Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

<!-- 1 -->

Chương 57 – 1

Trong mấy năm qua, với tư cách là phiên dịch viên, Hạ Diên Điệp đã cùng khách hàng tham gia không ít các bữa tiệc kinh doanh, đồng thời cũng đã từng thấy nhiều loại địa điểm tiệc rượu lớn nhỏ.

Nhưng tối nay, khi bước vào sảnh tiệc rượu của công nghệ kỹ thuật Helena, cô vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Phong cách ánh sáng của toàn bộ hội trường tương đối mờ ảo, cách bày trí không quá mức hoa lệ, ngược lại có hơi gọn gàng và trống trãi, dùng hình chiếu của vũ trụ ngân hà màu xanh thẫm làm chủ đạo, kèm theo tiếng âm nhạc linh hoạt kỳ ảo. Nhạc nền vừa phải, không hề có cảm giác ồn ào ầm ĩ, nếu như nhắm mắt lại, chỉ có cảm giác đang cô đơn lẻ loi giữa biển sao vô tận, từ trong đáy lòng sẽ nảy sinh bản năng tìm kiếm điểm tận cùng của vũ trụ vô biên mà bí ẩn kia. <!-- 1 -->

Hạ Diên Điệp kinh ngạc mở to mắt. <!-- 1 -->

Đi ngang qua một chiếc giá trang trí hình các hành tinh, Hạ Diên Điệp vô thức dùng đầu ngón tay chạm vào nó. Điều khiến cô kinh ngạc chính là, ngay khi các đầu ngón tay của cô đến gần, bên trong các hành tinh cũng dần dần lóe lên ánh sáng dịu nhẹ.

Thật sự trông rất giống một ngôi sao nằm sâu bên trong vũ trụ.

“Người lên kế hoạch sự kiện lần này cho công ty của các anh,” Hạ Diên Điệp chân thành khen ngợi: “Hẳn là nên khen thưởng xứng đáng.”

Du Liệt cầm lấy hai ly champagne từ trên chiếc bàn dài hình phi thuyền cơ khí ở gần nhất.

Anh đưa một ly cho Hạ Diên Diệp: “Đây là em nói đấy nhé.”

Hạ Diên Điệp vô thức nhận lấy, nghi hoặc nghiêng đầu về phía anh.

“Keng.”

Ly champagne của cô bị chiếc ly trong tay Du Liệt chạm nhẹ, anh rũ mi nhìn cô một cách đầy ẩn ý sau xa, sau đó đi ngang qua cô.

Hạ Diên Điệp ngẩn ra vài giây, quay người kinh ngạc đi theo sau: “Ý tưởng thiết kế này là của anh?”

“Cảm ơn cô phiên dịch viên đã khen ngợi.” Du Liệt cười nói: “Anh rất mong nhận được phần thưởng của em.”

Hạ Diên Điệp: “.”

Sơ suất rồi.

Đáng lẽ nên hỏi trước.

Nhưng mà Hạ Diên Điệp cũng không giữ suy nghĩ này trong đầu lâu, đêm nay Du Liệt chính là trung tâm kiêm nhân vật chính duy nhất ở hội trường, người đến người đi xung quanh anh nối liền không dứt, đủ loại các chuyên gia nước ngoài và những nhân vật quan trọng trong ngành tài chính đầu tư mạo hiểm.

Cũng may câu nói “không thành thạo” mà người nào đó đã kêu trợ lý truyền đạt lại lúc muốn cô đi theo làm phiên dịch cũng chỉ là lời nói khiêm tốn ——

Toàn bộ quá trình Du Liệt đều chỉ sử dụng tiếng Trung để giao tiếp, tiếng Anh sẽ để Hạ Diên Điệp phiên dịch.

Nhưng đối với cách diễn đạt bằng tiếng Anh của đối phương, Du Liệt sẽ cố gắng không làm phiền đến Hồ Ly đang mệt mỏi phiên dịch, trực tiếp lắng nghe và phản ứng lại.

Kiên trì như vậy suốt một tiếng, cuộc trò chuyện công việc cường độ cao cuối cùng cũng dần lắng xuống.

Sau khi bắt đầu vào tiệc rượu, lần đầu tiên Du Liệt có thời gian rảnh rỗi hơn một phút.

Hạ Diên Điệp đứng bên cạnh anh nhấp một ngụm rượu, sau đó bị đắng đến cau mày, cụp mắt xuống: “Đột ​​nhiên ước gì đây là cà phê đen.”

“Sắp xong rồi.” Du Liệt nâng cổ tay cô lên, thản nhiên liếc nhìn đồng hồ của cô: “Nhiều nhất là hai mươi phút nữa.”

“——”

Suýt chút nữa Hạ Diên Điệp đã bị sự đánh úp bất ngờ của anh làm sặc ngụm rượu trong miệng.

Chờ đến khi Du Liệt ngước mắt lên, chỉ thấy Hồ Ly đang đứng sững ở bên cạnh mình, giống như không hề dám cử động, vô cùng khả nghi.

“Sao vậy?” Du Liệt kiêu ngạo liếc nhìn cô: “Dáng vẻ của em trông có chút chột dạ.”

“Không hề….”

Hạ Diên Điệp chậm rãi giấu tay trái đeo đồng hồ ra sau lưng.

Đôi mắt hẹp dài của Du Liệt nheo lại: “Nói đến mới nhớ, mặc dù mấy hôm trước đang ở trong phòng tắm, em cũng không chịu tháo chiếc đồng hồ đó ra nhỉ?”

“Thiết kế riêng, không thấm nước, không cần tháo ra.” Hồ Ly ngơ ngác nhìn xung quanh hội trường, cố gắng tìm kiếm chút hy vọng: “Nút thắt ruy băng kia rất khó buộc…. này, đó là ai vậy?”

Du Liệt lạnh lùng nói: “Em cảm thấy anh sẽ để em nói sang chủ đề khác sao?”

Hạ Diên Điệp nhìn về phía đằng kia: “Đẹp trai quá, trông có hơi quen mắt.”

Du Liệt: “…”

Du Liệt: “?”

Vị đại thiếu gia nào đó một giây trước còn giễu cợt sẽ không bị dắt mũi, giây tiếp theo đã đưa mắt nhìn theo hướng mà Hạ Diên Điệp đang nhìn.

Thoáng trông thấy Du Liệt đã mắc câu, Hồ Ly lén lút thở phào nhẹ nhõm, đuôi mắt khẽ nhướn lên.

Nhưng vẫn hợp tác nhìn về hướng đó.

——

Muốn chuyển hướng sự chú ý của Du Liệt thì phải lựa chọn mục tiêu chính xác.

Vì vậy, Hạ Diên Điệp cũng không phải đang bắn tên không có mục đích, mà người đàn ông đang từ bên ngoài đi đến nửa đường dường như cũng mới tham gia vào hội trường tiệc rượu cách đây không lâu, quả thật có thể trở thành vật phát sáng có cảm giác tồn tại trong biển sao giữa vũ trụ mênh mông này giống như Du Liệt.

Huống hồ, cô gái đang thận trọng khoác tay người đàn ông đó còn là cô chủ cành vàng lá ngọc có một không hai của nhà họ Hà, Hà Ỷ Nguyệt.

Vài giây sau.

Du Liệt quay lại nhìn Hạ Diên Điệp.

Ánh mắt kia đầy ẩn ý sâu xa, giống như ẩn chứa cảm xúc gì đó mà trong lúc nhất thời Hạ Diên Điệp không thể hiểu được. Khựng lại vài giây, Du Liệt tiếp tục nhấp một ngụm rượu, thản nhiên rũ mắt xuống.

“Ánh mắt không tệ.”

“?”

Hạ Diên Điệp hơi ngước mắt lên, câu trả lời này có chút ngoài ý muốn.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Du Liệt đã chậm rãi nói tiếp: “Đáng tiếc trong lòng anh ta tràn ngập tham vọng, không thể chứa nổi một con Hồ Ly.”

Người có thể bị Du Liệt đánh giá như vậy ——

Giờ phút này Hạ Diên Điệp thật sự rất tò mò.

Vì vậy, mượn dáng vẻ như đang trò chuyện, cô quay người sang một bên, nghiêm túc quan sát người đàn ông kia.

Ngoại trừ vẻ ngoài sang trọng giống như viên ngọc không tì vết ra, người đàn ông đó còn đại diện cho một quý ông lịch thiệp đứng đắn chính trực, dường như đối xử với tất cả mọi người đều khiêm tốn lịch sự, rõ ràng là người đứng trên cao được người khác vây quanh, nhưng lại không nhìn ra được chút lạnh lùng xa cách nào.

Ngay cả chiếc kính gọng mỏng rất dễ khiến người ta có cảm giác ‘lưu manh giả danh trí thức’, nhưng khi anh ta đeo vào lại như phản chiếu sự mềm mại và điềm đạm.

Nếu đổi sang một bộ quần áo bình thường, Hạ Diên Điệp nhất định sẽ cho rằng anh ta là một giáo sư uyên bác phong độ, một nhà tri trức nhã nhặn, chứ không phải là một chuyên gia của giới kinh doanh gì đó.

Nói tóm lại là hoàn toàn không nhìn ra chút dáng vẻ tham vọng nào giống như Du Liệt đã nhắc đến.

Hạ Diên Điệp tò mò quay đầu lại: “Anh ta là ai? Có quan hệ gì với Hà Ỷ Nguyệt?”

“Bùi Học Khiêm, CEO của công ty đầu tư Nhân Khoa, hai người họ là anh em.”

“…” Hạ Diên Điệp: “??”

Hạ Diên Điệp khó có thể không kinh ngạc.

Làm sao mà một cô chủ lớn có tính nết kiêu ngạo thành thói và thích khinh thường người khác như vậy có thể lớn lên trong cùng một gia đình với một người đàn ông thế này?

Không quá vài giây sau, Hạ Diên Điệp đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cô cau mày nói: “Nhưng em nhớ rõ nhà họ Hà chỉ có một đứa con gái duy nhất là Hà Ỷ Nguyệt, lớn tuổi mới có con, cho nên mới được nuông chiều đến mức như vậy mà?”

“Quả thật chỉ có một đứa con ruột là Hà Ỷ Nguyệt.”

Hạ Diên Điệp kinh ngạc ngước mắt lên.

Giọng điệu của Du Liệt lạnh nhạt: “Tình cảm của Hà Đắc Bái và vợ ông ta rất sâu đậm, nhưng sức khỏe của bà Hà không được tốt, vẫn không thể sinh được con. Khi hai người họ ngoài bốn mươi tuổi đã nhận một đứa con nuôi, cũng chính là Bùi Học Khiêm, lúc đó đã từng muốn đổi thành họ Hà, có lẽ là cố ý đào tạo để anh ta thừa kế sự nghiệp của gia đình. Nhưng mà vài năm sau, bà Hà bất ngờ mang thai, sinh ra Hà Ỷ Nguyệt.”

Hạ Diên Điệp nghe xong, tâm trạng có chút phức tạp: “Vậy, địa vị của Bùi Học Khiêm chẳng phải sẽ vô cùng khó xử sao?”

“Ừm, cho nên trong mấy năm đầu anh ta gia nhập công ty của nhà họ Hà sau khi tốt nghiệp, có rất nhiều người đã cười nhạo anh ta là con chó do nhà họ Hà nuôi dưỡng, chỉ là một CEO bù nhìn, thực chất quyền lực và cổ phần công ty cùng tài sản dưới danh nghĩa của nhà họ Hà đều được để lại cho Hà Ỷ Nguyệt, hai vợ chồng nhà họ Hà chẳng qua chỉ coi anh ta như người gác cửa mà thôi.”

Du Liệt tạm dừng, cụp mắt xuống, như cười như không lắc ly champagne trong tay: “Mấy năm gần đây, Bùi Học Khiêm đã độc lập thực hiện một vài dự án đầu tư mạo hiểm rất bắt mắt ở trong và ngoài nước, người bên ngoài không ai dám bỏ qua anh ta nữa, nhưng các lời đồn đại về chuyện riêng tư vẫn không hề ít.”

Hồ Ly hơi nheo mắt lại: “Anh cũng quan tâm mấy chuyện này à?”

“Em nghĩ sao?”

