Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn


Hai đội một đường hướng vị trí đánh dấu trên địa đồ mà đi, toàn bộ đuổi đến trước khi Nguyệt Thanh tông tới, lên trước một bước giết hết yêu thú nơi này, nhờ phúc Diệp Kiều, Vấn Kiếm tông một nhóm người hiếm khi không dẫm lên một trận pháp nào.

Khiến Diệp Thanh Hàn càng thêm tin chắc Minh Huyền cường đại.

Khoảng cách mục tiêu càng gần, trời dần dần đổ mưa phùn, rơi vào trên tay có cảm giác ăn mòn nóng rực, Diệp Kiều sờ lên, cũng giống với loại ở tiểu bí cảnh ngày đó.

Không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải.

Diệp Thanh Hàn nhíu nhíu mày lại: "Các ngươi ai có pháp khí phòng ngự không?"

"Không có." Vấn Kiếm tông tiểu sư muội trả lời rất gọn gàng: "Nghèo."

Thành Phong tông đám người kia lòng dạ hiểm độc bán giá quá mắc, pháp khí không thể nào mua, đời này cũng không thể mua.

Diệp Kiều nghe vậy đưa ra lời đề nghị chân thành tha thiết: "Không bằng, các ngươi thử đội nồi nhé?"

Nàng ngược lại có thể bày trận, nhưng loại biện pháp này không chỉ mệt mỏi, mà còn bại lộ năng lực của mình.

"Muội móc ở đâu thế?" Tiết Dư ước lượng nồi trong tay nàng, vẫn rất nhẹ.

"Muội mượn từ nhà ăn đó." Trước đó nàng muốn cầm về luyện đan, nhưng thứ đan dược của nàng ngoại hình bị người thành phố bọn hắn kì thị quá, lại thêm Tam sư huynh không cần đến nàng, cái nồi trước mặt vẫn để đó không dùng.

Chờ có thời gian rảnh lại luyện thêm.

"Ta còn có ba cái chậu, các hunh có muốn không?"

Lúc này ba sư huynh không chút do dự: "Muốn."

Chính Diệp Kiều một người đội nồi, ba sư huynh khác mỗi người một cái chậu đè lên trán, bên ngoài sân tu sĩ nhìn ngây người.

"Diệp Kiều lần này tiến vào bí cảnh ngoại trừ đồ vật nghiêm chỉnh thì không mang, còn những cái khác mang thật đầy đủ."

"Vấn Kiếm tông bên cạnh sợ đến thất hồn lạc phách luôn kìa."

Diệp Thanh Hàn dùng lực trừng mắt, bảo đảm một màn này không phải là ảo giác của mình, ánh mắt hắn chần chờ nhìn nàng, có chút không bỏ xuống được mặt mũi.

Quá xấu.

Nhưng không thể không nói, hình như dùng rất tốt.

Diệp Thanh Hàn muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng mặt không biểu tình hỏi nàng: ".

.

.


Ngươi còn nồi không?"

Diệp Kiều cũng không quay đầu lại: "Không có."

Nàng lại không làm bán buôn.

Diệp Thanh Hàn thấy thế chỉ có thể ngậm miệng, dựa vào thể thuật đội mưa, so với Vấn Kiếm tông lạnh lẽo phong trần, Trường Minh tông nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ba người còn câu được câu không tâm sự thầm kín, không có nửa điểm khẩn trương.

"Nguyệt Thanh tông cũng chống đỡ trận pháp chạy về sào huyệt Phong thú rồi."

Bên ngoài sân mấy trưởng lão thấy thế đáy lòng nổi lên gợn sóng.

.

.

Nói thật ra, đoạn đường này hao phí linh lực quá nhiều.

Còn không bằng học tập Diệp Kiều đội nồi còn hơn.

Ô giấy dầu ngăn không được mưa ăn mòn, nhưng nồi thì có thể, nước mưa lốp bốp rơi xuống đỉnh đầu, còn có tiết tấu rất lạ.

Khoảng cách với Phong thú càng gần càng có thể cảm nhận được bão cát mạnh mẽ xung quanh, chờ đến nước mưa dần dần ngừng lại, Diệp Kiều đem nồi cất kỹ vào, hai đội đứng thành một hàng.

"Nguyệt Thanh tông sắp đến rồi." Diệp Thanh Hàn híp híp mắt.

"Ta đi giải quyết Kiếm tu."

Hắn nhìn về phía Chu Hành Vân: "Ngươi đi cùng ta, tốc độ càng nhanh càng tốt."

Nguyệt Thanh tông bốn Phù tu, còn có một Kim Đan kỳ Kiếm tu, Diệp Thanh Hàn mặc dù một người có thể đối phó, nhưng hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

Chu Hành Vân cùng Diệp Thanh Hàn tuổi nhỏ thành danh, đối với thực lực giữa hai người cũng chỉ là ngoại giới suy đoán, trên thực tế hắn chưa từng cùng Chu Hành Vân giao thủ qua.

Cho đến tận bây giờ, chưa có ai từng thấy kiếm trong tay Chu Hành Vân ra khỏi vỏ.

Chu Hành Vân giả ngu, một mặt mờ mịt: "Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

Diệp Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, thanh âm lãnh đạm: "Chúng ta hợp tác, Trường Minh tông các ngươi cũng nên lấy ra chút thành ý đi."

Bọn hắn nhiều Kiếm tu như vậy, liên thủ đánh Nguyệt Thanh tông bốn tên Phù tu không phải vô cùng đơn giản sao?


Diệp Kiều nhìn nam chính một mặt chỉ muốn thắng, sờ cằm, phát hiện kịch bản tựa hồ.

.

.

Sập rồi.

Hiện tại Diệp Thanh Hàn một lòng chỉ muốn lật Nguyệt Thanh tông, căn bản không có cân nhắc qua, bốn Phù tu bên trong còn có Vân Thước sao?

Trong tiểu thuyết Vấn Kiếm tông trên đường đi thuận dòng thuận gió, trận thứ hai Vân Thước cũng bồi tiếp nam chính cùng một chỗ cố gắng.

Hiện tại có lẽ là Nguyệt Thanh tông trận đầu bị nàng quấy nhiễu đếm ngược duyên cớ, tức giận đến Tống Hàn Thanh đối Vân Thước chửi ầm lên, dừng lại giáo dục, dẫn đến Vân Thước không có giống trong nguyên tác như thế cùng Diệp Thanh Hàn đợi cùng một chỗ.

Chu Hành Vân nghe hắn nói muốn thành ý, lập tức đem Diệp Kiều đẩy qua: "Thành ý Trường Minh tông chúng ta đều ở chỗ này."

Kiếm Phù song tu, tiểu sư muội hiện tại chính là thành ý lớn nhất của Trường Minh tông đấy.

Nội tâm Diệp Kiều: Chu Hành Vân, huynh được lắm, dám đem muội ra bán đúng không.

Thái dương Diệp Thanh Hàn lại đột ngột giật, cho rằng Chu Hành Vân nhục nhã mình.

Mắt thấy nam chính sắp giận đến bạo tẩu, Diệp Kiều mau tới trấn an hắn: "Đừng nóng giận, chúng ta giúp, không được sao? Ngươi còn không tin Trường Minh tông chúng ta sao? Chúng ta đều là người thành thật mà."

Mây mù mới tan đi một ít.

Coi như bọn họ còn có mắt nhìn.

Tiết Dư nghe vậy ỷ vào ưu thế chiều cao, đè đầu nàng xuống, hai người đồng loạt quay người, lén lút thấp giọng thương lượng: "Muốn giúp Vấn Kiếm tông thật à? Muội có tin hay không chờ giải quyết xong Nguyệt Thanh tông, Diệp Thanh Hàn kế tiếp đối phó Trường Minh tông chúng ta đó?"

Nhân phẩm Vấn Kiếm tông bọn hắn, ha ha, không dám nói tốt.

Diệp Kiều: "Không có việc gì, dù sao chúng ta cũng không phải người tốt lành gì."

Tiết Dư: ".

.

."

Thân phận bài của Tống Hàn Thanh không biết bị giấu ở chỗ nào rồi, Diệp Kiều cảm thấy hơn phân nửa có thể là đặt ở trên người Kiếm tu duy nhất của Nguyệt Thanh tông.

Vì vậy đối với chuyện xử Kiếm tu kia trước, nàng không có dị nghị gì.


Một đỏ một trắng hai tông phục sức xếp thành một hàng.

Tống Hàn Thanh thấy thế nhíu nhíu mày lại, ý thức được không tốt lắm: "Hai tông này còn có thể liên thủ sao?"

Vấn Kiếm tông không phải là cho tới nay khinh thường cùng tông yếu liên thủ sao?

Thành Phong tông đơn đả độc đấu, mà Nguyệt Thanh tông cùng Bích Thủy tông đạt thành giao dịch.

Bọn hắn bảo hộ Bích Thủy tông, Bích Thủy tông thì phụ trách cung cấp đan dược cho bọn hắn, bày trận rất phí linh khí, không có Đan tu tiếp tế, bọn hắn không nhịn được quá lâu.

"Diệp Thanh Hàn muốn dựa vào phù lục Minh Huyền lưu lại thuận lợi đi trong bí cảnh sao? Một đám Kiếm tu không có đầu óc, không biết suốt ngày cuồng sức mạnh làm gì." Tô Trọc hừ một tiếng, khinh thường cực kỳ.

"Tô Trọc, người không có đầu óc mới đem các ngươi treo lên cách đây không lâu đó."

"Diệp Kiều: Nói ai không có đầu óc thế hả?"

"Không đúng không đúng, Diệp Kiều là lưỡng đạo song tu, nghiêm ngặt trên ý nghĩa xác thực nàng không giống Kiếm tu không có đầu óc."

Cuối cùng khán giả hạ định kết luận: Cái này Tô Trọc sợ là chưa từng bị Diệp Kiều đánh đập qua.

"Kỳ thật nếu như lúc trước Diệp Kiều ở Nguyệt Thanh tông, vậy vốn liếng Nguyệt Thanh tông có chính là hai Kiếm tu, năm cái Phù tu đó, dù sao Diệp Kiều cũng có thể một cân hai."

Đúng vậy.

Ai mà không muốn một đệ tử lưỡng đạo song tu đâu? Phàm là thiên phú cao, hoàn toàn có thể một người chọi với hai người.

Vân Ngân nhận lấy ánh mắt như có như không cười trên nỗi đau của những người xung quanh, hắn cũng hối hận, dù sao một gốc linh thảo mà thôi, vì loại chuyện nhỏ nhặt này thả đi một đệ tử đúng là được không bù nổi mất.

Nhưng hắn sĩ diện, bởi vậy cũng chỉ ráng chống đỡ, nhàn nhạt lên tiếng:

"Trung phẩm linh căn mà thôi."

"Xem như lưỡng đạo song tu, cuối cùng cũng chỉ là nửa thiên tài."

Triệu trưởng lão khẽ cười: "Toàn cực phẩm linh căn của ngươi, ra sân không phải cũng là thứ nhất đếm ngược sao? Linh căn lại cao hơn cũng không ảnh hưởng các ngươi đứng bét."

Các trưởng lão minh trào ngầm phúng, tràng diện nhóm thân truyền cũng rất náo nhiệt.

.

.

Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn chạm mặt trong nháy mắt, liền cảm nhận được một tia bất ổn, bất quá hắn cũng không hoảng hốt, trên sân chiến trường thượng cổ Phù tu bọn hắn có ưu thế, Minh Huyền bị đào thải về sau, hiện tại bí cảnh là thiên hạ của Nguyệt Thanh tông bọn hắn.

Diệp Thanh Hàn không cùng hắn nói nhảm, cầm kiếm lên là đánh, hàn quang nổi lên bốn phía, cùng trận pháp theo nhau mà tới.

Hai đạo linh lực Kim Đan ba động toả ra uy áp cường đại khiến Diệp Kiều bị đình trệ trong nháy mắt, Chu Hành Vân thấy vậy phóng xuất uy áp bao trùm lên bảo hộ nàng.

Trên thân bỗng nhiên nhẹ nhõm, Diệp Kiều ngẩng đầu hướng Chu Hành Vân cười thầm, lặng yên lui lại một bước, mượn chiều cao mấy sư huynh che mình lại.

Cơ hồ trong khoảnh khắc hai nhóm đánh nhau, nàng đầu ngón tay bấm niệm pháp quyết, trận pháp Nguyệt Thanh tông chuyển động.


Cấm Cố trận từ dưới chân im ắng tản ra, đem mấy người Trường Minh tông cùng nhau nhốt ở trong trận pháp.

"? ? ?"

"A?"

"Nếu như ta không nhìn lầm, trận pháp này là Diệp Kiều bày ra?"

"Ngươi không nhìn lầm, nàng từ lúc đánh nhau đã bắt đầu lặng lẽ bày trận rồi."

Cái này gọi cái gì? Ta tự vây chính ta?

Tống Hàn Thanh nhìn thấy Trường Minh tông bốn người bị vây, cũng ngẩn người: "Chờ một chút.

.

."

Hắn không có đem Diệp Kiều giam lại mà?

Hắn hồ nghi nhìn thoáng qua tiểu sư đệ, chẳng lẽ là Tô Trọc đánh rớt Cấm Cố trận?

Bởi vì đồ án trận pháp đúng là của Nguyệt Thanh tông, bởi vậy Tống Hàn Thanh cùng mấy sư đệ sư muội không ai hoài nghi tới nàng.

Chỉ coi là đối phương đem trận pháp bày ra.

Kẻ cầm đầu Diệp Kiều đứng trong trận pháp, nhìn hai nhóm người đánh nhau, thanh âm bỗng đề cao: "Chúng ta không ra được.

Làm sao bây giờ, ai tới cứu cứu chúng ta với?"

Tiết Dư: ".

.

."

Thấy đám người này đánh đến u đầu, căn bản không ai để ý tới mình, Diệp Kiều thu biểu cảm lại, cấp tốc quan sát phía ngoài chiến cuộc, lưu loát ngồi xếp bằng xuống: "Tốt, chúng ta để bọn hắn đánh trước đi."

Ai cũng không biết Diệp Kiều sẽ phá trận, bọn hắn đều coi là Trường Minh tông tạm thời không ra được, hai nhóm người đánh nhau cũng triệt để không lo lắng.

Cát bay đá chạy, Ngũ Hành trận pháp, Diệp Kiều chờ bọn hắn tiêu hao không sai biệt lắm, nàng lại đánh vỡ trận đi thu đầu người.

Địch Trầm nhìn một màn này, không biết là sợ hãi hay là kính úy lầm bầm một câu: "Mẹ, phong tao.

.

."..






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận