Thành Phong tông tông chủ híp híp mắt.
Tâm trầm xuống.
Hắn đã hiểu vì sao Trường Minh tông những người này không có chút nào sốt ruột, hoá ra là đến có chuẩn bị.
"Nguyên lai đây chính là át chủ bài của Trường Minh tông các ngươi."
Một Phù tu, một Kiếm Phù song tu.
Các trưởng lão vạn vạn không nghĩ tới, Trường Minh tông có thể kìm nén lâu đến thế, lâu như vậy một chút phong thanh về lưỡng đạo song tu đệ tử cũng không hề lọt ra.
"Cho phép các ngươi giấu một tay, không cho phép tông chúng ta nhiều thêm một thiên tài sao?" Tần Phạn Phạn lập tức thẳng eo, khóe miệng cong lên, dùng ngữ khí dương dương đắc ý trả về một câu: "Chúng ta gọi đây là chiến lược."
Trong nháy mắt đem Diệp Kiều thích cúp học, ngủ suốt ngày, cà lơ phất phơ những bệnh vặt này quên sạch sẽ không còn chút nào.
Thế có là gì ? ! Khả năng là nàng mệt mỏi, Kiếm Phù song tu thức hải rất dễ dàng cảm thấy mỏi mệt, Diệp Kiều gọi là lười biếng sao? Không, nàng chỉ là mệt mỏi.
Tại thời khắc này Tần Phạn Phạn đã tìm đủ lí do cho đệ tử thân yêu của hắn rồi.
"Các ngươi đã sớm biết chuyện này?" Triệu trưởng lão toàn bộ hành trình mộng bức, chọc chọc Đoàn Dự bên cạnh: "Diệp Kiều nha đầu kia lại là Kiếm Phù song tu?"
Trước đó Thành Phong tông lão đầu kia mỗi ngày hỏi mình một đống vấn đề.
Triệu trưởng lão lúc ấy cảm thấy lão đầu kia không có hảo ý, hoá ra nguyên lai ngày đó đã nhìn ra manh mối, tới thăm dò mình.
Đoàn Dự: ".
.
." Nếu hắn biết mỗi ngày còn treo Diệp Kiều lên đánh sao?
Phù tu cùng Đan tu ở Tu Chân giới rất ít, Trường Minh tông nhiều năm như vậy chờ được Minh Huyền cùng Tiết Dư tới, khẳng định là phải che chở kĩ càng, bởi vậy trên lớp huấn luyện liên tiếp bị đánh chỉ có Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều.
Bất quá.
.
.
Đoàn Dự chột dạ nghĩ, Diệp Kiều đứa bé kia da dày thịt béo, hẳn sẽ không có chuyện gì.
Diệp Kiều dùng chính là Nguyệt Thanh tông thủ thế, nàng cũng không sợ bị nhìn ra, sau khi trận pháp vỡ vụn, một tay nắm lấy tay Tứ sư huynh: "Tiếp theo đừng loạn giẫm, đi theo muội là được."
Trận pháp thiên biến vạn hóa, từ trăm năm trước các tông diễn sinh mà đến, có trận pháp Diệp Kiều còn chưa thấy qua.
Ngoại giới các tu sĩ cũng vỡ trận.
"Diệp Kiều này có lai lịch gì? Phù kiếm song tu? Nhiều năm như vậy Trường Minh tông thâm tàng bất lộ sao."
Diệp Kiều có thể lấy tu vi Trúc Cơ, linh căn thường thường lên làm thân truyền, tất cả mọi người coi là Trường Minh tông là vò đã mẻ không sợ vỡ.
Không nghĩ tới người tiểu sư muội này thật sự có bản lĩnh.
Có Vấn Kiếm tông fan hâm mộ thấy thế kìm nén không được:
"Vậy ta đi xem tình huống Trường Minh tông bên kia một chút.
Các huynh đệ, nếu ta một đi không trở lại, các ngươi nhớ kỹ đuổi theo ta."
Kiếm Phù song tu đấy, Tu Chân giới chỉ một người, ai sẽ không muốn xem thử nhân dạng nàng thế nào.
"Nông cạn." Có tu sĩ lên án mạnh mẽ: "Không giống ta, ta đi xem Trường Minh tông, không phải là bởi vì nàng là lưỡng đạo song tu, chủ yếu là muốn nhìn một chút nàng còn có thể phóng lãng đến mức nào."
.
.
Đối với ngoại giới nhấc lên sóng to gió lớn, vô tri vô giác - Diệp Kiều còn đang nói chuyện phiếm: "Các huynh trên đường gặp được Tống Hàn Thanh không?"
Nàng đem Tống Hàn Thanh treo ở địa phương rất dễ thấy, hẳn là đã thấy rồi đúng không?
Mộc Trọng Hi cực kỳ hưng phấn: "Gặp, ta dùng lưu ảnh thạch ghi chép lại, lần sau lên diễn đàn bán xem có ai mua không, ta dùng sáu khối lưu ảnh thạch, có thể lấy giá mười khối thượng phẩm linh thạch bán đi."
"Người ta cũng có lưu ảnh thạch, có thể ở bên ngoài quay xuống, sao phải mua của huynh?" Suy bụng ta ra bụng người, Diệp Kiều cảm thấy hẳn là không có ai làm chuyện thừa thãi này đâu.
Ai nghĩ đến Mộc Trọng Hi nói năng hùng hồn lý lẽ: "Ta là người tận mắt thấy được đó, khoảng cách gần với Tống Hàn Thanh nhất, bọn hắn ở đây ngoại dụng lưu ảnh thạch nhìn cùng cái của ta có thể giống nhau sao?"
Có đạo lý.
Diệp Kiều nói: "Hai chúng ta chia đều."
"Dựa vào cái gì?"
Diệp Kiều chỉ chỉ mình: "Người, là muội bảo Đoạn Hoành Đao buộc, không có ta muội huynh có thể quay không?"
Mộc Trọng Hi miễn miễn cưỡng cưỡng mở miệng: "Tốt thôi.
Vậy đến lúc đó muội bốn ta sáu."
Hai người cúi đầu chia của hoàn tất, cầm địa đồ một trước một sau dẫn đường.
Chu Hành Vân khi biết Tống Hàn Thanh là bị Diệp Kiều liên hợp Thành Phong tông thân truyền buộc lên, hắn có chút nghẹn, cảm thấy lúc này Diệp Kiều đem bí cảnh đóng băng, hắn cũng sẽ không kinh ngạc, thật đó.
"Bích Thủy tông hợp tác với Nguyệt Thanh tông." Tiết Dư lại gần cùng nàng chia sẻ tin tức: "Thành Phong tông trước mắt không muốn cùng bất luận tông môn nào hợp tác."
Vậy chỉ còn lại Vấn Kiếm tông.
Hiện tại Vấn Kiếm tông xếp thứ tư, khả năng đây là lần đầu tiên thi đấu bọn hắn xếp hạng thấp như vậy.
Diệp Kiều suy nghĩ một lát: "Vậy thì cùng Vấn Kiếm tông hợp tác.
Vừa vặn túi giới tử còn có chút phù lục, có thể dùng nói chuyện liên thủ với bọn hắn."
Tiết Dư sờ lên cánh tay, trực giác cho biết nàng lại sắp ra tay rồi.
Diệp Thanh Hàn từ trong trận pháp ra ngoài, nhìn thấy xếp hạng thứ tư, mặt hắn đen thành đáy nồi, lần nữa rõ ràng nhận thức được tầm quan trọng của Phù tu.
Đối với Trường Minh tông chủ động tìm tới cửa nói muốn hợp tác, hắn đầu tiên không cự tuyệt, mà hỏi lại: "Ngươi có tư cách gì hợp tác với chúng ta?"
"Ta có phù lục Nhị sư huynh cho, các ngươi rất thiếu Phá Trận phù đúng không?" Vì chứng thực mình không có nói láo, Diệp Kiều lưu loát đem phù lục mình vẽ đem ra lung lay cho Diệp Thanh Hàn xem.
Hai người cách một khoảng.
Diệp Thanh Hàn híp híp mắt, ấn nhịn xúc động muốn cướp tới tay, hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Chúng ta tới hợp tác đi." Nàng bước đến gần hắn: "Hiện tại tình huống này ngươi cũng biết, Trường Minh tông chúng ta xếp thứ hai, bây giờ, trước loại Nguyệt Thanh tông thế nào? Ta có Phá Trận phù, các ngươi bị nhốt ta có thể giúp các ngươi."
Trường Minh tông nếu như muốn cầm hạng nhất, khẳng định trước phải giải quyết Nguyệt Thanh tông cái phiền toái này.
Diệp Thanh Hàn bình tĩnh nhìn nàng, thấy ánh mắt Diệp Kiều không tránh không né, một bộ khí định thần nhàn, thiếu niên trầm ngâm một lát, cuối cùng nới lỏng miệng: "Có thể.
Chúng ta thứ hai, các ngươi thứ nhất."
Lời này đương nhiên là lừa nàng, Vấn Kiếm tông bọn hắn không có ý định nhường cái hạng nhất này, nhưng trước tiên phải ổn định Diệp Kiều, dù sao nàng có phù lục Minh Huyền cho phù, hiện tại không nên kéo lên xung đột.
Đợi nàng dùng phù lục không sai biệt lắm, Diệp Thanh Hàn sẽ giải quyết bọn hắn.
Tá ma giết lừa ai mà không biết.
Vừa vặn chính là, Diệp Kiều cũng nghĩ như vậy.
Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, hai người trao đổi ngắn ngủi, miễn cưỡng đạt thành nhận thức chung, trước giải quyết Nguyệt Thanh tông.
Diệp Kiều ỷ vào Đại sư huynh bảo kê, Diệp Thanh Hàn cũng không dám đánh lén, đi trước hai đội.
Sở Hành Chi là người bất mãn nhất với cái bắt tay hợp tác này, hắn trên đường đi lẩm bẩm, nhìn thấy Diệp Kiều liền hừ một tiếng, quay đầu nhìn thấy Mộc Trọng Hi, lại hừ một tiếng.
Tiết Dư: "Ngươi là heo sao?"
Sở Hành Chi: ".
.
."
Hai tông gặp nhau tránh không được chút ma sát, Sở Hành Chi từ trước đến nay lại thích lỗ mũi ngẩng lên trời, dẫn đến hợp tác đến một nửa suýt chút thì đánh nhau.
Mộc Trọng Hi đưa tay phóng Triêu Tịch Kiếm lên: "Ta muốn một kiếm đánh chết thằng ngốc này."
Tiết Dư: "Bình tĩnh một chút."
Vừa nói xong, Sở Hành Chi quay đầu, ngữ khí ác liệt: "Thất thần làm gì? Hai tên phế vật các ngươi đang nói thầm cái gì đó?"
Tiết Dư mỉm cười: "Tốt lắm, ta độc chết hắn."
Lần này đổi thành Mộc Trọng Hi ngăn hắn: "Tỉnh táo lại Tiết Dư."
Tràng diện rất náo nhiệt, mà lại Diệp Kiều lắc lư, tất cả đều tin tưởng nàng dựa vào lấy phù lục Minh Huyền cho, mới dẫn theo hai tông người tránh được tất cả trận pháp.
Diệp Thanh Hàn cũng không khỏi nói thầm, Minh Huyền đã chết, thực lực lại còn khủng bố như vậy.
Chẳng lẽ lại, đây chính là chỗ khác biệt của Phù tu xuất thân Bát đại thế gia?
Nghe Diệp Kiều một đường khoác lác, nói có thể bình an vô sự đi đến hiện tại toàn bộ nhờ vào bùa chú của mình, mấu chốt đám người kia còn tin là thật, Minh Huyền triệt để tê dại.
Ta cám ơn các ngươi để mắt ta nha.
*