“Anh đã nói trong lòng anh ta tràn ngập tham vọng, vậy cách anh nhìn anh ta hẳn sẽ không đơn giản như vậy.” Hạ Diên Điệp tiếp tục quan sát Bùi Học Khiêm.

“Anh nghĩ, những người đó đã quên mất một điều.” Du Liệt mỉm cười, chậm rãi dịch người sang một bên: “Chó và sói đều có bề ngoại giống như nhau.”

“…”

Hạ Diên Điệp nghe thế, ánh mắt nhìn về phía Bùi Học Khiêm lộ ra chút do dự.

Mặc dù Du Liệt nói như vậy, nhưng ánh mắt của cô giống như mang theo bộ lọc, vẫn không tìm thấy chút tham vọng nhỏ nào từ trên người người đàn ông mới ngoài ba mươi này.

Lòng dạ của một người như thế phải sâu sắc đến mức nào?

Hạ Diên Điệp suy nghĩ, có chút đồng tình dời ánh mắt sang phía bên cạnh ——

Hà Ỷ Nguyệt đứng bên cạnh Bùi Học Khiêm giống như một con cua nhỏ bị cột chặt móng vuốt.

Một cô chủ cành vàng lá ngọc được nuông chiều như cô chủ Hà có thể chịu đựng được bao nhiêu lần dằn vặt của người anh cả như sói như hổ thế này?

Năm nay Hà Đắc Bái đã hơn sáu mươi, sắp bảy mươi tuổi, chỉ sợ không thể bảo vệ được cô con gái này bao lâu nữa.

Xem ra chẳng còn bao lâu nữa, tài sản của nhà họ Hà đều sẽ phải đổi chủ sở hữu.

Vào lúc Hạ Diên Điệp vẫn đang suy nghĩ thì tầm nhìn trước mắt đã bị một bóng đen chặn lại.

“?”

Hồ Ly ngơ ngác ngẩng đầu nhìn từ cà vạt lên.

Gương mặt thờ ơ nhưng có chút nguy hiểm của Du Liệt đối diện cô: “Bùi Học Khiêm thật sự đẹp trai vậy sao?”

Hạ Diên Điệp thành thật nói: “Thật sự rất đẹp trai.”

Du Liệt từng bước chầm chậm đến gần cô: “Còn đẹp hơn cả anh?”

“…”

Hạ Diên Điệp phát hiện, vẫn không nên chọc vào cậu chủ nhà họ Du này.

Lúc này đang là tiệc rược của Công nghệ kỹ thuật Helena, anh vẫn là tâm điểm của hiện trường, cho dù giờ phút này anh đang tránh ở một góc khuất, bày ra dáng vẻ muốn được nghỉ ngơi chớ quấy rầy, nhưng vẫn không tránh được vô số ánh mắt nhìn về phía này dù vô tình hay cố ý.

Ngay cả lúc này, Hạ Diên Điệp cũng có thể cảm giác được có người bắt đầu tò mò quan sát cô.

Hồ Ly trong cái khó ló cái khôn: “Không phải trước bữa tiệc rượu anh đã nói sẽ không so sánh người khác với em sao? Em cũng sẽ như vậy.”

Dùng những gì anh đã nói để chặn miệng anh, nhưng đáng tiếc thủ đoạn này không có tác dụng với anh.

Du Liệt lạnh lùng cong môi.

“Nhưng anh nhất định muốn em so sánh.”

“…”

Hạ Diên Điệp sợ anh, cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Nếu anh ta thật sự giống như anh nói, vậy hai người các anh giống như mặt trời và mặt trăng, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau, không có cách nào để so sánh.”

Du Liệt nhẹ nhàng ngước mắt lên, tiến lại gần một bước: “Ai là mặt trời?”

“!”

Câu hỏi như vậy còn cần phải hỏi cô sao?

Anh là đang cố ý!

Hạ Diên Điệp tức giận ngước mắt lên, nhìn anh đầy uy hiếp: “Sếp Du, em muốn đình công.”

Du Liệt bất giác bật cười, lắc khẽ ly rượu trong tay, ra hiệu đầu hàng, sau đó xoay người quay trở lại trong sảnh.

Phiên dịch viên chuyên nghiệp lập tức đuổi theo.

Gần như ngay khi Du Liệt bước trở lại vào sảnh, mọi người đã nhanh chóng tụ tập xung quanh anh. Hạ Diên Điệp cẩn thận làm tròn chức trách của một phiên dịch, trong lòng nhẩm tính thời gian, cầu nguyện hai mươi phút cuối cùng này trôi qua thật nhanh.

Gần đến lúc kết thúc, người đến nói chuyện với Du Liệt là một người cũng kinh doanh về hàng không vũ trụ trong nước, không cần phiên dịch, Hạ Diên Điệp vốn cho rằng cô có thể cứ vậy rời đi ——

Không ngờ ánh mắt của đối phương lại hướng về phía cô.

“Hạ Diên Điệp, cô Hạ?” Đối phương nhấn nhá từng chữ rõ ràng, dùng ánh mắt để dò hỏi cô.

“Xin chào.” Hạ Diên Điệp chỉ do dự giây lát rồi nhanh chóng khiêm tốn mỉm cười đáp lại: “Là tôi.”

“Ha, ngưỡng mộ tên tuổi của cô đã lâu, cô Hạ.”

“…”

Hai mắt Hạ Diên Điệp nheo lại, cô gần như lập tức thẳng lưng lên, đề cao cảnh giác nhìn về phía đối phương ——

Cô không bao giờ muốn mối quan hệ cá nhân của cô và Du Liệt làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh trao đổi của Công nghệ kỹ thuật Helena.

Nếu đối phương muốn chế nhạo, cô sẽ rời đi ngay lập tức.

Du Liệt ở bên cạnh Hạ Diên Điệp phát hiện ra gì đó, ánh mắt hơi cụp xuống.

Kết quả cũng chỉ là Hạ Diên Điệp lo lắng quá mức.

Người đàn ông kia xác nhận được thân phận của cô, bắt đầu lên tiếng khen ngợi: “Lúc trước tôi vô tình nghe được bạn bè trong ngành giới thiệu, nói trong ngành phiên dịch có một vị họ Hạ rất giỏi. Hôm nay ở hội trường nghe được đoạn phiên dịch đồng thời nhịp nhàng của cô Hạ, tôi mới thật sự hiểu được thế nào gọi là bản lĩnh, thật khó để tin được cô Hạ lại là người ngoài ngành….”

Du Liệt dời ánh mắt khỏi người Hạ Diên Điệp, cuối cùng cũng tiến lên nửa bước lúc đối phương lại bắt đầu một màn khen ngợi dài dòng khác.

“Tôi đã sớm —— a, sếp Du?”

“Thật ngại quá, tổng giám đốc Trần.” Du Liệt thản nhiên mỉm cười: “Dù sao tối nay cô Hạ cũng là phiên dịch viên đi cùng tôi, hiện tại vẫn đang trong lúc làm việc, nếu anh cứ như vậy, cô ấy sẽ rất khó xử.”

“À, ngại quá, tôi sẽ nói ngắn gọn lại.” Đối phương lướt qua Du Liệt, đưa danh thiếp của mình cho Hạ Diên Điệp: “Nếu như cô Hạ có ý định trở thành phiên dịch viên chuyên dụng của một công ty trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, chiếc ghế phó phòng của phòng phiên dịch công ty tôi vẫn còn trống, chỗ trống này luôn dành cho cô Hạ.”

“…”

Nụ cười của Du Liệt vẫn chưa tắt, nhưng đôi mắt u ám của anh đã muốn xé nát tấm danh thiếp kia ——

Tôn trọng tính chất nghề nghiệp của Hồ Ly.

Mặc niệm ba lần.

Khi Du Liệt ngước mắt lên lần nữa ——

Ánh sáng dần dần tối đi.

Nhạc nền của bài “Giống như đang đi trên dải ngân hà” từ từ được bật lên, che đi tạp âm ồn ào, người dẫn chương trình của bữa tiệc rượu bắt đầu phát biểu bế mạc.

Mà người đàn ông vừa rồi cuối cùng cũng thức thời rút lui.

Trong ánh sáng mờ ảo khó phân biệt được khuôn mặt, Du Liệt chậm rãi nghiêng người về phía Hạ Diên Điệp: “Vứt nó đi được không?”

Hạ Diên Điệp vô tội quay đầu lại: “Em không hiểu sếp Du đang nói gì.”

“Anh ta là đang làm trò trước mặt anh, vung cuốc đào góc tường nhà anh.” Ánh mắt lạnh lùng của Du Liệt giống như một đao chém xuống một góc phòng nào đó mà người đàn ông kia vừa rời đi trong bóng tối.

“Vậy thì có liên quan gì đến em sao?”

“?”

Du Liệt quay đầu lại nhìn Hồ Ly không có lương tâm lại còn xảo quyệt đang giả vờ vô tội kia: “Nếu như em thật sự muốn gia nhập phòng phiên dịch của một công ty nào đó, vậy thì Công nghệ kỹ thuật Helena chắc chắn sẽ là lựa chọn hàng đầu của em, không phải sao?”

“Nhưng các anh đã có phòng phiên dịch đâu?”

“Sẽ có.”

“Không nhất thiết phải như vậy. Hơn nữa em cảm thấy các công ty phiên dịch hoặc phiên dịch tự do đều khá tốt, hiện tại em cũng không có suy nghĩ sẽ đầu quân cho một công ty nào. Nếu sếp Du hài lòng với dịch vụ phiên dịch của em, vậy thì có thể tiếp tục cân nhắc việc hợp tác cùng Đông Thạch trong một dự án phiên dịch khác —— Về phần cá nhân em, em sẽ cân nhắc xem có muốn nhận lời mời hợp tác trong dự án của các anh hay không.”

“…”

Người bên cạnh im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng nhạc nền trầm thấp cùng lời bế mạc của người dẫn chương trình.

Ngay lúc Hạ Diên Điệp đang nghĩ, mình máu lạnh vô tình với sếp Du như vậy liệu có phải đã khiến đại thiếu này này buồn lòng rồi không, thì bỗng nhiên cô nghe thấy người đàn ông trong bóng tối khẽ quay người sang, gần như chạm vào tai cô.

Anh bật cười khẽ một tiếng.

“Hồ Điệp.”

“?” Hạ Diên Điệp bối rối, hơi né sang một bên.

“Tiểu Hồ Điệp.” <!-- 1 -->

Lợi dụng lúc không ai nhìn rõ, Du Liệt kéo cô về phía mình.

Trong một căn phòng có nhiều người như vậy, cho dù ánh đèn mờ ảo, âm nhạc ầm ĩ, giọng nói của người dẫn chương trình át đi những âm thanh nhỏ khác —— nhưng anh cũng không sợ đèn đột ngột bị bật lên, âm nhạc bỗng nhiên dừng lại.

Chút “quan hệ bất chính” này chẳng phải sẽ có nguy cơ lên tin tức tài chính kinh tế ngày mai sao?

Vẻ mặt Hạ Diên Điệp ngơ ngác: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Chỉ muốn em biết.”

Du Liệt thấp giọng nói: “Cho dù là ấu trùng trước kia hay là con bướm xanh đã trở nên xinh đẹp chói mắt của hiện tại, thì em thấy đấy, cho dù em bay đến đâu, ánh mắt của mọi người đều sẽ đổ dồn vào em.”

Hạ Diên Điệp giật mình.

“Cho nên cho dù sau này có nghe được điều gì cũng không cần phải sợ hãi hoảng hốt.” Du Liệt giơ tay lên, nắm lấy tay cô ở trong bóng tối, mười ngón tay đan vào nhau: “Em xứng đáng với bất kỳ vị trí nào, đương nhiên cũng xứng đáng ở bên cạnh anh.”

“…”

Hạ Diên Điệp cảm thấy giờ phút này chắc chắn cô rất không có tiền đồ.

Bằng không sao cô lại chỉ vì vài câu nói của Du Liệt mà trở nên không nói nên lời, hai mắt đã muốn đỏ bừng.

Sợ nếu quay đầu lại sẽ bị anh phát hiện.

Hạ Diên Điệp rũ mắt xuống, cũng nắm chặt lấy tay Du Liệt.

“…Ừm.”

Lần này, mặc kệ phải đối mặt với bất kỳ ai, em cũng sẽ cố gắng hết sức để đứng bên cạnh anh.

– <!-- 1 --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui