Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

<!-- 1 -->

Trong mắt Du Liệt, nụ cười đắc thắng của Hồ Ly vô cùng trong trẻo, đuôi mắt sáng ngời như ánh sao hơi nhếch lên, rạng rỡ lại quyến rũ.

Giống như một cô hồ ly luôn thu hút mọi ánh mắt và sự chú ý của anh.

Du Liệt nhắm chặt mắt lại.

Hơi thở của cô, lời nói của cô, nhiệt độ cơ thể của cô, mọi thứ đều nằm trong tầm tay của anh, gần trong gang tấc. <!-- 1 -->

Rốt cuộc. <!-- 1 -->

Rốt cuộc không còn chỉ là giấc mơ nữa.

Hạ Diên Điệp thấy Du Liệt bỗng nhiên nhắm mắt lại trước mắt mình, nụ cười của cô chợt khựng lại. Cô tưởng phản ứng này của anh là bởi vì đã bị cô nói trúng, trong lúc nhất thời cơ bỗng có hơi do dự.

Chẳng lẽ cô nói chuyện quá thẳng thắn, đã tổn thương đến anh rồi?

“Cũng không phải chỉ có một mình anh như vậy.” Hạ Diên Điệp vô thức hạ giọng: “Trong thảo luận phổ cập khoa học nói đàn ông đều như vậy, đây là chức năng sinh lý bình thường, anh đừng cảm thấy ngại ngùng.”

Du Liệt thấp giọng bật cười, lông mi khẽ run lên rồi mở mắt ra.

“Thật sao?”

“Ừm, nên là——”

Còn chưa nói xong, Hạ Diên Điệp đột nhiên cảm nhận được bàn tay kia lướt qua khóa kéo phía sau, xuyên qua khóa kéo, chạm vào vùng eo bên dưới của cô.

Bùm.

Hồ Ly lập tức nhào vào vòng tay của Du Liệt.

Trước khi Hạ Diên Điệp kịp giãy giụa trong cơn hoảng loạn, cô đã cảm nhận được điều gì đó, thậm chí còn kỳ lạ hơn, sau đó cả người Hồ Ly liền hóa đá trên mép bồn rửa.

Hồ Ly cứng đờ vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí không dám cử động dù chỉ một ngón tay: “Anh, sao lại, còn có thể ——?”

Cô nghe thấy tiếng cười trầm khàn phát ra từ lồng ngực cô đang tựa vào.

“Phổ cập khoa học hại chết Hồ Ly?”

“——!”

Ngày mai là thứ Hai.

Thứ Hai thì phải dậy sớm đi làm.

Thứ Sáu chính là buổi nghiên cứu và hội thảo.

Nói tóm lại, còn một chặng đường dài phía trước, không có chỗ cho sự lơ là…. và ngang nhiên làm chuyện bậy bạ.

Hạ Diên Điệp nhanh chóng suy nghĩ logic, lập tức đưa ra quyết định —— cô dùng tốc độ cực kỳ linh hoạt đẩy Du Liệt ra, nhảy ra khỏi bồn rửa, xoay người chạy ra khỏi phòng tắm.

Cửa kính phòng tắm được mở ra.

Cách tự do chỉ còn một bước nữa thôi, ánh bình minh đang ở trước mắt.

Sau đó, Hồ Ly đang chạy trốn bị vận mệnh tóm cổ kéo lại.

“…!”

Nhìn cửa phòng tắm đóng lại một lần nữa, tia sáng cuối cùng vụt tắt, Hạ Diên Điệp cảm thấy tuyệt vọng vì đôi chân ngắn ngủn.

Hồ Ly không có cách nào so sánh được với đôi chân dài của Hạc Trắng.

Nhìn thấy vẻ mặt “cuộc đời không còn gì để lưu luyến” của Hồ Ly phản chiếu trên tấm gương ở phía bên cạnh, Du Liệt không khỏi mỉm cười.

“Biết tuần này mọi người sẽ rất mệt mỏi, cho nên tôi không gây khó dễ với em đâu, đừng giả vờ đáng thương với tôi nữa.” Du Liệt cười nói, ôm lấy Hồ Ly đã từ bỏ giãy giụa lên, mang đến khu vực tắm rộng rãi bên trong phòng tắm.

Nghe thấy lời nói của anh, chóp tai Hồ Ly khẽ giật một cái.

Nhưng nguy cơ vẫn chưa được hóa giải.

Bên trong khu vực tắm, vòi sen của phòng tắm có một bệ đá cẩm thạch đủ rộng cho một người nằm. Du Liệt đặt cô lên đó, sau đó vươn tay điều chỉnh nhiệt độ nước ấm của vòi sen bên cạnh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi quần dài, dáng vẻ nhã nhặn, không thèm quay đầu nói ra một câu thản nhiên.

“Cởi ra.”

Hạ Diên Điệp: “……”

Hạ Diên Điệp: “?”

Nhìn lầm rồi.

Là một kẻ nhã nhặn bại hoại, không phải nhã nhặn không.

Hạ Diên Điệp nắm chặt quần áo của mình, cố gắng kêu gọi chút lương tri cuối cùng của anh: “Nếu đêm nay tôi không về nhà, trên người tôi chỉ có một bộ này, không thể bị ướt được, hay là để tôi tự làm đi.”

Du Liệt thả tay xuống, quay người lại, đôi mắt tối đen lạnh lùng rũ xuống.

Nhìn chằm chằm vào Hồ Ly.

Hồ Ly dùng ánh mắt chân thành ngước lên nhìn anh.

Kỹ năng diễn xuất tốt hơn nhiều so với bảy năm trước.

Lông mi dài rậm của Du Liệt rũ xuống, tạo thành một chiếc bóng mờ nơi khóe mắt mang theo ý cười nhạt, hai bàn tay buông thỏng lười biếng đút vào túi quần, giọng nói nhẹ nhàng như gió.

“Em đoán xem, tôi đã chờ ngày em rơi vào chiếc túi này bao lâu rồi?”

“…”

Tuy không hiểu, nhưng dường như Hạ Diên Điệp đã ngửi thấy mùi cảnh báo nguy hiểm.

Hồ Ly có hơi cảnh giác ngả người về phía sau, ánh mắt nhìn từ những chiếc cúc áo sơ mi tinh xảo kéo dài đến vòng eo săn chắc của anh.

“.”

Thậm chí càng phóng đại hơn lúc vừa rồi.

Hồ Ly xoay mặt đi: “…. Tôi có thể không đoán không?”

“Có thể, vậy đổi cái khác.” Người đàn ông vươn tay đến, ngón tay đeo nhẫn lạnh lẽo giữ lấy cằm cô kéo về lại: “Em đoán xem, trong nhà tôi đã có váy ngủ, dép lê, đồ vệ sinh cá nhân của em, còn có thứ gì của em nữa?”

“…”

Hạ Diên Điệp lựa chọn từ bỏ đấu tranh.

Nhìn thấy Hồ Ly vừa cởi cúc áo vừa đỏ bừng hai má, dần dần tiến vào dòng nước lạnh đang chảy, rốt cuộc Du Liệt cũng không nhịn được thấp giọng bật cười.

Anh bước đến, vươn tay kéo Hồ Ly vào lòng, cởi áo sơ mi của cô ra.

“Đã nói sẽ không làm khó dễ em.” Du Liệt thấp giọng nói: “Chỉ giúp em tắm rửa thôi.”

“?”

Chóp tai đỏ bừng của Hồ Ly run lên: “Thật sao?”

“Ừm.”

——

Một tiếng sau.

Tấm rèm trong phòng ngủ chính tối tăm bị kéo lại, Hồ Ly nhỏ trần trụi cuộn tròn trong chăn, đỏ bừng ướt át từ đầu đến chân.

Trong bóng tối, Hồ Ly vừa tức giận vừa ngại ngùng, cắn chặt góc chăn.

Quả thật chỉ là tắm rửa.

Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ được tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới như vậy, khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức chỉ muốn chết ngay tại chỗ!

So với sự phục vụ lâu dài mà anh đã dành cho cô, Du Liệt tắm rửa xong rất nhanh, giống như chỉ qua loa lấy lệ.

Chờ đến khi người nọ mang theo cơ thể lạnh lẽo tiến vào, trong chăn đều bị hơi nước bao phủ, phía sau truyền đến cảm giác ẩm ướt, Hạ Diên Điệp bị hơi lạnh làm cho rùng mình.

Rõ ràng người nọ còn chưa giải quyết vấn đề.

Tuy rằng tâm trạng xấu hổ và tức giận còn chưa tiêu tan, cũng không muốn để ý đến anh, nhưng Hạ Diên Điệp vẫn có chút lo lắng, dù sao hình như đêm nay Du Liệt còn đang mang tâm trạng không thoải mái.

Vì vậy, cách một lớp chăn bông, Hồ Ly chậm rãi xoay người qua trong bóng tối.

“Hay là……”

“Suỵt.” Du Liệt thì thầm, nhắm mắt hôn lên khóe môi cô: “Ngủ đi.”

Môi Du Liệt cũng lạnh ngắt.

Trái tim Hạ Diên Điệp run lên, cũng không biết là bởi vì lạnh hay là cảm thấy đau lòng.

Nội tâm Hồ Ly đấu tranh kịch liệt.

Không biết có phải anh đã phát hiện ra hay không, trong phút chốc, hàng mi dài của người đàn ông nhếch lên, đôi mắt đen tuyền tuyệt đẹp nheo lên, ấn đầu Hồ Ly đang không an phận vào hõm cổ của anh.

“Nói cho em nghe một số kiến thức phổ cập khoa học mới.” . Xi𝔫‎ hãy‎ đọc‎ truyệ𝔫‎ tại‎ [‎ Tr‎ 𝐔𝘮truyệ𝔫﹒𝙑𝑁‎ ]

“?” Hồ Ly cảnh giác nhướng mi.

“Rượu sẽ làm tê liệt thần kinh và trì trệ nhận thức, giảm đi độ nhạy cảm. Một khi đã khơi dậy, quá trình nào đó cũng sẽ kéo dài vô tận.” Hạ Diên Điệp dần dần trở nên cứng đờ trong giọng nói trầm thấp mang theo sự trêu chọc của người đàn ông.

Sau đó cô nghe thấy người phía trên trầm giọng bật cười: “Tôi đã đợi em bảy năm, em sẽ không muốn bắt đầu từ đêm nay chứ, Hồ Ly?”

Hồ Ly bị hóa đá.

Du Liệt nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khẽ cười nói: “Ngủ đi.”

“Trừ khi tối nay em không muốn ngủ nữa.”

“——!”

Hồ Ly nhắm mắt lại, kéo chăn, đi ngủ ngay lập tức.



Cả tuần đó quả thật bận rộn đến chân không chạm đất đúng như những gì Hạ Diên Điệp đã dự đoán.

Thông tin của các bên tham gia hội thảo vẫn còn đang được cập nhật.

Tin vui là trong tuần này, La Hiểu Tuyết – thành viên thứ tư luôn vắng mặt của tổ cuối cùng đã có thể đứng dậy đi lại sau khi bị bong gân mắt cá chân, tuy vẫn còn hơi khập khiễng, nhưng may mắn là phiên dịch đồng thời trong hội trường không cần sử dụng chân.

Tin xấu là bài trình chiếu PPT do Phòng vật liệu gửi cho bọn họ tuần trước đã chuẩn bị xong nội dung mấy chục trang, tuần này lại nhận được tin tức phải thay đổi toàn bộ.

Ngay cả La Hiểu Tuyết – người vừa đến trình diện ở tổ phiên dịch của Công nghệ kỹ thuật Helena cũng phải cắn răng: “Thay đổi toàn bộ sáu mươi trang PPT, đây là quân muốn thần tử mà.”

Mặc dù không cần làm phiên dịch, nhưng người phải đi theo chuẩn bị để đề phòng như Khổng Kỳ Duệ cũng cảm thấy tuyệt vọng: “Rolls-Royce Phantom cũng không cứu vớt được, có thật là sếp Du không phải kẻ thù không đội trời chung của chúng ta không vậy?”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Phạm Thiên Dật của Phòng vật liệu đến đưa PPT mới và tài liệu nền cho bọn họ cũng vô cùng ngại ngùng: “Chuyện này thật sự không phải do sếp Du nhắm vào mọi người, chuyên viên phụ trách nội dung PPT chính lần này của phòng chúng tôi làm việc quá lỏng lẻo, sau khi trình lên bị sếp Du mắng một trận. Đây là vấn đề của phòng chúng tôi, còn làm liên lụy đến mọi người, thật sự xin lỗi.”

Hạ Diên Điệp nghe vậy thì mí mắt giật giật, hơi nâng bản thảo PPT trong tay lên: “Cho nên, vẫn chưa thể xác định đây là bản thảo cuối cùng sao?”

Phạm Thiên Dật vốn muốn gật đầu nói phải, nhưng nhớ đến gương mặt lạnh lùng có thể khiến nửa bộ phận run rẩy chỉ với một ánh nhìn của Du Liệt, lời định nói ra nhất thời nghẹn trong cổ họng.

Vài giây sau, anh ta mỉm cười nói: “Còn phải xem ý kiến của sếp Du.”

Tổ phiên dịch: “????”

Nếu không phải vì có hy vọng trở thành bên hợp tác lớn nhất của công ty, nếu không phải vì giá cả của dự án này cao đến mức có thể bằng với toàn bộ dự án trong quý này của bọn họ….

Ngoại trừ Hạ Diên Điệp ra, ba người còn lại trong tổ phiên dịch đều tự khai thông tâm lý, điều chỉnh hô hấp nặng nề của mình với vẻ mặt vô cảm. <!-- 1 -->

Phạm Thiên Dật vừa rời đi, ba người kia đã tuyệt vọng dựa vào ghế.

Khổng Kỳ Duệ: “Khó trách còn trẻ tuổi mà có thể đạt được địa vị cao như vậy, mẹ kiếp, đây tuyệt đối là một kẻ biến thái theo chủ nghĩa hoàn mỹ!”

La Hiểu Tuyết: “Tại sao tuần trước tôi lại ngã bằng chân chứ không phải cổ nhỉ!”

Điền Kính: “Ừm.”

Hạ Diên Điệp cũng đau đầu, nhưng thành viên trong tổ ủ rũ, cô cũng không thể lơ là: “Được rồi, nể mặt Phòng vật liệu đã đặc biệt nhường cho chúng ta một phòng họp làm văn phòng tạm thời, bọn họ cũng đã phối hợp hết mức có thể rồi, chúng ta cứ cố gắng hết mình đi.”

“Haizz……”

Sau khi xoa dịu bầu không khí chán nản trong tổ, Hạ Diên Điệp đứng dậy đi đến phòng trà nước chuẩn bị cà phê cho bốn người.

Bởi vì một số lý do cá nhân không tiện nói ra ngoài, mấy năm nay tuy rằng cô cố ý tránh nhận phiên dịch những dự án có liên quan đến hàng không vũ trụ, nhưng vẫn luôn giữ thói quen đọc sách chuyên ngành và các tài liệu cơ bản có liên quan. Cũng chú ý theo dõi các bản tin thời sự có liên quan ở trong và ngoài nước.

Vì vậy, so với ba người còn lại, lần phiên dịch đồng thời này đối với cô mà nói, chỉ cần cô duy trì trạng thái tốt, phát huy ổn định là được.

Nhưng việc phiên dịch đồng thời trong các hội nghị không bao giờ là việc mà một người có thể giải quyết được.

Trong trạng thái tập trung và căng thẳng cao độ, không thể thiếu việc cứ mười lăm phút phải thay phiên nhau một lần. Cho nên, năng lực của đồng đội, trạng thái phát huy và phối hợp cũng đặc biệt quan trọng.

Hy vọng sẽ không xảy ra sai sót gì.

Hạ Diên Điệp vừa nghĩ vừa bước vào phòng trà nước của Phòng vật liệu.

Phía trước hai máy pha cà phê, mỗi bên đang có một nhân viên của Phòng vật liệu Công nghệ kỹ thuật Helena đang đứng.

Sau khi tham dự mấy cuộc họp định kỳ hoặc cuộc họp đặc biệt, ít nhiều gì Hạ Diên Điệp và nhân viên Phòng vật liệu cũng có quen biết.

Hai người vốn đang nói chuyện thì nghe thấy có người đi vào, đồng loạt dừng lại. Sau khi nhìn thấy là Hạ Diên Điệp, bọn họ chào hỏi với cô rồi quay lại tiếp tục thấp giọng trò chuyện.

“…Santana? Không thể nào?”

“Thật đó! Hôm nay có người trong công ty tận mắt nhìn thấy, sếp Du thật sự đã bước xuống từ một chiếc xe như vậy.”

Nghe thấy xưng hô này, động tác cầm điện thoại lên của Hạ Diên Điệp thoáng khựng lại.

“Quá đỉnh, điều hành một công ty được định giá hàng trăm triệu mà lại đi lái một chiếc xe chín vạn? Người sáng lập này của chúng ta đúng là không đi trên con đường tầm thường mà. Chiếc Rolls-Royce Phantom đáng thương rất nhiều số 0 kia không biết đang bám bụi ở đâu.”

Hạ Diên Điệp im lặng cụp mắt xuống, đầu ngón tay bất an lướt lướt trên màn hình điện thoại.

Ở trong gara của anh.

Chiếc Phantom đó bị đặt bên cạnh chiếc Santana trị giá chín vạn, chiếc Santana lại giống như chim nhỏ nép vào bên cạnh nó.

“Nhưng mà lúc ấy cũng có tin tức về chiếc Rolls-Royce Phantom đó đúng không?”

“Hả?”

“Chuyện này mà anh cũng không biết? Lúc đó có người nói chiếc xe kia vốn dĩ là của Du Hoài Cẩn, kết quả bị sếp Du mua lại với giá gốc.”

“Mua lại? Từ bố của anh ấy?”

Hạ Diên Điệp phía sau hai người kinh ngạc ngước mắt lên.

“Thật đó, không phải tôi đã từng nói với anh rồi sao? Anh họ của tôi đi theo thiếu gia của nhà họ Tiễn kia, biết được rất nhiều tin tức nội bộ, chuyện này là anh ấy kể với tôi, bảo là lúc đó tin tức đã truyền khắp Bắc Thành —— con trai bỏ tiền chuyển quyền sở hữu xe của bố, anh ấy là người đầu tiên trong giới nhà giàu ở Bắc Thành đấy.”

Rõ ràng đối phương bị khiếp sợ không nhẹ: “Chuyện này quả thực… có chút quá đáng nhỉ?”

“Vẫn chưa hết đâu, tuần trước tôi vừa nghe được một tin tức chấn động từ chỗ anh họ của tôi nữa.”

“Hả? Về mặt nào?”

“Thì về sếp Du của chúng ta đó. Không phải vẫn luôn có tin đồn nói bạn gái mối tình đầu của anh lấy lúc trước cầm mấy trăm vạn của nhà anh ấy, sau đó đá anh ấy sao?”

“…”

Hạ Diên Điệp nắm chặt điện thoại, mặc dù đang cúi đầu lướt màn hình, nhưng đầu óc lúc này lại trống rỗng.

Chỉ có thể nghe được giọng nói khe khẽ vang lên trong phòng trà nước: “Anh tôi nói, hình như cô bạn gái mối tình đầu kia đã quay lại với sếp Du rồi ——”

“Tiểu Hạ, cô ở chỗ này sao? Tôi tìm cô mãi.”

Hạ Diên Điệp hoàn hồn lại, xoay người qua.

Giám đốc Kỷ của phòng vật liệu đang đứng ngoài cửa, cầm một tập hồ sơ trong tay: “Đây là tài liệu cho cô, đã sắp xếp lại nội dung bài thuyết trình ngày thứ Sáu của sếp Du lại một cách hợp lý, thư ký của phòng CEO bảo tôi đưa cho cô, mọi người có thể tham khảo thử, chuẩn bị phiên dịch đồng thời.”

“Làm phiền anh rồi, chúng tôi sẽ cầm về để tham khảo phiên dịch.” Hạ Diên Điệp đi tới nhận lấy.

Hai nhân viên vừa rồi cầm cà phê đi tới: “Giám đốc Kỷ.”

“Ừm.”

“Chúng tôi quay lại làm việc trước.”

“Được, đi đi.”

Hai nhân viên cẩn thận liếc nhìn tài liệu trong tay Hạ Diên Điệp rồi mới nhanh chóng rời đi.

Hạ Diên Điệp có hơi do dự, sau đó hỏi: “Sếp Du có ý kiến gì với bản PTT đã được chỉnh sửa này không?”

“Cái đó à, bản thảo cơ bản đã được sửa chữa, mọi người có thể tham khảo bản mới nhất.”

“Được.”

Cô gái trẻ đáp nhẹ nhàng đáp lại.

Lúc giám đốc Kỷ xoay người lại, không biết nhớ ra gì đó, anh ta bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Anh ta dừng bước, quay lại nhìn Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp đang định đi tới chỗ máy pha cà phê cũng khựng lại: “Giám đốc Kỷ, còn có chuyện gì nữa sao?”

“…Ồ, không có gì.”

Giám đốc Kỷ lắc đầu, thầm cảm thấy buồn cười—— <!-- 1 -->

Sao anh ta có thể nhầm giọng của tổ trưởng Hạ với giọng nói của cô bạn gái bí ẩn ở trong nhà sếp Du mà anh ta đã nghe thấy trong phòng họp ngày hôm đó chứ?

Suy đoán này khiến giám đốc Kỷ cũng cảm thấy xấu hổ, vì vậy anh ta suy nghĩ một lúc, lại đổi sang chủ đề khác: “Nhưng mà người diễn thuyết trong buổi nghiên cứu và thảo luận lần này có thể thay đổi, tuy nhiên chủ đề sẽ không lệch khỏi quỹ đạo. Nếu như thật sự thay đổi, mọi người phải tùy cơ ứng biến.”

Hạ Diên Điệp giật mình: “Thay đổi? Tại sao?”

“Cũng không chắc lắm, cái này còn tùy vào dự báo về khả năng có mưa của ngày thứ Sáu. Có đổi người hay không, còn phải xem ngày hôm đó trời có mưa hay không.” Giám đốc Kỷ thản nhiên nói.

“——?”

Hạ Diên Điệp chỉ cảm thấy hô hấp của mình đình trệ.

[…..Sếp Du không thể ra ngoài bình thường trong một đêm mưa như vậy, cơ thể khó chịu và bị sốt là những phản ứng thường gặp…]

Bên tai bỗng nhiên vang lên những lời trợ lý Chu từng nói vào ngày hôm đó trong phòng khách sạn ở Thương Thành.

Hạ Diên Điệp vô thức nắm chặt ngón tay, cô đuổi theo hai bước, gọi người đang định rời đi lại: “Giám đốc Kỷ.”

“Hả?”

Hạ Diên Điệp chậm rãi hít vào, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: “Sếp Du, anh ấy…. thật sự có chướng ngại tâm lý gì đó với đêm mưa sao?” <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui