Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

<!-- 1 -->

Chương 46: Ngày gặp nạn – Lên xe đi

Hạ Diên Điệp trải qua một ngày cuối tuần vô cùng bận rộn.

Dự án dịch thuật mà công ty xây dựng Hằng Hưng hợp tác lần này là phiên dịch đồng thời cho hội thảo chiều thứ Sáu, kèm theo phiên dịch liên tục cả ngày thứ Bảy.

Việc phân công công việc trong tổ đã xong xuôi, do Hạ Diên Điệp phụ trách chính, kèm theo sự hỗ trợ của 2 đồng nghiệp khác trong tổ. Một người trong đó sẽ hợp tác trong tổ phiên dịch đồng thời vào thứ sáu cùng Hạ Diên Điệp. Đồng nghiệp còn lại là La Hiểu Tuyết thì phụ trách toàn bộ lịch trình đi theo và phiên dịch cho khách vào thứ Bảy. <!-- 1 -->

Ban đầu Hằng Hưng chỉ đích danh yêu cầu Hạ Diên Điệp đi cùng. Nhưng việc dịch đồng thời một cuộc hội đàm trong thời gian ngắn, dù nhóm dịch hai người luân phiên cộng tác để hoàn thành vẫn là một gánh nặng với trí não. <!-- 1 -->

Thứ Bảy, khách hàng có lịch đi công tác ngoài tỉnh nên Hạ Diên Điệp đã bàn giao công việc cho La Hiểu Tuyết.

Về khả năng diễn giải linh hoạt và phản ứng tại chỗ thì La Hiểu Tuyết không bằng Hạ Diên Điệp, nhưng cô ấy có kinh nghiệm phiên dịch phong phú, thường ngày cũng đọc rất nhiều tư liệu. Yêu cầu của việc phản ứng và đi theo phiên dịch này thấp hơn phiên dịch đồng thời, để cô ấy đảm nhiệm vốn là mười phần chắc chín.

Không ngờ vào giữa đêm hôm thứ Sáu, Hạ Diên Điệp vừa về đến nhà đã ngủ thiếp đi lại bị một cuộc điện thoại đánh thức.

La Hiểu Tuyết ở công ty tăng ca, tối về nhà bị trẹo chân ở cầu thang của khu nhà trọ.

Mặc dù không bị gãy xương nhưng mắt cá chân lại sưng to.

Và ngay cả khi La Hiểu Tuyết có thể thân tàn chí kiên đi làm với cái chân què, khách hàng cũng không muốn ra ngoài bàn chuyện hợp tác mà lại mang theo một phiên dịch với cái chân khập khiễng.

Không còn lựa chọn nào khác, Hạ Diên Điệp đành phải tự mình ra trận vào phút cuối.



“Hả? Thế chẳng phải tổ trưởng không được nghỉ cuối tuần luôn sao?”

Thứ Hai, trên đường đến công ty Công nghệ kỹ thuật Helena, Khổng Kỳ Duệ vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu với ánh mắt dò xét và thương hại.

“Thì vẫn được nghỉ Chủ nhật đấy.” Hạ Diên Điệp uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, chống cằm ngáp dài.

“Cô có nghỉ thật không?” Khổng Kỳ Duệ thăm dò: “Hay là ngồi xem tư liệu công khai của Công nghệ kỹ thuật Helena cả ngày?”

“Không hề.”

“Ồ, vậy còn…”

“Tôi dùng cả ngày truy cập vào trang web chính thức của họ, thuận tiện ghi chép lại đôi chút.”

“…”

Khổng Kỳ Duệ không nói nên lời.

Trên xe còn có một đồng nghiệp khác, người này cũng phụ trách dự án hiện trường của Công nghệ kỹ thuật Helena theo sau Hạ Diên Điệp.

Đinh Vấn rất coi trọng dự án này, vốn dĩ ban đầu nhóm có bốn người, người thứ tư…

Rõ ràng là người đang bị thương nằm ở nhà, La Hiểu Tuyết.

Không thể ra ngoài hiện trường, La Hiểu Tuyết chỉ có thể làm nhân viên hậu cần tại nhà. Tuy nhiên, tỷ lệ nội dung cần dịch thuật văn bản trong loại dự án này vẫn tương đối ít, áp lực chung vẫn lớn hơn rất nhiều.

Nghĩ tới tổ đội hoàn hảo lại bị “chặt mất một cánh tay”, Hạ Diên Điệp sầu lòng tới mí mắt sụp cả xuống.

“Tổ trưởng, nếu thực sự không ổn thì chúng ta điều thêm người trong tổ tới đi?” Khổng Kỳ Duệ hỏi.

“Thứ Tư đã quyết định phân công công việc xong rồi, tuần này những người khác gần như đều có dự án riêng cần xử lý.” Hạ Diên Điệp nhẹ thở dài: “Tìm ai đây?”

Khổng Kỳ Duệ suy nghĩ một lúc nhưng vô ích: “Cũng đúng, nếu trong tổ có thêm một vị tướng ba đầu sáu tay như tổ trưởng thì tốt biết mấy.”

Hạ Diên Điệp cười khẽ, quay đầu lại: “Tôi đã nói rồi, đừng tâng bốc tôi nữa.”

“Tôi đang nói từ tận đáy lòng đấy, được không? Nếu cô không tin thì hỏi Điền Kính đi.” Khổng Kỳ Duệ nhìn về hướng khác trong gương chiếu hậu: “Điền Kính, anh nói xem tôi nói có đúng không?”

Người đàn ông ngồi bên cạnh Hạ Diên Điệp sau khi lên xe im lặng tưởng như không tồn tại cũng lặng lẽ gật đầu.

Khổng Kỳ Duệ: “Nhìn kìa! Ngay cả Điền đầu gỗ cũng nói thế!”

“?”

Hạ Diên Điệp nghiêng mặt: “Anh ấy có nói gì đâu?”

“Dù sao thì tổ trưởng cũng đừng khiêm tốn nữa.” Chắc đang đi công tác nên Khổng Kỳ Duệ cũng không hề dè chừng: “Nếu không phải tin tức về cô và tổng giám đốc Đinh lan truyền khắp nơi, có lẽ chúng tôi sẽ nghi ngờ cô đang nuôi trai ở nhà, nếu không sao phải liều mạng như vậy.”

Hạ Diên Điệp cười, cũng lười để ý tới anh ta, bình tĩnh quay mặt ra cửa sổ, nói: “Anh cậy mình đang lái xe nên tôi không thể ra tay đánh anh phải không?”

“Tổ trưởng, tiết lộ một chút đi, cô đã mua được một căn hộ ở Bắc Thành rồi đúng không?”

“Không, lương của tôi tháng nào hết sạch tháng đó.” Hạ Diên Điệp ngẫm nghĩ, vì tố chất nghề nghiệp, cô nghiêm túc đổi giọng: “À, là lương quý hết sạch.”

“Hahaha, sao có thể được? Cô đừng đùa nữa.”

“…”

“?——Không phải là thật đấy chứ?”

Chưa kể Khổng Kỳ Duệ, ngay cả Điền Kính ngồi cạnh cũng có chút kinh ngạc.

Hạ Diên Điệp dùng cánh tay đeo chiếc đồng hồ màu đỏ chống cằm, dưới ánh sáng, làn da của cô nhìn càng trắng hơn.

Cô hơi giơ đầu ngón tay lên, vân vê vành tai.

“Gia đình có chút nợ nần.”

“Cô có chắc chắn đó là ‘một chút’ không?”

“Ừ.” Hạ Diên Điệp nói, “Khoảng ba bốn trăm vạn.”

“…”

Dưới cái nhìn sửng sốt của Khổng Kỳ Duệ, Hạ Diên Điệp hơi nhăn mặt: “Lái xe thì nhìn đường đi. Tôi không muốn bị anh đày xuống địa ngục trước khi trả xong nợ đâu.”

“Ừm ừm ừm.”

Khổng Kỳ Duệ bàng hoàng quay lại.

Bầu không khí trong xe trở nên khác lạ một lúc lâu, giọng nói trầm trầm xấu hổ của Khổng Kỳ Duệ vang lên từ ghế lái: “Xin lỗi, tổ trưởng, cô không muốn nói thì đừng nói. Tôi chỉ hỏi nhiều thế thôi… Cô yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không nói với người khác đâu.”

Điền Kính hiếm khi lên tiếng: “Tôi cũng sẽ không nói.”

“Không sao đâu, dù sao năm nay cũng sẽ trả hết rồi.”

Nhìn con đường chéo phía trước, cách đó khoảng vài trăm mét, tòa nhà của Công nghệ kỹ thuật Helena nổi bật giữa các tòa cao ốc, dáng vẻ trông rất giống người sáng lập ra nó.

Hạ Diên Điệp nghĩ một lúc rồi chậm rãi xoay người.

Cô đã quen với việc bận rộn và cũng yêu thích điều đó.

Ít nhất là khi bận rộn, cô sẽ không có thời gian rảnh rỗi, không cho mình bất kỳ thời gian hay cơ hội nào để nghĩ về những người và những việc khó đối diện.

Đối mặt với đau khổ, tê liệt chính là cách bảo vệ bản thân.

Đến cổng bãi đậu xe chuyên dụng của Công nghệ kỹ thuật Helena, sau khi báo với bảo vệ, đối phương ghi chép xong cho đi, Khổng Kỳ Duệ lái xe đưa ba người vào trong bãi đậu xe.

Bãi đậu xe có ba tầng, tầng B1 trên cùng là tầng để xe VIP.

Tình cờ, Hạ Diên Điệp thoáng thấy chiếc Rolls-Royce phiên bản dài vô cùng quen thuộc ở đường rẽ nhất định phải đi qua trong bãi đỗ xe rộng rãi.

“Trời ạ, Rolls-Royce Phantom!” Khổng Kỳ Duệ đang lái xe bỗng hét lên.

Hạ Diên Điệp giật mình, cô vừa bực vừa buồn cười bảo: “Sao anh lại hưng phấn thế?”

Xe của họ rẽ vào một khúc cua đi xuống, dù Khổng Kỳ Duệ đã cố gắng lái xe thật chậm nhưng bóng dáng chiếc Rolls-Royce vẫn dần khuất dạng khỏi tầm nhìn của anh ta.

Anh ta tiếc nuối quay mặt lại: “Tổ trưởng, cô không hiểu đâu. Chiếc Rolls-Royce Phantom còn là phiên bản dài này quả thật là giấc mơ nằm ngoài tầm với của những người đi làm thuê bình thường như chúng ta. Nếu tôi có thể ngồi lên dù chỉ một lần trong đời, có chết tôi cũng không hối tiếc!”

Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng chớp mắt.

Một số cảnh ký ức không thể nào quên đột ngột ập đến không hề báo trước, khiến vẻ mặt cô hơi cứng đờ.

Sau vài giây, Hạ Diên Điệp hoàn hồn lại, cụp mắt xuống.

Khổng Kỳ Duệ vẫn chìm đắm trong giấc mơ không thể chạm tay tới: “Đây chắc chắn là xe của sếp Du. Vì mục đích hợp tác dịch thuật, họ có thể cho tôi sờ thử một lần không nhỉ?”

“Được chứ.” Hạ Diên Điệp nói đùa: “Anh tới sờ thử đi, phần trăm của dự án lần này sẽ không còn nữa.” <!-- 1 -->

“Không thành vấn đề! Tôi không lấy nữa! Tổ trưởng, cô có thể giúp tôi nói với sếp Du được không!”

Hạ Diên Điệp: “.”

Cô bất lực ôm lấy đôi tay trắng nõn của mình, lười để ý tới anh ta: “Lái xe đi, đừng điên khùng nữa.”

“… Ờ.” Khổng Kỳ Duệ chán nản quay đi.

Thật không may là sau khi đi loanh quanh trong bãi đậu xe mười phút, cuối cùng họ mới tìm được một chỗ đậu xe trống. <!-- 1 -->

Tuy nhiên, đây chỉ là khó khăn đầu tiên đối với họ khi đến với Công nghệ kỹ thuật Helena.

Sau khi chạy vòng vòng suốt một tiếng rưỡi, cũng như bị nhiều phòng ban từ chối và đá qua đá lại, cuối cùng ba thành viên của nhóm phiên dịch cũng ngồi ở sảnh tầng 1 của Công nghệ kỹ thuật Helena mà không có thu hoạch gì.

Nhân viên Phòng nhân sự chịu trách nhiệm tiếp đón họ, sau khi làm giấy thông hành tạm thời cho họ, có lẽ là vì sợ gây rắc rối cho bộ phận của mình nên đã kiếm cớ rời đi.

Khổng Kỳ Duệ đã tức sôi ruột từ lâu: “Không phải chứ, bọn họ đá tới đá lui là có ý gì? Tài liệu nội bộ là bí mật, không thể giao cho chúng ta nếu không có chữ ký của người phụ trách. Kết quả chẳng ai muốn phụ trách, thế chúng ta lấy gì để chuẩn bị? Chúng ta đi sưu tập gió tây bắc hả?”

Điền Kính bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cũng có thể thấy anh ta nhíu mày: “Tổ trưởng Hạ, tôi đã từng hỏi rồi, dự án lần này xoay quanh thiết kế tối ưu hoá của nguyên liệu chịu nhiệt chống ăn mòn, có lẽ là do giám đốc phòng ban chuyên môn về vật liệu của Công nghệ kỹ thuật Helena phụ trách, hoặc ngược dòng tới tổng thanh tra phòng ban vật liệu, hướng lên nữa cũng chỉ có phó tổng giám đốc và CEO…”

“Ngay cả vị giám đốc vật liệu này chúng ta cũng không thấy đâu, không lấy được chữ ký.” Khổng Kỳ Duệ nhíu mày: “Làm sao có tư cách gặp cấp trên mà liên hệ?”

Hạ Diên Điệp suy nghĩ: “Kỳ Duệ, anh đến phòng thông tin của họ hỏi xem có người phụ trách văn thư chuyên môn nào khác có thể liên hệ với chúng ta không? Điền Kính, anh đến Phòng vật liệu tìm hiểu thử, giám đốc vật liệu của bọn họ giờ đang đi công tác ở đâu?”

“Được.”

Hai mươi phút sau.

Khổng Kỳ Duệ ôm một chồng tài liệu và những thứ khác mà bộ phận thông tin đưa cho, đi xuống lầu với vẻ mặt vô cảm. Đến bàn ngoài sảnh, anh ta đặt nó lên bàn, bực bội ngồi xuống.

“Tôi nghĩ bọn họ đang cố tình làm khó chúng ta! Tổ trưởng, cô nói xem có phải trong cuộc họp lần trước, vị sếp Du kia đã mang thù nên cố ý bảo tổ chúng ta tới, thuận tiện để họ giày vò không?”

“…”

Hạ Diên Điệp đang viết gì đó lên cuốn sổ, nghe vậy dừng lại một lúc.

Vài giây sau, cô cảm thấy xấu hổ vì sự do dự ngắn ngủi của mình.

“Không đâu.” Người phụ nữ ngồi trên sofa khẽ nói, lại tiếp tục chép gì đó trong máy tính mà không ngẩng đầu lên: “Sếp Du không phải là kiểu người không phân biệt chuyện công và chuyện riêng.”

Khổng Kỳ Duệ tức giận nói: “Cũng chưa chắc, dù gì chúng ta cũng đâu biết rõ về anh ta.”

Hạ Diên Điệp hơi nheo mắt, ngẩng mặt lên: “Lúc trước tôi nhờ anh điều tra lý lịch mà anh chưa làm à?”

“Tôi làm rồi, làm rồi.”

“Vậy thì anh nên hiểu lịch sử khởi nghiệp của Công nghệ kỹ thuật Helena chứ. Trong vòng năm năm mà Công nghệ kỹ thuật Helena đã đạt được giá trị thị trường và thị phần hiện tại, bất kể là tầng quản lý hay phương diện kỹ thuật, sếp Du đều phát huy tầm quan trọng của đoàn đội, nói anh ấy là nhân vật linh hồn của Công nghệ kỹ thuật Helena cũng không quá chút nào. Anh thật sự cho rằng một người như vậy không phân biệt được việc công và việc tư, muốn lấy việc công trả thù riêng không chịu trách nhiệm với ban giám đốc công ty?”

“…”

Khổng Kỳ Duệ bị dạy dỗ tới não ngừng hoạt động.

Sau khi nói xong, Hạ Diên Điệp cũng nhận ra giọng điệu của mình có nặng lời hơn bình thường, đang định dịu giọng lại.

Khổng Kỳ Duệ: “Thì ra tổ trưởng cũng là fan của sếp Du.”

“?”

“Được rồi, cô nói đúng, quả thực tôi đã sai.” Khổng Kỳ Duệ thở dài: “Nhưng điều tôi không ngờ là mấy cô gái trẻ trong công ty thích sếp Du tới thất điên bát đảo đã đành, vậy mà ngay cả một người hoàn mỹ, tài trí và trưởng thành như tổ trưởng cũng không thoát khỏi ma trảo của anh ta. Quả nhiên, loại người này chính là địch của toàn giới đàn ông chúng tôi. Người người đều… Ôi!”

Tập tài liệu rơi xuống trán Khổng Kỳ Duệ.

“Đừng nói nhảm nữa, bắt tay vào công việc đi.”

“Ồ.”

Khổng Kỳ Duệ vừa mới cúi đầu, chợt nhớ tới điều gì, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi.”

“Đúng cái gì?”

“Tôi bỗng nhiên nảy ra ý này.” Khổng Kỳ Duệ thoáng do dự, sau đó siết chặt nắm tay, vẻ mặt thần bí: “Tổ trưởng chờ tôi một chút, có lẽ tôi sẽ sớm mang tin tức tốt về!”

Nói xong, Khổng Kỳ Duệ cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Hạ Diên Điệp đứng dậy định ngăn cản thì khoé mắt liếc thấy Điền Kính từ Phòng vật liệu về, anh ta đang bước nhanh về phía này, nhìn vẻ mặt thì dường như có thu hoạch gì đó.

“Đã hỏi được rồi, tổ trưởng!” Điền Kinh thở hổn hển, dừng lại.

“Không vội, cứ từ từ nói.”

“Giám đốc vật liệu của họ đi tới cơ sở sản xuất thông minh ở Thương Thành rồi. Hình như công ty của họ tổ chức đánh giá thử nghiệm phát triển và nghiên cứu vật liệu hàng quý ở đó, phải công tác ở bên đó một tuần.”

Hạ Diên Điệp cau mày: “Bắt đầu từ thứ Hai tuần này sao?”

“Kể từ thứ Năm tuần trước, sớm nhất là đến thứ Tư tuần này mới có thể về được.” Điền Kính ngập ngừng hỏi: “Chúng ta vẫn đợi giám đốc vật liệu về ký tên à?”

“Công ty chúng ta chưa bao giờ hợp tác với các công ty hàng không vũ trụ tư nhân nào trong các dự án dịch thuật trước đây, cho nên không hề thành thạo trong lĩnh vực này. Có rất nhiều tài liệu phiên dịch đồng thời cần phải chuẩn bị trước, nếu đợi đến thứ Tư thì sẽ quá gấp gáp, dễ xảy ra sự cố tại hiện trường.”

Hạ Diên Điệp ngập ngừng rồi nói thêm: “Ngộ nhỡ thứ Tư lại xảy ra chuyện gì, ngay cả điều chỉnh khẩn cấp chúng ta cũng sẽ không làm được.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Hạ Diên Điệp đang định nói thì thấy Khổng Kỳ Duệ vừa rồi còn rất đắc ý chạy ra ngoài, bây giờ lại chán nản quay về.

Sự tương phản giữa mặt trước và mặt sau lớn đến mức trông giống như hai người khác nhau.

Hạ Diên Điệp buồn cười: “Ý tưởng của anh bay mất rồi à?”

“Haiz, thất bại rồi.” Khổng Kỳ Duệ thở dài ngồi xuống: “Vị sếp Du này quá tàn nhẫn.”

Điền Kính: “?”

Hạ Diên Điệp bỗng có dự cảm không lành: “Anh liên lạc với sếp Du rồi sao?”

“Cũng coi như vậy. Chẳng phải vào cuộc họp hôm đầu tuần, tổng giám đốc Đinh nói trợ lý kỹ thuật của CTO bọn họ cố ý gọi điện thoại yêu cầu tổ chúng ta đi ư? Tôi nghĩ có lẽ sếp Du rất hài lòng với bài báo cáo và biểu hiện lần trước của chúng ta.”

Hạ Diên Điệp: “…Anh rất tự tin vào chính mình.”

Khổng Kỳ Duệ xấu hổ xoa xoa gáy: “Chủ yếu là tôi tin tưởng vào đội của chúng ta.”

Có vẻ Điền Kính bị ý tưởng này thuyết phục, thậm chí còn hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Thế là tôi đi gọi cho tổng giám đốc Đinh để lấy số của trợ ký kỹ thuật của bọn họ, xem xem bên sếp Du có thể dàn xếp được không, cũng chỉ là một cuộc gọi của anh ta thôi mà.”

Hạ Diên Điệp không còn muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Cô thở dài: “Anh đi xin số trợ lý kỹ thuật bị tổng giám đốc Đinh nói à?”

“Nào có.” Khổng Kỳ Duệ có chút bực bội: “Tôi đã xin được rồi, nhưng sau khi gọi điện cho trợ lý kỹ thuật, hình như anh ta đã hỏi sếp Du.”

“…”

Hạ Diên Điệp bất giác nín thở, dùng đôi mắt hổ phách nhìn Khổng Kỳ Duệ.

Khổng Kỳ Duệ không để ý: “Sếp Du quá lạnh lùng! Trợ lý kỹ thuật truyền đạt cho tôi biết là sếp của bọn họ nói anh ta sẽ không lo việc vớ vẩn. Nếu không được thì bảo chúng ta đi báo cảnh sát.”

Điền Kinh: “... Khụ khụ.”

Hạ Diên Điệp cũng bật cười.

Cô gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng của anh khi nói ra điều này, có thể là các ngón tay lười nhác chống vào xấp tài liệu, lông mi cũng rủ xuống che đi vẻ bễ nghễ và chán ghét.

Anh luôn như vậy với những người và những thứ không liên quan gì đến mình.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Hạ Diên Điệp nhạt dần.

Trách ai được chứ?

Suy cho cùng thì đó là lỗi của chính cô.

“Xem ra phương án này không khả thi.” Điền Kính hỏi: “Có muốn kiểm tra xem ai là giám đốc Phòng vật liệu không?”

“Tạm thời không cần.”

Hạ Diên Điệp cụp mắt xuống vài giây, hạ quyết tâm rồi cầm túi hồ sơ bên cạnh bắt đầu thu dọn máy tính bảng: “Tôi đến Thương Thành, anh tiếp tục ở lại đây làm việc với hai vị phó giám đốc Phòng vật liệu kia đi.”

“Hả? Tổ trưởng, sao lại đi Thương Thành?” Khổng Kỳ Duệ không theo kịp nhịp điệu.

“Cơ sở sản xuất thông minh của Công nghệ kỹ thuật Helena ở bên đó. Giám đốc vật liệu có thể ký tên của bọn họ cũng đang công tác ở bên đó.” Điền Kính giải thích cho anh ta.

Hạ Diên Điệp thu dọn đồ đạc: “Việc còn lại trên đường sẽ liên lạc. Cố gắng nắm bắt thời cơ.”

“Vâng, tổ trưởng.”



Có lẽ vì quá bận rộn và làm việc quá sức cả thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ nhật nên Hạ Diên Điệp suýt bị viêm tai giữa trên chuyến bay đi Thương Thành.

Sau khi xuống máy bay, cô cảm thấy trong tai rất đau nhưng không kịp đến bệnh viện.

Trên đường đi taxi đến cơ sở sản xuất thông minh dưới tên Công nghệ kỹ thuật Helena, Hạ Diên Điệp muốn mua cho mình một ít thuốc chống viêm. Có điều, sau khi kiểm tra khu vực xung quanh cơ sở thì trong bán kính mấy kilomet không có hộ dân cư nào, trừ khách sạn.

Đây là được xây dựng trong núi hoang sao?

Hạ Diên Điệp thở dài cay đắng, chỉ biết xoa xoa tai, cầu mong đêm nay đừng xảy ra chuyện gì để cô ngủ yên dù chỉ ba năm tiếng.

Nhưng tiền đề là việc ký kết phải được thực hiện trước.

Vé máy bay đặt vội, chuyến gần nhất có thể đặt được là trước buổi trưa. Cũng may Hạ Diên Điệp đặt vé hãng hàng không nổi tiếng, cất cánh muộn hơn một chút nhưng đến nơi sớm hơn dự định tận nửa tiếng.

Sau khi rời sân bay, cô đi thẳng đến cơ sở sản xuất.

Khi đến gần cơ sở, Hạ Diên Điệp mới phát hiện phán đoán của mình đã sai. Đó không phải là một ngọn núi hoang vu, trái lại là hàng trăm mẫu đất của cơ sở được bao bọc bởi những cánh đồng xanh tươi, bằng phẳng màu mỡ, nhưng quả thực không có một hộ dân cư nào.

Cho dù đã đặt chân đến cơ sở, việc gặp được người phụ trách Phòng vật liệu vẫn không dễ dàng.

Hạ Diên Điệp đã chuẩn bị chu đáo, nhưng vừa vào căn cứ đã phải mất gần nửa giờ xác nhận và “thương lượng” với phòng bảo vệ ở cổng cơ sở.

Sau bao nhiêu trở ngại, xô tới đẩy lui, thậm chí còn cáo mượn oai hùm đưa ra thông tin liên lạc của trợ lý kỹ thuật ra, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng tìm đến ngoài xưởng lắp ráp thân tên lửa của cơ sở sản xuất, tìm được tung tích chuẩn xác của người phụ trách Phòng vật liệu.

Đáng tiếc, xưởng lắp ráp lại là khu vực quan trọng của cơ sở.

Chỉ với tấm thẻ tạm trú của Hạ Diên Điệp và hàng loạt tài liệu, văn bản, giấy chứng nhận hợp đồng thì đối phương không thể nào cho cô vào được.

Nhưng không sao cả, chỉ là bước cuối cùng thôi, cô rất kiên nhẫn.

… Ngoại trừ việc hơi đói một chút.

Khi công việc bận rộn kết thúc, Hạ Diên Điệp mới nhớ ra sáng nay cô không có thời gian để uống thêm một giọt nước nào sau bữa ăn sáng.

Ngồi xổm bên ngoài xưởng, dưới chân bậc thang, người phụ nữ trẻ mặc váy công sở giơ cổ tay trắng nõn lên liếc nhìn chiếc đồng hồ màu đỏ.

Bây giờ là năm rưỡi.

Có lẽ cuối cùng não cũng kịp phản ứng, đồng thời gửi cảm giác đói bụng của dạ dày và cảm giác nóng như thiêu đốt tới.

Hạ Diên Điệp khẽ thở dài.

Chưa kể là cô không biết tìm cửa hàng tiện lợi ở đâu gần đây, chỉ nói giờ phút này, cô cũng không dám di chuyển ra xa cửa xưởng dù chỉ một chút.

Ai biết được vị giám đốc vật tư khó gặp kia có trùng hợp ra ngoài ngay lúc cô rời đi không?

Chịu đựng thêm chút nữa.

Động vật trong xã hội này nào có phải sống vì để ăn, không chết đói là được.

Hạ Diên Điệp đang đợi thì thấy trên khoảng đất trước mặt xuất hiện một chấm đen.

Trước khi cô nghĩ mình bị ảo giác vì kiệt sức, số lượng giọt nước rơi xuống đất ngày càng tăng nhanh, cũng ngày càng lớn hơn.

Hạ Diên Điệp ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

... Trời đang mưa.

Hạ Diên Điệp chợt bối rối.

Suy cho cùng, thật khó để tưởng tượng rằng một người có thể cùng lúc trải qua nhiều điều chật vật và không may như vậy trong một ngày.

May là cô đã quen với việc không may mắn.

Hạ Diên Điệp không có thời gian để than thở, cô vội đứng dậy khỏi bậc thềm, hôm nay hai chân đã mệt nhọc quá độ nên phản kháng theo bản năng, nhưng lại bị cô xem nhẹ. Hạ Diên Điệp lách mình tránh ở dưới mái hiên không lớn ngoài cửa xưởng.

Mặc dù gió lùa khắp nơi, chỗ này hướng về phía tây bắc nên buổi tối còn lạnh hơn, nhưng ít ra không bị ướt mưa.

Nghiêng mình dưới mái hiên, Hạ Diên Điệp lấy điện thoại ra kiểm tra các công trình xung quanh, tính toán xem đêm này ở đâu.

Dù sao cơn mưa này cũng càng ngày càng nặng hạt.

Trong suốt thời gian dài dựa vào những suy nghĩ lung tung để ngăn chặn sự mệt mỏi vì cái lạnh và cái đói, hơn một tiếng sau, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng bắt được bóng dáng của người phụ trách Phòng vật liệu trong nhóm người thứ năm ra khỏi xưởng lắp ráp.

“Giám đốc Kỷ!”

Hạ Diên Điệp lập tức đứng dậy, ngay bước đầu tiên đã suýt khuỵu xuống đất vì run chân.

Cũng may là cô kịp đứng vững lại. Cô cầm túi tài liệu bước vội về phía đối phương: “Xin chào, tôi là Hạ Diên Điệp, trưởng nhóm dịch thuật của công ty phiên dịch Đông Thạch, cũng là người phụ trách hạng mục phiên dịch của hội nghị thượng đỉnh trong tuần này. Sáng hôm nay, qua việc liên lạc với trợ lý của anh…”

Hạ Diên Điệp nói năng nhanh nhẹn, phát âm rõ ràng, có nhịp điệu, đảm bảo có thể kết thúc thông điệp của mình trước khi đối phương mất kiên nhẫn và đối phương có thể nắm bắt được những điểm chính.

Đây cũng được xem là kỹ năng chuyên môn của cô.

Hiển nhiên giám đốc vật liệu rất ngạc nhiên, người phụ trách liên hệ với anh ta thông qua trợ ký từ cách đó mấy trăm cây số, thế mà buổi tối đã xuất hiện ở đây.

Lại còn là trong cơ sở sản xuất hoang vắng này.

Có thể tưởng tượng hôm nay đối phương đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tâm sức. Tuy đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng từ những sợi tóc mai lộn xộn có thể thấy người phiên dịch xinh đẹp trước mặt này có chuyến đi gian nan thế nào.

Kỷ Kiền An mềm lòng nói: “Được rồi, tôi đã hiểu tình huống, cô chờ một chút. Tiểu Lưu, cậu ở lại đây với cô ấy, đợi chúng tôi thảo luận xong thông số sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cậu có thể đưa cô ấy tới.”

“Không thành vấn đề, giám đốc Kỷ.”

“…”

Một tiếng sau.

Trong cơn mưa lớn khiến bầu trời u ám đến nỗi không nhìn thấy một ngôi sao nào, cuối cùng Hạ Diên Điệp dùng chút sức lực còn sót lại bước ra khỏi tòa nhà văn phòng khu thử nghiệm hiệu suất động cơ của cơ sở sản xuất.

Dừng lại trên cầu thang.

Hạ Diên Điệp cầm điện thoại bấm vào nhóm chat tạm thời của nhóm dự án dịch thuật.

Chẳng biết tại sao bên trong đó lại náo nhiệt như vậy, nhưng cô cũng không còn sức lực để lướt xem nữa. Dù sao nếu có chuyện khẩn cấp thì họ sẽ gọi điện thay vì trò chuyện trong nhóm chat.

Hạ Diên Điệp nhấn giữ nút tin nhắn thoại, đưa đôi môi hơi tái nhợt tới gần điện thoại, cố gắng phát âm rõ ràng giữa tiếng mưa.

“Tôi đã có chữ ký, kết thúc công việc. Tôi sẽ dùng điện thoại di động quét văn bản đã ký rồi gửi cho mọi người, sáng sớm ngày mai là mọi người có thể đến Phòng vật liệu của Helena để lấy tài liệu. Có lẽ sáng sớm mai, tôi sẽ…”

Hạ Diên Điệp dừng lại, nhìn đêm mưa vẫn rơi, đổi lời: “Ngày mai tôi sẽ về.”

Sau khi gửi tin nhắn trả lời, xem như kết thúc công việc cuối cùng trong ngày.

Trước đó Tiểu Lưu đã cho Hạ Diên Điệp mượn chiếc ô dùng chung ở ngoài trụ sở. Nhưng mưa quá lớn, cô miễn cưỡng lắm mới che ô đến được phòng bảo vệ, đuôi váy tới gối đã ướt một nửa.

“Cô gái, mưa lớn quá, không có người đón sao? Chắc chắn đêm nay cô không đi được đâu.”

Người trực ở phòng bảo vệ không còn là người trò chuyện hồi chiều với cô hồi lâu mà thay vào đó là một anh chàng thân thiện. Đối phương đang cầm một chiếc bình giữ nhiệt thuỷ tinh hãm một nửa chén trà, thò đầu ra khỏi cửa sổ quan tâm, nhìn về phía Hạ Diên Điệp đang đứng ngoài phòng bảo vệ.

“Cám ơn anh, để tôi xem gần đây có xe nào không.” Hạ Diên Điệp gật đầu với đối phương.

“Cũng muộn rồi, khu vực xung quanh cơ sở này hoang vắng, lại mưa to như vậy, mấy chiếc xe thể thao trong thành phố sao có thể đi về phía này được, khó mà nhận chuyến lắm.”

Anh ta rất nhiệt tình, có lẽ do ở một mình trong phòng bảo vệ nên cảm thấy quá chán.

Hạ Diên Điệp thấy anh ta đặt bình giữ nhiệt xuống, bước ra khỏi phòng bảo vệ rồi đứng dưới mái hiên, xoa tay cho đỡ lạnh: “Mẹ ơi, hôm nay trời lạnh quá… Cô gái, cô là nhân viên trong tòa nhà văn phòng của cơ sở à? Tôi thấy cô mặc bộ đồ công sở này sẽ cảm lạnh đấy. Hay là đêm nay cô về văn phòng nghỉ tạm đi, nơi này thật sự không bắt được xe đâu.”

Hạ Diên Điệp buông điện thoại di động xuống.

Anh chàng bảo vệ nói đúng, gần đó không có dịch vụ gọi taxi trực tuyến nào cả.

Rõ ràng là không thể lái taxi vào vùng hoang vu vào thời điểm này, còn trong lúc trời mưa lớn.

“Tôi không phải người công ty này, tôi chỉ qua đây có chút việc thôi.” Hạ Diên Điệp cảm ơn lòng tốt của đối phương: “Anh vào đi, tôi ở đây đợi dịch vụ gọi xe nhận đơn, thuận tiện xem trời có tạnh mưa không.”

Nhân viên bảo vệ cười nói: “Cô đúng là bướng bỉnh. Cô muốn đợi xe vào lúc này à? Trừ khi cô có thể tự mình gọi một chiếc…”

Lời đó vẫn chưa được nói ra.

Ánh đèn pha trắng như tuyết chợt xuyên qua màn mưa.

Trước ánh đèn ô tô chói lóa, từng giọt mưa rơi xuống phản chiếu thành thứ ánh sáng vỡ vụn.

Một chiếc ô tô dài màu đen tuyền cắt ngang màn mưa dày đặc lao vút trong màn đêm, soi sáng con đường tối tăm trước mặt Hạ Diên Điệp, sau đó giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người đang ngẩn ra.

Nhân viên bảo vệ bối rối hoàn hồn lại: “Cô gái, cô đặt chiếc xe này à?”

Anh ta nuốt ngược câu “cô đúng là dám bỏ tiền” vào trong.

Bởi vì cửa sổ xe đã hạ xuống.

Một bàn tay thon dài bật đèn trong xe lên.

Người đàn ông tóc đen loà xoà đang ngồi trên ghế lái nhìn qua, đuôi mắt sắc bén nhếch lên. Trong bóng đêm, con ngươi đen nhánh cao ngạo như ánh sao xa xôi.

Không biết vì điều gì mà mặt anh nhìn rất tái nhợt.

Đôi môi mỏng đỏ như máu hơi hé mở, giọng Du Liệt trầm thấp mệt mỏi vang lên trong đêm mưa.

“Lên xe.”

“…”

Hạ Diên Điệp sững sờ trước màn mưa, có chút khó tin nhìn người trong xe.

Anh không thể ở đây.

Cho dù anh có ở Thương Thành hoặc gần cơ sở thì anh cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cô.

Hạ Diên Điệp gần như tin rằng mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác hay giấc mơ của mình.

Cho đến khi người bảo vệ đang cúi xuống nhìn bên cạnh đột nhiên cứng đờ, gần như run lên vì sốc.

“Sếp, sếp Du? Tại sao anh lại đích thân lái xe tới đây?”

“… Đón người.”

Du Liệt nhíu mày, trên trán có chút mồ hôi. Chỉ nói mấy chữ này nhưng gò má anh run lên như đang cố gắng kiềm chế gì đó, quai hàm càng lúc càng căng.

Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại.

Đúng là Du Liệt.

Cho dù có bối rối thế nào thì cũng không thích hợp đối đầu bằng lời nói với anh trước mặt nhân viên của anh.

Chỉ là đi ô tô thôi mà… không có gì cả.

“Cám ơn.” Hạ Diên Điệp tự làm công tác tâm lý, vô thức nhấc chân đi về phía hàng ghế sau, tay cầm ô dừng lại, vươn tới mở cửa xe.

Không hề nhúc nhích.

Đã bị khóa chặt.

Hạ Diên Điệp lưỡng lự nhìn vào trong xe qua cửa sổ ghế phụ lái: “Sếp Du, cửa xe…”

Nhưng điều cô nhìn thấy là mấy ngón tay đang đặt trên vô lăng siết chặt lại, các khớp xương do dùng lực quá mạnh đã chuyển sang màu trắng lạnh.

Hạ Diên Điệp thoáng giật mình.

Người đàn ông khẽ đảo đôi mắt đen láy, sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói lại khàn khàn.

“Cô Hạ, cô tưởng tôi là tài xế của cô sao?”

Du Liệt thờ ơ nhìn cô: “Ngồi lên ghế lái phụ.”

“…”

Hạ Diên Điệp ngẩn ra giây lát.

Sau đó quay người lại, mở cửa ghế phụ lái và lưỡng lự ngồi vào.

<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui