Trận thứ hai bí cảnh là chiến trường viễn cổ.
Trận này so sánh với trận đầu còn nguy hiểm hơn nhiều, bão cát ngập tràn, mở mắt ra bốn phía đều là hài cốt, còn có vài thanh kiếm phế, giống như chiến trường, bên trên mỗi thứ vũ khí đều lưu lại tử khí.
Năm tông đệ tử mỗi người đều được phát một phần địa đồ bí cảnh, phía trên hiện ra nơi yêu thú sẽ thường xuyên ẩn hiện, có lẽ cân nhắc đến tên bại nữ Diệp Kiều kia, trải qua thương nghị, các trưởng lão mệnh lệnh cấm sự dụng đạo cụ ngoại lai.
"Nhằm vào đúng không? Vấn Kiếm tông đám người kia thật là vô sỉ." Nghe được tin tức này, người đầu tiên phát hoả chính là Mộc Trọng Hi.
Hẳn là Phương Tựu trưởng lão chủ sự kia ra ý này.
Diệp Kiều thì nhún vai, không dị nghị.
Nàng cũng không trông cậy vào mỗi trận đều có thể mượn nhờ Đoạt Duẩn gây sự, nếu thật chơi như vậy, đoán chừng vừa ra khỏi bí cảnh sẽ bị fan hâm mộ nhà khác vây đánh.
Trận đầu tiên xuất hiện chiêu độc lạ các trưởng lão muốn xem náo nhiệt mới không ngăn cản, nhưng còn tiếp tục làm như vậy thế cân bằng sẽ bị phá vỡ.
Mà lại nói, chiến trường viễn cổ biên độ nguy hiểm mạnh hơn rất nhiều, Tiết Dư nhìn từng thân truyền đều bước vào bí cảnh, hắn chen lời: "Muội với Minh Huyền tốt nhất là tách ra đi."
Hai người đều là Phù tu, đến lúc đó một người mang theo một sư huynh, tỉ lệ sống sót bên trong bí cảnh sẽ tăng lên rất nhiều.
Nếu vừa vặn ở cùng một chỗ, hiệu quả còn lâu mới tốt được như tách ra.
Sau khi nói xong, mấy người cũng lần lượt tiến vào bên trong bí cảnh, trời đất quay cuồng khiến cho đầu có chút choáng, Diệp Kiều thấy rõ ràng tình huống xung quanh, đầu tiu nghỉu rũ xuống.
Nàng kêu một tiếng: "A.
Nhị sư huynh."
"Là huynh à."
Minh Huyền cùng Diệp Kiều hai mặt nhìn nhau: "Thật xui xẻo."
Hai Phù tu ở cùng nhau, mấy người còn lại bị tách ra nữa rồi.
"Đều do Tiết Dư kia miệng quạ đen." Minh Huyền chu mỏ, thật đúng là để bọn hắn hai người đụng mặt nhau.
Triệu trưởng lão không hiểu rõ: "Diệp Kiều nha đầu kia làm sao còn ghét bỏ Minh Huyền thế?"
Có Phù tu đi cùng không tốt sao?
Tần Phạn Phạn uốn nắn lại cho hắn: "Ta xem bọn hắn hai người ghét bỏ lẫn nhau thì có."
Lộ rõ trên mặt kìa.
Triệu trưởng lão gật đầu: "Diệp Kiều đứa bé kia vận khí kỳ thật vẫn luôn rất không tệ, trận trước cũng không có đến phiên nàng lạc đàn, trận này còn cùng Minh Huyền rơi xuống."
Không nói những cái khác, cùng Phù tu một chỗ, an toàn tối thiểu được đảm bảo.
Tần Phạn Phạn hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
.
.
Bên trong bí cảnh Diệp Kiều ngồi dưới đất chậm một hồi, Minh Huyền mở ra ngọc giản nhìn xếp hạng: "Cho đến hiện tại, Vấn Kiếm tông săn giết được hai con yêu thú."
"Tốc độ của bọn hắn vẫn rất nhanh."
Bọn hắn vừa mới tiến đến, kết quả Vấn Kiếm tông đã tìm được yêu thú.
Sư huynh muội hai lần lượt giữ vững tinh thần, lựa chọn một đường đi về phía nam, chiến trường viễn cổ khí hậu hơi khô, mặt đất xuất hiện mấy đạo vết rách, có dấu hiệu đánh nhau qua.
"Phía trước có yêu thú."
Minh Huyền nói: "Trúc Cơ hậu kỳ."
Diệp Kiều mới Trúc Cơ sơ kỳ, bất quá vấn đề cũng không lớn, có Minh Huyền ở phía sau phụ trợ, nàng lưu loát rút kiếm, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy sinh vật phía trước vẫn nhíu nhíu mày lại.
"Thực Nhân Châu."
Tám cọng lông chân mượt mà, con mắt hiện ra hồng quang tàn nhẫn, phảng phất một giây sau sẽ nhào lên đem bọn hắn từng bước cắn nuốt.
Diệp Kiều nghiêng người tránh thoát khỏi chân nhện, cùng lúc đó nhảy ra kéo dãn khoảng cách, cổ tay xoay chuyển, nhắm ngay mắt con nhện đâm sâu, tu vi chênh lệch một mảng lớn, lần đầu tiên mặc dù không thể thành công, nhưng tạo ra cơ hội rất tốt cho Minh Huyền đánh lén.
Hai tấm phù lục phân biệt đánh vào hai bên trái phải, trong khoảnh khắc phù lục có hiệu lực, Diệp Kiều tìm đúng tử huyệt của nó, kiếm khí nhanh chóng rót vào trong trường kiếm, hung hăng đâm vào phần bụng nhện.
Hai người bọn hắn ăn ý phối hợp, bên trên ngọc giản Trường Minh tông thành công từ số không biến thành một.
"A...." Minh Huyền nhìn thấy cái này không có hảo ý nở nụ cười: "Đại sư huynh có thể muốn phát điên nha."
Hắn nhất định sẽ đi góp đủ trăm con yêu thú mới được đâu.
Không ai đánh vỡ còn tốt, một khi có người đánh vỡ, Chu Hành Vân lập tức sẽ mang theo kiếm góp đủ số lượng yêu thú.
"Vừa mới tiên vào đã gặp Trúc Cơ hậu kỳ." Diệp Kiều nghĩ đến đẳng cấp yêu thú vừa rồi, mở miệng nói: "Độ khó đã cao hơn rất nhiều rồi."
Minh Huyền: "Dù sao cũng là thượng cổ chiến trường, yêu thú thực lực đều không yếu, lúc này chỉ mới vừa bắt đầu thôi."
Hai người tiếp tục dựa theo vị trí trên địa đồ, trên đường gió êm sóng lặng một lát, cũng không biết bọn hắn vận khí là tốt, vẫn là không tốt, đối diện đụng phải hai đệ tử Thành Phong tông.
Diệp Kiều chỉ nhận ra một người là Đoạn Hoành Đao.
Một thân truyền còn lại nàng không quen biết.
Minh Huyền đánh giá, mở miệng: "Kia là Thành Phong tông một Khí tu khác, gọi là Thẩm Tử Vi."
Hai Khí tu, mặc dù không đủ gây sợ hãi, nhưng tốt xấu cũng là Kim Đan kỳ tu sĩ, Minh Huyền chỉ cảm thấy tràng diện này đối với bọn hắn có chút bất lợi.
Hiển nhiên Thành Phong tông nhóm người kia cũng âm thầm cảnh giác, không hẹn mà cùng sờ về phía túi giới tử, đều chuẩn bị kỹ càng móc ra pháp khí cùng bọn hắn đánh một trận.
Trước mắt chiến tranh hết sức căng thẳng.
Diệp Kiều nghe được cái tên này, nhịn nửa ngày vẫn không thể nào nhịn được nữa, vui vẻ.
"Thẩm Tử Vi!" Khóe miệng nàng cong lên, hướng đối diện hai người phất phất tay: "Ta là Diệp Vũ Hà bên hồ Đại Minh nha."
* Nhân vật "Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh": Trong phim truyền hình "Hoàn Châu Cách Cách", Hạ Vũ Hà chính là mẫu thân của Hạ Tử Vi và cũng là nữ nhân mà Hoàng đế Càn Long phải lòng trong chuyến vi hành đến Giang Nam.
Hoàng đế và Hạ Vũ Hà đã gặp gỡ và yêu nhau ở Tế Nam.
Khi Hoàng đế Càn Long trở về Kinh thành, Hạ Vũ Hà đã hạ sinh Hạ Tử Vi ở Tế Nam và nuôi dưỡng người con gái này trở thành một tài nữ dịu dàng nhất lúc bấy giờ.
Sau khi mẫu thân qua đời, Hạ Tử Vi đến Kinh thành tìm cha.
Đó chính là câu chuyện được biên kịch Quỳnh Dao vẽ lại trong bộ phim "Hoàn Châu Cách Cách".
Nhưng trên thực tế, Hạ Vũ Hà cũng có một nguyên mẫu trong lịch sử.
Đó là Thuần Huệ Hoàng quý phi Tô thị.
Ý nói Thẩm Tử Vi là con trai Kiều Kiều đó.
Bên ngoài sân, người xem: "? ? ?"
"Làm cái gì thế?"
"Nghiêm túc một chút được hay không?"
"Diệp Vũ Hà là cái quỷ gì, mau đánh đi !"
Bên trong bí cảnh nhóm thân truyền ngõ hẹp gặp nhau không đánh một trận sao?
Bị Diệp Kiều pha trò quăng miếng rớt xuống đất, nguyên bản bầu không khí căng thẳng vậy mà quỷ dị tiêu tán mấy phần.
Thẩm Tử Vi đồng dạng bị bộ dáng thân thiện của nàng làm cho sửng sốt một chút, Đoạn Hoành Đao nhịn không được quay đầu nhìn về phía Nhị sư huynh nhà mình: "Huynh biết Diệp Kiều?"
Thẩm Tử Vi lắc đầu.
Ai nhận biết nàng rồi? !
Diệp Vũ Hà lại là cái quỷ gì.
Diệp Kiều vẫn cười một hồi lâu, nhìn tràng diện giằng co không xong, nàng dẫn đầu giơ tay lên, đánh vỡ cục diện bế tắc này: "Đừng vội."
"Chúng ta tới nói chuyện chuyện hợp tác được không?"
Diệp Kiều bước tới gần bọn họ hơn một chút.
Đoạn Hoành Đao nhịn không được hoảng sợ lui lại một bước: "Ngươi đừng tới đây.
Ngươi lại tới ta bảo Nhị sư huynh ta đánh ngươi đó."
Cái trước cùng Diệp Kiều nói chuyện hợp tác kết cục là dạng gì? Hai người thế nhưng là tay trong tay ngồi đào thải tịch.
Ra sân phục bàn bí cảnh, Đoạn Hoành Đao cũng tỉ mỉ xem hết, sau khi xem xong ý niệm duy nhất chính là, mình vẫn còn quá đơn thuần.
Thi đấu không phải săn giết yêu thú sao? Làm sao còn có cả âm mưu quỷ kế thế này.
Đối với chữ hợp tác trong miệng Diệp Kiều, hắn trực tiếp khịt mũi coi thường, tin ngươi là quỷ.
"Mọi người không dễ gì mới gặp được nhau, đừng luôn luôn chém chém giết giết nha." Diệp Kiều mỉm cười: "Chúng ta có thể liên thủ, đá sạch Nguyệt Thanh tông đi nha."
Gặp Thành Phong tông hai Khí tu bất vi sở động, Diệp Kiều ý đồ bắt đầu đánh bài tình cảm: "Đoạn sư huynh, huynh chẳng lẽ đã quên thời gian ba người chúng ta nương tựa lẫn nhau trong cùng một cái bụng sao?"
Đoạn Hoành Đao im lặng: ".
.
."
Nói năng cho đàng hoàng coi con nhóc này ! Rõ ràng là rơi vào trong bụng yêu thú mà, đừng mập mờ như kiểu hai ta có quan hệ khó nói thế chứ.
Diệp Kiều vỗ vỗ tay, tiếp tục nói: "Bên trong chiến trường thượng cổ, đám Phù tu quỷ kế đa đoan kia là đáng ghét nhất.
Nguyệt Thanh tông có tới bốn Phù tu đó, nếu như chúng ta không liên thủ, như vậy trận này Nguyệt Thanh tông tuyệt đối sẽ cầm hạng nhất đó, các ngươi nhất định phải trơ mắt nhìn hạng nhất bị cướp sao?"
Thành Phong tông nằm mơ cũng nhớ cầm hạng nhất, nghe được Diệp Kiều nói, quả nhiên do dự một lát.
Nhưng nghĩ nghĩ, Đoạn Hoành Đao vẫn cảnh giác cực kỳ: "Chúng ta dựa vào cái gì tin ngươi?"
Diệp Kiều phát hiện những người này nhìn mình giống như nhìn phần tử nguy hiểm, nàng buông tay: "Chúng ta nơi này chỉ có một Phù tu, đối với bảo toạ của các ngươi không tạo thành nguy hiểm gì cả."
"Đã như vậy, liên thủ trước giải quyết kình địch Nguyệt Thanh tông này không tốt sao?"
Đây là lời nói thật, ngoài Bích Thuỷ tông bên ngoài Trường Minh tông là tông môn vô hại nhất, mặc dù trận trước đó bọn hắn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng trận thứ hai hệ số nguy hiểm thẳng tắp lên cao, ngay cả Minh Huyền một cái Phù tu cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn.
Bên trong bí cảnh đương nhiên cũng có hợp tác, về phần đối phương có nguyện ý hay không, phải nhìn xem ngươi có mở ra được canh bạc khiến cho đối phương tâm động hay không, mà Diệp Kiều, hiển nhiên thuyết phục được Thành Phong tông hai người.
"Vậy, hợp tác vui vẻ?" Đoạn Hoành Đao do dự một chút, chủ động mở miệng.
Diệp Kiều: "Hợp tác vui vẻ."
Đã đàm phán hợp tác xong, bước kế tiếp chính là thương lượng đối sách.
Nàng giơ địa đồ trong tay lên, mở ra cho hai người Thành Phong tông nhìn.
"Mấy chỗ này đều là sào huyệt yêu thú, nếu như Nguyệt Thanh tông muốn cầm tới hạng nhất, khẳng định muốn đi những nơi này."
"Mà nếu chúng ta ra tay nhanh hơn, hoàn toàn có thể trước khi bọn hắn đuổi tới, thiết kế mai phục."
Diệp Kiều chỉ vào nơi giao nhau trên địa đồ: "Nơi này là con đường mà tất cả các thân truyền đều phải đi qua, Nguyệt Thanh tông biết rõ trận pháp, cho nên bọn hắn khẳng định sẽ đuổi tới sớm nhất."
"Đến lúc đó chúng ta có thể ở chỗ này sớm chờ bọn hắn."
Nghe nàng thao thao bất tuyệt, Đoạn Hoành Đao khóe miệng giật một cái: ".
.
." Thật âm hiểm, vẫn là ngươi âm hiểm nhất a Kiều.
"Diệp Kiều này!" Bên ngoài sân Nguyệt Thanh tông trưởng lão cũng nhịn không được nữa, nghe kế hoạch nhóm hai người, hắn giận mà vỗ lên bàn: "Không hảo hảo tranh tài mỗi ngày nghĩ những thứ bàng môn tà đạo này ! !"
Càng vô sỉ!
Cũng không trách hắn phản ứng lớn như thế, thật sự là trước đó chưa từng xuất hiện qua loại chiến thuật này.
Thử hỏi nhà ai thân truyền chính trực mỗi ngày bày ra âm mưu quỷ kế đâu ? !
"Ta lại cảm thấy rất tốt." Đoàn Dự nghe Diệp Kiều lên kế hoạch mừng rỡ suýt vỗ tay, hắn giả mù sa mưa nói: "Đám ranh con kia làm thiên kiêu quen rồi, phàm là đi ra ngoài lịch luyện gặp được tà tu quỷ kế đa đoan, căn bản không đủ chơi."
Hắn ngôn từ sắc bén: "Thế này không phải cũng rất tốt sao? Để Diệp Kiều rèn luyện cho bọn hắn tính cảnh giác."
Mà lại, cái gì gọi là bàng môn tà đạo? Đây rõ ràng là trí tuệ!
.
.
Sau đó Diệp Kiều chuyển chủ đề, hướng dẫn bọn hắn thiết lập cạm bẫy để mai phục.
"Chờ một chút —— "
"Chúng ta là đường đường chính chính Khí tu, không thể mỗi ngày toan tính cạm bẫy âm ngoan được." Đoạn Hoành Đao thật nhịn không được.
Nàng biết Khí tu là cái gì không? Luyện khí, rèn đúc pháp khí, tăng thêm chú ấn Khí tu đó.
Tung hoành Tu Chân giới mấy ngàn năm, nhà ai nghiêm chỉnh Khí tu sẽ đi suy tính đặt cạm bẫy, ám toán người khác a? !
"Nhưng các ngươi cũng có thể trở nên âm hiểm mà." Diệp Kiều thấy hắn cứng nhắc như vậy, nhịn không được thở dài.
Cho nên nói, khó trách Thành Phong tông không được.
Nàng bắt đầu điên cuồng tẩy não, chỉ là mấy cái cạm bẫy khẳng định không đáng kể.
Đoạn Hoành Đao vẫn còn do dự: "Ta cảm thấy.
.
."
"Vì hạng nhất." Nàng trịnh trọng.
Đoạn Hoành Đao xấu hổ dao động, cuối cùng gật đầu: "Được."
Thỏa hiệp nhanh thật.
"Dây thừng trước ngươi trói ta đâu?" Diệp Kiều ra hiệu hắn lấy ra: "Đến lúc đó có thể dùng để trói người."
Chuyện xưa nhắc lại, Đoạn Hoành Đao khóe miệng giật một cái, cầm dây ra: "Cái dây thừng này không khác Khổn Yêu Tác trước đó ta tặng ngươi lắm, chỉ cần có người sống, nó sẽ tự động trói đối phương lại."
Diệp Kiều tiếu càng sốt ruột: "Vậy thì tốt nha."
Vật tốt nha.
Là một đồ vật thiết yếu trong việc đặt bẫy đó.
Hai tông tạm thời triển khai hợp tác, Diệp Kiều ở một bên phụ trách cung cấp ý tưởng, hai Khí tu thì phụ trách thiết kế cạm bẫy cùng ám khí.
Trong nhất thời bầu không khí đạt đến sự hài hoà trước nay chưa từng có.
Bên ngoài sân người xem chỉ trỏ.
"Diệp Kiều này, trước kia từng bán hàng đa cấp đúng không?"
"Chết cười.
Trước quét sạch Nguyệt Thanh tông, mạch suy nghĩ rất minh xác."
"A a a Đoạn Hoành Đao, con mẹ nó ngươi sa đọa rồi ! ! Nhà ai người tốt sẽ cùng đi theo Diệp Kiều bại hoại này oa."
Đánh chết bọn hắn cũng không nghĩ đến, người ta đường đường chính chính Khí tu, hi vọng tương lai của Thành Phong tông.
Vậy mà thật bị Diệp Kiều con sâu làm rầu nồi canh này khuyến khích lấy đi làm bẫy rập.
.
.
Nguyệt Thanh tông một đội thuận lợi, bọn hắn biết rõ Ngũ Hành trận pháp, sớm tránh đi những pháp trận nguy cơ tứ phía, có thể nói là như cá gặp nước, xếp hạng quăng Vấn Kiếm tông một mảng lớn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mãi cho đến lúc bí cảnh kết thúc, bọn hắn đều sẽ thuận lợi như thế.
Thẳng đến con đường sau đó, Tống Hàn Thanh dẫn theo sư đệ đi sang trái, một giây sau, rớt xuống hố.
Trọng yếu nhất chính là trong hầm lại còn cất giấu một cái lưới, Tống Hàn Thanh phản ứng cấp tốc, một giây trước khi bị lưới trói buộc dùng phù lục chạy ra.
Hướng phải đi.
Hắn lại rớt xuống hố.
Lại một cái lưới thẳng tắp rơi xuống, Tống Hàn Thanh hoả tốc dùng trận pháp từ trong lưới thoát ra.
Lần này, Tống Hàn Thanh rốt cục thông minh, hắn lưu loát nhặt tảng đá ném qua dò thám đường.
Xác nhận không có hố to về sau, hắn nhẹ nhàng thở ra, dẫn theo sư đệ tiếp tục đi tới.
Kết quả Tống Hàn Thanh một cước vừa mới dẫm lên mặt đất.
Khổn Tiên Tác bị giấu dưới nhánh cây giật giật, đem chân bọn hắn trói chặt lại, trong khoảnh khắc hai người cùng nhau lấy tư thế đầu hướng xuống đất bị treo ngược lên cây.
Tống Hàn Thanh mơ hồ chỉ chốc lát, đầu óc thiếu dưỡng khí, hắn rốt cục ý thức được không thích hợp.
"Chào."
Sau lưng thanh âm muốn ăn đòn của Diệp Kiều nhẹ nhàng vang lên.
Nàng cúi người, đánh giá hai người bọn hắn, hết sức vui mừng: "Bị treo hết rồi?"
Giọng nói kia giống như là lãnh đạo xuống nông thôn thăm hỏi nhân dân, Diệp Kiều nói ra đến thuận mồm.
Tống Hàn Thanh con ngươi rung lên, thấy được hai đệ tử Thành Phong tông sau lưng nàng, lại phun ra một ngụm máu: "Lại là các ngươi! !"
Hắn có thể minh bạch được lưới lớn từ trên trời giáng xuống là từ đâu ra rồi !
Cũng không trách hắn không sớm ý thức được đây là cạm bẫy.
Trước kia thân truyền đều là giáp mặt quần thể đánh nhau, ai không có việc gì nghĩ đến làm sao ám toán đánh lén đâu?
Đoạn Hoành Đao cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt không thể tin kia của Tống Hàn Thanh.
Phải biết, hắn đã từng là người giữ thể diện.
Thẳng đến khi hắn gặp Diệp Kiều...