<!-- 1 -->
Chương 81
“Có thể đừng đứng yên ở đây được không?”
Đối diện với ánh mắt kỳ lạ của một đám người như đi tham quan sinh vật sắp tuyệt chủng, Du Liệt nheo mắt, lộ ra chút ghét bỏ không che giấu: “Chắn ánh sáng rồi.”
Con dao lưỡi mỏng cán hẹp của đầu bếp nam hơi nâng lên, màu đen tuyền phản chiếu ánh sáng nhạt thoáng lấp lóe, lúc này mới khiến mấy người còn đứng bên ngoài nhao nhao hoàn hồn lại, ho khan tản ra bên cạnh. <!-- 1 -->
Lão Quách cười tựa vào trước bàn ăn: “Thì ra sếp Du của chúng ta nói trong nhà cấm cửa rất nghiêm ngặt là nghiêm như vậy nhỉ?” <!-- 1 -->
Hạ Diên Điệp vừa cùng Bùi Học Khiêm từ huyền quan đi vào, bỏ lỡ vở kịch vào cửa vừa rồi.
Nghe thấy mấy chữ “cấm cửa”, cô giật mình, quay đầu nhìn về phía Du Liệt: “Cấm cửa gì?”
“……”
Du Liệt vờ như không nghe thấy quay lại tiếp tục cắt chéo măng tây trên thớt gỗ mun rồi đặt sang một bên, làm món ăn kèm với thịt bò bít tết.
Quách Tề Đào lại không định bỏ qua: “Chị Du của chúng ta không biết gì sao? Thế là không được rồi, dù sao sau khi kết hôn người nào đó đã nổi danh cả trong lẫn ngoài sự nghiệp mà ——trừ phi đó là nhiệm vụ của nhóm phải có mặt, nếu không mỗi bữa tiệc rượu buổi tối, cậu ấy lúc nào cũng nói một câu là “trong nhà 8 giờ đóng cửa”, cho tới bây giờ không có ngoại lệ.”
Nói xong, Quách Tề Đào cười híp mắt quay mặt: “Sếp Du, chị Du của chúng ta cũng không biết, vậy giờ giới nghiêm này là ai đặt ra vậy?”
Có muốn trốn cũng không thoát được.
Thiếu gia Du cũng thẳng thắn đối mặt, dùng ngón tay thon dài cầm từng miếng măng tây đã cắt nhỏ đặt vào đĩa thức ăn chờ làm nóng chảo.
Sau đó anh buông con dao xuống, cầm khăn bếp bên cạnh lên lau tay, dựa vào bàn bếp hơi nghiêng người.
“Tôi tự đặt cho mình.”
Vẻ mặt Du Liệt tản mạn, ngữ điệu cũng lơ đễnh. Rõ ràng là dựa vào bàn nấu ăn, trên người là áo sơ mi trắng kiểu Anh kết hợp với tạp dề đen chẳng ra làm sao, thế nhưng ngoại hình và phong thái của anh vẫn quý phái và phong lưu.
Trong lời nói của anh có ý cười, lông mày hơi nhếch lên, không quá rõ ràng nhưng lại có sự quyến rũ kỳ lạ.
“Giữ mình trong sạch, không cần vợ dạy, tự mình quản mình cũng không được sao?”
“Được.”
Mấy người ở phía sau nghẹn cười, vẻ mặt kỳ quái, Quách Tề Đào vui vẻ vỗ tay: “Sau này bên hợp tác có hỏi lại, tôi nhất định sẽ tốt về cậu, cho họ thấy CEO của chúng tôi giữ mình trong sạch như thế nào.”
Trong lúc nói chuyện, nhiều người không ngừng đùa giỡn, các câu nói đùa như “nghe lời vợ”, “sợ vợ”, “vợ quản nghiêm” liên tục vang vọng bên tai.
Hạ Diên Điệp đứng ở bên cạnh lắng nghe, ánh mắt càng thêm kỳ lạ —— rõ ràng người bọn họ đang nói là Du Liệt, vậy mà cô lại đỏ mặt xấu hổ thay anh.
Mà bản thân đại thiếu gia lại bình tĩnh đến lạ, cánh tay xắn áo sơ mi lười biếng chống ở hai bên, đôi chân dài trong quần tây thẳng tắp đứng tựa vào bàn nấu ăn, dáng vẻ thản nhiên để mọi người ra tùy tiện trêu ghẹo, không hề có chút xấu hổ đã không nói, thậm chí ngay cả chính anh cũng cười rộ lên theo.
Ầm ĩ một lúc, cảm giác xấu hổ vốn không quen thuộc cũng hoàn toàn tan biến.
Du Liệt đã tự mình xuống bếp, những người còn lại cũng không thể không làm theo, bèn xung phong nhận việc, đến sô pha hoặc nhà ăn chuẩn bị chén rượu dụng cụ các loại.
Có điều trong những người đến này, ngoại trừ Bùi Học Khiêm ra thì phần lớn đều là quen biết từ nhỏ, trong nhà cũng có chút bối cảnh, xuất thân thiếu gia, có đến sáu bảy người cả nửa đời cộng lại cũng chưa rảo bước vào phòng bếp mấy lần, Du Liệt thậm chí còn không cho họ bước vào “thánh địa phòng bếp” của anh.
Cao Đằng cứ thế bị đuổi ra ngoài, đi một bước ngoái đầu ba lần nhìn về phía phòng bếp, ánh mắt khá là u oán.
Trên đường đi lại bắt gặp Hạ Diên Điệp —— vừa rồi Du Liệt nói dùng hết muối hoa hồng nên cô đi lấy một chai, đang định quay về đặt lên bàn nấu ăn thì lại ‘oan gia ngõ hẹp’ chạm mặt Cao Đằng ở trong hành lang.
Hạ Diên Điệp biết rất rõ Cao Đằng không thích cô lắm.
Từ lần “kính rượu” trong cuộc gặp lại lần trước kia đã có thể thấy được.
Chỉ là về sau Du Liệt bảo vệ cô quá mức rõ ràng, Cao Đằng cũng không muốn làm mất mặt Du Liệt nên ở trước mặt cô vẫn luôn kiềm chế, không biểu lộ nữa.
Trên hành lang ánh đèn dịu nhẹ, Cao Đằng lúc này mới dời tầm mắt khỏi phòng bếp bên kia, sau khi gặp cô thì vẻ mặt hơi lúng túng.
Hạ Diên Điệp không khỏi mỉm cười, giống như Hồ Ly.
Nếu Du Liệt ở bên cạnh thấy sẽ biết cô lại chuẩn bị xổ tật xấu của mình ra.
Đáng tiếc Cao Đằng không biết, cũng không đề phòng, nhìn cô giây lát: “Cô Hạ.”
“Ừm.”
Cao Đằng chào hỏi xong thì đi vào nhà ăn.
Vừa lúc lướt qua vai, Hạ Diên Điệp bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh sẽ không…”
Cao Đằng bỗng dưng dừng lại.
Trong mấy giây trầm mặc này, anh ta nghiêm túc suy nghĩ, lỡ như Hạ Diên Điệp vạch trần ý thù địch lúc trước của mình đối với cô thì anh ta nên ứng phó thế nào đây.
Đang lúc Cao Đằng rơi vào một tâm trạng kỳ quái tương tự như trên mạng hay nói là “Tôi được mời tham gia hôn lễ của bạn thân tôi, và bạn trai của cô ấy là người mà tôi đã khuyên cô ấy chia tay 800 lần”, chợt nghe thấy Hạ Diên Điệp cười tủm tỉm tiếp tục nửa câu sau ——
“Không phải anh thích Du Liệt đấy chứ?”
Cao Đằng: “……” <!-- 1 -->
Cao Đằng: “????
Cao Đằng: “……
Một câu nói thành công khiến Cao Đằng tái mặt. <!-- 1 -->
Hồ Ly báo thù thành công, tâm trạng vô cùng tốt vểnh cái đuôi Hồ Ly không tồn tại, ôm chai muối hoa hồng đi tới phòng bếp.
Đại khái là cảm xúc của cô quá rõ ràng, cũng không thèm che đậy, cho nên đã bị Du Liệt ở trong phòng bếp phát hiện ra.
“Nhà ăn bên kia đang nói chuyện gì à?” Du Liệt nhận lấy từ tay cô: “Sao em cười vui vẻ thế?”
Hạ Diên Điệp khống chế khóe môi: “Có sao? Đâu có gì.”
“Em thử quay đầu nhìn xem.”
“?” Hạ Diên Điệp vừa quay đầu lại.
Du Liệt: “Đuôi hồ ly sắp vểnh lên tận trời rồi.”
Hạ Diên Điệp: “……”
Hồ Ly mới quay đầu một nửa thì khựng lại, lúc này mới nhận ra lại bị anh đùa giỡn, ánh mắt giận dữ quay lại, hơi nghiến răng: “Du, Liệt.”
“Ừm.” Ý cười của người nọ như ẩn sâu trong lồng ngực, tùy ý đáp lại một tiếng cũng có thể gợi lên đôi chút.
“Anh mới có đuôi hồ ly đấy.” Hạ Diên Điệp ngẫm nghĩ, bổ sung: “Hồ ly đực.”
“Ừ, anh cũng có.”
“?”
Đầu hàng cực nhanh, Hạ Diên Điệp còn đang tò mò người nào đó hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy.
Chợt nghe Du Liệt cười khẽ: “Phận ở rể mà, lấy chó theo chó, anh theo em.”
“???”
Hạ Diên Điệp tức giận muốn cắn anh.
Có điều tình cờ lúc này Bùi Học Khiêm đi vào phòng bếp kiểu mở, giữa ngón tay trắng lạnh gần như trong suốt còn điểm xuyết một hai giọt nước chưa lau sạch sẽ, càng tôn lên các đốt ngón tay trơn bóng thon dài của anh ta, đẹp hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Hạ Diên Điệp theo thói quen nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn Du Liệt.
Thiếu gia Du thờ ơ với mọi chuyện, nhưng nhạy cảm nhất với Hạ Diên Điệp.
Anh vừa ngước mắt nhìn theo ánh mắt cô, trong vòng một hai giây đã biết Hồ Ly đang nghĩ gì.
Đôi mắt hoa đào hơi cụp xuống, Du Liệt không ngước mắt lên nữa: “Chỗ tôi cũng gần xong rồi, không cần anh giúp đâu, anh sang nhà ăn đi.”
Đôi chân dài của Bùi Học Khiêm thoáng dừng lại: “Vừa rồi tôi bảo muốn giúp một tay, cậu đâu có nói như vậy?”
“Vậy sao?” Du Liệt thản nhiên liếc anh ta: “Có thể anh nghe nhầm rồi đấy?”
“……”
Không biết tên chó này lại nổi lên chủ ý quái quỷ gì, Bùi Học Khiêm dừng lại, lười so đo với anh, anh ta nhìn Hạ Diên Điệp cười ôn hòa rồi xoay người trở về.
“Wow.” Ánh mắt Hạ Diên Điệp nhìn theo: “Sếp Bùi dễ tính thật đấy, vậy mà không hề nổi giận một xíu nào.”
Du Liệt: “……”
Du Liệt: “…?
Hạ Diên Điệp nói xong thì quay lại, đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Du Liệt.
Cô khựng lại: “Vẻ mặt này của anh là sao?”
“Anh đang nghĩ ca phẫu thuật cận thị của em vô ích rồi.” Du Liệt lạnh nhạt hừ nhẹ.
“Thị lực của em sau khi khôi phục vẫn rất ổn định nhé.” Hạ Diên Điệp không chấp nhận lời vu khống, giơ hai tay lên kéo khóe mắt làm mặt quỷ với anh, “Mỗi con mắt đều có thể nhìn thấy dòng ba trên bảng thị lực, không chừng còn tốt hơn cả mắt anh đấy.”
“Vậy con mắt nào của em nhìn ra Bùi Học Khiêm dễ tính?”
Hạ Diên Điệp ngẩng đầu, “Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ em cũng đã gặp anh ấy bốn năm sáu lần rồi, nhưng chưa bao giờ em thấy anh ấy có tí gợn sóng gì, cảm xúc vô cùng ổn định.”
“Vì luôn ổn định, cho nên càng biến thái.”
“? Anh có chứng cớ không? Sao đột nhiên lại nói xấu người ta như thế.”
“Không phải em luôn nói anh biến thái sao?” Du Liệt thờ ơ ngước mắt lên, ngón trỏ ngoắc một cái rồi tự gõ vào mình: “Vật họp theo loài, người họp theo bầy.”
Hạ Diên Điệp cứng họng.
Có lý.
Nhưng bản tính không chịu thua của Hồ Ly vẫn khiến cô vô thức mở miệng: “Không sao, người ta giấu rất tốt.”
Du Liệt cười nhẹ, nghiêng người về phía cô: “Sao, em thích à?”
“Đương nhiên ——”
Hồ Ly dừng lại trước rìa nguy hiểm.
Cô khẽ chớp mắt, vô tội ngửa mặt lên, ôm lấy vòng eo gầy gò của Du Liệt, cười tủm tỉm kiễng chân hôn anh: “Đương nhiên thích anh rồi.”
Bởi vì người họ Du nào đó không chịu hợp tác nên lần này cô chỉ hôn tới hàm dưới của anh.
Tuy nhiên, ngũ quan sắc nét của người nào đó chỉ mới tỏ ra thờ ơ lãnh đạm đã bị nụ hôn phớt này của cô làm tan biến.
Anh cụp mắt liếc cô: “Thật không?”
“Ừm!”
“Vậy hôn lại cái nữa.”
“Chụt.”
Du Liệt lập tức nở nụ cười: “Thế còn được.”
Lần này đến phiên Hạ Diên Điệp buồn cười: “Anh cũng dễ dỗ quá nhỉ Du Liệt? Để sếp Quách nhìn thấy, chắc chắn lại chê cười anh cho mà xem.”
Lần trước ở văn phòng quên kéo rèm che mắt, lão Quách bắt gặp dáng vẻ Du Liệt mặt hớn ra khi được Hạ Diên Điệp hôn nhẹ dỗ dành đã không chút nể mặt ghét bỏ một câu “Nhìn cái dáng vẻ rẻ tiền của sếp Du chúng ta xem”.
“Kệ họ.” Nhắc tới đây, Du Liệt bình tĩnh giống như cam chịu: “Dù sao anh ở trước mặt em cũng không đáng giá bao nhiêu.”
Vẻ mặt Hạ Diên Điệp cứng nhắc.
“Nói bậy.” Tay cô ôm anh siết chặt: “Anh là sự tồn tại quý giá nhất của em trên đời này.”
“Bảo… bối*?” Du Liệt khẽ nhướng mày.
(*bảo bối khi đứng riêng là một danh từ (như danh xưng), còn trong câu nói của Hạ Diên Điệp là một tính từ (bổ nghĩa cho ‘sự tồn tại’), thể hiện mức độ quý giá. Ở đây Du Liệt cắt chữ của Hạ Diên Điệp để chọc cô.)
Hạ Diên Điệp: “….”
Con người này quái lạ thật đấy!
Hạ Diên Điệp: “Đó là một tính từ.”
Du Liệt: “Vậy anh muốn nghe danh từ.”
Hạ Diên Điệp: “…”
“Vợ.” Du Liệt dùng một tay chống bàn ăn, cúi người về phía cô, mặt mày lười biếng quyến rũ: “Chỉ nói một câu thôi?”
“…..”
Hai má Hạ Diên Điệp đỏ lên.
Cô cố gắng chống đỡ: “Anh, anh bớt mặt dày lại đi, xưng hô này chẳng phải đều là những cô gái khác yêu cầu bạn trai gọi mình sao?”
“Ồ, vậy em có muốn nghe không?”
“Em không hề ——”
“Bảo bối?” Du Liệt đột nhiên hôn nhẹ vành tai cô.
“!”
Kỳ thật Du Liệt cũng không cố ý hạ giọng hoặc là kéo dài giọng, chỉ là rất tùy ý, như một câu hỏi thăm hoặc là chào hỏi hết sức bình thường.
Nhưng thật sự khoảng cách quá gần, chất giọng của anh lại dễ nghe đến mức phạm luật, càng tùy ý càng chết người.
Hồ Ly lập tức biến thành hồ ly đỏ.
Đầu sỏ gây chuyện vẫn chưa phát hiện, bình tĩnh đứng thẳng người dậy: “Tới phiên em.”
“…..”
Hạ Diên Điệp xoay người muốn chạy.
Lại bị Du Liệt kéo cổ tay, từ phía sau áp sát lại: “Bây giờ không gọi là buổi tối phải trả nợ đấy.”
“!!!”
Hồ Ly hoàn toàn mất bình tĩnh, không hề có tình nghĩa vợ chồng dùng cùi chỏ huých Du Liệt một cái khiến anh phải đỡ bụng khom người, buồn bực nở nụ cười, cô lại nhân cơ hội trốn khỏi vòng tay anh.
Mấy giây sau.
Bùi Học Khiêm đi rồi quay lại dừng ở ngoài phòng bếp, đặt bình hoa trang trí lên bàn nấu ăn, tùy ý liếc mắt: “Bữa ăn tối nay là đãi mọi người thức ăn cho chó sao?”
Du Liệt không để ý tới sự trêu chọc của anh ta: “Anh cũng là người đã nửa có vợ rồi đấy.”
Bùi Học Khiêm vẻ mặt ôn hòa nhướng mày, chờ nghe Du Liệt nói hết lời xấu xa.
Không phụ kỳ vọng, Du Liệt lãnh đạm liếc anh ta một cái đầy ý khinh miệt: “Có thể giữ đức hạnh đàn ông một chút được không? Đừng ở bên ngoài quyến rũ vợ người khác như thế.”
Bùi Học Khiêm: “……”
Bùi Học Khiêm: “…?”
–
Đoàn khách bảy tám người cộng thêm hai vị chủ nhà, bữa tối đương nhiên Du Liệt không thể chỉ dùng một hai giờ là chuẩn bị xong.
Du Liệt đã đặt sẵn một bữa tiệc ở một nhà hàng tư nhân, trong nhà chỉ nấu món chính là thịt bò bít tết A5 được vận chuyển bằng máy bay tới, thêm các loại nước sốt và đồ ăn kèm.
Ngoại trừ cá ngừ vây xanh mà Cao Đằng mang đến ra, những người còn lại cơ bản đều mang theo bộ sưu tập rượu vang đỏ của họ, đồ ăn đặt hết nửa bàn thì rượu vang cũng gần như đặt hết nửa bàn còn lại ——
Cuối cùng, những gương mặt trên bàn rượu vẫn còn bình thường là Quách Tề Đào cáo già, Bùi Học Khiêm không uống một giọt rượu, Du Liệt nếm nhẹ vài ngụm, và Diêu Hoằng Nghị đô bất tử.
Là nữ đồng chí duy nhất trên bàn, Hạ Diên Điệp uống nước trái cây cả đêm.
Diêu Hoằng Nghị thấy Cao Đằng ở bên cạnh đã sắp ngủ mất thì cũng bật cười: “Uống có chút xíu đã quắc cần câu mà đòi đón gió tẩy trần cho tôi, đến một hai người còn không tiếp nổi nữa đấy!?”
“Nhóc con, đô được đấy chứ.” Cả đêm nay lão Quách đều ở bên cạnh thán phục: “Nếu như mấy năm nay tôi không bị hai tên vô liêm sỉ trong công ty hãm hại, một người uống rượu của ba người, qua đó học được cách tránh rượu trên bàn nhậu, vậy thì giờ có lẽ tôi cũng đã nhìn cậu như cách bọn họ nhìn cậu rồi.”
“Nói chung cũng tạm được, mấy thứ này ở nước ngoài uống quen rồi. Nếu đổi sang rượu trắng thì có lẽ hôm nay tôi đã gục ngã tại chỗ.” Diêu Hoằng Nghị khiêm tốn cười cười.
Du Liệt lười biếng gõ xuống bàn: “Chờ đã, cái gì gọi là ‘bị hai tên vô liêm sĩ hãm hại’?”
“Cậu tự đặt ra cho mình giờ giới nghiêm đấy, đừng có tỏ ra bất mãn trước mặt tôi.” Lão Quách phất phất tay, “Làm CEO đã nhiều năm mà tửu lượng vẫn lẹt đẹt như cũ, còn có mặt mũi nhắc tới?”
Du Liệt cười khàn khàn, không biết là tức giận hay là thừa nhận.
Hạ Diên Điệp ở bên cạnh nhìn, đoán chừng hai người đã hơi say, chỉ là không gục ngã hoàn toàn như mấy tên bên cạnh thôi. Trên bàn này người hoàn toàn tỉnh táo hẳn là chỉ có cô và Bùi Học Khiêm, cùng với Diêu Hoằng Nghị đô bất tử.
“Đúng rồi, anh Liệt.” Diêu Hoằng Nghị nhớ tới gì đó: “Lão Cao nói cậu còn một căn hộ rộng rãi còn để trống ở đường Phượng Hoàn khu trung tâm à?”
Du Liệt còn chưa mở miệng.
Quách Tề Đào đã tán thưởng: “Đường Phượng Hoàn, ghê thế? Chỗ đó tấc đất tấc vàng có tiền cũng chưa chắc mua được đâu, bao nhiêu mét vuông thế sếp Du?”
“….Quên rồi.”
Du Liệt đang dựa lưng vào ghế, nghe vậy ngồi thẳng dậy chống vào mép bàn xoa nắn ấn đường.
Có lẽ là tập trung suy nghĩ bị rượu làm cho mơ hồ, anh ngừng vài giây mới khàn giọng mở miệng: “Hơn bốn trăm mét vuông.”
Lão Quách ngạc nhiên: “Vậy sao không ở bên kia?”
“Cách Hồ Điệp quá xa, không thích.” Du Liệt thuận miệng nói, không chút nghĩ ngợi.
“Thảo nào.” Lão Quách ranh mãnh, “Vừa về nước đã dọn đến đây, thì ra là trông chừng vợ trước.”
Hạ Diên Điệp giật mình.
Cô chưa từng nghe Du Liệt nhắc tới chuyện này.
Du Liệt không đáp lời, quay sang Diêu Hoằng Nghị: “Hỏi cái này làm gì?”
“À, là chú hai nhà tôi muốn đặt mua một căn nhà ở bên đó, cần mua gấp, nên tôi muốn hỏi xem cậu có định qua tay căn đó không ấy mà.”
Diêu Hoằng Nghị cười cười: “Chú ấy cần gấp, theo giá thị trường cộng thêm ba mươi phần trăm cũng được, không cần khách sáo.”
Du Liệt nắm lấy tay Hạ Diên Điệp ở dưới bàn, nghe vậy chỉ cụp mắt, ngón tay nhẹ vuốt ve, không mở miệng.
Trên bàn im lặng vài giây.
Hạ Diên Điệp có chút bất ngờ, giơ tay khẽ gãi lòng bàn tay anh.
Cô tưởng Du Liệt say tí bỉ rồi nên không nghe thấy câu này của Diêu Hoằng Nghị, đợi đến giây đầu tiên Du Liệt ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt tuy rằng mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn còn lại chút tỉnh táo.
——chưa say, nghe thấy rồi.
Hạ Diên Điệp càng kỳ quái.
Mặc dù cô chưa từng đi tìm hiểu, nhưng cũng đoán được Du Liệt đứng tên không chỉ một hai căn nhà. Mà bất luận là đối với nhà họ Canh hay là nhà họ Du thì ngoài trừ nhà tổ hoặc là sơn trang có ý nghĩa đặc biệt, nếu không các loại nhà có giá trị thương mại này cho dù là nơi tấc đất tấc vàng thì cũng không thèm để ý. Huống hồ tập đoàn Du thị vốn là một trong những người dẫn đầu ngành bất động sản, chỉ là hai năm trước dự đoán được giá thị trường nên sớm rút khỏi thị trường mà thôi.
Diêu Hoằng Nghị đã mở miệng cũng đoán được những người như mình sẽ không để ý chút bất động sản này.
Nhưng giờ phút này Du Liệt trầm mặc bất ngờ, sự yên tĩnh lan tràn khiến không khí có chút xấu hổ.
Bùi Học Khiêm như có điều suy nghĩ nhướng mày.
Lão Quách há miệng, dường như đang cố kỵ gì đó, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
Cho đến khi Diêu Hoằng Nghị hoàn hồn, anh ta mới thản nhiên mỉm cười: “Không sao, nếu không tiện thì tôi hỏi mấy người bạn khác.”
Du Liệt quay đầu nhìn Hạ Diên Điệp, dường như có chút bất đắc dĩ.
Anh mở miệng: “Đúng là có chút bất tiện. Bất động sản không đứng tên tôi.”
“Hả?” Diêu Hoằng Nghị sửng sốt, “Đã qua tay rồi à?”
Du Liệt khẽ xoa ngón tay trắng mịn của Hạ Diên Điệp, giọng nói như ngâm trong suối nước, vừa uể oải vừa mê người: “Căn đó, cô ấy đứng tên.”
“?” Hồ Ly giật mình.
Cô thậm chí còn cúi đầu nhìn đồ trong tay, xác nhận mình đang cầm nước trái cây.
Nếu cô không uống say, trí nhớ rõ ràng, vậy tại sao cô lại không nhớ mình còn có bất động sản gì đó nhỉ….
Nếu không phải biết Du Liệt và Diêu Hoằng Nghị quan hệ gần gũi, không đến mức nói dối, vậy chắc chắn cô sẽ cảm thấy Du Liệt đang lấy cô làm bia đỡ đạn.
Người tỉnh táo nhất trên bàn rượu là Bùi Học Khiêm bỗng nhiên lắc ly nước, rủ mắt nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Là căn hộ đó của cô ấy, hay là tất cả tài sản có thể chuyển nhượng giữa vợ và chồng đều đứng tên cô ấy?”
“……”
Du Liệt nheo mắt, có chút mất kiên nhẫn nhướng mày: “Anh không nói không ai bảo anh câm cả.”
Bùi Học Khiêm nâng ly, nở nụ cười khiêm tốn.
Ai bảo chúa ghen tuông thích ghen bậy bạ, còn chỉ trích anh ta không giữ đức hạnh đàn ông nữa chứ.
Đáng đời.
Thấy Du Liệt phản ứng, mặc dù có chút giận nhưng không hề phủ nhận.
– thì chính là thừa nhận.
Đừng nói Diêu Hoằng Nghị kinh ngạc nhìn về phía Hạ Diên Điệp, ngay cả Hạ Diên Điệp cũng kinh ngạc đến khó tin, chờ hoàn hồn lại cô mới dời tầm mắt: “Khi nào? Sao em không biết?”
Bầu không khí trên bàn nhất thời kỳ lạ.
Du Liệt khẽ bắt lấy cổ tay Hạ Diên Điệp, nhưng vẫn không mở miệng.
Cuối cùng lão Quách nửa say nửa tỉnh không nhịn được nói: “Khụ, chuyện này, theo lý thì đây là trách nhiệm của tôi.”
“?”
Hạ Diên Điệp không uống rượu cũng sắp mơ hồ theo.
Quách Tề Đào phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Du Liệt: “Thì đầu năm nay đấy, không phải lúc hai người vừa mới làm giấy chứng nhận, chuẩn bị nửa năm sau tổ chức hôn lễ rồi đi hưởng tuần trăng mật gì đó sao? Nửa đầu năm công việc trong công ty chồng chất, lúc đó chỉ cần cô Hạ đi công tác là một số người sẽ tăng ca ở công ty bất kể ngày đêm, đến cả nhà cũng không về.”
Hạ Diên Điệp nhất thời quên mất hơn phân nửa nguyên nhân, tức giận nhìn Du Liệt.
Du Liệt im lặng giây lát rồi quay mặt đi: “Đừng nghe anh ta khoa trương.”
“Tôi đã nói với sếp Du như vậy là không ổn, đừng ỷ vào sức trẻ mà làm bừa, lúc ấy có một lập trình viên ở tầng 47 của tòa nhà văn phòng bên cạnh mới hai mươi lăm tuổi vì thức đêm mà đột tử luôn đấy! Vợ chạy đến công ty khóc lóc um sùm….”
Quách Tề Đào dừng lại, vẻ mặt vi diệu: “Tôi vốn cố ý kích thích cậu ấy về nhà xem, nào ngờ cậu ấy lại nghe theo trái tim, không lâu sau tìm luật sư của Bộ phận Pháp vụ chúng tôi, sang tên tất cả bất động sản trên danh nghĩa cậu ấy qua cho cô, sau đó còn lập sẵn di chúc…”
Du Liệt nheo mắt, ngón tay gõ vào ly rượu đỏ, phát ra một tiếng “Đinh” sắc bén.
Tiếng nói của Quách Tề Đào bị cắt đứt.
Đáng tiếc đã muộn.
Lỗ tai Hồ Ly rất nhọn, nửa câu cuối cùng vẫn nghe thấy.
“Di chúc?” Hạ Diên Điệp bình tĩnh về phía Du Liệt: “Là thật sao?”
Du Liệt im lặng, nhẹ nhàng chống trán.
Không đợi Du Liệt dùng tư duy đã bị men say quấy nhiễu nghĩ ra biện pháp dỗ dành như thế nào.
Hạ Diên Điệp hít một hơi, cầm lấy ly: “Không sao, buổi tối chúng ta nói chuyện sau.”
Một ly chất lỏng uống một hơi cạn sạch.
Vào trong miệng, cảm giác cay nóng chạy qua cổ họng, Hạ Diên Điệp mới phát hiện cái ly mình cầm lên chính là ly rượu của Du Liệt. Đầu ngón tay cô siết chặt, không nói gì, đặt ly rượu về lại.
–
Vốn đã ăn được bảy tám phần, cũng uống đến no say, biết người nào đó đêm nay có tội phải chịu, lão Quách và Bùi Học Khiêm hả hê khi người gặp họa cùng với Diêu Hoằng Nghị còn tỉnh táo vừa vặn xách ba con ma men còn lại ra ngoài cửa.
Diêu Hoằng Nghị phụ trách đưa Cao Đằng về.
Kết quả đến cửa, người thiểu năng trí tuệ này lại tỉnh lại, cách vài mét nhìn thấy cô gái đang nói chuyện với Bùi Học Khiêm, tóc buộc đuôi ngựa mặt trắng nõn mắt hồ ly giống như một nữ sinh đại học xinh đẹp thanh thuần.
Cao Đằng không chịu nổi nữa, mùi rượu nồng nặc đi về phía trước: “Cô Hạ, không, chị dâu, tôi nhất định phải kính cô một ly nữa…”
“Say quắc cần câu rồi còn đòi kính rượu.” Diêu Hoằng Nghị tức cười, kéo người ra ngoài: “Đi nhanh đi.”
“Không được, không được!” Cao Đằng giương nanh múa vuốt, không tới hai giây vành mắt đã đỏ lên, mang theo cảm xúc không biết là tức giận hay phức tạp nói: “Con mẹ nó đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Liệt khóc đấy! Năm đó cậu ấy bị tai nạn xe gãy xương cũng không nhỏ lấy một giọt nước mắt —— cô đỉnh lắm, thật sự, tôi khâm phục cô rồi! Cô còn tàn nhẫn hơn so với đám đàn ông chúng tôi cộng lại, tôi phải kính cô——”
Lời còn chưa dứt.
Du Liệt từ nhà ăn bước nhanh ra, đi ngang qua cửa chính, thuận tay lấy tới một chiếc khăn vuông cau mày nhét vào miệng Cao Đằng.
“Rót hết rượu vào mồm cậu ta, mang đi đi.”
“……”
Cánh cửa hỗn loạn.
Mấy người bước ra ngoài, Hạ Diên Điệp vẫn nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Cao Đằng rút khăn vuông trong miệng ra gào thét: “Chị dâu, tôi kính cô —— cô phải đối xử với anh Liệt của chúng tôi tốt một chút đấy, ưm ưm ưm…”
Cuối cùng hiển nhiên lại nhét vào miệng.
Cho đến khi thang máy tiễn mấy tên say rượu này về đóng lại, trong ngoài cửa mới yên tĩnh trở lại.
Du Liệt từ thang máy trở về, cau mày đóng cửa lại, ôm Hạ Diên Điệp vào lòng rồi nhéo vành tai cô: “Rửa tai đi, đừng nghe mấy tên ma men nói bậy.”
Mí mắt Hạ Diên Điệp hơi ửng đỏ, chỉ là không phân biệt được là do rượu hay là cảm xúc.
Cô im lặng ngửa mặt, giống như có chút buồn bã nhìn anh: “Khóc thật à?”
Du Liệt khựng lại, khẽ cười: “Em tưởng anh là em sao?”
“Du Liệt.”
“Nói thật đi.”
“Nói thật là không có.” Du Liệt cúi đầu mở mắt, không nhìn cô đã kéo người vào trong: “Đi thôi, dọn dẹp nhà ăn cho vợ.”
“——”
Không kéo được.
Ngược lại Du Liệt còn bị Hạ Diên Điệp đẩy mạnh, trực tiếp đè lên sô pha.
Bụp một tiếng trầm đục vang lên.
Du Liệt vốn đã say bảy tám phần, lúc này lại càng hoa mắt, ánh mắt nhất thời hoảng hốt, dưới chân nặng nề.
Là Hạ Diên Điêp bước lên.
Cô giơ điện thoại di động lên, mở đoạn video Bùi Học Khiêm gửi cho cô trước khi đi, đuôi mắt đỏ lên, ánh mắt lại bướng bỉnh: “Vậy đây là cái gì?”
Video mở lên, tự động phát.
Không biết tên ma men nào cầm máy ảnh mà ống kính rung lắc dữ dội, bối cảnh âm thanh hỗn loạn, người này hình như đang quay lại “trò hề” của mấy người say rượu trên bàn ăn.
Bên cạnh có một người đàn ông đi ngang qua, áo sơ mi và cà vạt đều kéo lỏng, để lộ ra một mảng da thịt trắng lạnh từ sườn cổ đến lồng ngực đã ửng đỏ, giống như những bông hoa ẩn trong tuyết.
Người đàn ông tựa lưng vào chiếc ghế tựa cao, đồng thời xắn tay áo lên, cánh tay cơ bắp mượt mà che kín mắt anh.
Nhưng lại không giấu được đôi mắt đỏ bừng và mái tóc mai ướt át của anh.
Cao Đằng bên cạnh uống say đến nghiêng ngã, đang điên cuồng gào: “……Cậu muốn người nào mà chẳng có hả anh Liệt? Cậu cần cái gì mà chẳng có! Cậu xem, cậu chỉ cần chọn bừa là đã có biết bao nhiêu người đẹp, bao nhiêu người thích cậu, cần quái gì phải một hai đợi chờ con người đó! Cậu chờ được cô ta trở về sao? Cô ta không cần cậu đâu, cậu biết không hả!”
“Bụp!”
Đè lên câu cuối cùng.
Ly rượu vang bị đập mạnh xuống, vỡ tan giữa những ngón tay thon dài của người nọ, mang theo màu máu đỏ.
Có tiếng la hét bên ngoài máy quay.
Nhưng Du Liệt chỉ đứng thẳng người dậy, đuôi mắt đỏ hoe tràn đầy tàn nhẫn: “Câm miệng.”
Giọng anh khàn đặc, đôi mắt vì khóc mà càng trở nên chật vật không thể che giấu.
Người nọ cũng không muốn che giấu, anh lảo đảo nghiêng người, trong tiếng kinh hô ở bên ngoài máy ảnh cầm theo mảnh thủy tinh nắm lấy cổ áo của Cao Đằng.
Du Liệt kéo mạnh người về phía trước.
Anh nghiêng lưng về phía ống kính, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy mạch máu uốn lượn dưới lớp da trắng lạnh trên cánh tay, giọng nói trầm thấp gần như run rẩy.
“Tôi không ngại hai bàn tay trắng, Cao Đằng…… Nhưng nếu đời này còn thứ gì khác không thể đánh mắt, thì đó chính là Hạ Diên Điệp.”
Người nọ giống như muốn cắn nát răng, tự mình lăng trì, mỗi lời nói đều chứa đầy quyết tâm không bao giờ hối hận.
“Trừ cô ấy ra, thiếu một chút cũng không phải, đổi là ai cũng không được.”
<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->