Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

<!-- 1 -->

Chương 56 – 2

Sự im lặng lan ra khắp căn phòng, xuyên qua khe hở chật hẹp dưới cánh cửa đang đóng chặt rồi lan ra hành lang.

Lúc này, vệ sĩ nhà họ Hạ chịu trách nhiệm canh cửa đổ mồ hôi đầm đìa, đứng im không dám động đấy, mắt liếc xéo về phía cánh cửa ở bên cạnh.

Đôi chân dài và thẳng của người nọ đổ nghiêng chống trước tường. Người đàn ông vai rộng, eo hẹp, chân dài, hào quang khó che giấu mặc bộ vest ba món đứng dựa vào tường. <!-- 1 -->

Đôi lông mày sắc nét bị mái tóc xoã xuống trước trán che mất hơn một nửa. <!-- 1 -->

Sắc trời càng lúc càng tối, lúc anh đi tới thì câu “Hy vọng cô Hạ có thể nhường vị trí bên cạnh Du Liệt” cũng lọt ra khỏi cửa.

Lúc đó, vệ sĩ muốn lên tiếng nhắc nhở Hà Ỷ Nguyệt ở trong phòng.

Nhưng Du Liệt lại dừng ở trước cửa, lạnh lùng ngước đối mắt như băng lên…

Nó giống như một lưỡi dao vô hình vừa lạnh vừa sắc đặt ở trước cổ họng, cái lạnh buốt thấu tận gốc lưỡi, lời nhắc nhở của vệ sĩ theo nước bọt nuốt ngược vào trong.

Vệ sĩ còn tưởng rằng giây tiếp theo Du Liệt sẽ đẩy cửa bước vào trong.

Kết quả thật bất ngờ.

Anh đứng nhìn cánh cửa mỏng kia mấy giây, uể oải cụp mắt xuống, đút tay vào túi quần rồi chậm rãi xoay người dựa vào bức tường cạnh cửa.

Cuộc đối thoại trong phòng lọt vào tai, chuyện liên quan đến bản thân nhưng Du Liệt lại cúi đầu như chẳng dính dấp gì tới mình. Vệ sĩ cẩn thận đề phòng, chỉ có thể nhìn thấy sóng mũi cao, đường quai hàm sắc nét và đôi môi mỏng khẽ mím lại, vẻ lạnh lùng đó khiến người ta khó nhìn thấu được.

Chẳng hiểu sao vệ sĩ lại có một cảm giác rất kỳ lạ.

Mấy năm gần đây, vị trước mặt này đã dùng sức của chính bản thân trở thành người mới nhưng lại như củ khoai lang chạm vào có thể bỏng tay, gây xôn xao trong giới khoa học kỹ thuật của Bắc Thành. Giờ phút này, anh lại chẳng còn vẻ ung dung và mưu lược khi đứng trên sân khấu đối mặt với vô số nhân sĩ chuyên nghiệp và khách nước ngoài nữa.

Sự bình tĩnh và thờ ơ lúc này chỉ là vẻ bề ngoài, đáy mắt anh ngập tràn sóng gió, như đang chờ đợi một cuộc phán xét bằng dao và rìu.

“… Cô Hạ, cô có thể mang gì đến cho anh ấy?”

Giọng nói trong cửa vừa dứt.

Một sự tĩnh lặng lan ra như băng nứt.

Ngoài cửa còn ngột ngạt hơn trong phòng.

Đôi khi sự im lặng còn tra tấn hơn những lời nói sắc bén. Lúc người vệ sĩ đang suy nghĩ, mí mắt giật giật, anh ta nhìn thấy người đàn ông im dựa vào tường lúc trước đứng thẳng dậy.

Du Liệt hờ hững chuyển hướng sang phía cửa phòng.

Lần đầu tiên trong đời, anh nhận ra sự hèn nhát của chính mình.

Thì ra trên đời này còn có một đáp án mà Du Liệt không dám nghe.

Chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc lạnh lẽo ôm lấy ngón tay thon dài, Du Liệt giơ tay lên đang định mở hai cánh cửa kia ra.

Một giây trước khi anh đặt tay lên nó.

“À, xin lỗi, tôi suýt ngủ quên mất.”

Trong phòng, một giọng nữ ngái ngủ đột nhiên vang lên.

Trong và ngoài cửa, ba người còn lại đều cứng đờ người.

Vài giây sau.

Du Liệt cụp mắt xuống, một ý cười khó kìm treo trên khoé miệng. Anh thả tay xuống, không quấy rầy dáng vẻ lên sân khấu “sáng chói” của Hồ Ly trong phòng. <!-- 1 -->

Giọng nói lười biếng như đang chống cằm của Hồ Ly cũng truyền ra.

“Cô Hà, cô kỳ lạ thật đấy, hình như cô rất thích miệt thị bất cứ nghề nghiệp nào.” Hạ Diên Điệp khẽ than thở: “Những lời cô vừa nói chỉ khiến tôi cảm thấy mấy năm nay đại thiếu gia nhà họ Du không bận rộn ngày đêm với sự nghiệp nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, mà là dồn công sức đi cua phú bà. Nếu không, trừ vòng gọi vốn Pre-C năm ngoái, tại sao Công nghệ kỹ thuật Helena mà anh ấy sáng lập lại giành được vòng gọi vốn hạt giống, vòng thiên thần, vòng A, vòng B? Vất vả thật đấy, theo lời cô nói thì e rằng mỗi vòng gọi vốn lại phải đổi một phú bà, tiếp viên nam trong quán bar cũng không bận rộn như anh ấy nhỉ?”

“…”

Không biết phản ứng của Hà Ỷ Nguyệt ở bên trong như thế nào.

Vệ sĩ ở ngoài cửa đã toát mồ hôi như mưa.

Cô phiên dịch viên nhỏ bé này…

Lúc mới đưa vào trong, trông cô có vẻ trầm lặng và mệt mỏi, tuy rất xinh đẹp nhưng nhìn không hung dữ chút nào. Nếu không anh ta cũng không dám để Hà Ỷ Nguyệt ở riêng với Hạ Diên Điệp.

Nhưng tại sao cô lại thốt ra được những lời lẽ sắc bén chết người như vậy?

Nhất là dù coi như lời này để mỉa mai ngược lại, nhưng thật sự không nể mặt mũi đàn ông, huống hồ còn là vị thiên tài sáng lập công ty kiêu ngạo này. Cô không sợ anh nghe được ư?

Vệ sĩ kia liếc mắt nhìn qua.

Chẳng biết Du Liệt đã đưa tay lên từ lúc nào, ngón tay thon dài hơi cong lại giả vờ quẹt qua sống mũi, thực tế là để che trước miệng.

Chỉ là che được khoé môi nhưng ý cười trong mắt lại khó che giấu được, đôi mi dài khẽ rung rung.

Vệ sĩ: “…”

Được thôi.

Đúng là một đôi trời sinh.

Bên trong cánh cửa.

Cuối cùng Hà Ỷ Nguyệt cũng hoàn hồn, tức giận tới run cả tay: “Cô có biết cô đang nói gì không?”

Hạ Diên Điệp cảm thấy nếu ở cùng Hà Ỷ Nguyệt thêm một lúc nữa, tuổi thơ và tính trẻ con của cô sẽ quay về. Có điều, hôm nay phiên dịch đồng thời thực sự quá mệt, trạng thái Hồ Ly khó mà duy trì được.

Cô đứng dậy, nói: “Nếu cô Hà chỉ muốn nói những điều này thì tôi xin cáo từ trước.”

“Hạ Diên Điệp.”

Hà Ỷ Nguyệt nổi giận, vịn vào ghế sofa đứng dậy: “Cô có biết vì đầu tuần này Du Liệt thừa nhận cô là vợ chưa cưới trước mặt đám con nhà giàu mà bây giờ anh ấy đã thành trò cười trong giới Bắc Thành rồi không? Giống như lúc lời đồn cô lấy tiền vứt bỏ anh ấy vậy.” <!-- 1 -->

Bóng lưng Hạ Diên Điệp đột nhiên khựng lại.

Lông mi cô khẽ run.

Hà Ỷ Nguyệt ‘vô tình cắm liễu, liễu lại xanh’ nhưng đáng tiếc bản thân lại không biết, cũng chẳng phát hiện ra. Cô ta chỉ thuận theo cảm xúc để phát tiết:

“Bọn họ mà cũng xứng đáng đánh đồng với Du Liệt ư? Nhưng bây giờ vì cô, ngay cả bọn họ cũng có tư cách cười nhạo anh ấy một câu. Nói Du Liệt vốn là một người mang ánh hào quang, là người có triển vọng phát triển, thậm chí vượt qua cả đời cha chú. Giờ lại vì một cô bạn gái không ra gì, lại còn là người năm xưa chỉ vì vài trăm vạn mà vứt bỏ anh ấy đi chúc rượu một đám con ông cháu cha ăn hại. Bọn họ nói anh ấy đã khiến nhà họ Canh và Du Hoài Cẩn mất hết mặt mũi.”

Nghe được cái tên cuối cùng, Hạ Diên Điệp vô thức nín thở.

Cô siết chặt tay lại.

Sau lưng, cuối cùng Hà Ỷ Nguyệt cũng nói ra câu mà trong lòng cô ta để ý nhất: “Nếu lúc trước cô đã bỏ rơi anh ấy, vì sao bây giờ còn xuất hiện lần nữa? Nếu không có cô thì tôi và anh ấy…”

“Rầm!”

Hai cánh cửa nặng nề đột nhiên bị đẩy ra.

Du Liệt mặc vest lạnh lùng hờ hững bước vào, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, anh phẫn nộ liếc nhìn Hà Ỷ Nguyệt.

“Du Liệt…!”

Mặt Hà Ỷ Nguyệt biến sắc, lập tức phản ứng lại, cô ta căm tức trừng mắt về phía vệ sĩ sau lưng Du Liệt.

“Cô Hà đã hiểu lầm một chuyện…” Du Liệt lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó quay người đi thẳng về phía Hạ Diên Điệp, ngước mắt nhìn chằm chằm vào cô, nói rõ ràng từng chữ một.

“Là tôi chủ động xuất hiện trước mặt cô ấy.”

Hạ Diên Điệp quay đầu ngơ ngác nhìn anh.

Du Liệt đi tới bên cạnh Hạ Diên Điệp, nắm lấy tay cô một cách rất tự nhiên.

Sau đó, anh liếc nhìn Hà Ỷ Nguyệt với vẻ chán ghét: “Cho dù cô ấy không quay lại với tôi thì tôi cũng sẽ không ở bên ai… Cô biết rõ mà, nếu không phải lúc trước chúng ta đều có người trong lòng, tôi sẽ không cho cô có cơ hội hợp tác.”

Hà Ỷ Nguyệt cố gắng kìm nén cảm xúc, nhìn chằm chằm tay hai người đang nắm lấy nhau: “Tôi không tin lần hội thảo nghiên cứu này anh không chuẩn bị cho vòng gọi vốn Pre-C. Nếu có công ty Nhân Hoa đầu tư, anh đoán xem sẽ có bao nhiêu nhà đầu tư khác muốn đầu tư vào? Hợp tác thôi mà, chắc tổng giám đốc Du sẽ phân rõ công tư chứ nhỉ?”

“Nếu việc công và việc tư đã phân rõ, thế thì giám đốc tài chính Nghê Hoà Dụ và giám đốc vận hành Quách Tề Đào đều có thể làm bạn trai của cô, cô Hà có thể tuỳ ý chọn một người. Bất kể cô chọn thế nào thì ngày mai cũng sẽ được lên báo kinh tế chứ không phải trang đầu tin giải trí. Đây mới gọi là công tư phân minh.”

Du Liệt nhìn khuôn mặt đang tái dần của Hà Ỷ Nguyệt với ánh mắt hờ hững.

Anh lại thêm đòn cuối cùng: “Về phần tôi, xin lỗi, tôi đã có chủ rồi.”

Nói xong, Du Liệt liếc thấy ánh mắt cho phép của Hạ Diên Điệp, lập tức dắt tay cô đi ra bên ngoài.

Lúc hai người vừa bước ra khỏi cửa.

Hà Ỷ Nguyệt ở phía sau nói với giọng run run: “Rốt cuộc tôi thua kém cô ta ở điểm nào?”

Du Liệt cau mày, chút kiên nhẫn cuối cùng của anh cũng không còn nữa.

Anh kéo Hạ Diên Điệp định rời đi.

Nào ngờ lại nhận được sự phản kháng của Hồ Ly.

Du Liệt cúi đầu thì bắt gặp ánh mắt giả bộ vô tội của Hạ Diên Điệp.

Hồ Ly chép miệng.

Du Liệt vừa bất lực vừa buồn cười.

“Sao không thấy em mềm lòng với anh như vậy?” Anh nhẹ giọng trách cô, rồi quay đầu lại, nụ cười nơi khóe mắt đã trở nên lạnh lùng: “Tôi không hiểu tại sao cô Hà lại muốn đặt bản thân lên bàn cân so sánh như thế. Tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng tôi sẽ không làm như vậy với cô ấy.”

“Ở chỗ tôi, cô ấy không cần phải so sánh mình với bất kỳ ai. Cô có thể biến tình cảm của mình thành một đề trắc nghiệm. Còn đối với tôi, đây là một đề suy luận… Là cô ấy hoặc không phải là cô ấy. Không có người nào khác.”

“…”

Hạ Diên Điệp nghẹn ngào.

Cô không yêu cầu anh phải nói nặng lời với Hà Ỷ Nguyệt.

Anh biết rất rõ.

Bị Hồ Ly kéo tay không cho đi, Du Liệt thở dài, khẽ nhíu mày rồi dứt khoát quay mặt về phía Hạ Diên Điệp: “Anh là người tư vấn tình cảm à?”

Hồ Ly thấy mình bị anh nhìn thấu, ưỡn ngực ngẩng đầu: “Anh gây ra mà, anh phải chịu trách nhiệm chứ.”

“…”

Cuối cùng, Du Liệt vẫn bại trận trước mặt Hồ Ly như bao lần khác.

Anh bật cười nói: “Em nắm đằng chuôi anh rồi.”

Du Liệt cố nén sự lạnh lùng, quay người lại. Lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào cô gái lấy danh nghĩa hợp tác để tới bên cạnh anh nhưng lại lừa gạt anh, đến nay vẫn luôn xa lạ.

“Cô Hà, cô đã bao giờ nghĩ tới chuyện này chưa?”

“Cô chưa bao giờ thích tôi, thậm chí cô còn chẳng hiểu tôi. Thứ cô thích từ đầu đến cuối chỉ là cái tên Du Liệt mà thôi.”

“…!”

Nói xong câu cuối cùng, Du Liệt chẳng thèm nhìn xem Hà Ỷ Nguyệt có phản ứng nào không mà quay người kéo Hồ Ly ra ngoài.

Lúc rẽ vào góc hành lang, Hạ Diên Điệp đang định lên tiếng.

Du Liệt kéo cô tới trước mặt rồi hung hăng hôn một cái: “Được một tấc lại muốn tiến một thước, em vẫn chưa thôi đi đúng không, Tiểu Hồ Điệp?”

Hạ Nguyên Điệp thấy cực kỳ oan uổng: “Em muốn bảo anh đi chậm một chút, hôm nay em rất mệt, không theo kịp được.”

“…”

Du Liệt cúi đầu nhìn, sau đó ngước mắt lên: “Thế trong bữa tiệc tối nay em có muốn đổi sang giày đế bằng không? Anh có thể bảo họ chuẩn bị trước.”

“Mặc lễ phục mà đi giày đế bằng?” Hồ Ly ngẩn ra: “Anh có thù với em à, Du Liệt?”

“Sao vậy?” Du Liệt nắm lấy tay Hạ Diên Điệp, đúng là có đi chậm lại, tuy đôi chân dài rất tủi thân nhưng anh chẳng thèm đếm xỉa tới, chỉ nắm lấy tay cô.

“Thế thì em sẽ là người đầu tiên tự biến mình thành kẻ xấu xí trong giới dịch thuật.”

“Vậy càng tốt.” Du Liệt lười biếng đáp: “Tránh một số đàn anh đàn em gì đó vây quanh em.”

“?”

...

Sau khi hai người rời đi không lâu, trong căn phòng nghỉ mở rộng cửa.

Hà Ỷ Nguyệt tuyệt vọng ngồi trên chiếc ghế sofa đơn.

Cô ta bực bội cởi đôi giày cao gót của mình ném ra xa, vệ sĩ cũng bị sự hung dữ của cô ta doạ chạy. Bây giờ Hà Ỷ Nguyệt lại không muốn tự đi nhặt giày, chỉ có thể ôm đôi chân trắng như tuyết cuộn mình ngồi trên ghế sofa.

Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên phía sau lưng.

Hà Ỷ Nguyệt cứ tưởng là vệ sĩ đã chạy mất.

Cô ta cứng đờ người, khẽ “hừ” một tiếng: “Còn biết đường quay lại à.”

Hà Ỷ Nguyệt ưỡn ngực, gạt sự uể oải bực bội này đi: “Anh nhặt chiếc giày kia lại đây cho tôi, tôi tạm thời sẽ không so đo chuyện anh không nhắc nhở tôi khi Du Liệt tới.”

Cổ của đại tiểu thư thẳng tắp, chẳng thèm quay đầu lại, giống như một con khổng tước nhỏ xinh đẹp và kiêu ngạo.

Tiếng bước chân phía sau dừng lại, dường như đối phương đang cúi người nhặt chiếc giày cao gót bị quăng lên, sau đó đi qua nửa gian phòng với tốc độ không nhanh không chậm, tới sau lưng Hà Ỷ Nguyệt đang đưa lưng về phía cửa.

Người đàn ông uốn gối, không hề do dự cầm bàn cần Hà Ỷ Nguyệt lên.

Hạ Ỷ Nguyệt giật mình suýt hất chân ra, cô ta tức giận nhíu mày: “Anh…”

Rồi đột nhiên cứng đờ.

Vài giây sau, mắt cá chân của Hà Ỷ Nguyệt được người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó xỏ đôi giày cao gót đính ngọc trai vào.

Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp và hơi chai sạn.

Trên người mặc bộ âu phục rất lịch sự và trưởng thành.

Môi Hà Ỷ Nguyệt run run: “… Anh?”

“Anh, anh về khi nào vậy?”

…..



Hạ Diên Điệp vẫn đích thân phiên dịch trong buổi tiệc tối.

Cô làm được điều này cũng là nhờ ý chí mạnh mẽ và tinh thần làm việc đã rèn luyện trong suốt bảy năm qua. Nếu không sau khi phiên dịch đồng thời cho buổi hội thảo nghiên cứu lúc chiều, hẳn Hạ Diên Điệp chỉ có thể nằm ỉu xìu trên giường giống như Hồ Ly đã bị rút cạn sức sống.

Không giống như bây giờ, lại là “chiến bào” và “giày chiến”.

Hạ Diên Điệp hơi cau mày bước ra khỏi phòng thay đồ, chạm ngay vào đôi mắt đen láy của Du Liệt đang đợi ở ngoài phòng.

Cô cảnh giác ngước mắt lên, ra bài trước: “Đừng cố ý làm ra vẻ kinh ngạc. Em biết anh từng thấy nhiều mỹ nhân khác như cô Hà, lại còn chủ động xum xoe với anh nhiều hơn anh thấy khỉ.”

Du Liệt cụp mắt xuống, mỉm cười bước tới.

Anh đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô, cúi đầu hít mùi trên người cô: “Thật sao?”

Hạ Diên Điệp bị giọng nói trầm thấp của Du Liệt phả vào cổ làm hơi nhột. Cô đỏ mặt quay đầu đi nhưng lại chẳng thể đẩy anh ra.

“Vậy tại sao anh chỉ có thể nhìn thấy em?” Du Liệt ghé vào tai cô, khẽ cười nói: “Tối nay cứ mặc bộ váy này đi ngủ nhé?”

Hạ Diên Điệp: “?”

“?”

Mới vài ngày không gặp, cô đã có nhận thức mới về trình độ lẳng lơ của anh.

Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

“Sếp Du, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”

“… Tôi biết rồi.”

Du Liệt quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

Lúc này, Hạ Diên Điệp bỗng nhiên cảnh giác: Vừa rồi anh muốn làm gì?

Đột nhiên, Hạ Diên Điệp có cảm giác như vừa thoát khỏi miệng hổ mà mình không hề hay biết, cô cảm thấy may mắn khi trợ lý tới đây.

Không biết có phải cảm xúc của cô thể hiện quá rõ ràng hay không.

“Hồ Ly, trốn tránh cũng vô ích thôi.” Du Liệt nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, trong đôi mắt đen láy lấp lánh như sao: “Đêm nay còn rất dài.”

Hạ Diên Điệp: “…”

Hạ Diên Điệp chậm rãi nhấc bàn tay đang bị anh nắm lên, sau đó gỡ từng ngón tay của anh ra ngay trước mặt anh.

“Sếp Du, công việc tối nay rất nhiều.” Phiên dịch viên công chính liêm minh: “Chuyện không nên nghĩ tới thì đợi tan làm rồi tính sau.”

Du Liệt nhìn cô vài giây, nhẹ nhàng thở dài.

“Được rồi, vậy tối nay em chỉ được làm phiên dịch cho anh thôi.”

Không đợi Hạ Diên Điệp xả hơi.

Lúc đi ngang qua cô, Du Liệt nhẹ giọng nói: “Nhưng em biết đấy, chuyện này sẽ không giữ bí mật được lâu đâu… Có một số người cần biết rằng Hồ Ly mà họ đang thèm muốn là do anh nuôi.”

“?”



[Tác giả có lời muốn nói]

Đinh Vấn, Phạm Thiên Dật, Lê Hân:?

Anh đang ám chỉ ai vậy?

Nội tâm của Du Liệt: Đêm nay về nhất định phải tính sổ với Hồ Ly về chuyện “dồn bao công sức đi cua phú bà”

[Suy nghĩ linh tinh về nhân vật phụ]

Trong truyện này, Hà Ỷ Nguyệt có thể được coi là một khảo nghiệm khách quan cho đại thiếu gia và Hồ Ly, trong thiết lập nhân vật đã có một nửa thuộc về riêng mình (đúng thế, chính là người đàn ông không lộ mặt kia) và sẽ không can thiệp quá nhiều vào tình cảm của đại thiếu gia và Tiểu Hồ Ly. Sau này, nhân vật này cũng sẽ không trực tiếp lên sân khấu, không cần ghét hay để ý tới cô ta quá làm gì (đương nhiên nếu muốn chửi thì cứ chửi, tôi không ngăn cản).

Về thiết lập nhân vật của Hà Ỷ Nguyệt, ở giai đoạn trong truyện này, cô ta là một đại tiểu thư được nuông chiều quá sinh hư. Sau này, Hà Ỷ Nguyệt sẽ phải nếm trải thất bại thảm hại, người cao ngạo phải trải qua tình cảnh đau khổ nhất thế gian, coi như phá rồi lập lại. Nhưng trong chương này chưa viết tới khoảng thời gian đó. Dù sao tuyến trưởng thành của vai phụ này cũng do tôi làm, chưa viết đến thì mọi người cũng tự hiểu nhé. <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui