Đổi lại những người khác coi như lại ghen ghét cũng sẽ không nói ra, kết quả nha đầu này ngược lại tốt, nói vẫn rất lẽ thẳng khí hùng.
Bị gán xưng hô Cẩu thiên phú - Minh Huyền cũng ít nhiều dở khóc dở cười, thúc giục nói: "Chép mau đi, xong rồi còn đi ăn cơm."
Vừa nghe nói muốn ăn cơm, tốc độ Diệp Kiều lập tức nhanh thêm mấy phần.
Trước đó bị Ngọc trưởng lão bắt ở lại Tàng Thư Các chép sách, đến bây giờ nàng đã rất thành thạo.
Bên trong tàn quyển ghi chép rất nhiều Thượng Cổ đan phương, sao chép lâu như vậy, Diệp Kiều đã có thể đọc ngược như nước chảy, chờ chép xong sách, trước khi đi nàng vẫn không quên đem phù thư cùng mang đi nghiên cứu.
Hai người tới hơi trễ, trong phòng ăn trên cơ bản đều ăn không sai biệt lắm, Minh Huyền đối mặt với mấy giỏ màn thầu than thở: "Cơm nước nhà mình khi nào mới tốt lên một chút?"
Diệp Kiều đều đã ăn quen thuộc, nàng lại không kén ăn, nhưng xuống núi lâu lại ăn những dồ ăn không có tư vị này quả thật có chút chịu không được.
"Không biết." Nàng nói: "Không chịu nổi thì lần sau muội xuống núi mang đồ ăn về cho huynh?"
Minh Huyền lắc đầu: "Hiện tại muội không ra ngoài được đâu."
Thi đấu sắp đến, Tứ sư đệ cùng tiểu sư muội thỉnh thoảng mất tích làm sư phụ thiếu chút phát bệnh tim, lần này chỉ sợ nói đứt lưỡi ngài cũng không cho bọn nhóc ra ngoài.
"Thật muốn đến nơi tốt chút." Minh Huyền dừng một chút: "Tham gia thi đấu chúng ta có thể đi Bích Thủy tông."
"Cơm nước nơi đó rất tốt, có rất nhiều thịt nha."
Nhưng mà, Diệp Kiều cùng Minh Huyền liếc nhìn nhau, không những không được an ủi, ngược lại đói hơn.
Giờ khắc này, tâm trạng con người là tương thông.
.
.
Triệu trưởng lão vứt bỏ đám đệ tử kia ở lại, ngựa không dừng vó tìm tới Tần Phạn Phạn đang ngủ, hắn hừ một tiếng: "Tiểu đồ đệ kia của ngươi cùng Mộc Trọng Hi trở về."
Tần Phạn Phạn: "Hỏi ra là ai khuyến khích bọn hắn xuống núi không?"
Nhốt trong cấm địa, hai nhãi ranh kia còn có lá gan chuồn êm xuống núi, Triệu trưởng lão không cần nghĩ cũng biết là ai giật dây, hắn cười lạnh ba tiếng: "Ngoại trừ ranh con Diệp Kiều kia thì còn ai?"
Trước khi Diệp Kiều đến, Mộc Trọng Hi dù cho phản nghịch cũng sẽ không giống hiện tại trốn phạt chuồn ra khỏi tông.
Tần Phạn Phạn bình tâm như nước, khoát tay áo, phá lệ rộng lượng: "Người không ngông cuồng uổng thiếu niên, đám hài tử kia đang ở tuổi phản nghịch, ngươi giận đứa bé Diệp Kiều kia làm gì?"
Triệu trưởng lão nâng trán: "Hai đứa kia ngày nào cũng hồ nháo, ngươi cảm thấy đúng sao?"
Tần Phạn Phạn lần này ngược lại là không có ý kiến gì, suy nghĩ gật đầu: "Ngươi nói cũng không sai, đám kia hài tử vẫn là nên quản một chút."
Dự định tìm đứa nhỏ Diệp Kiều kia nói chuyện, thế là hơn nửa đêm Tần Phạn Phạn bó lấy ống tay áo, dùng ngọc giản gọi Diệp Kiều, để nàng đến chủ phong một chuyến.
Diệp Kiều nhận được tin tức sau thuận tay đem KFC ném lên đỉnh đầu, sải bước đến chủ phong.
".
.
.
Tiểu Kiều."
Tần Phạn Phạn hắng giọng một cái, đang định giả vờ giả vịt răn dạy tiểu đồ đệ hai câu, để cho nàng an phận chút, ai ngờ trước khi Diệp Kiều đến mơi, hắn thiếu chút nữa ngã ngửa tại chỗ.
Chỉ thấy tiểu đồ đệ mặc áo bào trắng, cà lơ phất phơ, trên đỉnh đầu còn có.
.
.
Hoả, Hỏa Kê?
Tần Phạn Phạn muốn nói lại thôi: "Tiểu Kiều, trên đầu con là vật gì thế?"
Diệp Kiều a một tiếng, chọc chọc KFC trên đỉnh đầu, buồn bực ngán ngẩm: "A.
Đây là khế ước thú của con."
"Sư phụ." Nàng hỏi: "Ngài biết đây là yêu thú gì không?"
"Cái này.
.
." Tần Phạn Phạn nghe vậy trầm ngâm một lát, đứng dậy mở bản chép tay dị thú, kết quả cũng không phát hiện có yêu thú hoặc con non tương tự.
Hắn quỷ dị trầm mặc một lát, ánh mắt không tự giác rơi xuống gà con trên đỉnh đầu thiếu nữ, ngữ khí phức tạp: "Tiểu Kiều a, con sẽ không thật sự khế ước một con Hoả Kê chứ?"
Thử hỏi nhà ai khế ước Hỏa Kê làm khế ước thú a?
Bất quá, bắt gà làm khế ước thú, xác thực cũng chỉ có tiểu đồ đệ này nhà hắn mới dám làm ra loại sự tình này.
"Gà?" lúc Diệp Kiều nghe được nó thật sự là con gà, cũng tiếp nhận thực tế, nàng thậm chí có tâm tư vươn tay lung lay nó: "Sư phụ, nó cũng không phải là gà bình thường."
Tần Phạn Phạn lộ ra bộ dáng rửa tai lắng nghe: "Ồ?" Chẳng lẽ là Thần thú hay sao?
Diệp Kiều chững chạc đàng hoàng: "Nó là KFC."
—— KFC lại là gà gì?
Tần Phạn Phạn sợ lộ ra mình không có kiến thức ngay trước mặt đồ đệ, mặc dù đáy lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi ra.
Trước ánh mắt Diệp Kiều, hắn kiền thanh lựa chọn nói sang chuyện khác: "Tiểu Kiều a."
Hắn nhìn qua nàng: "Sư phụ hỏi con, năm nay thi đấu con có lòng tin tiến vào mười vị trí đầu Kiếm tu bảng không?"
Kiếm tu bảng không chỉ có ngũ tông thân truyền, trời nam biển bắc Kiếm tu đều sẽ dự thi, tương đương với việc cùng với thiên tài Kiếm tu khắp Tu Chân giới tranh mười vị trí đầu danh ngạch.
Đối chủ đề đột nhiên xuất hiện này Diệp Kiều ngay tại chỗ sụp đổ, nói một câu: "Không có lòng tin, để cho con đi chết đi."
Lần này đến phiên Tần Phạn Phạn bị chẹn họng.
Diệp Kiều chỉ nghe mọi người nói qua về tông môn đại tái, thật đúng là chưa từng xem qua, ngay cả quy tắc cũng không quá rõ ràng, nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Sư phụ, thi đấu chỉ có năm tông thân truyền thôi sao?"
"Ừm." Tần Phạn Phạn chầm chậm mở miệng: "Đến lúc đó sẽ đưa các con đi vào đại bí cảnh, mỗi người cất lưu ảnh thạch, để các trưởng lão cùng tu sĩ bên ngoài sân nhìn được tràng cảnh bên trong."
Diệp Kiều kinh ngạc trợn to mắt, lặp lại câu: "Là thời gian thực phát ra sao?" Đây chẳng phải giống như livestream ở hiện đại à?
"Đúng vậy." Tần Phạn Phạn gật gật đầu, phá lệ quen thuộc: "Mọi cử động của các con đều bị soi xét."
"Tiểu Kiều nha.
.
." Hắn dừng một chút, nhìn qua Diệp Kiều cà lơ phất phơ, ma xui quỷ khiến dặn dò một câu: "Đến lúc đó con đừng gây thêm chuyện cho ta."
Không biết vì cái gì, địa phương nào có Diệp Kiều.
Tần Phạn Phạn luôn cảm thấy lần này tương lai nhóm thân truyền sẽ phá lệ náo nhiệt.
Hắn từ đáy lòng hi vọng đến lúc đó đám thân truyền kia không bị Diệp Kiều hố thảm...