Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

<!-- 1 -->

Chương 68: Là tiên hạc – Anh bây giờ, bẩn rồi?

Hạ Diên Điệp thừa nhận, cô bị mê hoặc trong chốc lát.

Khi hoàn hồn lại, sự xấu hổ tức giận đã quay trở lại.

Cô khẽ nghiến răng: “Sao trước đây em lại cảm thấy anh giống tiên hạc chứ.” <!-- 1 -->

“Tiên hạc?” Du Liệt nhướng mày. <!-- 1 -->

Lần trước lúc Hạ Diên Điệp say rượu ở quán bar anh tới đón cô đã nghe thấy cô dùng từ này rồi, chẳng qua khi đó anh chỉ coi đó là lời nói mớ của Hồ Ly đang say nào đó thôi.

Hứng thú thăm dò Hồ Ly đã kiềm chế dục vọng, anh dựa vào lưng ghế nhìn cô: “Tại sao lại là tiên hạc?”

“Chân dài, lạnh lùng, kiêu ngạo, như con hạc cô đơn trong bầy gà.”

“Khi đó em nghĩ rằng, thiếu gia đúng là thiếu gia, không chỉ phải có gia cảnh được trời cao sủng ái mà còn phải có tính cách ngạo mạn, quan trọng nhất là…”

Hạ Diên Điệp nói chậm rãi, rút tay mình khỏi lòng bàn tay anh, đè lên trái tim anh: “Còn phải có một trái tim vừa cứng rắn vừa mềm mại như vàng, không dính một hạt bụi.”

Vốn dĩ chỉ muốn kéo sự chú ý của Du Liệt đi, nhưng nói mãi nói mãi, mí mắt của Hồ Ly dần cụp xuống: “Em ngưỡng mộ nhất là nó chưa từng tự ti và hèn nhát, luôn luôn tiến về phía trước, không bao giờ biết lùi lại.”

“…”

Cuối cùng Du Liệt cũng hoàn hồn lại, anh cười khẽ, cầm bàn tay Hạ Diên Điệp đang đặt trên trái tim lên, bao bọc trong lòng bàn tay.

Anh nửa đùa mà hôn lên khớp ngón tay cô: “Bây giờ, bộ lọc giả bị vỡ rồi à?”

Hạ Diên Điệp ngẩng đầu lên, ánh mắt yên lặng hơi buồn bã: “Tiên hạc như vậy sẽ không thỏa hiệp, cũng sẽ không từ bỏ tất cả lời mời của Sở nghiên cứu để tới chốn làm ăn chỉ nói về lợi ích mà anh ấy ghét nhất.” Cô vô thức nói khẽ: “Là em đã che mắt nó, phải không, Du Liệt?”

Du Liệt khẽ nhíu mày.

Dừng vài giây, khi Hạ Diên Điệp tưởng rằng anh thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ về tội lỗi của cô mà cảm thấy hơi bất an, chợt nghe thấy Du Liệt chầm chậm nói.

“Cho nên ý của em là.” Du Liệt dừng lại đầy sâu xa: “Anh bây giờ, bẩn rồi?”

“?”

Hạ Diên Điệp nghẹn họng.

Du Liệt đổi thành giọng trần thuật bình tĩnh: “Còn là em làm bẩn nữa.”

“…”

Hồ Ly nhìn anh với vẻ mặt vô cảm và hung dữ.

Như thể một người đang cảm khái đầy trữ tình về hơi ấm của dòng sông mùa xuân với một người khác ngay trước mặt hồ, người kia lại nhìn con vịt trong hồ im lặng một lúc lâu, vui vẻ nói tối nay chúng ta đi ăn xiên nướng nhé, tôi chọn xiên thịt vịt.

Giỏi nhất là phá hoại bầu không khí.

Hạ Diên Điệp cúi đầu, ghé sát lại cắn một cái vào bên cổ Du Liệt, trút sự tức giận ra ngoài.

