Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn


Dịch giả: Tống Dương

Diệp Kiều đối với hắn chất vấn biểu thị rất vô tội, mặt mày thanh tịnh: "Con là đứa trẻ ngoan nha, sao lại gây chuyện được?"

"Lăn đi tu luyện." Tần Phạn Phạn bật cười, phất phất tay không kiên nhẫn đem ranh con này đuổi đi.

Diệp Kiều lập tức lăn.

Trường Minh tông thực hành chính sách nuôi thả, tu hành tùy ý, linh khí no đủ, duy chỉ có phương diện linh thạch thiếu thốn một chút.

Nhưng mà không quan hệ.

Nguyệt Thanh tông cùng Vấn Kiếm tông hiện tại đang là khách hàng lớn của nàng nha.

Đến lúc đó tại trường thi, Diệp Kiều đã nghĩ kỹ làm sao tìm bọn họ đòi tiền rồi.

.

.

Cùng lúc đó, ở Trường Minh tông chờ đợi hai ngày, sau khi xuống núi Tư Diệu Ngôn do dự mấy giây, nhẹ nhàng nắm chặt đan dược trong tay, vẫn là không nhịn được đáy lòng hiếu kì.

Nàng rút tay khỏi tay Miểu Miểu, một đường chạy chậm tới Dược các, đem đan dược lúc trước lão bản bán cho mình, giọng thành khẩn: "Lão tiên sinh."

"Ta là Bích Thủy tông đệ tử."

Vì để đối phương tôn trọng, Tư Diệu Ngôn chủ động đem thân phận lộ ra, vô cùng chăm chú: "Ta hi vọng có thể gặp vị đan sư kia một lần, có thể chứ?"

Dược các lão bản ấp úng nửa ngày, nhưng không nói.

Nói đùa, đây chính là Bích Thủy tông đệ tử, không đáp ứng mới lạ.

Nhưng bây giờ cũng không phải hắn có muốn hay không, mà là mình cũng không liên lạc được với vị đại sư kia!

Đối phương chỉ giao cho mình mấy bình đan dược khó coi, rồi triệt để mất liên lạc, bặt vô âm tín.

Hắn đi đâu tìm người để đáp ứng?

Nhưng mà cử động này của lão bản Dược các rơi vào trong mắt Tư Diệu Ngôn chính là cao nhân xuất quỷ nhập thần, liên lạc không được mới là bình thường.

Tư Diệu Ngôn không hiểu gì chỉ biết người nọ rất lợi hại.

Đáy lòng đem thân ảnh của đối phương não bổ càng thêm cao lớn, thậm chí đã bắt đầu suy đoán đối phương có phải hay không là đại năng Hoá Thần kỳ.

Tư Diêu Ngôn cũng không biết đại sư mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn tìm, không phải là không muốn liên hệ với lão bản Dược các, mà là nàng đang bị Đoàn trưởng lão treo lên đánh.

Không chỉ Diệp Kiều bị đánh, còn có Mộc Trọng Hi bồi nàng.

Thi đấu sắp đến gần, bọn hắn cơ hồ không rảnh công phu đi ra ngoài chơi, Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi làm Kiếm tu đương nhiên bị Đoàn Dự hung hăng ẩu đả, chỉ điểm kỹ xảo lúc đánh nhau.

".

.

."

Mộc Trọng Hi bị Đoàn trưởng lão nhẹ nhàng đạp bay về sau, Diệp Kiều liếm liếm cánh môi, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm động tác của Đoàn Dự.

Sự thật chứng minh, trưởng lão vĩnh viễn là trưởng lão.

Nàng còn chưa kịp thấy rõ đối phương xuất thủ như nào đã bị chế trụ cánh tay, lấy phương thức đồng dạng đạp ra ngoài.

Diệp Kiều sau lần bị đánh này tốc độ phản ứng nhanh hơn không ít, cấp tốc xoay người bay lên không ổn định thân thể, có lẽ là ôm tâm lý đánh không lại thì bỏ chạy, vân Đạp Thanh Phong dưới chân, đầu cũng không ngoảnh lại, chuồn.

Chiêu thứ nhất này của Đoàn Dự, thất bại.

"Ranh con." Hắn giận cười: "Trở về."

Diệp Kiều lớn tiếng la: "Không đâu."

Không quay đầu lại.

Có yêu đến mấy cũng không có khả năng quay đầu.

"Con quay về người sẽ đánh con." Nàng rất tự mình hiểu lấy, cảnh giác nhìn Đoàn trưởng lão.

Mình quay lại chắc chắn sẽ nhận một trận hành hung.

Đoàn Dự nhếch lông mày, lần đầu tiên gặp được loại không đánh mà chạy.

Nhưng là ——

"Tốc độ nhanh cũng vô dụng." Đoàn Dự chặn đứng Diệp Kiều ở điểm dừng chân kế tiếp, không lưu tình chút nào đá vào bụng nàng.

Diệp Kiều tránh không kịp, trực tiếp bị đạp, một giây sau từ giữa không trung rơi xuống, nện ở trên mặt đất, nàng che lấy phần bụng đau rút, quyền phong lạnh thấu xương mang theo sát khí lao tới.

Bản năng muốn sống khiến thân thể nàng tự chuyển động, thoáng cái đã nhảy dựng lên.

Đồng thời triệt thoái phía sau, ý đồ kéo dài khoảng cách.

Nhưng mà Đoàn Dự căn bản không cho nàng cơ hội này, Diệp Kiều vừa xoay chân, ngay sau đó chỗ đầu gối đau xót, đầu gối bị đánh bỗng nhiên khẽ cong, thình lình chật vật ngã sấp xuống.

"Lại đến."

Diệp Kiều bị đạp ngã toàn thân đều đau, nằm rạp trên mặt đất, triệt để từ bỏ vùng vẫy.

"Vậy mà đã từ bỏ rồi? Đây chính là cực hạn của ngươi?" Đoàn Dự cố ý dùng phép khích tướng thúc đẩy ý chí chiến đấu của nàng.

Diệp Kiều lựa chọn nằm ngửa: "Trưởng lão, người đánh con đi."

Không chạy nổi, chính diện bị búa đập, chẳng thà người cứ đánh luôn đi.

Mà lại chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy hôm nay Đoàn lão đầu đặc biệt nhắm vào mình mà đánh.

Hai người giằng co như vậy mấy phút, Mộc Trọng Hi đột nhiên hô một câu: "Ăn cơm."

Diệp Kiều nhãn tình sáng lên, đứng lâu như vậy nàng sắp chết đói rồi.

Một giây sau liền nghe thanh âm Đoàn Dự vang lên: "Nhóc con đi đâu, đánh trúng ta đi rồi muốn ăn gì thì ăn."

Diệp Kiều - động tác nằm sấp mục nát dừng lại: ".

.

."

Thiếu nữ cấp tốc xoay người, thành khẩn nói: "Trưởng lão, nằm như thế một hồi, đột nhiên con cảm thấy mình khoẻ rồi.

Người nhìn xem con còn cơ hội không?"

Hắn nhìn lướt qua cái con sâu làm rầu nồi canh này, vui vẻ: "Muốn đi ăn rồi?"

Diệp Kiều thẹn thùng nhẹ gật đầu.

Sau một khắc không đợi Đoàn Dự động thủ, liền chủ động lùi về sau kéo ra một khoảng cách nhất định, sau hai lần bị đạp bay nàng minh bạch Đoàn lão cẩu này chính là không giảng võ đức, một lời không hợp liền động thủ.

Đoàn Dự khen một tiếng: "Phản ứng rất nhanh."

Biết hắn chuẩn bị bắt đầu đánh nàng.

Thiếu nữ lao nhanh, phối hợp với Đạp Thanh Phong, nắm đấm nắm chặt, lắc mình một cái đã xuất hiện ở sau lưng Đoàn Dự, một quyền hướng đến cái ót của hắn.

Nam nhân quay đầu một tay nắm chặt quả đấm của nàng, dùng sức lôi nàng xuống, đồng thời tay hung hăng vụng đấm tới bụng nàng, lại không nghĩ tới con nhóc này trơn trượt y các trạch, thân thể dùng sức vặn một cái, xoay người đã rút người khỏi tay hắn.

Đạp Thanh Phong kéo dài khoảng cách, nàng thuận tay sờ Đoạt Duẩn bên hông, tỉ mỉ nhớ lại Thanh Phong Quyết thức thứ nhất, động tác cấp tốc quả quyết, kiếm pháp như ảnh, như đao, hướng hắn vững vàng chém ra.

Kiếm phong màu trắng tốc độ quá nhanh, Đoàn Dự không kịp phản ứng, thật đúng là bị Diệp Kiều đánh trúng.

"Thanh Phong Quyết." Đoàn Dự nhận ra nàng dùng kiếm quyết gì, trong mắt mang theo kinh ngạc.

Hắn không nhớ rõ mình đã từng dạy nàng Thanh Phong Quyết thức thứ nhất sao?

Diệp Kiều không kịp chờ đợi muốn đi ăn ngay: "Con tính là thành công chưa? Trưởng lão."

Đoàn Dự ánh mắt phức tạp nhẹ gật đầu.

Không chút khoa trương khi nói, Diệp Kiều là đệ tử có năng lực bắt chước mạnh nhất mà hắn gặp qua từ trước tới giờ, phàm là kiếm thức hắn có thể xuất ra, nàng nhìn một lần, đều có thể bắt chước tới bảy tám phần.

"Đáng tiếc thời gian quá gấp."

Giống đám thiên kiêu Diệp Thanh Hàn kia, từ nhỏ đã sống ở đại tông.

Các loại thiên linh địa bảo chồng chất, thời gian mười mấy năm dùng như thế nào kiếm sớm đã đem khắc vào thực chất bên trong.

Đến đây quan chiến tâm Tần Phạn Phạn rất bình thường: "Đám trẻ bình an là tốt rồi."

Bên trong đại bí cảnh còn phụ thuộc vào nhiều nhân tố lắm, cho dù gặp nguy hiểm các tông cũng sẽ xuất động cứu người, thế nhưng vẫn có nhưng nhân tố bất ngờ.

Đoàn Dự thở dài: "Thanh Phong Quyết thức thứ nhất, nàng đã học xong." Mà lại lúc hắn hỏi Diệp Kiều làm sao học được, nha đầu kia phản ứng thật sự quá khinh người.

"Thời điểm Tứ sư huynh sử dụng, con nhìn được rồi học theo."

Đoàn Dự còn có thể nói cái gì? Hắn chỉ có thể tiếp tục càng dùng sức ẩu đả hai đệ tử thân yêu này của hắn thôi, tranh thủ để bọn hắn tại lúc thi đấu không bị khi dễ quá thảm.

Mỗi lần huấn luyện trở về hai người đều bị đánh nằm bẹp dính đầy bụi đất.

Tiết Dư nhìn hai người thê thê thảm thảm ưu tư, cũng không khỏi nâng trán, đồng thời vô cùng may mắn mình chỉ là Đan tu yếu đuối không thể tự lo liệu.

Nếu không mỗi ngày bị đánh ai chịu nổi.

*

So với hai người bọn hắn mỗi ngày trôi qua như nước sôi lửa bỏng, Minh Huyền mấy ngày nay cũng đem chính hắn nhốt tại trong sân vài ngày không đi ra ngoài.

Dựa theo tính tình thối tha của Minh Huyền trước đó, hắn tuyệt đối sẽ đến xem hai người bọn hắn bị đánh, nhưng mấy ngày nay an tĩnh cũng có chút quá phận.

Lúc Diệp Kiều hỏi tới lại được cáo tri, Minh Huyền đang hoạ phù.

Vẽ đến ba ngày.

Thời điểm Diệp Kiều bị đánh, Minh Huyền đang vẽ phù, lúc Diệp Kiều ngủ, Minh Huyền đang vẽ phù, lúc Diệp Kiều ăn cơm, Minh Huyền vẫn còn vẽ.

Diệp Kiều đứng trước cửa viện Minh Huyền do dự một lát, đang suy nghĩ có nên gọi Minh Huyền đi ăn cơm hay không, nhưng nếu thế tựa hồ có chút không coi trọng sự nỗ lực của hắn?

Cửa mở ra, Minh Huyền nhìn thấy Diệp Kiều: "Tiểu sư muội?"

"Nhị sư huynh." Nàng nhìn phù lục rải đầy đất, di chứng lúc trước vẽ bùa để lại khiến nàng mỗi lần nhìn thấy nhiều phù lục như vậy đầu đều đau, nhiều như vậy, phải vẽ bao lâu.

"Làm sao?" Minh Huyền cười thấp: "Muội cũng là tới khuyên ta nghỉ ngơi một chút?"

Diệp Kiều ngược lại là tôn trọng mỗi người cố gắng, nàng lắc đầu: "Không.

Nhưng Nhị sư huynh, bây giờ cách thi đấu còn hơn một tháng, không cần thiết liều mạng như thế."

Ba ngày ba đêm không ngủ, chịu được sao?

Minh Huyền trầm mặc một lát, nhìn sư muội bằng ánh mắt khó hiểu, hắn cuối cùng lựa chọn nói: "Ta muốn đột phá Kim Đan."

"A?" Diệp Kiều ngẩn người một lát: "Vội vã đột phá như vậy sao?"

Minh Huyền dừng một chút, dùng sức vuốt vuốt đầu nàng, cười nói: "Ai, muội có thể hiểu thành, áp lực thiên tài?"

Đây là học Ngọc trưởng lão trêu chọc mình?

Diệp Kiều đẩy ra cái tay thừa cơ vò đầu mình ra, không hiểu: "Vì cái gì?"

Minh Huyền nghiêm mặt: "Thiên phú chó quả thật làm cho người ta hâm mộ, nhưng áp lực cũng rất lớn."

"Nhà ta là nhất mạch dòng chính Bát Đại thế gia Phù tu.

Muội hẳn trước kia đã biết, Trường Minh tông bốn thân truyền, trước khi muội tới, ta là người tu luyện nhanh nhất."

Hắn cười cười: "Mười lăm tuổi Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng từ đó về sau, không đột phá thêm nữa."

"Gia tộc chê ta không cố gắng, ngay cả phụ thân cũng thường xuyên truyền tin than thở." Hắn dừng một chút: "Còn có Tứ Tông còn lại trào phúng."

Khiến Minh Huyền không giờ khắc nào không bị kích thích cùng dày vò.

Diệp Kiều đến quả thật làm cho hắn vui sướng không ít, nhưng nghĩ đến tràng cảnh thi đấu, đối mặt với Tứ Tông minh trào ngầm phúng, hắn cũng có chút mệt mỏi.

Minh Huyền biết tâm cảnh của mình có vấn đề, nhưng lại không biết nên làm sao bây giờ.

Diệp Kiều có chút sửng sốt, lộ ra tiếu dung: "Thật sao?"

Nàng hiểu rồi.

Cho nên nguyên tác Minh Huyền sở dĩ nhập ma, là bởi vì những lời đồn đại, khiêu khích kia kích thích.

Nếu là như vậy, Diệp Kiều lập tức có biện pháp.

Bởi vì cái gọi là đại đạo đơn giản nhất, vô dục tắc cương.

Biết sai liền đổi, không được liền phá, chỉ cần nàng triệt để mục nát, ai dám chỉ trỏ nàng?

"Nhị sư huynh." Nàng chân thành: "Cân nhắc đến cùng muội phá hoại không?"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui