<!-- 1 -->
Chương 37: Quá lẳng lơ – Nào, cho tôi đi
Du Liệt chở họ tới một khu chung cư khép kín nào đó ở trung tâm Khôn Thành.
Anh tự mình lái xe.
Suốt quãng đường, Hạ Diên Điệp nắm chặt dây an toàn của ghế phụ lái, nhìn về phía trước. <!-- 1 -->
Du Liệt liếc ngang mấy lần, tận mắt nhìn thấy bàn tay cô đang siết dây an toàn càng lúc càng chặt. <!-- 1 -->
Bà nội Hạ ngồi ở hàng sau, hình như đã ngủ thiếp đi. Du Liệt vốn không muốn nói gì, nhưng dáng vẻ Hồ Ly như sắp dựng đứng lông lên thực sự khiến anh không nhịn được. Anh liếc nhìn mấy lần, cuối cùng không kìm được quay mặt đi, một tay cầm vô lăng, tay trái khẽ chống cằm che đi tiếng bật cười kia.
“Hồ Ly, cậu không tin vào kỹ năng lái xe của tôi tới thế sao?”
Hạ Diên Điệp đẩy kính lên, bình tĩnh thả tay xuống rồi lại thản nhiên nắm lấy dây an toàn: “Năm nay cậu mới thành niên, mới lấy bằng lái xe vào kỳ nghỉ hè, cũng chỉ là đứa trẻ mới nửa tuổi mà thôi.”
“Tóm lại.” Hồ Ly nhỏ nhẹ nhàng quay qua: “Tôi hơi căng thẳng chút cũng là chuyện bình thường.”
Du Liệt không nhịn được bật cười.
Dưới sự điều khiển vô lăng của anh, xe đã đi được nửa thành phố, dùng sự thực để chứng minh Hạ Diên Điệp lo quá xa.
Dù anh hờ hững cầm vô lăng bằng một tay nhưng chiếc xe vẫn lái mượt mà êm ái trong suốt quá trình, chuyển đổi giữa tăng tốc và giảm tốc một cách dễ dàng, như thể đã có kinh nghiệm lái xe điêu luyện mười mấy năm rồi vậy.
Cuối cùng, khi họ rẽ vào đường riêng của khu chung cư, đi qua ba vòng an ninh, trước mắt trở nên tối mù, Hạ Diên Điệp mới phản ứng được rằng bất tri bất giác đã đi đến đích, xe bọn họ đang đậu dưới hầm để xe.
Xe dừng lại, cả hai đánh thức bà nội Hạ đang ngủ gật rồi bước vào thang máy. Sau khi lên tầng, Du Liệt đề nghị đưa Hạ Diên Điệp xuống tầng mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày vì anh quen với hoàn cảnh quanh đây, bảo bà nội Hạ ở nhà nghỉ ngơi trước.
Ngồi vào xe lần nữa, Hạ Diên Điệp ngập ngừng: “Cậu phải về Bắc Thành ăn tết à?”
“Ừ.” Du Liệt quay lại hỏi cô: “Sao thế?”
“Hôm nay là ngày 29 tết, bây giờ cậu còn đi mua sắm với tôi, liệu có về kịp không?”
“Không kịp thì ăn tết với cậu.”
“…” Hạ Diên Điệp: “?”
Trong xe yên lặng chốc lát.
Dường như Du Liệt cũng nhận ra lời mình vừa thốt ra hơi thân mật, bầu không khí trong xe đột nhiên là lạ, không khó để nhìn ra trên gương mặt sắc nét của người nào đó có sự né tránh.
Hiếm khi thấy đại thiếu gia này xấu hổ, trong lòng Hạ Diên Điệp có ý xấu, muốn trêu anh thêm chút nữa.
Nhưng suy cho cùng “sinh tử” vẫn nằm trong tay người nào đó… ừm, lúc này anh lại đổi thành nắm chặt vô lăng bằng hai tay.
Hạ Diên Điệp lập tức ngồi thẳng dậy: “Ồ, ừm, căn hộ này là của chú à? Chúng tôi ở nhờ hai hôm, có cần nói với chú không?”
“Không cần, đây là quà sinh nhật mà ông ngoại tặng tôi vào sinh nhật hồi đầu năm, làm quà cho lễ trưởng thành, được đăng ký dưới tên tôi.”
“Ồ.”
Hạ Diên Điệp vốn chỉ muốn làm dịu bầu không khí, nhất thời tìm được chủ đề nhưng sau khi trả lời một tiếng thì không nói gì thêm nữa.
Du Liệt chợt nhớ tới điều gì đó, nhướng mày: “Cậu có biết sinh nhật tôi không?”
“À, ngày 17 tháng 2, là ngày 29 Tết năm ngoái.” Hồ Ly nhẹ giọng trả lời: “Tuy cậu không nghe thấy nhưng đêm hôm đó tôi có chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Du Liệt giật mình.
Cho đến khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, anh không khỏi nắm chặt vô lăng, liếc nhìn Hạ Diên Điệp ở ghế phụ lái: “Sao cậu biết? Tôi chưa bao giờ nói với cậu mà.”
Hạ Diên Điệp lại liếc nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ không quá rõ ràng.
Du Liệt: “Cậu như vậy là có ý gì?”
“Cậu hỏi thế vì cậu thực sự không biết à?” Vẻ mặt Hạ Diên Điệp rất cạn lời: “Đám con gái ở trường còn thuộc tư liệu cá nhân của cậu hơn cả ‘Xuất sư biểu*’ đấy. Trong các lớp thể dục, ở căng tin… bất cứ lúc nào cũng có thể nghe mọi người nói về ngày sinh nhật, cung hoàng đạo, nhóm máu, chiều cao và cân nặng… của cậu, tôi không bị điếc.”
(*Xuất sư biểu: là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc.)
“Tôi không quan tâm đến nội dung tán gẫu sau giờ học của các cô gái nên tôi thực sự không biết.”
Du Liệt nói xong lại nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng hỏi: “Vậy cậu có đọc bao giờ không? Thuộc làu như cháo chảy hơn cả ‘Xuất sư biểu’?”
Hạ Diên Điệp ngơ ngác nói: “Không, tôi chỉ nhớ ngày sinh nhật của cậu thôi.”
“Với trí nhớ của cậu, không thể chỉ nhớ được mỗi một chuyện đó được.”
“…Đèn xanh rồi, đừng nói chuyện nữa, lái xe đi.”
Liếc nhìn vành tai hơi ửng đỏ của Hồ Ly, Du Liệt mỉm cười tựa lưng vào ghế lái.
…..
Sau khi sắp xếp mọi việc ở Khôn Thành, cuối cùng Du Liệt cũng lên chuyến bay sớm vào đêm giao thừa, đến nhà ông ngoại Bắc Thành vào giữa buổi chiều.
Du Liệt không thân với ai ở nơi này, bình thường cũng không qua lại nhiều.
Ngoại trừ Canh Dã.
Tuy nhiên, trong giới nhà giàu ở Bắc Thành, mức độ tranh chấp giữa hai ông cháu nhà họ Canh chắc chắn không kém gì Du Hoài Cẩn và Du Liệt.
Thế là cháu trai cả Canh Dã không ở đây, người gặp nạn lại biến thành cháu ngoại Du Liệt.
Năm ngoái sức khỏe đột ngột yếu đi nên ông cụ đã nghỉ ở nhà, trồng hoa cắt cỏ, dắt mèo đi dạo, chơi chim, luyện thư pháp, thỉnh thoảng có tâm trạng lại chơi mấy ván mạt chược.
Mỗi khi Du Liệt về đến nhà, vừa đưa áo khoác cho dì giúp việc là lại bị ông gọi tới chơi cùng.
Khi ông Canh tưới hoa thì anh tiếp nước, lúc ông chơi chim thì anh đưa thức ăn, ông luyện chữ thì anh mài mực, ông đánh cờ thì Du Liệt chơi cùng, khi ông chơi mạt chược thì anh điểm pháo…
Người khác khen ông cụ giỏi mọi thứ, nhưng Du Liệt thích nói ông có đủ ngũ độc.
Đấu khẩu thì đấu khẩu nhưng lúc cần tiến lên thì vẫn phải tiến lên.
Ví dụ như lần này, ngay vào cửa ải cuối năm, lúc anh cần bay qua bay lại giữa thành phố có lượng người đông nhất cũng may có ông ngoại giúp đỡ, nếu không chỉ có thể ở Bắc Thành xa xôi nghe tin tức của Hạ Diên Điệp và lo lắng suốt cả mấy ngày tết.
Lần này về đến nhà đã muộn hơn nhiều, Du Liệt trở về cũng rất tự giác, sau khi bước vào phòng sưởi, anh cởi áo khoác đưa cho dì giúp việc.
Sau khi hỏi và biết ông ngoại đang ở trong phòng làm việc, anh đi thẳng lên tầng.
Ngôi nhà của ông cụ được xây dựng theo phong cách Trung Quốc hiện đại, có lầu cao hướng ra hồ, cửa sổ sát đất được làm từ các trụ gỗ thật liên kết với nhau, dù là rèm treo hay cầu thang quanh tường, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hoa văn gỗ chạm rỗng, sử dụng đủ loại kết cấu mộng, ngay cả trong sảnh chính với trần cao hai tầng, phía trên cũng được chuyên gia khắc một nửa bức Phú Xuân sơn cư đồ.
Du Liệt chưa bao giờ có hứng thú với những thứ này, hai chậu tùng ở sân thượng ngoài cửa sổ không sát đất che mất nửa ánh hoàng hôn khiến anh cảm thấy vui mắt.
Sau khi đứng ngoài cửa phòng trà đợi một lúc, dì giúp việc cầm khăn trà đi từ bên trong ra, cười nói: “Ông chủ bảo cậu có thể vào trong.”
Du Liệt gật đầu với bà ấy.
Sau khi đối phương đi ngang qua, anh chợt nghĩ tới điều gì đó: “Sao năm nay ở nhà không thấy ai vậy ạ?”
“Cậu cả ở tỉnh khác, cậu hai thì ở nước ngoài, trước tết cũng không về được. Cô chủ thì mua vé ngày 3 tháng giêng về thăm nhà, đến lúc đó hẳn là cậu sẽ gặp được.”
“Được, cháu biết rồi.”
Du Liệt gõ cửa phòng trà, dừng lại hai giây rồi mở cửa bước vào.
Trong phòng trà chỉ có mình ông Canh, căn phòng này cũng quay về phía nam và nửa mặt hướng ra hồ giống như phòng khách trong sảnh chính. Nhưng bây giờ đã chạng vạng tối, mùa đông trời tối sớm, sắc trời khiến đỉnh núi nghiêng nghiêng như đè trên mặt hồ. Cảnh tượng này làm bóng dáng cô quạnh của ông cụ trông càng cô độc hơn.
Mấy người vừa được nhắc tới lần lượt là hai người cậu và một người dì của Du Liệt. Hiển nhiên, tết năm nay họ đều không về nhà.
“Ông đang hối hận đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn ý cười của thiếu niên đột nhiên vang lên trong phòng trà yên tĩnh.
Ngồi sau biển trà, ông cụ quay lại thì thấy cháu ngoại mình đang tựa vào khung cửa không ngẩng đầu lên, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“Tổng cộng có bốn đứa con cả trai lẫn gái.” Du Liệt khoanh hai tay trước ngực, uể oải bước tới: “Sao ông không giữ một người bên mình ạ?”
“Bỏ tay xuống, cháu đang nói gì vậy?”
Ông Canh giả vờ trừng mắt nhìn anh, sau đó quay đi: “Ông hối hận cái gì? Không về cũng tốt, đỡ phiền phức, ông cũng có thể tận hưởng thời gian rảnh rỗi.”
Du Liệt cười nhạo sự bướng bỉnh của ông cụ, nói: “Được, nhàn rỗi.”
Du Liệt kéo chiếc ghế dựa bằng gỗ thật ở bên cạnh tới, ngồi xuống đối diện với cửa sổ sát đất. Anh dựa vào ghế, cùng ông Canh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bớt tụ tập với Canh Dã lại, xem hậu quả đi, tính cách của cháu lúc nào cũng không đứng đắn nổi.”
Du Liệt đưa tay chống cằm, lười biếng đáp: “Ông không thích người hay cười, thích nhất ‘đầu gỗ’ cứng nhắc.” Vừa nói anh vừa nắm lấy thành ghế, duỗi tay khẽ gõ hai cái: “Gỗ không điểm pháo được cho ông đâu, ông phải suy nghĩ cho kỹ.”
Ông cụ lại “hừ” một tiếng, lườm Du Liệt.
Quả thực Du Liệt đã thay đổi rất nhiều trong hai năm qua, cho dù ông Canh chỉ gặp anh mười ngày nửa tháng cũng có thể nhìn ra được. Tuy bề ngoài vẫn là dáng vẻ biếng nhác kia, nhưng dường như bên trong có gì đó đã thay đổi.
Ví dụ như trước đây, khi anh mỉm cười và nhìn mọi người từ xa, trong ánh mắt anh lộ rõ cảm giác xa cách và cô lập.
Còn bây giờ.
Ông cụ quay lại, thản nhiên hỏi: “Lần này vội vàng quay về thế là có chuyện gì?”
Du Liệt mỉm cười.
“Sao cháu lại cười?” Ông cụ nghiêm túc nói: “Vất vả lắm ông mới mua được vé máy bay cho cháu, thế mà một câu cũng không được hỏi à?”
“Vâng.” Du Liệt kéo dài giọng: “Chỉ là môi trên chạm môi dưới một cái, ông còn chẳng phải khổ cực tự gọi điện thoại. Ông vất vả quá cơ.”
“Đừng có đánh trống lảng.”
“Đâu phải cháu đánh trống lảng, rõ ràng là ông giả ngốc với cháu.” Du Liệt nhẹ nhàng thở dài: “E rằng cháu vừa xuống sân bay chân trước thì chân sau đã có người báo với ông tình hình chi tiết. Trên máy bay cháu ông uống mấy ngụm nước ép táo ông còn biết ấy chứ. Ông có cần cháu lặp lại lần nữa không? Thế chẳng phải lãng phí thời gian à?”
Khóe môi của ông cụ đang định nhếch lên thành một nụ cười, nhưng lập tức tỏ ra nghiêm túc mím môi lại.
“Coi như thằng nhãi cháu thức thời, không muốn nói dối.”
Du Liệt gật đầu cho có lệ.
“Ông đã nghe nói về chuyện kia rồi.” Ông Canh ghét bỏ lườm Du Liệt: “Cháu là không đủ điều kiện hay là không có đầu óc? Làm có chút chuyện mà cũng để lộ dấu vết, cháu không sợ bị người khác lấy làm đề tài bàn tán à?”
“Cháu sợ gì chứ? Sau này cháu sẽ không tham gia kinh doanh hay chính trị.”
“Gì cơ?” Ông cụ gần như nhấc lưng khỏi đệm lưng ghế dựa, nhướng mày nói: “Thế cháu định làm gì? Lên trời hả?”
Du Liệt ngẩn ra giây lát lại mỉm cười nói: “Không hổ là ông, đoán chính xác thật đấy.”
Ông cụ còn tưởng Du Liệt đang không đứng đắn nói đùa, vừa định nổi giận.
“Sau này cháu sẽ cố gắng để tới trung tâm quan trắc và đo lường vũ trụ ở Bắc Thành, ở gần ông.”
Ông Canh hơi sửng sốt, cau mày nói: “Vì sao cháu lại muốn làm vậy?”
“Điều này không tốt sao ạ?”
“Đương nhiên là tốt, nhưng cũng khó, một thanh kiếm mài phải mất mười năm. Nhưng khoảng cách giữa chúng ta không chỉ một thanh kiếm.” Ông cụ thở dài, ánh mắt khi nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng tối xuống.
“Cứ mài từ từ thôi ạ, dù sao cũng phải có người mài, quả thực cháu cũng rất thích.”
Trong phòng yên lặng một lúc, cuối cùng ông cụ thở dài: “Vì mẹ cháu sao?”
“…”
Vẻ mặt Du Liệt trở nên ảm đạm, mấy giây sau, anh lại nhếch khóe miệng lên: “Nghe nói vào ngày sinh nhật của ông, mẹ cháu đã tặng ông một ngôi sao, bà ấy là người đầu tiên quan trắc và đặt tên cho nó ạ?”
Bàn tay đặt bên biển trà của ông cụ như run lên, nhưng chỉ trong vòng hai giây, ông “hừ” một tiếng, nhìn Du Liệt: “Sao nào? Cháu định đưa ông đi xem ngôi sao đó?”
“Nào dám ạ.” Du Liệt nói, “Sau này khi tàu vũ trụ mà cháu tham gia phát triển được phóng lên, cháu có thể tặng ông một mô hình.”
“Xừ!”
Ông cụ khinh thường quay đi, nhưng lần này khoé miệng không đè xuống được nữa.
Trời sắp tối hẳn, dì giúp việc tới gõ cửa gọi hai ông cháu ra ngoài ăn cơm tất niên.
Ông cụ được Du Liệt đỡ dậy, trước khi đi ra ngoài, ông còn nói thêm một câu: “Cháu được Du Hoài Cẩn nuôi thành thiếu gia mang tiếng xấu, liệu có chịu khổ được không? Cháu thật sự không nghĩ sang con đường khác à?”
Du Liệt thở dài: “Cháu cũng đâu có vào gia phả của nhà ông, ông đừng quan tâm làm gì. Ông cứ dạy một mình Canh Dã là được, đừng làm hại tới người vô tội.”
“Cái gì mà hại tới người vô tội? Chẳng phải ông đang lo sau này cháu chết đói ư? Ông gật đầu được, nhưng bố cháu liệu có dễ dàng đồng ý không?”
“…”
Bàn tay đang nắm tay ông cụ chợt cứng đờ, Du Liệt khựng lại.
Biết người mà cháu ngoại mình không muốn nhắc tới nhất là Du Hoài Cẩn, ông Canh đè nén cảm xúc, không cần anh đỡ mà chống gậy gỗ đi ra ngoài: “Được rồi, hai bố con cháu đấu đá với nhau, có liên quan gì tới ông đâu chứ.”
Trước khi đi ra ngoài, ông cụ dừng lại, dùng gậy gõ sàn nhà một cái.
“Đợi cháu tốt nghiệp đại học rồi, quỹ tín thác mà mẹ cháu lập cho cháu sẽ được điều động. Nếu đã quyết định rồi thì cháu cứ làm đi. Muốn lên trời thì cứ lên trời, đã có mẹ cháu ở dưới đất bảo vệ cho cháu rồi.”
“…”
Đứng trước cửa sổ nơi mặt hồ và ngọn núi chìm vào màn đêm, Du Liệt rũ mắt xuống, nhưng vẫn không kìm nén được gương mặt trắng lạnh đang dần dần nổi lên màu đỏ nhạt.
“Vâng.”
Anh trầm giọng đáp lại.
–
Học kỳ thứ hai của năm cuối cấp ba, thời gian khai giảng cũng sớm hơn nhiều.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ lễ mùng 7 tháng 7 âm lịch, trường trường trung học phổ thông Tân Đức đã gửi thông báo cho học sinh cuối cấp về trường tự học —— không lên lớp, không giảng dạy, chấp hành nghiêm ngặt các yêu cầu của bộ giáo dục, nhưng lại sẵn sàng cung cấp cho học sinh một môi trường học tập thoải mái tự do.
Còn bốn tháng nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, gần như tất cả các lớp thực nghiệm ban tự nhiên và ban xã hội đều đã về trường.
Vì Hạ Diên Điệp không có thông tin liên lạc nên là người cuối cùng trong lớp biết về thông báo tự học. Học kỳ 2 lớp 12 sẽ có nhiều thông báo quan trọng khác nhau, sau vài lời bóng gió của thầy Miêu, Hạ Diên Điệp đi cùng ông ấy, trích ra một phần học bổng để mua chiếc điện thoại đầu tiên trong đời mình.
Mặc dù nó chỉ là đồ secondhand.
Vì Hạ Diên Điệp không mang theo căn cước công dân nên không kịp làm sim điện thoại.
Hôm đó trên xe về nhà, Hạ Diên Điệp hỏi chú Triệu là dọc đường có cửa hàng nào nhận làm sim điện thoại không? Cô muốn sáng mai đi qua sẽ làm một cái.
“Chỗ tôi có một cái không dùng tới, đợi về nhà sẽ đưa cho cậu.”
Học kỳ này Du Liệt bắt đầu đi học ngoại trú.
Theo anh nói thì nguyên nhân là trong ký túc xá có người bắt đầu liều mạng học đêm, không ngủ ngon được, về phần tính chân thực thì chẳng ai biết được.
Hạ Diên Điệp vốn định từ chối, nhưng khi cô nhìn lại thì chạm phải ánh mắt của người nào đó đang dựa vào tay vịn. Anh uể oải nhìn cô, trong đôi mắt tựa như cất giấu thứ gì đó khiến người ta bất an.
“…Được, cảm ơn.” Lời từ chối ra tới miệng biến thành đồng ý.
Về đến nhà, Hạ Diên Điệp trở về phòng, một lúc sau, Du Liệt đã thay quần áo mặc ở nhà tới gõ cửa phòng đang mở rộng của cô.
Thấy thiếu nữ ngồi trước bàn làm bài ngẩng đầu lên, Du Liệt tự giác bước vào trong.
“Số điện thoại ở trên.” Du Liệt đặt sim điện thoại chưa mở vào góc bàn.
Hạ Diên Điệp gật đầu, dùng đầu bút chỉ một cái: “Tiền điện thoại trong đó, tôi…”
“Cậu thử nói trả tôi xem.”
Du Liệt dựa vào tường, cười cười nhìn cô. . Truyện Cổ Đại
Hạ Diên Điệp: “…”
Đột nhiên cô cảm thấy màn đêm ngoài cửa sổ trở nên tối hơn, chuyện gì xảy ra vậy?
Thế là sau khi im lặng, Hồ Ly thức thời duỗi đầu ngón tay ra bò qua bàn, cầm lấy sim điện thoại mà anh đặt ở góc bàn.
Đối với số điện thoại di động có 11 chữ số, 3 chữ số đầu do nhà mạng quyết định, 8 chữ số cuối là ngẫu nhiên.
Sau khi bỏ qua ba số đầu tiên, ánh mắt Hạ Diên Điệp hơi dừng lại ở số thứ tư, năm, sáu và bảy: “0217?” Cô từ từ ngước mắt lên nhìn Du Liệt.
“Ừm.”
“Cậu đang nhắc tôi ba ngày nữa là sinh nhật cậu phải không?” Hạ Diên Điệp thản nhiên nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé đại thiếu gia.”
Du Liệt tức giận cúi đầu cười lớn, gần như muốn giơ tay định làm gì đó với thiếu nữ ngồi sau bàn, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được.
Anh tựa lưng vào bàn, nghiêng người về phía cô: “Đúng là Hồ Ly vô lương tâm.”
Khóe miệng Hạ Diên Điệp hơi nhếch lên, ánh mắt lướt qua bốn chữ số cuối: 0712.
Dưới ánh đèn, bóng dáng Hồ Ly sững lại.
Một hai giây sau, Hạ Diên Điệp hơi nheo mắt lại, ngước mặt lên: “Cậu biết từ khi nào?”
“Biết cái gì?” Du Liệt hạ thấp giọng, giọng điệu thả lỏng tự nhiên.
Thấy Hồ Ly im lặng không nói gì, anh mím môi quay người giả vờ hiểu ra: “Ồ, ý cậu là biết chuyện sinh nhật của cậu và tôi chỉ khác trình tự sắp xếp, nhưng cậu lại một mực giấu diếm không chịu nói cho tôi biết ấy hả?”
Hạ Diên Điệp: “…”
Bị nhắc đến phần đuối lý, Hồ Ly làm bộ như không nghe thấy, cúi đầu mở sim điện thoại ra, lắp vào chiếc điện thoại secondhand mà mình vừa mua.
Sau khi bật điện thoại lên, Hạ Diên Điệp làm quen với giao diện và thao tác xa lạ một lúc, sau đó đặt điện thoại lên bàn.
“Cám ơn sim điện thoại, tôi còn phải làm nửa mặt tờ đề nữa, cậu không về phòng trên tầng à?” Hồ Ly ngẩng đầu nhìn Du Liệt.
“Về chứ. Nhưng cậu lưu số điện thoại di động của tôi trước đã.”
“Được thôi.”
Hạ Diên Điệp lại cầm điện thoại lên.
Giọng người nào đó hoà với bóng đêm ở ngoài khu vực ánh đèn, trầm thấp báo số tổng đài giống cô, sau đó dừng lại.
“0712, 0217.”
Ngón tay của Hạ Diên Điệp đột nhiên dừng lại.
Chiếc đồng hồ nhỏ dưới ngọn đèn bàn đứng im trong khoảng mười giây.
Du Liệt không nhịn được cười.
Không muốn làm Hồ Ly thêm xấu hổ nữa, anh gõ gõ tờ giấy trước mặt cô: “Làm xong sớm thì nghỉ ngơi sớm đi.”
“…”
Hồ Ly nghiến răng, vẻ mặt vô cảm.
Nhưng sau khi Du Liệt rời đi, anh đứng ngoài cửa liếc nhìn vào trong thì chợt thấy vành tai của thiếu nữ đang vùi đầu vào tờ đề đỏ bừng lên.
Anh không khỏi ngơ ngác nhìn thêm hai giây, cuối cùng cười ngốc nghếch bước vào hành lang u tối.
Có lẽ học kỳ cuối của lớp 12 là giai đoạn kỳ diệu nhất trong cuộc đời của nhiều người, một ngày dài như cả năm. Đề luyện thi nhiều tới mức làm hoài không hết, vô số kỳ thi thử và lời lải nhải không dứt, tri thức học mãi vẫn không hết.
Mỗi tối sau khi học xong, Hạ Diên Điệp lại ngẩng đầu nhìn màn đêm ngoài phòng học buổi tối.
Lúc đó, cô nghĩ rằng một năm dài và sâu sắc như vậy, sau này hồi tưởng lại nhất định sẽ rõ mồn một trước mắt như mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng phải đến khi cô thực sự đến “tương lai” nhiều năm sau, Hạ Diên Điệp mới chợt phát hiện ra rằng những gì cô có thể tìm thấy trong ký ức của mình chỉ là một số mảnh vỡ rải rác.
Đôi khi là cái bóng dài theo sau cô đi qua con đường trong khuôn viên trường dưới ánh trăng trong vô số đêm, lúc lại là hình ảnh thiếu niên nằm bò trên chiếc bàn bên cạnh cô, ngủ quên dưới ánh nắng tươi sáng.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có một hai chi tiết khắc sâu vào ký ức, khó mà quên được.
Khi đó đã thi cuối năm xong, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, có thể nói là toàn bộ khối 12 đều rơi vào cuộc sống lầm than. Ngay cả đàn ve sầu trên cây cạnh khu giảng đường của khối 12 cũng bị liên lụy. Nghe nói hiệu trưởng và phó hiệu trưởng dẫn một nhóm giáo viên sống lại tuổi thơ trong đêm, bắt ve sầu trong vòng một tuần, thêm món cho căng tin.
Bên cạnh khu giảng đường của khối 12 không còn tiếng ve kêu.
Những ngày đó, Hạ Diên Điệp lại cảm thấy hơi bực bội.
Cô không biết liệu đó có phải là mình bị ảo giác hay không.
Hạ Diên Điệp luôn cảm thấy trong hai tháng qua, khi kỳ thi đại học càng ngày càng đến gần, thái độ của Du Liệt đối với cô càng ngày càng mâu thuẫn đến kỳ lạ.
Nó giống như thiên đường băng và lửa.
Có lúc nóng đến mức bỏng rát, lúc lại lạnh đến mức xa cách vạn trượng.
Mặc dù trong thời gian học tập Hạ Diên Điệp sẽ không để bản thân phân tâm, nhưng thỉnh thoảng cô cũng có thời gian rảnh, chẳng hạn như bữa tối ở căng tin.
Khi Du Liệt nhìn thấy cô thì đột nhiên dừng lại, sau đó quay người lôi Cao Đằng đi về hướng khác.
Hồ Ly nghiêm nghị nheo mắt lại.
“Tiểu Hồ Điệp, sao cậu không ăn? Cậu đang nhìn gì thế?” Kiều Xuân Thụ gõ vào đĩa cơm.
Hạ Diên Điệp cúi đầu nhìn lại: “Du Liệt.”
“Hả? Đại thiếu gia có hạ cố đến căng tin ăn cơm nữa sao?” Kiều Xuân Thụ kinh ngạc ngẩng đầu lên, cho dù ở trong căng tin đông đúc nhưng để nhìn thấy một nguồn sáng như Du Liệt thì quá đơn giản.
Nhìn theo hướng rất nhiều nữ sinh đang lặng lẽ nhìn, Kiều Xuân Thụ thấy đại thiếu gia lạnh lùng đang kéo Cao Đằng ngồi xuống vị trí cách đó không xa.
“Cậu ấy sao vậy?” Kiều Xuân Thụ quay đầu lại.
“Gần đây cậu ấy cư xử rất lạ.” Hạ Diên Điệp nói: “Có lẽ cậu ấy thấy quá áp lực trước kỳ thi chăng?”
“Phụt.”
Kiều Xuân Thụ cười tới chảy nước mắt, suýt thì sặc: “Đại thiếu gia mà bị áp lực lớn? Dù cả lớp này bị đè chết thì cậu ấy cũng không bị áp lực đâu.”
Hạ Diên Điệp từ chối cho ý kiến.
Kiều Xuân Thụ nghiêng người về phía trước để hóng hớt: “Tớ vượt qua được năm lớp 12 ác mộng này cũng là nhờ niềm vui từ hai cậu đấy, nói chi tiết xem gần đây đại thiếu gia của chúng ta kỳ lạ thế nào?”
Hạ Diên Điệp cố gắng từ chối nhưng không được.
Không thể cưỡng lại sự trêu chọc liên tục của Kiều Xuân Thụ, Hạ Diên Điệp vẫn nói ra: “Tớ cảm thấy cảm xúc của cậu ấy rất tương phản, đôi lúc cực kỳ lạnh nhạt, đôi khi lại vô cùng…”
Một người có điểm ngữ văn ổn định 135+ như Hồ Ly lại hiếm khi mắc kẹt trong việc miêu tả ai đó.
Kiều Xuân Thư: “Vô cùng?”
“Chỉ là…” Hạ Diên Điệp cau mày, “Một trạng thái khó mà diễn tả được.”
“Ồ…”
Kiều Xuân Thụ im lặng một thoáng, cười nham hiểm xích lại gần: “Rất lẳng lơ phải không?”
Hạ Diên Điệp: “?”
Hạ Diên Điệp: “…”
Hạ Diên Điệp: “???”
Sau vài giây dài dằng dặc, hiểu, thắc mắc và sắp xếp lại từ ngữ, Hồ Ly lại nhìn chằm chằm Kiều Xuân Thụ với vẻ mặt phức tạp.
“Đừng nghiêm túc như thế chứ, lên mạng thường xuyên hơn đi, Tiểu Hồ Điệp của tôi.” Kiều Xuân Thụ vui vẻ nói: “Ngay từ năm lớp 11 trên diễn đàn đã có bài viết về chuyện đó rồi.”
“Cậu đang nói về cái gì?”
“Du Liệt đó, khi ấy mọi người nói là anh Liệt tuy rất lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng lại lơ đãng mỉm cười, người nhìn sẽ cảm thấy anh Liệt quyến rũ chết người. Cuối cùng, bọn họ đi đến kết luận rằng nếu sau này cậu ấy có bạn gái, nhất định sẽ là kiểu người bên ngoài lạnh lùng bên trong lẳng lơ.”
Kiều Xuân Thụ mặt mày hớn hở nói: “Lúc đó mọi người còn tiếc nuối vì không được nhìn thấy, không ngờ Tiểu Hồ Điệp của chúng ta lại dẫn đầu, chớp lấy cơ hội … Này, Tiểu Hồ Điệp, tớ còn chưa nói xong mà, cậu đi đâu thế?”
“…”
Hồ Ly bị buộc phải nghe phổ cập từ vựng mới trên thế giới đã bỏ chạy mất dạng.
Cũng may Hạ Diên Điệp luôn khôi phục bình tĩnh rất nhanh, sau khi trở lại lớp và làm được một nửa đề Toán, cô gần như quên mất chuyện này.
Còn hai phút nữa là đến tiết tự học buổi tối đầu tiên, Hạ Diên Điệp cầm cốc nước lên lắc lắc… Hết nước rồi.
Cô rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phòng đun nước ở tầng trệt.
Không khí học tập tháng cuối năm lớp 12 vẫn rất rõ ràng, tuy chưa bắt đầu tự học nhưng hành lang gần như trống rỗng. Thỉnh thoảng Hạ Diên Điệp có nhìn thấy bóng dáng một học sinh, nhưng bước chân cũng vô cùng vội vã.
May là cô đã thích nghi được với việc ôn tập và luyện đề cường độ cao, đối với cô thì tiết tấu của lớp 12 cũng chỉ nhanh hơn một chút mà thôi, không có áp lực gì lớn.
Đặc biệt sau khi vừa giải xong một câu Toán khó, giờ phút này Hạ Diên Điệp vui tới mức có thể ngâm nga đôi ba câu hát.
Nghĩ như vậy, thiếu nữ bước vào phòng đun nước, sau đó đột nhiên dừng lại.
Trước khi mặt trời lặn, chàng trai bên cửa sổ đang đút tay vào túi đứng nghiêng người, hình như trước khi cô tiến vào thì đang định rời đi.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời dừng lại. <!-- 1 -->
Sau đó Hạ Diên Điệp thấy Du Liệt rủ mắt xuống, yết hầu nửa khuất trong bóng tối của anh dường như hơi nhúc nhích, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ đi về hướng hành lang phía sau cô.
“?”
Tâm trạng đang vui vẻ của Hạ Diên Điệp chợt dịu xuống.
Trước khi nam sinh mặc áo trắng đi ngang qua người cô, Hạ Diên Điệp đột nhiên bước về sau một bước.
Chặn ở trước mặt Du Liệt một cách chuẩn xác.
Đôi chân dài kia phải dừng gấp, suýt nữa thì không dừng được. Sau khi hoàn hồn lại, Du Liệt ngước mắt lên, thì thầm: “Giả vờ chạm mặt à Hồ Ly?”
Hạ Diên Điệp nheo mắt lại.
Lại thế đấy.
Gần đây anh luôn như vậy, lạnh lùng với cô một cách khó hiểu, nhưng sau khi cô chủ động nói hoặc làm điều gì đó thì anh lại không hề phản đối, thậm chí còn khá thân thiết…
Trong đầu Hạ Diên Điệp lướt qua những lời mà Kiều Xuân Thụ vừa cười xấu xa vừa nói kia.
Thiếu nữ hơi khựng lại.
Cô đè nén ký ức đó xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Gần đây cậu có ý kiến gì với tôi à?”
Du Liệt vốn đã rời mắt đi, nhưng vừa nghe lời này, anh quay đầu lại với vẻ khó tin: “Tôi có ý kiến với cậu?”
“Ừm.”
Hạ Diên Điệp bất động: “Sao cậu lại luôn tránh mặt tôi?”
Du Liệt khựng lại, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Không phải cậu tự nói à, Hồ Ly? Cậu không cho phép tôi quấy rầy việc học của cậu mà.”
Hạ Diên Điệp cau mày: “Không quấy rầy việc học của tôi và trốn tránh tôi đâu có liên quan tới nhau?”
Du Liệt chưa kịp trả lời thì tiếng chuông đã vang lên phía sau Hạ Diên Điệp.
Vẻ mặt anh đông cứng trong giây lát, tựa như vừa tỉnh lại sau khi đắm chìm trong cảm xúc, lại cụp mắt xuống.
“…Chúng ta nói chuyện đó sau. Cậu lấy nước rồi quay về phòng tự học đi.”
Du Liệt nói xong thì xoay người đi vòng qua Hạ Diên Điệp, thậm chí còn cố tình cách cô nửa mét.
Hạ Diên Điệp hiếm khi tức giận, cô chẳng chút nghĩ ngợi giơ tay nắm lấy phần xương cổ tay lộ ra ngoài miệng túi của Du Liệt, sau đó kéo đối phương lại. <!-- 1 -->
“Không, được.”
Khoảnh khắc lòng bàn tay thiếu nữ chạm vào mình, khóe mắt của Du Liệt không kìm được giật giật.
Anh nhắm mắt lại, thở dài.
Hạ Diên Điệp: “Cậu giải thích rõ ràng đã rồi tôi sẽ để cậu đi…”
Từ “đi” vẫn chưa hoàn toàn thốt ra khỏi miệng.
Một tiếng “phốc” trầm thấp cắt ngang giọng của cô: “Hồ Ly, đầu tiên cậu phải hiểu cho rõ…”
“?”
Hạ Diên Điệp chỉ kịp nhìn thấy Du Liệt rút tay kia ra nắm lấy cổ tay cô, sau đó thản nhiên nhấc lên, dùng đôi chân dài ép cô đứng sát vào tường ốp đá hoa lạnh buốt của phòng đun nước.
Hồ Ly bị kiềm chế bối rối ngẩng mặt lên.
Người trước mặt khom lưng cúi xuống.
Dưới hàng lông mi dài hơi nhướn lên, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô vừa tối tăm vừa sâu thẳm, như một cái bóng có thể nuốt chửng cô.
Lần đầu tiên hơi thở của anh gần đến thế, gần như thiêu đốt cô.
“Hiểu rõ… rốt cuộc là ai để ai đi.”
Như bị đôi mắt đen láy ẩn chứa cảm xúc khủng khiếp nào đó nhìn thẳng vào mình, Hạ Diên Điệp đứng sững trước bức tường gạch lạnh lẽo.
Vẻ chiếm hữu trong mắt Du Liệt không hề giảm chút nào, năm ngón tay giữ cổ tay cô siết chặt lại, khiến Hạ Diên Điệp cảm nhận được từng ngón tay đang nắm lấy tay mình. Cô dần dần chìm vào hơi ấm da thịt kề da thịt.
“Nào.” Du Liệt cụp mắt xuống, giọng nói hơi khàn khàn: “Nói ‘cho tôi đi’.”
“…”
Hạ Diên Điệp rốt cuộc không nhịn được nữa, hoảng sợ quay mặt đi, giọng nói bình tĩnh nhanh hơn bình thường: “Du Liệt, cậu đừng như vậy…”
Cơ thể đang khom xuống của Du Liệt chợt cứng đờ, trong đôi mắt đen láy thấp thoáng chút mờ mịt.
Thấy anh ngẩn ra, đầu óc Hồ Ly đột nhiên thốt ra nửa câu sau vừa lướt qua trong đầu: “Quá lẳng lơ.”
“…”
Du Liệt: “?” <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->