Nhưng cắn rất nhẹ, có lẽ chứa đựng quá nhiều cảm xúc, như con mèo bị chú ý, há miệng lộ răng nanh thì sắc bén, lúc cắn vào lại mềm mại, lúc cuối càng giống khẽ liếm một cái hơn.

Ý cười trêu chọc Hồ Ly của Du Liệt khựng lại, có cảm xúc bất ngờ mà xấu hổ lướt qua.

Anh cụp mắt xuống, khàn giọng cười.

Nhân lúc Hồ Ly đi lướt qua anh, Du Liệt giơ tay túm lấy cô, ôm vào lòng: “Đừng trói mình vào những xiềng xích kỳ lạ, Hồ Điệp.”

Hạ Diên Điệp sững sờ, lông mi run rẩy khẽ nhướng lên.

“Có phải hôm đó Du Hoài Cẩn nói linh tinh gì với em không, lại khéo léo đẩy rất nhiều chuyện lên người em đúng không?”

Nhắc tới người kia, Du Liệt cong môi cười nhạt đầy khinh bỉ: “Ông ta quen như vậy rồi. Nhưng đây là cuộc đời của anh, quyết định anh đưa ra, con đường anh chọn, dựa vào đâu phải để em gánh vác?”

Hạ Diên Điệp vô thức giơ tay lên ôm lấy anh, muốn dán lấy anh thân mật hơn: “Anh vì chuyện của em mới rời khỏi con đường anh muốn đi nhất kia.”

“?”

Du Liệt nheo mắt lại, trìu mến nhéo gáy Hồ Ly, nhấc cô ra khỏi cổ anh.

Bị ép nhìn vào mắt anh, vành mắt đỏ ửng của cô khó mà che giấu.

Thế là Du Liệt vốn định nói lời trách móc, lúc sắp nói ra lại dịu đi, anh thở dài bất lực: “Em phải biết rõ một chuyện.”

“Gì cơ?”

“Đối với em, con đường ít nhất phải có em mới được gọi là ‘muốn đi nhất’.”

Lông mi Hạ Diên Điệp khẽ chớp, kìm nén lại giọt nước mắt kia.

Cô khẽ nói: “Anh nên nói với em.”

Dù Hồ Ly nói lời này không đầu không đuôi, Du Liệt vẫn hiểu không chút khó khăn, nhắc đến đây anh hơi khó chịu cau mày lại, khẽ nhéo chiếc cổ mảnh khảnh của Hồ Ly với vẻ đe dọa.

“Nói với đám đồng nghiệp của em là bạn gái cũ của anh chắc chắn đang cầm mấy trăm vạn sống sung sướng bên ngoài, đợi tiêu hết rồi sẽ quay về tìm anh để xin quay lại, nói với em như vậy à?”

Hiếm khi Hồ Ly tránh ánh mắt: “Chỉ là nói đùa thôi.”

Du Liệt khẽ cười lạnh: “Nếu anh nói rồi thì cái đuôi Hồ Ly của em càng vểnh lên trời thôi.”

“Không đâu.”

Hạ Diên Điệp nói xong lại im lặng một lúc: “Anh biết rõ là sẽ không mà.”

Có lẽ là ít khi thấy Hồ Ly thu móng vuốt như vậy, ngoan ngoãn nằm trên đùi anh, Du Liệt không nhịn được muốn chọc cô: “Tại sao anh lại biết?”

“Anh sẽ nghĩ vì thấy thiếu nợ nên em mới ở bên cạnh anh.” Hạ Diên Điệp suy nghĩ, vẫn nói ra: “Nhưng em muốn ở bên anh, không liên quan tới những chuyện này.”

Đuôi Hồ Ly không vểnh lên.

Nhưng đuôi tiên hạc lại sắp vểnh lên tận trời rồi.

“Em nghĩ anh cao thượng quá rồi.” Du Liệt ho một tiếng, cố tỏ ra bâng quơ: “Anh chỉ ước em biết, ước em cảm thấy nợ anh, tốt nhất là bị trói bên cạnh cả đời vì thứ nợ nần này, như vậy không ai cướp đi được, có khi còn mặc anh muốn gì làm nấy, bắt nạt thế nào cũng được.”

“…”

Hạ Diên Điệp bị anh ghẹo cho nghẹn họng.

Dù thấy khó chịu nhưng trong lòng Hạ Diên Điệp biết, trước khi Du Hoài Cẩn không nhắc tới, thậm chí là cô nói thẳng ra, Du Liệt cũng chưa từng nghe thấy một chút gì từ cô.

Nếu anh thực sự nghĩ như vậy, trong bảy năm dài đằng đẵng như thế, cô đã biết từ lâu rồi.

Hạ Diên Điệp suy nghĩ, cúi đầu khẽ hôn lên môi anh: “Được.”

Khi Hồ Ly không hề che đậy, Du Liệt dễ dàng nhìn thấu được chút suy nghĩ kia.

Du Liệt nhẹ nhàng nhéo cằm cô: “Không tin à? Đừng tưởng anh là loại người như em nói, Hồ Điệp. Nếu anh không nói thì em chắc chắn sẽ không biết trong lòng anh có bao nhiêu suy nghĩ bẩn thỉu đê tiện với em. Anh chỉ đang nhịn mà thôi.”

“…”

Hạ Diên Điệp nghẹn lại trước sự “thẳng thắn” này của anh, cô vốn định nói là anh đừng nhịn, nhưng còn chưa nói ra đã nhớ tới cơn ác mộng trước đó không lâu sau khi cô nói như vậy, cô bị buộc phải ‘tiếp xúc gần gũi’ với chiếc cà vạt của anh trong mấy ngày.

Thế là oán niệm quay trở về, Hồ Ly phồng má: “Vậy thì anh nhịn đi, món nợ lần trước còn chưa tính sổ với anh đâu.”

Du Liệt thở dài mỉm cười, nắm cổ tay Hạ Diên Điệp: “Tính, về nhà rồi tính.”

“… Nằm mơ.”

Hạ Diên Điệp rút phắt tay lại, khom lưng ấn vào nút mở cửa bên cạnh. Cửa xe mở ra, coi đôi chân dài của người nào đó là cầu trượt, Hạ Diên Điệp trượt xuống thuận thế nhảy ra ngoài xe.

Dừng lại trước xe, Hồ Ly quay người lại, vươn tay ra với vị thiếu gia vẫn còn đang tiếc nuối vì Hồ Ly tới miệng rồi còn chạy mất như vậy ở trong xe.

“Có lên tầng không?”

“Hửm?” Du Liệt nghiêng người qua, nhìn lên tòa chung cư kia: “Nhà của tình địch, anh lên thì không hay lắm nhỉ?”

Hạ Diên Điệp ghét bỏ liếc anh: “Chẳng phải anh vì vậy nên mới tới đây à?”

“…”

Du Liệt khựng lại, bật cười, nắm móng vuốt Hồ Ly, bước chân dài ra khỏi xe, thuận thế ôm eo người kia vào lòng, cúi đầu hôn một cái: “Tùy vợ quyết định.”

“?”

Chóp tai Hạ Diên Điệp run lên, quay đầu khó tin nhìn người nào đó.

Nhưng không đợi cô hỏi, Du Liệt đã dắt tay cô, thản nhiên đi về phía trước như thể không có chuyện gì xảy ra.



Khi Du Liệt tới, Liêu Hà Xu tỏ ra vừa vui mừng vừa thân thiết như mẹ vợ nhìn thấy con rể mới đến nhà, bắt đầu từ lúc Du Liệt vào cửa đã hỏi thăm nhiệt tình, vô cùng quan tâm.

Hạ Diên Điệp cũng thấy hơi ngại cùng.

Cho đến khi Du Liệt cởi áo khoác dài bên ngoài, để lộ quần áo bên trong.

Hạ Diên Điệp hơi trố mắt.

Đến lúc này cô mới dần nhận ra, hôm nay Du Liệt mặc bên trong áo khoác rõ ràng là áo nỉ và quần thể thao, khác hẳn với bộ đồ anh mặc ở công ty hoặc Bắc Thành…

Vest ba món và áo sơ mi cà vạt khuy măng sét, đồng hồ đều không thấy nữa.

Đặc biệt khi kết hợp với mái tóc rối bù nhưng mềm mại được tiện tay chải vuốt, trông dáng vẻ chẳng khác gì sinh viên đại học.

Hạ Diên Điệp chậm rãi dời ánh mắt, nhìn Lê Hân đang lạnh lùng đanh mặt lại đứng ở phòng ăn.

Im lặng vài giây, Hạ Diên Điệp khẽ thở dài một tiếng.

Hỏi xong, Du Liệt bị Liêu Hà Xu kéo ngồi xuống sofa.

Trong lúc Liêu Hà Xu tới phòng bếp chuẩn bị hoa quả, Hạ Diên Điệp đi tới bên cạnh Du Liệt, ngồi dựa vào tay vịn sofa bên cạnh anh.

“Anh có trẻ con không vậy Du Liệt?” Cô gái khẽ nói một tiếng.

“Hửm?”

Du Liệt liếc mắt.

Sau đó thấy Hồ Ly ngồi bên tay anh lắc lư chân, ngón chân khẽ đá vào bắp chân anh.

Quần thể thao màu đen móc vào mắt cá chân trắng nõn của cô, cọ đến nỗi lòng Du Liệt ngứa ngắt.

Anh cúi đầu khẽ nói: “Không thích à?”

“Cũng không phải.” Hạ Diên Điệp dừng lại: “Chỉ cảm thấy anh đã hai bảy tuổi rồi, còn so xem ai non hơn với trẻ con.”

“Trách anh à?”

“? Em có bảo anh mặc như vậy đâu.”

Du Liệt nhìn vào phòng bếp, tiếng nước bên kia chưa dứt, anh cụp mắt, cười như không cười móc cổ chân cô: “Ai bảo ai đó nghe một câu chị là mất hồn mất vía.”

“??”

Hạ Diên Điệp không ngờ rằng ở nhà dì Liêu mà anh cũng không biết kiểm điểm.

Cô vội vàng móc mũi chân lại, tức giận nghiến răng: “Anh bớt vu khống đi, em đâu có…”

“Không thích nghe à?” Du Liệt bỗng dồn sức, gần như kéo cô vào lòng. Khoảng cách hai người đột nhiên rút ngắn, đôi mắt đen láy kia lóe lên ý cười đụng vào tim cô.

“… Chị ơi?”

Một tiếng trêu chọc trầm khàn đầy cố ý, vô cùng mê người.

“…!”

Hồ Ly lập tức biến thành Hồ Ly đỏ.

“…”

Du Liệt cười khẩy một tiếng, lạnh lùng thanh cao dựa về chỗ cũ, như thể cái người tán tỉnh trước đó không phải anh, thuận tay buông mắt cá chân cô ra.

“Còn nói không thích.”

Hạ Diên Điệp: “.”

Câu cá cũng chỉ như vậy mà thôi!

Đáng tiếc còn chưa đợi cô dỗ, Liêu Hà Xu đã cười bưng quả và bánh ngọt từ phòng bếp ra, đằng sau còn có một chú cún mặt lạnh đi theo.

Ánh mắt nhìn hai người chẳng khác nào nhìn “đôi cẩu nam nữ”.

Sau đó là quá trình thường thấy khi gặp phụ huynh.

Tuy Liêu Hà Xu không phải phụ huynh có huyết thống, nhưng Hạ Diên Điệp có thường xuyên qua lại, cũng chỉ quen thân hai ba người là trưởng bối. Du Liệt đã gặp bà Tang rồi, đương nhiên cũng không thể bỏ qua Liêu Hà Xu được.

Liêu Hà Xu ngồi xuống không lâu, hỏi câu hỏi đầu tiên trong quá trình gặp phụ huynh, mang theo chút thận trọng và thăm dò nói với Hạ Diên Điệp: “Tiểu Liệt và con, cách nhau mấy tuổi vậy?”

“…”

Hạ Diên Điệp suýt nữa không nhịn được cười.

Cô nghiêng mặt, kìm lại, kéo tay áo Du Liệt: “Tự anh nói đi.”

Du Liệt lại rất bình tĩnh: “Dì, cháu và Diên Điệp bằng tuổi.”

Hạ Diên Điệp sững sờ.

Lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình như vậy, hơi xa lạ, lại bỗng dưng thấy hơi xấu hổ.

“Bằng tuổi?” Vẫn ổn, phản ứng kinh ngạc của Liêu Hà Xu đã cứu gò má đỏ ửng của Hạ Diên Điệp.

Hồ Ly hoàn hồn, đúng lúc bổ thêm một đao: “Vâng, bằng tuổi, nhưng có lẽ tuổi tâm lý của anh ấy khá nhỏ.”

Du Liệt liếc mắt, ánh mắt đầy sâu xa.

Hạ Diên Điệp đang định đáp lại anh với vẻ mặt bình tĩnh.

Lại nghe thấy Liêu Hà Xu cười với hai người: “Dì thấy bình thường Tiểu Điệp trưởng thành điềm tĩnh, cứ như người lớn vậy, hóa ra khi ở bên cạnh người mình thích lại như thiếu nữ.”

“?”

Hồ Ly suýt nữa tắt thở, mặt hơi phiếm hồng, hổ thẹn cầm cốc nước trên bàn lên nói qua loa: “Cháu đâu có.”

Liêu Hà Xu dừng lại một lát, dường như hơi chần chừ nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Đợi khi Hạ Diên Điệp đặt cốc nước xuống, chợt nghe thấy Du Liệt ngồi ở bên cạnh cất giọng lười biếng mang theo ý cười: “Của anh.”

“Hửm?” Hạ Diên Điệp nhìn lại.

Ngón tay trắng lạnh của người kia khẽ gõ vào cốc nước cô vừa uống hết, không nhanh không chậm nói: “Của anh.”

Hạ Diên Điệp: “…”

Hồ Ly xù lông gần như nhảy khỏi sofa bên cạnh.

“Dì, cháu tới phòng bếp chuẩn bị bữa trưa đã! Mọi người nói chuyện đi!”

“…”

Một tiếng cười trầm thấm quen thuộc vang lên phía sau cô đầy đáng ghét.

Hạ Diên Điệp ở bên cửa sổ phòng bếp hóng gió lạnh mười phút, cuối cùng cũng bình tĩnh lại đến độ tuổi tâm lý bình thường. Bữa trưa thực sự cần chuẩn bị một chút, cô cũng không quay lại phòng khách nữa.

Rửa bát trong bồn trước, Hạ Diên Điệp đang xả lần thứ nhất đã nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân đi vào.

Người tới dừng ở chỗ cách khoảng một hai mét, không nói gì.

Hạ Diên Điệp chẳng thèm quay đầu: “Nhóc con, không có việc gì thì về phòng làm bài tập đi.”

“Em đã lên đại học rồi, lấy đâu ra bài tập.”

“Ồ, vậy về phòng học bài đi.”

“Sao chị biết là em chứ không phải anh ta.”

Hạ Diên Điệp vẫn không quay đầu: “Tiếng của anh ấy có cách 100 mét chị cũng nghe ra được.”

“…”

Người sau lưng có vẻ bị cô làm nghẹn họng dữ dội.

Vài giây sau, Lê Hân mới đi tới bên cạnh bồn nước, im lặng chủ động nhận lấy bát trong tay cô.

Hạ Diên Điệp vốn định tranh với cậu ta nhưng không có chút sức phản kháng nào… Thiếu niên mười tám mười chín tuổi đã hoàn thành phần lớn quá trình phát triển và trưởng thành của tuổi thiếu niên, bàn tay dài cứ như người lớn, dáng tay hơi giống Du Liệt, nhưng Hạ Diên Điệp vẫn vô thức thiên vị con tiên hạc nào đó hơn.

Song cô phải thừa nhận rằng, lúc này tuy vẫn bị cô gọi là nhóc con, nhưng Lê Hân bên cạnh đã cao hơn cô một cái đầu rồi, khác hẳn với cọng đậu giá bị cô xách lên bằng một tay năm mười một mười hai tuổi.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Hạ Diên Điệp bỗng nhiên thấy hơi cảm khái, cũng không tranh với cậu ta nữa, cô nghiêng người, dựa vào mặt bàn vuông góc bên cạnh nhìn Lê Hân rửa bát.

Cậu nhóc có bờ vai quật cường cũng dày rộng, thẳng tắp, cổ cúi xuống, lông mi cụp xuống buồn bã trông có vẻ ỉu xìu.

Bị cô nhìn chằm chằm chưa được bao lâu, Lê Hân giả vờ không để ý không nhịn được nữa: “Đẹp không ạ?”

“Cũng được.”

Hạ Diên Điệp khựng lại.

“Không đẹp bằng anh ấy.”

“…”

Bàn tay của cún con đang rửa bát siết chặt lại.

Hạ Diên Điệp không nhịn được cười: “Em đừng thấy anh ấy mặc như thằng nhóc ấu trĩ, dù anh ấy có bằng tuổi em thì cũng trưởng thành hơn em nhiều. Ít nhất cảm xúc nào cũng giấu được.”

Lê Hân hừ lạnh: “Ba câu không rời nổi anh ta, anh ta tốt đến vậy sao?”

Hạ Diên Điệp nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ: “Đương nhiên rồi.”

Lê Hân: “…”

Có lẽ là bị đả kích dữ dội quá, nhóc con còn trừng cô một cái. <!-- 1 -->

“Chị thích gì ở anh ta? Đẹp trai? Nhiều tiền? Mở công ty làm ông chủ? Trông đáng yêu? Quen biết chị sớm? Bằng tuổi với chị?…”

Trẻ tuổi tốt thật, lượng phổi nhiều đến mức Hạ Diên Điệp không bì kịp, cứ nghe Lê Hân nói như đổ lạc vậy, Hồ Ly cũng hơi sững sờ.

Khi hoàn hồn lại thì Lê Hân đã dừng lại, Hạ Diên Điệp cũng bật cười: “Em không nói thì chị cũng không để ý, hóa ra anh ấy có nhiều ưu điểm đến như vậy.” <!-- 1 -->

Lê Hân suýt nữa tức tới nghẹn họng.

“Lê Hân, có quá nhiều nguyên nhân, chị không nói hết được, cũng không thích chia sẻ những chuyện riêng tư nhất giữa chị và anh ấy với người khác.”

Hạ Diên Điệp không chọc cậu ta nữa, hiếm khi nghiêm túc.

“Chị coi như là một mình đi qua những năm tháng gian nan nhất, trong đó từng có thời gian tối tăm nhất, chị không hiểu ý nghĩa của cuộc đời, không hiểu quan hệ giữa hạnh phúc và khó khăn, không hiểu tất cả sự tồn tại trên đời này… Chị nghi ngờ tất cả cũng đặt câu hỏi về mọi thứ.”

Hạ Diên Điệp dừng lại, sau đó cong môi.

Giọng cô nhẹ như sợ tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào: “Nhưng chị biết, nếu khi đó anh ấy ở bên chị, chị chắc chắn sẽ không như vậy.”

Lê Hân sững sờ, quay đầu nhìn cô.

Hạ Diên Điệp lúc này bởi vì một người nào đó mà cậu ta ghét nhất lại trở nên xa lạ mà khiến cậu ta xúc động như vậy.

Trong lòng thiếu niên vừa chua xót vừa không cam lòng: “Nhất định phải là anh ta sao, chị đâu có thử, sao biết người khác không được?”

“Đợi em gặp được người như vậy rồi em sẽ không nói như thế nữa đâu.” Hạ Diên Điệp cười khẽ, ánh mắt lại kiên định.

Cô chuyển ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thực ra tới bây giờ chị vẫn nghi ngờ rất nhiều chuyện, ví dụ như chị không tin tưởng hôn nhân, sợ gia đình và trách nhiệm, không dám dễ dàng xây dựng bất cứ mối quan hệ thân cận nào mới, dù chỉ là bạn bè… nhưng nếu.”

Hạ Diên Điệp nói khẽ như đang lẩm bẩm một mình: “Nếu, trên đời này có một người có thể khiến chị sẵn sàng buông bỏ mọi tự ti và hèn nhát, quên tất cả lo lắng và sợ hãi, khơi gợi mọi can đảm của mình, bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ không chắc chắn… Vậy thì chỉ có thể là anh ấy thôi… Ngoài anh ấy ra, sẽ không có người thứ hai.”

“…”

Trong sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng nước chảy ào ào trong bồn rửa bắt, như trận mưa lớn trong lòng cún con.

Lê Hân rửa xong cái bát cuối cùng, đặt lên giá phơi.

Cậu ta rửa tay, lau tay, quay người.

Trước khi đi qua, Hạ Diên Điệp nghe thấy một câu nói vang lên bên tai nhẹ như ảo giác: “Dù em có đợi lâu hơn nữa cũng không có cơ hội, phải không.”

Hạ Diên Điệp cong mắt, ý cười dịu dàng còn có chút giảo hoạt của Hồ Ly.

Nhưng giọng điệu của cô không có chút dao động nào: “Phải.”

Lê Hân cứng đờ.

Vài giây sau, cậu ta cúi đầu cười một tiếng, vò tóc, hơi tức giận: “Người phụ nữ tuyệt tình.”

Hạ Diên Điệp suýt nữa không nhịn được cười: “Nhóc con vừa tròn 18 tuổi như em nói lời thoại này nghe rất kỳ đó, đừng học linh tinh.”

“Em nghiêm túc đấy.”

Lê Hân quay sang, nhìn cô vừa u oán vừa thâm trầm, như đang lẩm bẩm: “Tự chị không nhận ra rồi, chị là một người phụ nữ trông thì đối với ai cũng rất tốt, nhưng thực ra lại rất tàn nhẫn. Đối với bản thân là nhẫn tâm nhất.”

Hạ Diên Điệp sững sờ.

Lê Hân quay đi, đút tay và túi quần, bước đi không thèm để ý đến cô: “Thiếu gia đây không thèm treo cổ trên cái lõi băng như chị đâu, đẹp hơn cũng không.”

“?”

Hạ Diên Điệp còn chưa kịp so đo với thằng nhóc này xem cậu ta lấy đâu ra tên gọi kỳ lạ như vậy, đã nhìn thấy bóng dáng lười biếng đi ra khỏi bếp kia.

Lê Hân dừng lại.

Là lúc khác cún con nhất định sẽ nhe răng hung dữ với anh, nhưng lúc này bị Hồ Ly bên trong đả kích thành chó rơi xuống nước, khiếm khi không muốn so đo mà ra ngoài luôn.

“Đợi đã.” Nhưng Du Liệt lại lên tiếng.

“Làm gì?” Lê Hân bực bội quay đầu lại.

Rất bất hạnh, câu này bị Liêu Hà Xu nghe thấy, bà ấy đang ở phòng khách lập tức lên tiếng: “Lê Hân, con nói chuyện với anh kiểu gì đấy!”

“…”

Lê Hân càng hung dữ càng ủ rũ hơn.

Du Liệt cười khẩy, lấy một bao lì xì chuẩn bị đã lâu từ trong túi quần ra.

“Tiền lì xì.” Du Liệt đặt lên cái bàn bên cạnh cún con: “Học chăm chỉ vào.”

Giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên, thanh cao có lực từ trong xương của vị thiếu gia này thành công khiến cún con tức tới dựng hết lông lên.

Cậu ta hung dữ trừng Du Liệt một cái, cuối cùng vẫn ngại Liêu Hà Xu nhìn chằm chằm qua lây, kìm lửa giận quay đầu về phòng.

Hạ Diên Điệp ở bên cạnh nhìn cả quá trình mà chỉ biết thở dài.

Du Liệt đi qua: “Thở dài cái gì, tiếc à?”

“Em chỉ muốn thu lại câu em vừa nói thôi.”

“Câu nào?”

“Nói ở tuổi của nó anh cũng trưởng thành hơn nó nhiều.”

“? Câu này có vấn đề sao?”

“Không vấn đề gì.”

Hạ Diên Điệp dừng lại, ngước lên: “Nhưng em không ngờ rằng có vài người càng lớn càng trẻ con.”

“?” Du Liệt khẽ nhíu mày, tự kiểm điểm: “Có sao?”

Hạ Diên Điệp không kìm được, đầu ngón tay nhéo áo nỉ của anh: “Thế này còn không đủ à? Vậy anh thử đi, nếu ngày nào đấy anh mặc bộ này đi làm ở Công nghệ kỹ thuật Helena, xem bọn họ có phản ứng gì.”

“…”

Có lẽ là nghĩ tới tình huống có thể xảy ra, Du Liệt cũng thoải mái mỉm cười. Anh dứt khoát giơ tay lên, ôm Hồ Ly đang trêu chọc còn cười nhạo anh vào lòng.

“Hồ Ly không tim không phổi.”

“Sao tự dưng vu khống em.” Hạ Diên Điệp muốn ngẩng đầu lên, lại bị anh nhét vào lòng, còn tựa cằm lên rất quá đáng.

“Không được ngẩng đầu nhìn anh.”

“?”

“Bởi vì hình tượng em xây dựng cho anh quá cao cả, cho nên vốn dĩ không muốn nói đâu.” Du Liệt đưa tay đặt lên ót Hạ Diên Điệp, vuốt ve vừa an ủi vừa như nghẹn ngào: “Anh không thích Lê Hân, hy vọng nó cách em càng xa càng tốt… Bởi vì nó quá giống anh trước đây.”

Hạ Diên Điệp thấy khó tin, gần như buồn cười: “Anh nói linh tinh gì vậy? Nó giống anh chỗ nào?”

“Rất nhiều mặt.” Du Liệt nói khẽ: “… Nhất là ánh mắt nhìn em.”

Hạ Diên Điệp sững sờ.

“Mà anh đã không còn là anh của năm 19 tuổi trước đây nữa rồi.” Du Liệt cúi người, giọng nói vang bên tai cô, nghe trầm thấp.

Hạ Diên Điệp hoàn hồn, dở khóc dở cười: “Anh điên rồi à, ai mà vĩnh viễn là mình của quá khứ chứ.”

“Nhưng anh sẽ sợ em thích anh trước đây hơn.” Du Liệt khàn giọng: “… Bảy năm quá lâu rồi, Hồ Ly.”

“…”

Cổ họng Hạ Diên Điệp bỗng dưng nghẹn lại.

Cuối cùng cô cũng không kìm được, giơ tay lên ôm eo anh, ôm rất chặt: “Nhưng người em thích là Du Liệt, là anh của quá khứ, hiện tại và tương lai, là một người sống sờ sờ, không phải bức ảnh dừng ở giây nào phút nào, đẹp đẽ nhưng không có tiếng tim đập.”

Du Liệt không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn, còn lặng lẽ hôn lên chóp tai cô.

Hạ Diên Điệp cũng thấy hơi đau lòng, chỉ đành cố ý nói nhẹ đi, vỗ vỗ anh: “Anh Du, anh bắt cóc thiếu gia vĩnh viễn kiêu ngạo như tiên hạc kia của chúng ta đi đâu rồi?”

Du Liệt dựa vào hõm cổ cô.

Im lặng một lúc lâu, anh mới khẽ nói, như nhận thua lại như cam chịu đầu hàng.

“Trước mặt em anh làm gì có kiêu ngạo nào chứ.”



[Tác giả có lời muốn nói]



Câu nói này của thiếu gia coi như lời chú giải cho toàn bộ cuộc chia ly bảy năm rồi gặp lại của anh.

<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui