cao hơn không?"
Diệp Kiều chờ nửa ngày không ai trả lời, nàng lại kéo dài ngữ khí: "A ~ nguyên lai thân truyền tôn quý Nguyệt Thanh tông cũng không đáng mười vạn linh thạch a."
Tống Hàn Thanh: ".
.
." Ngươi a cái búa mà a!
So sánh Phù tu vẫn có tiền hơn Kiếm tu một chút, mắt thấy thời gian từ từ trôi qua, Tống Hàn Thanh cuối cùng vẫn không kìm nén được, mở miệng kêu giá: "Mười lăm vạn thượng phẩm linh thạch."
"Nhiều hơn ta cũng không có." Hắn cắn răng nghiến lợi, hận không thể quay ngược thời gian, cách xa Vân Thước.
Nếu không phải nàng kiên trì đi đường này, thế nào lại gặp Nguyên Anh kỳ đại yêu thú? Nếu không phải nàng tham Đồ Linh quả, như thế nào lại chạm phải kết giới.
Diệp Kiều biết lông dê hao nhiều thì sẽ trọc, nàng có chừng có mực phủi tay, không chút hoang mang từ trong túi giới tử lấy ra một tờ giấy: "Muốn lập một cái khế nợ sao?"
Chứng từ.
.
.
Còn mẹ nó có chữ viết.
Tống Hàn Thanh kìm nén một hơi, nhìn Diệp Kiều từ từ đem giấy nợ đẩy vào trong kết giới, hắn chỉ có thể đè xuống thủ ấn.
Diệp Thanh Hàn trầm mặc không nói cùng hắn cùng một chỗ nhấn xuống thủ ấn.
Tống Hàn Thanh vậy mà quỷ dị trong lòng bình tĩnh.
Đại khái chính là cảm giác: 'Nguyên lai không phải ta một người xui xẻo', khiến tâm thống khổ hoá giải không ít.
Một hơi đắc tội hai tông thân truyền, nhưng Diệp Kiều không mảy may có bộ dáng chột dạ, thản nhiên đứng lên: "Vậy chúng ta đi."
"Đi đâu?" Đoạn Hoành Đao thiếu chút nữa cho là nàng đang trêu đùa những người kia.
Không nghĩ tới Diệp Kiều lẽ thẳng khí hùng: "Bắt yêu thú a, không phải ngay từ đầu ta đã nói rồi sao?"
".
.
." Nàng làm sao còn nhớ loại sự tình này a? !
Mộc Trọng Hi luôn cảm thấy tiểu sư muội mình luôn cầm kịch bản khác với những người khác ! Người khác không phải tại đại bí cảnh có thể trốn thì trốn, tranh thủ còn sống chờ bí cảnh tiêu tán, an an toàn toàn về tông môn sao?
Loại thời điểm này ai sẽ nhàn rỗi đi thám hiểm hang ổ yêu thú vậy.
Sự thật chứng minh Diệp Kiều nói là làm.
Mà lại, thật đúng là bị nàng thuận lợi tìm được địa điểm ẩn thân của hai đại yêu thú.
Hai con yêu thú tu vi đều ở Kim Đan, Mộc Trọng Hi mặc dù có thể đánh thắng, nhưng nhớ Diệp Kiều dặn dò, hắn kiềm chế lại xúc động muốn động thủ, xem lại toàn bộ hành trình Diệp Kiều tìm đường chết như thường ngày.
Tiểu sư muội lén lén lút lút ngồi xổm người xuống, tại thời điểm hai con đại yêu thú ngủ say, nàng cầm tảng đá hung hăng đập lên chúng nó.
Đánh lén xong Diệp Kiều liền chạy.
Đạp Thanh Phong cấp tốc hoán vị, liên tục vượt hai lần, cách xa móng vuốt sắc bén của yêu thú.
Hai con yêu thú phẫn nộ gào lên, Diệp Kiều lại còn cảm thấy không đủ, trên đường chạy trốn còn không ngừng trêu chọc yêu thú ven đường, tại nơi chờ đợi Đoạn Hoành Đao nhìn thấy Diệp Kiều băng băng mà tới, đáy lòng của hắn sinh ra mấy phần dự cảm không tốt.
"Diệp Kiều?"
Diệp Kiều cũng không quay đầu lại, hô to: "Chạy mau."
Đoạn Hoành Đao vô thức chạy theo nàng, hắn không dám quay đầu nhìn lại, bởi vì động tĩnh đằng sau đã rất đáng sợ.
Phảng phất có gì đó rất kinh khủng tồn tại, khiến cho người ta tê cả da đầu.
"Tại sao phải chạy?" Hắn nhịn không được hỏi.
Diệp Kiều tỉnh táo đáp lại hắn: "Đằng sau chúng ta có hai con Kim Đan kỳ yêu thú, sáu con Trúc Cơ hậu kỳ yêu thú, tám con Trúc Cơ trung kỳ yêu thú."
Đoạn Hoành Đao: "?"
Vì sao lại có nhiều yêu thú như vậy đuổi theo ngươi thế hả? Con mẹ nó ngươi đã làm gì a Diệp Kiều!
Nếu không phải thời cơ không đúng, hắn thật muốn hóa thân Mã giáo chủ bắt lấy Diệp Kiều mắng nàng.
Đoạn Hoành Đao phi nước đại nửa đường, phát hiện Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều hai người đã chạy đến trước mặt mình.
Hắn phát hoả một trận.
"Bí quyết của Trường Minh tông các ngươi là ai chạy nhanh hơn thì xứng trở thành thân truyền đúng không?"
Cái này mẹ nó từng đứa chạy trốn đều như thỏ, đều là cao thủ cả a.
Ba người một đường hỏa hoa mang thiểm điện chạy về phía kết giới, trong nháy mắt một con Kim Đan kỳ yêu thú nhào lên, Diệp Kiều bỗng nhiên vọt vào bên trong kết giới.
Bên ngoài kết giới cho phép người sống tiến vào, nhưng yêu thú thì không.
Một đám yêu thú bị ngăn phía ngoài bắt đầu vô năng cuồng nộ, điên cuồng hướng đâm vào bình chướng kết giới, tiếng ma sát nghe được khiến da đầu run lên.
"Các ngươi chơi cái gì vậy?"
Trong kết giới Tống Hàn Thanh nhìn thấy Diệp Kiều xông tới, đầu hắn muốn nổ tung.
"Ngươi đem bầy yêu thú kia dẫn đến đây?"
Chỉ thấy hai con Kim Đan kỳ yêu thú điên cuồng vỗ móng vuốt lên trên kết giới, từng lớp từng lớp tiến công, rất khó khiến người ta không hoài nghi Diệp Kiều vừa làm ra sự tình không bằng cầm thú.
Diệp Kiều nhún vai: "Không làm gì.
Các ngươi chờ chúng nó đem kết giới tiêu hao không sai biệt lắm, lại ra tay đi."
Nàng giỏi nhất chính là lợi dụng tất cả mọi thứ xung quanh.
Nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần kéo đủ giá trị cừu hận, cho dù là yêu thú cũng sẽ không nhịn được muốn xé xác mình, không thấy những yêu thú ngoài kết giới kia đang phát điên mất kiểm soát rồi sao?
"Trốn, trốn ra được rồi." Bị đuổi một đường Đoạn Hoành Đao còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hốt hoảng.
Hắn cảm thấy đi theo Diệp Kiều trong khoảng thời gian này, so với hắn đi ra ngoài lịch luyện một năm còn kích thích hơn.
Diệp Thanh Hàn nhìn yêu thú vây quanh bên ngoài, đoán được ý đồ của nàng: "Ngươi là muốn lợi dụng những này yêu thú đến đánh vỡ kết giới?"
Cũng không phải không thể.
Chỉ là.
.
.
Người bình thường không phải đều là muốn dựa vào chính mình cố gắng đánh nát kết giới sao?
"Ngươi như vậy là đầu cơ trục lợi." Diệp Thanh Hàn mặt mày lãnh đạm, dùng một loại ánh mắt khó có thể lí giải nhìn chằm chằm nàng: "Ngày sau sẽ thất bại."
"Ta cũng không tin rằng ăn thiệt thòi là phúc." Diệp Kiều cũng đáp trả hắn một câu: "Muốn ăn các ngươi đi mà ăn, dù sao chúng ta không ăn."
Có thể đầu cơ trục lợi tại sao phải cố gắng?
Diệp Thanh Hàn không nói, mặt mày đạm mạc, chỉ cảm thấy nàng ngoan cố khó thuần, không có nửa điểm chính trực như Vân Thước.
Diệp Kiều thấy thế hơn phân nửa đoán được hắn lại bắt đầu lấy mình ra so sánh với Vân Thước.
Nàng lười nhác cùng nam chính giao lưu những chủ đề vô bổ này, quay đầu hỏi Đoạn Hoành Đao: "Tiểu Đao, ngươi có pháp khí kiểu như lưới bắt yêu thú không?"
"Có."
Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm hướng hắn ngoắc ngoắc khóe môi: "Đã từng chơi bắt cá chưa?"
Đi ra ngoài, pháp khí gì Đoạn Hoành Đao cũng đều có, hắn đem kim sắc lưới bắt thú đem ra, mộng bức gãi đầu một cái: "Chơi bắt cá là cái gì?"
"Chính là tung lưới, bắt cá."
Diệp Kiều sau khi giải thích xong, nhìn chằm chằm kết giới, sờ cằm: "Độ chính xác của ngươi thế nào?"
Đoạn Hoành Đao: "Rất tốt."
Đây cũng không phải thổi phồng, làm hợp cách Khí tu, bọn hắn thời khắc đều cần đem pháp khí ném cho tu sĩ, cho nên phương diện chính xác này, hắn tuyệt đối thuộc về số một số hai.
"Vậy ta an tâm rồi."
Diệp Kiều lẩm bẩm một tiếng.
Một đám yêu thú điên cuồng nhào tới, nguyên bản kết giới nặng nề dưới công kích luân phiên khiến uy lực đều giảm bớt mấy phần.
Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy càng ngày càng đơn bạc.
"Muốn nát rồi." Mộc Trọng Hi thấp giọng nhắc nhở.
Bình chướng im ắng vỡ vụn trong nháy mắt, tất cả tu sĩ cơ hồ lấy tốc độ tiễn rời dây cung lao ra ngoài, nói đùa, chưa tới một canh giờ nữa bí cảnh liền muốn đóng, chạy không kịp thì sẽ bị nhốt ở bên trong vĩnh viễn đấy.
Một đại bí cảnh ai biết mấy trăm năm mới mở một lần.
Diệp Kiều cất kỹ giấy nợ xong, thành thạo bắt đầu chạy trốn.
Vu hồ, cất cánh ~
Không phí công Diệp Kiều chăm chỉ học Đạp Thanh Phong, yêu thú liên tiếp đuổi theo sau lưng nàng, trên trời chạy, dưới đất bò, tràng diện phá lệ hùng vĩ.
Địa phương nàng đi qua có thể gọi là Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt.
Bởi vì đắc tội yêu thú chính là nàng, Đoạn Hoành Đao chỉ cần không ở cùng với nàng liền rất an toàn, thiếu niên lập tức theo sau cần cù chăm chỉ bắt đầu tung lưới.
Một đám yêu thú tại lúc công kích kết giới đã tiêu hao hết đại bộ phận khí lực, lại bị Diệp Kiều chạy khắp nơi như dắt chó đi dạo, Đoạn Hoành Đao không cần tốn nhiều sức tung lưới phát nào chuẩn phát đấy.
Nói như thế nào đây.
.
.
Hắn cuối cùng minh bạch ý tứ của Diệp Kiều.
Đoạn Hoành Đao thì thào: "Nguyên lai là dạng này."
Nàng thế mà lại có ý như vậy? Cố ý chọc giận yêu thú để bọn chúng phá vỡ kết giới, không chỉ có hố linh thạch của hai tông kia, còn thuận đường đem yêu thú đã sức cùng lực kiệt hốt gọn một mẻ?
Cho nên tại sao nàng lại biết nơi này có kết giới ? !
Lấy người tư duy người bình thường.
.
.
Không, không đúng.
Hắn không thể dùng góc độ người bình thường đi tìm hiểu Diệp Kiều.
Người bình thường sẽ đi không có việc gì lại đi trêu chọc đại yêu thú ngủ say, đi ra ngoài lịch luyện vẫn không quên hung hăng đắc tội nhị tông thân truyền.
Ba người phối hợp vô cùng tốt, trước khi bí cảnh quan bế đã mang toàn bộ yêu thú ra ngoài, cơ hồ trong nháy mắt đại bí cảnh biến mất, bình chướng cổ quái chung quanh cũng biến mất không còn một mảnh.
"Xương yêu thú để lại cho ngươi." Cân nhắc đến Đoạn Hoành Đao cần luyện khí, Diệp Kiều chủ động mở miệng nói.
Đoạn Hoành Đao gãi đầu một cái: "Vậy các ngươi cầm nội đan đi."
Chuyến này thu hoạch không thể nói là không lớn, chỉ riêng vật liệu luyện khí cũng đủ cho hắn dùng rất lâu rồi.
Ba người cấp tốc chia của, những Diệp Kiều vẫn cảm thấy nàng tựa như đã quên mất chuyện gì rất quan trọng.
"Đúng rồi."
"Gà của ta đâu? !"
Bên ngoài kết giới không cho phép yêu thú đi vào, vậy KFC chạy đi đâu rồi?
Nàng hô rất lớn, Mộc Trọng Hi giật mình ngó xung quanh, cuối cùng từ trên đỉnh đầu Diệp Kiều tìm được KFC.
Đừng nói tiểu gia hỏa này vẫn rất biết tìm chỗ trú, nằm bẹp trên đầu Diệp Kiều, thậm chí còn loáng thoáng có dự định đinh cư lâu dài trên đó.
Nàng co rút cơ mặt, một tay lấy KFC xuống, chọc chọc nó: "Không cho phép nằm trên đầu ta."
KFC giả vờ không nghe thấy.
".
.
." Được thôi.
Bầy yêu thú này đều nghe hiểu được tiếng người đúng không?
"Đi thôi." Diệp Kiều lắng lại tâm tình, ý tưởng đột phát: "Lại nói con kia Xích Điểu không phải còn bị buộc trên tàng cây sao?"
"Ừm đúng." Mộc Trọng Hi khó hiểu nhìn nàng: "Ngươi không phải định đem nó mang về tông môn sao?"
Diệp Kiều lôi kéo hắn, "Chúng ta thử nghiệm cảm giác cưỡi chim bay không."
Trước có ông già Noel cưỡi tuần lộc, sau có Harry Potter cưỡi chổi, hiện có bọn hắn ngồi chim bay.
Cũng không phải không thể nha?
Mộc Trọng Hi: "? ? ?"
Thế là dưới sự giật dây của tiểu nha đầu Diệp Kiều, hai người tìm được bị Xích Điểu bị Khổn Tác Yêu trói dưới tàng cây, Xích Điểu sinh không thể luyến, nhìn hai nhân loai ghê tởm này, rốt cuộc sinh không nổi bất luận tâm tình phản kháng.
Đoạn Hoành Đao đối với hành vi không hợp thói thường của nàng ít nhiều có chút quen, hắn bất đắc dĩ: "Kia, xin từ biệt?"
"Thi đấu gặp."
Diệp Kiều đang nghiên cứu xem làm sao để ngồi chim bay, lúc này cũng không ngẩng đầu lên nói với hắn:
"Thi đấu gặp."
Hai người liên tiếp mất tích năm ngày, không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Phạn Phạn cùng Đại sư huynh đã biết sự tình bọn hắn vụng trộm xuống núi.
"Giá."
Diệp Kiều nghiên cứu một lát, dứt khoát ngồi trên người nó: "Chạy mau!"
Xích Điểu giận điên lên.
Nhân loại này vậy mà thật sự xem nó như vật cưỡi.
Mộc Trọng Hi chần chờ ngồi ở phía trên, luôn cảm thấy công cụ thay thế đi bộ này có chút tà môn.
.
.
Xích Điểu bị hai nhân loại ức hiếp đã đủ bi phẫn, kết quả hai người còn muốn đem mình làm thú cưỡi, trong nháy mắt đang bay lên trời, nó bắt đầu cố ý tả diêu hữu hoảng.
Diệp Kiều gắt gao bắt lấy nó không buông, mà ở lúc sắp hạ cánh xuống sân Trường Minh tông, Xích Điểu lắc mạnh hơn.
Nàng muốn bắt cũng không bắt được, tại một khắc bị quăng xuống dưới này, trong đầu Diệp Kiều chỉ có duy nhất một ý niệm: "Cưỡi chim quả nhiên không được a "
Hai người một thú từ trên trời té xuống trước một khắc, Triệu trưởng lão còn đang cùng thân truyền những tông môn khác hữu hảo trò chuyện.
Bích Thủy tông thân truyền mấy ngày qua Vân Trung thành nghe nói là vì sự tình đại bí cảnh mở ra mà đến, nhưng trước đây không lâu bí cảnh sớm mở ra, tất cả mọi người bị ngăn ở ngoại môn, các nàng chỉ có thể tiếc nuối dừng bước, vừa vặn Vân Trung thành cùng Trường Minh tông địa giới nằm cạnh, liền dự định thuận đường bái phỏng Trường Minh tông.
Tiết Dư cùng Minh Huyền từ trong cấm địa được thả ra, lúc này đang khách khí bồi tiếp kia hai thân truyền Bích Thủy tông tán gẫu.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên rớt xuống vật đen như mực.
"Bành" một tiếng tóe lên tro bụi.
Sau đó dưới ánh mắt mờ mịt của một đám người, Diệp Kiều điềm nhiên như không có việc gì từ dưới đất bò dậy: "Nhị sư huynh, Tam sư huynh, muội về rồi đây."
".
.
."..