Pha Lê Đường


Tống Khiên nói qua: "Xuân trục điểu thanh khai, đây là thời điểm vạn vật sinh trưởng.

Nhưng mà, từ "Xuân" này, sau này được phát triển thành quan hệ nam nữ.


Tôi và em gặp nhau tại mùa này là điều tuyệt vời.""Anh Tống này, anh đều nói với đám bạn gái của anh như vậy sao? Ngộ nhỡ là mùa hè, mùa thu, mùa đông gặp nhau thì sao?"Tống Khiên bên cạnh liếc một cái: "Em có thể đừng làm mất hứng như vậy được không?""Ồ, tôi cũng rất vui được gặp anh vào mùa xuân." Khương Lâm Tình chống má, trả lời cho có lệ."Nếu nhắm mắt lại nghe thì chút nữa tôi đã tin rồi.

Thái độ qua loa lấy lệ này của em, không biết thành ý đã chạy đi đâu hết rồi.""Tôi nghĩ, chúng ta...!không hề nói chuyện thành tâm.""Đúng, tôi sợ em ngốc."Khương Lâm Tình ngồi thẳng người: "Tôi ghi nhớ kỹ quy tắc trò chơi mà."*Buổi tối hẹn nhau ở một nhà hàng nằm giữa trung tâm thành phố.Gặp phải dòng xe cộ phía trước nên chiếc xe phải dừng lại giữa chừng.Ngu Tuyết Hủy: "Cậu có đến không? Đã đến đâu rồi?"Khương Lâm Tình: "Có lẽ là mười lăm phút nữa."Tống Khiên chú ý tới tư thế ngồi của cô rất câu nệ, một tay ôm lấy chiếc túi nhỏ.

Giữa trưa ăn cơm, cô hơi buông lỏng phòng bị, đến giờ lại đâm lo lắng.Tống Khiên: "Đi qua giao lộ này, phía trước có một đường tắt."Qua hai đợt đèn giao thông, xe quẹo phải vào đường tắt.

Con đường tuy hẹp nhưng bằng phẳng.Ngu Tuyết Hủy còn nói: "Dương Phi Thiệp đến một mình."Không dẫn bạn gái theo ư?Khương Lâm Tình: "Anh Tống, anh thật sự đồng ý đến họp lớp với tôi à?"Tống Khiên ra vẻ không sao cả: "Không phải đã thoả thuận rồi sao? Thứ tôi muốn đương nhiên phải nỗ lực có được rồi.""Đám bạn học của tôi khá ồn ào, sau bữa tối có lẽ còn hoạt động khác nữa.

Tôi sợ anh xấu hổ.""Tôi không xấu hổ."Khương Lâm Tình lại hối hận, Dương Phi Thiệp nói muốn gặp bạn trai của cô, cô lập tức dẫn Tống Khiên đến.


Làm nhiều trò như vậy trước mặt bạn học, không đáng."Tôi nghĩ, tôi sẽ xấu hổ."Mặt của Tống Khiên không thay đổi: "Em muốn thế nào?""Nếu không thì...!Tôi chuyển tiền cơm trưa hôm nay cho anh, xem như là tôi bồi tội.

Tôi...!không cần phồng má giả làm người mập thì hơn."Tống Khiên trầm mặt hồi lâu: "Lại chơi xỏ tôi nữa?""Chuyện này là tôi không đúng, tôi cũng sẽ trả tiền xăng khứ hồi cho anh.""Tôi đủ tiền mua chiếc xe này còn thiếu tiền xăng nữa sao?"Khi nói chuyện, chiếc xe rẽ trái rẽ phải, lượn lờ trong ngõ hẹp như một con cá, chỉ trong chốc lát đã đến nơi.Mặt của Tống Khiên bình thản.Khương Lâm Tình liên tục xin lỗi, đồng thời đối phó với sự phản bác của anh ta: "Tôi còn nhớ rõ quy tắc của anh Tống là không ép buộc."Tống Khiên không còn lý do gì để đi, nghiến răng nói: "Đây là lần nhẫn nại cuối cùng của tôi dành cho em."Bảy, tám người đã đến ngồi vào chiếc bàn tròn giữa đại sảnh.Dương Phi Thiệp bị Đại Mập và Phì Hùng vây quanh.Khương Lâm Tình ngồi đối diện Dương Phi Thiệp.Đối diện, chính là khoảng cách xa nhất ở bàn tròn.Đại Mập bảo Dương Phi Thiệp kể chuyện thú vị khi anh ấy ở nước ngoài.Dương Phi Thiệp nở nụ cười: "Ở đất nước mới rất tuyệt, nếu phải kể đến chuyện gì thú vị thì là trong lúc đi du học.

Ví dụ như nhảy dù, lặn biển gì đó tớ đều chơi hết cả."Có bạn học thốt lên đầy hâm mộ.Khương Lâm Tình chỉ nghe mà không nói chen vào.Ngu Tuyết Hủy rót cho cô một ly coca, thì thầm: "Dương Phi Thiệp ra nước ngoài, càng ngày càng giống con người đấy chứ."Khương Lâm Tình cố gắng hết sức để xem nhẹ sự thay đổi của anh ấy so với trong quá khứ.


Cô không muốn rơi vào hồi ức, để kéo lại hình bóng của chàng trai chói mắt năm ấy.Cô nghe anh ấy kể về những môn thể thao mạo hiểm và thấy khuôn mặt rạng ngời của anh ấy mà thầm nghĩ rằng, tốt quá, anh ấy đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.Bởi vì anh ấy vui nên cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.Phì Hùng: "Đến đây nào, chúng ta dùng coca thay rượu.

Chúc mừng lớp trưởng chúng ta đại thắng trở về, trở lại vòng tay của đất mẹ."Mọi người đứng dậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận