Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn


Nàng ghé vào trên mặt bàn nhắm mắt hồi lâu mới sốc lại tinh thần, nhảy nhót tưng bừng.

Thiếu nữ ở trước mặt hắn phất phất tay: "Nhị sư huynh, chúng ta bây giờ ra ngoài bán phù lục không?"

Ba ngày ba đêm không ngủ được vẽ nhiều như vậy, không bán một ít ra ngoài thật đáng tiếc.

Minh Huyền ngẩn người: "Tông môn có quy định, không cho tự mình đầu cơ trục lợi đâu?"

Hắn không thiếu linh thạch, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ tới đi phiên chợ đầu cơ trục lợi.

Diệp Kiều không quan trọng: "Vụng trộm đi, không có quan hệ.

Thực sự bị bắt thì cùng lắm bị nhốt vào cấm địa thôi chứ sao."

—— cũng không biết Vấn Kiếm tông có cấm địa hay không.

Minh Huyền nghe vậy cũng triệt để buông lỏng.

Từ lúc tiểu sư muội tới về sau, bốn người bọn họ bây giờ thành thạo coi đến cấm địa như đi về nhà rồi.

Buông thả mặc dù không khiến cho bọn hắn mạnh lên, nhưng sẽ rất dễ chịu.

"Được."

.

.

Phù Sinh thành cơ hồ không có quầy bán hàng, tất cả đều là cửa hàng, ban ngày rất phồn hoa, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là các tu sĩ, có người còn đang bán thoại bản đồng nhân của nhóm thân truyền.

Diệp Kiều tìm một chỗ rộng rãi, treo bảng, cùng Minh Huyền cùng một chỗ trông mong ngồi xổm ở sạp bày quầy bán hàng.

Hai người cùng nhau chờ hơn nửa ngày, tu sĩ xung quanh cũng không thấy nửa điểm dừng lại, khiến Minh Huyền ít nhiều có chút phiền muộn.

"Phù lục không phải là một trương khó cầu sao? Làm sao không có ai tới tìm chúng ta?"

"Bởi vì lừa đảo quá nhiều." Diệp Kiều cảm thán: "Trước kia muội bày qua một lầm rồi."

"Khi đó sát vách Tiểu Hoàng bán sách người lớn còn có lời hơn muội."

Lúc ấy khiến Diệp Kiều hâm mộ hận không thể tại chỗ đổi nghề.

Minh Huyền: ".

.

.

Khó coi thật."

Hắn trầm tư một lát: "Không bằng chúng ta biểu diễn uy lực của Bạo Tạc phù cho mọi người?"

Diệp Kiều lạnh lùng nhắc nhở: "Vậy lần tiếp theo chúng ta gặp nhau, khả năng chính là trong đại lao Vấn Kiếm tông nha."

Vân Trung thành không cho phép rút kiếm, Phù Sinh thành tự nhiên cũng có quy định không cho phép phá hư của công.

Minh Huyền chép miệng, ấm ức.

Đang lúc hai người trong gió rét cảm thụ được vận mệnh thấu xương, cách đó không xa cửa hàng đột nhiên mở cửa, một giây sau tất cả tu sĩ đều co cẳng chen vào.

"Nguyệt Thanh tông phù lục mở bán."

"Nhanh nhanh nhanh, hết rồi không có nữa đâu."

".

.

."

"Nguyệt Thanh tông phù?" Minh Huyền lập tức nhô đầu ra: "Ta đi xem một chút."

Minh Huyền rất nhanh không có tố chất cường thế chen vào, cầm lấy một trương phù nhìn mấy giây, sau đó ghét bỏ: "Tranh này cũng không có gì đặc biệt, Nguyệt Thanh tông phù rác rưởi như thế từ lúc nào."

Lập tức trong đám người liền có người bạo nộ rồi.

Hắn nói chuyện không che miệng, Diệp Kiều chọc chọc hắn: "Trước kia đi ra ngoài huynh chưa từng bị người ta trùm bao tải đánh sao?"

Minh Huyền lầu bầu: "Làm sao lại như vậy? Ta là thân truyền đó."

Hắn vừa nói xong, đột nhiên liền tự khai sáng, tiến lên nắm phù lục trên quầy hàng mình, cao giọng nói: "Ở chỗ chúng ta mới là phù lục chính thống xuất ra từ Nguyệt Thanh tông."

"Định giá năm mươi thượng phẩm linh thạch một trương, tới trước được trước."

Nguyên bản bị nói những bùa chú này rác rưởi đám tán tu đều rất phẫn nộ, dù sao bọn hắn mua lâu như vậy, đột nhiên bị nói là mua một đống rác rưởi về, ai không tức giận?

Nghe được giá cả về sau, tất cả mọi người bùng nổ: "Người ta thân truyền cũng không bán đắt như các ngươi đâu.

Năm mươi thượng phẩm linh thạch? Không bằng dứt khoát đi ăn cướp đi."

Minh Huyền nhịn không được hắc hắc một tiếng, nói với ai chứ hắn còn không phải thân truyền sao.

Hắn mặt không đổi sắc: "Đây là phù lục thân truyền luyện ra đấy nhé."

Đúng là thân truyền không sai, bất quá không phải Nguyệt Thanh tông thân truyền, mà là bọn hắn Trường Minh tông thân truyền.

Vi diệu a.

Không cần bị phạt, gặp được nồi còn úp vung lên đầu Nguyệt Thanh tông.

Đừng hỏi, hỏi chính là Nguyệt Thanh tông đệ tử đang ở đây.

"Hai chúng ta đều là Nguyệt Thanh tông thân truyền." Diệp Kiều thuận lợi nói tiếp, không quên thưởng cho Nhị sư huynh một ánh mắt trẻ con dễ dạy.

Có tán tu rũ tai, giễu cợt: "Ngươi nói là thì thật là vậy sao? Chứng cứ đâu?"

Minh Huyền lúc này tìm được một trương cấp thấp phù lục dán lên người vừa nói, người kia trong nháy mắt lao ra rất xa, hắn quay đầu nói: "Nhìn xem, phù lục các ngươi mua về có hiệu quả như vậy không?"

Tại chỗ có hiệu lực.

Đám tán tu sắc mặt cũng thay đổi, hiển nhiên bị đâm trúng tim đen.

Diệp Kiều thừa thắng xông lên, lấy phù lục trong tay ra cho bọn hắn xem: "Ngoại trừ cái vừa rồi, còn có một trương là Bạo Linh phù, có thể trong nháy mắt đem linh khí nâng đến đỉnh phong, hiệu quả có thể duy trì nửa chén trà nhỏ."

"Còn có cái này.

.

."

Diệp Kiều thao thao bất tuyệt, người xung quanh nghe được sửng sốt một chút, dù sao cũng là đám gà mờ, nơi nào thấy qua phù lục chân chính.

Nhìn thấy hiệu quả, lúc này tất cả mọi người không sai biệt đã tin tưởng bọn hắn hơn phân nửa rồi.

"Nhưng ta nhớ mấy ngày trước lúc thi đấu Nguyệt Thanh tông thân truyền tựa hồ không có cao như thế này?" Cũng có người chất vấn.

Diệp Kiều quay đầu nhìn về phía hắn nhiệt tình cười: "Làm sao lại không cao rồi? Các ngươi lại nhìn kỹ một chút? Thân truyền có phải hay không đều lớn lên nhìn rất đẹp?"

Hắn nhớ lại một lần, hình như là.

Đều rất đẹp mắt.

"Người dáng dấp đẹp mắt giống nhau là chuyện thường.

Nói không chừng là ngươi nhớ lộn."

Nàng nói quá mức chắc chắn, tu sĩ kia nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ: "Có lẽ vậy."

Phù lục trong tay bị quét sạch sành sanh, sư huynh muội hai ăn ý vỗ tay.

"A thông suốt." Dễ chịu.

Linh thạch trước đó của Minh Huyền đều xuất từ Minh gia ra, đây là lần đầu thể nghiệm cảm giác khoái hoạt của việc tự mình kiếm tiền.

.

.

Thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức của bọn họ đại khái chỉ có nửa tháng, lại sắp đến thời gian bí cảnh tiếp theo mở ra, vì để tránh cho bọn ranh con này lần nữa ngủ quên, Tần Phạn Phạn tận tâm chỉ bảo nửa ngày, để bọn hắn sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai không cho phép đến trễ.

Sáng sớm hôm sau cũng xác thực không có đến trễ.

Nhưng cũng chẳng sớm bao nhiêu, tới nơi thính phòng đã chật kín, không ít người mong mỏi cùng chờ đợi bí cảnh mở ra.

Trên thực tế sau khi trận đầu kết thúc trên diễn đàn Tu Chân giới đều thảo luận sự tình liên quan đến bí cảnh, có người phân tích thực lực nhóm thân truyền, cũng có người công kích Diệp Kiều đầu cơ trục lợi, sớm có ngày bị lật xe.

Trừ cái đó ra, càng nhiều người đối với hành vi thất đức của nàng tán dương.

Đa số người cho rằng thi đấu phải náo nhiệt mới có ý tứ, lúc đầu tu tiên chém chém giết giết đã đủ đủ nhàm chán, ai muốn nhìn một đám thân truyền tranh tài mỗi ngày giết yêu thú.

Bởi vậy bọn hắn vừa đến, nguyên bản bầu không khí còn có chút an tĩnh lập tức bị đẩy lên cao trào.

"A a! ! Trường Minh tông tới."

Minh Huyền là thuộc về loại hồ ly phong lưu đa tình, tiểu cô nương rất thích dạng này, có người nhìn thấy hắn ra, lập tức hưng phấn cầm hoa ném xuống.

Diệp Kiều: "Hay cho tao hồ ly."

Tiết Dư chớp mắt: "Không có cách, hạ tràng chính là sân của Phù tu, cũng phải để hắn kiêu ngạo chút chứ?"

Nói thì nói như thế, thế nhưng hoa ném cho Tiết Dư bên này cũng không ít a!

Diệp Kiều yên lặng chuẩn bị rời khỏi bầy phong tao này xa một chút, nàng cũng không muốn dính vào một thân đầy hoa.

"Diệp Kiều Diệp Kiều, toàn trường đỉnh nhất."

"Diệp Kiều Diệp Kiều, ngươi ưu tú nhất."

"Diệp Kiều Diệp Kiều, đánh ngã bọn hắn!"

Diệp Kiều quay đầu lại, thiếu chút bị khẩu hiệu giương cao đánh gục.

"Diệp Lãng Lãng! Cầm xuống đệ nhất danh được không?"

Nàng là loại người từ trước đến nay da mặt dày, nghe được tiếng hô hoán về sau, lập tức phất phất tay, tiếu dung thanh nhã: "Được."

Thái dương thân truyền nhà sát vách Tống Hàn Thanh nhảy lên, nhịn không được: "Ngươi tự tin như vậy?"

Chiến trường viễn cổ đó, thiên hạ của Phù tu, nàng dựa vào cái gì mà dám khẩu xuất cuồng ngôn.

Diệp Kiều nhìn hắn một chút, nhưng cũng hiểu ý Tống Hàn Thanh.

Thâm trầm nửa ngày rồi phun ra một câu rắm chó cũng không thèm kêu: "Hiểu được thì hiểu."

Tống Hàn Thanh đỉnh đầu nhảy ra ba cái dấu chấm hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Minh Huyền nhìn đối phương mộng bức, đến theo tiểu sư muội nói hươu nói vượn.

Hắn lập tức cũng khinh thường nhìn thoáng qua Tống Hàn Thanh, hất cằm lên: "Hiểu được thì hiểu."

Tống Hàn Thanh cắn răng, nhìn về phía người bình thường duy nhất, Tiết Dư.

"Ta cũng không có lời nào để nói." Tiết Dư nhìn qua, rất bình tĩnh nói: "Chỉ có thể nói, người hiểu được tự nhiên sẽ hiểu."

Tiểu sư muội của bọn hắn thế nhưng là Kiếm Phù song tu đầu tiên của Tu Chân giới từ lúc ngũ tông các đại năng phi thăng.

Rất hiển nhiên, bọn hắn đều quyết định buông thả bản thân.

Cái gì Vấn Kiếm tông Thành Phong tông, Trường Minh tông bọn hắn mới là đại điểu trên trận chiến này.

Tự tin.

Mộc Trọng Hi nhịn không được chọc chọc Chu Hành Vân: "Mấy người bọn hắn đang bí hiểm cái gì vậy?"

"Đừng hỏi nữa." Chu Hành Vân cũng bị sư muội tẩy não, trầm mặc, trả cho tiểu sư đệ một câu: "Hỏi chính là người hiểu được đều hiểu."

"Tốt a." Mộc Trọng Hi lúc này nổ: "Bốn người các ngươi đều cô lập ta đúng không?"

Cả đám đều biết đó là ý gì, chỉ là không nói cho hắn đúng không?

Người xem bên dưới thì thào: ".

.

.

Nói thật, nhìn tranh tài lâu như vậy, ta thật có chút lo lắng trạng thái tinh thần của nhóm thân truyền Trường Minh tông."

Trường Minh tông trước đó vẫn luôn khúm núm, được chăng hay chớ, làm sao hiện tại cuồng nhiệt thiếu điều đi đường mang theo gió đến thế?

Tống Hàn Thanh càng thêm không thể tưởng tượng nổi: "Bọn hắn đến cùng phách lối cái gì?"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui