Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn


Tiết Dư luyện đan, yêu thú phát điên bị nàng dùng Khổn Yêu Tác xích lại.

Để bảo đảm vạn vô nhất thất, Diệp Kiều sớm bày trận pháp, Thôi Tình Đan hiệu quả rất tốt, hấp dẫn rất nhiều yêu thú giống đực, trận pháp giữ vững được năm phút sau liền tản.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát cầm Đoạt Duẩn cùng Mộc Trọng Hi giải quyết những yêu thú cản đường này.

Trong lúc đó Diệp Kiều còn thử dùng Thanh Phong Quyết thức thứ hai, mỗi lần thử đều là vừa khó khăn chạm đến biên giới, rất nhanh lại không biết bước kế tiếp nên làm gì.

Chờ bọn hắn hai người hợp tác giải quyết xong yêu thú nơi này, Tiết Dư lấy ngọc giản ra, trầm ngâm một lát: "Còn kém ba trăm con yêu thú là có thể vượt qua Nguyệt Thanh tông."

"Nếu như chúng ta quay về đường cũ giải quyết hết yêu thú, thứ tự trận này sẽ được bảo đảm."

Mộc Trọng Hi: "Nhưng đến cũng đã đến rồi, vào xem chứ sao."

Quyết định này của hắn đạt được toàn phiếu đồng ý, về phần Chu Hành Vân?

Ý kiến của hắn không quan trọng.

Bốn người tiếp tục đi vào trong.

Vách tường chung quanh do những tảng đá lâu ngày đắp lên, Tiết Dư nhẹ nhàng gõ hai lần: "Cái địa quật này hẳn là không phải do tu sĩ năm tông tu chế tạo."

Hắn mặc dù không phải Khí tu, tốt xấu cũng xuất thân Bát đại gia, loại tài liệu này có điểm giống với địa giới Ma tộc bên kia hơn.

Chu Hành Vân: "Nơi này có cửa."

Cửa đá chậm rãi đẩy ra, đập vào mắt là một gian đá phong bế tứ phía, chung quanh khắc hoạ văn tự khó hiểu, giống như một loại chú ấn.

Lấy kinh nghiệm của Tiết Dư, loại vật này vẫn là đừng tuỳ tiện đụng.

Kết quả Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều đã thành thạo bắt đầu đi dạo lung tung.

Tiết Dư sửng sốt một lát: "Chớ đụng lung tung, loại vật này xem chừng rất nguy hiểm."

Nhưng mà xưa nay đối với vạn sự buồn bực ngán ngẩm - Chu Hành Vân cũng đưa tay ra, chọc chọc chú ấn lộn xộn phía trên, đánh giá một câu: "Thật xấu." Vẽ còn không đủ nét, xấu, vô cùng xấu.

Tiết Dư: ".

.


."

"Từ bỏ đi Tiết Dư ha ha ha."

"Dù sao bọn hắn không bình thường cũng không phải một hai ngày."

"Ta phát hiện xem Trường Minh tông thân truyền thi đấu rất vui vẻ."

Tối thiểu bầu không khí trong đội ngũ đều vui sướng.

Mà Tiết Dư thử khuyên can mấy lần, phát hiện căn bản không ngăn cản được bọn hắn, cũng lựa chọn gia nhập đội ngũ.

Đánh không lại thì gia nhập.

Bốn người nghiễm nhiên đem cái địa phương quỷ dị này trở thành hậu hoa viên nhà mình.

Bên ngoài sân Minh Huyền thấy cảnh này ghen ghét đến hỏng: "Ghê tởm."

Hắn cũng muốn đi vào chơi với Tiểu Kiều.

Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Thật biết tìm đường chết."

Hai tông bị loại, Trường Minh tông đương nhiên thể hiện được sức mạnh, nhưng bọn hắn lấy đâu ra lá gan dám chạy tới địa phương tà đạo như thế này?

"Ta còn tưởng rằng heo đang nói chuyện, a ha, nguyên lai là Nguyệt Thanh tông đại thiên tài." Minh Huyền nghe hắn giễu cợt, hướng Tống Hàn Thanh lộ ra tiếu dung xán lạn: "Vấn Kiếm tông cùng Nguyệt Thanh tông các ngươi cùng nhau ngồi trên đào thải tịch ăn hoa quả, còn có tâm tư quản chúng ta sao?"

Tống Hàn Thanh nghẹn ở một lát: ".

.

.

Ngươi đừng quá đáng."

Thái dương Sở Hành Chi cũng nhảy lên: "Không ai muốn cùng ta thành đoàn đánh hắn sao?"

Minh Huyền, quá con mẹ nó tiện a.

Địch Trầm khuyên nhủ: "Sẽ bị trừ điểm tích lũy, bình tĩnh một chút."


Không phải nói Minh Huyền có tâm ma sao? Bộ dáng kia chỗ nào giống như là có tâm ma thế, Địch Trầm cảm thấy mình cũng hắn ở chung lâu thì người có tâm ma là mình mới phải.

Trường Minh tông bọn hắn nói chuyện căn bản đều là kế thừa từ một mạch truyền xuống, đê tiện!

.

.

Trong tràng thi Diệp Kiều đi dạo một vòng, từ giữa không trung phát hiện một quyển sách mở ra một nửa, kim sắc quang mang nhấp nhô hấp dẫn ánh mắt.

"Đây là vật gì?"

Chu Hành Vân: "Có điểm giống vật dẫn để duy trì bí cảnh mở ra."

Đại bí cảnh trăm năm mở một lần, sẽ có linh khí cường đại làm chèo chống duy trì nó vận hành, mở cửa vào bí cảnh.

Mà linh khí dùng để mở bí cảnh, đều là đồ quý.

Mộc Trọng Hi: "Vậy chúng ta cầm sẽ như thế nào?"

"Chưa ai thử qua." Chu Hành Vân nói.

Tiết Dư: "Đợi lát nữa thử một chút sẽ biết."

Bốn người không chút kiêng kỵ nói chuyện, sau lưng đột nhiên bay tới một đạo thanh âm thô trọng mang theo vài phần khàn khàn: "Tiểu nha đầu."

Diệp Kiều: "Quỷ?"

Mộc Trọng Hi, Tiết Dư trăm miệng một lời: "Ta không tin."

Diệp Kiều liếc hai người.

Ghê tởm, vậy mà dám đạo văn của nàng!

"Nghiêm túc đê." Chu Hành Vân gõ đầu, ra hiệu bọn hắn nhìn sau lưng: "Tôn trọng lão đầu người ta một chút."

".

.


." Bên ngoài sân tu sĩ: Cho nên cái ngươi gọi là tôn trọng kia chính là mở miệng một tiếng lão đầu sao?

Lão đầu: ".

.

."

Hắn kỳ thật đã nhịn lâu, vốn cho rằng là bầy tán tu, nhìn bốn người này như thổ phỉ nghênh ngang xông vào, còn có tông phục màu đỏ đồng bộ.

Là thân truyền đệ tử.

Chỉ là, hiện tại Tu Chân giới thân truyền đều đã biến thành dạng này sao?

Diệp Kiều thăm dò nhìn sang, là một lão đầu, ăn mặc bụi bẩn thậm chí có chút khô gầy, giống như một cái bóng, phảng phất một giây sau có thể tiêu tán, nàng từ đáy lòng đánh giá, ngữ khí ngây thơ: "Ngươi không ra được sao?"

Trong lòng hắn vui mừng.

Tâm tiểu cô nương đều rất mềm, mà lại dễ bị lừa, lão giả lập tức thay đổi khuôn mặt tang thương: "Đúng vậy."

"Ta đã bị vây ở chỗ này hơn mấy chục năm." Hắn nước mắt tuôn đầy mặt: "Không nghĩ tới, rốt cục còn có người tìm thấy ta."

Diệp Kiều đối với diễn kĩ cay mắt này không thèm đánh giá, lặng lẽ nép mình sau lưng Tiết Dư, sợ bị lão đầu kia nhìn ra ngũ quan vặn vẹo, véo eo ra hiệu Tam sư huynh đi thương lượng.

Tiết Dư híp híp mắt, trên cơ bản xác nhận đây là ma tộc, bất động thanh sắc rủ mắt: "Ngươi muốn chúng ta làm thế nào?"

"Thả ta ra." Thanh âm hắn mang theo vài phần bức thiết: "Tiểu cô nương kia là Phù tu đúng không? Dựa theo phương pháp ta nói làm là được, chờ ta rời khỏi đây nhất định báo đáp các ngươi."

Diệp Kiều: "Thế nhưng ta chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ."

Lão giả nghẹn một lát, Trúc Cơ?

Hiện tại cánh cửa thân truyền thấp như vậy sao?

Hay là nói nàng thuộc về loại thiên tài thiên phú cao để cho năm tông phá lệ thu nạp?

Có lẽ là giấu trong lòng một kì vọng Diệp Kiều là thiên tài, lão giả giữ vững tinh thần, nhìn bộ dáng bốn người thuần lương ngốc nghếch, lộ ra tiếu dung: "Ta dạy cho ngươi cách mở trận pháp này."

"Rất đơn giản."

Diệp Kiều nhìn hắn tinh thần tỉnh táo, thậm chí tay đã hoạ ra thức mở đầu trận pháp.

Nàng bất động thanh sắc quan sát một lát, xác định cách phá trận này mình chưa thấy qua.

Nhưng không trở ngại Diệp Kiều lặng yên ghi xuống, bên ngoài nhiều tu sĩ nhìn như vậy, nếu biết nàng học loại đồ vật tà môn này ra ngoài không tránh khổi bị thảo phạt, nhưng nàng bí mật học, bọn hắn làm sao biết.


Lão giả kia thấy nàng học chăm chú, kình phong nổi lên càng mạnh, hắn bị đám thân truyền kia vây khốn gần trăm năm, không ai phát hiện nơi này, giờ khắc này ngay cả một tia tàn hồn cũng sắp chống đỡ không nổi.

Phương pháp tu luyện của Ma tộc âm hiểm, phàm là một tia thần hồn bất diệt, có thể đoạt xá trùng sinh, chuyện này với hắn mà nói cũng không khó, chỉ cần có thể chạy đi.

"Học xong chưa?" Hắn dạy mệt mỏi, một mặt chờ mong nhìn Diệp Kiều.

Diệp Kiều lắc đầu: "Không học được."

"Quá khó khăn." Nàng nói: "Nếu không ngài đổi cái nào đơn giản hơn được không?"

Khuôn mặt lão giả bị bóp méo trong chớp mắt, rất nhanh lại cười hiền: "Được." Hắn nhẫn.

Đáy lòng điên cuồng chửi mắng năm tông tông chủ, tìm con lừa ngốc này ở đâu về làm thân truyền thế? Ngu như lợn.

Hắn diễn trăm trận, vậy mà nàng không học được một cái nào.

Tống Hàn Thanh nhìn một màn này, triệt để yên tâm.

Phương thức phá trận kia rất đơn giản, vậy mà Diệp Kiều một cái cũng không nhớ được, có thể thấy nàng căn bản không phải nửa năm học được phù trận Nguyệt Thanh tông.

Về phần trước đó Tiết Dư nói với mình sư muội hắn có bản lãnh đã gặp qua sẽ không quên, sớm bị hắn quên.

Ai mà tin.

Lão giả: "Học xong chưa?"

Diệp Kiều hàm hồ nói: "Không sai biệt lắm."

Nàng xác thực đã nhớ kỹ không sai biệt lắm, thế là nhìn về phía lão đầu kia, lần nữa xác nhận: "Ngươi không ra được thật sao?"

Lão đầu vội vàng gật đầu, thành thạo lừa gạt: "Đúng vậy, tiểu cô nương.

Ngươi.

.

."

Diệp Kiều cười xán lạn, nhảy lên cầm lấy quyển trục lơ lửng trên không trung, co cẳng liền chạy, chỉ để lại một câu: "Ngươi đã không ra được vậy ta an tâm rồi."..




---
Đã xong chương hôm nay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận