*Âm Thiên: ngày nhiều mây, trời âm uTừng bạn học bước ra khỏi quán bar, chuẩn bị lên xe đi đến KTV.Ngu Tuyết Hủy kéo tay Khương Lâm Tình, nói: “Anh chàng đẹp trai ban nãy vừa cười với chúng mình là đang nhắm vào cậu đấy à?”Khương Lâm Tình trầm ngâm suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào.“Đừng giả bộ ngốc nữa.” Ngu Tuyết Hủy hừ lạnh: “Khai báo sự thật ra mau lên, anh ta là ai?”Khương Lâm Tình nói: “Mới quen thôi, từng trao đổi công việc với nhau, anh ấy là một vị khách hàng.” Xe mới của Tống Khiên được mua tại một triển lãm xe ô tô của cô, mặc dù mối quan hệ “gián tiếp” này xa lắc lơ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng coi như anh ta là khách hàng của cô.Ngu Tuyết Hủy nói tiếp: “Cái bộ dạng không tầm thường đó của anh ta, chắc hẳn cũng không phải là người đơn giản đâu.”Khương Lâm Tình đáp: “Những chuyện khác tớ cũng không biết đâu.”“Công việc vẫn tiến triển tốt chứ?” Không biết từ bao giờ, Dương Phi Thiệp đi tới, đứng ở bên cạnh Khương Lâm Tình.Khương Lâm Tình nói: “Cũng tạm ổn.
Cuộc phỏng vấn của cậu thế nào rồi?”Dương Phi Thiệp trả lời: “Tớ qua phỏng vấn rồi.
Nhưng tớ còn có vài lựa chọn khác nữa, định cân nhắc chọn một cái thôi.”Ngu Tuyết Hủy cố ý buông tay Khương Lâm Tình ra, nói: “Ôi, tên béo kia, sao mà lái xe chậm quá vậy!” Nói rồi cô ấy rảo bước đi luôn.Cứ thế một chàng trai và một cô gái bị bỏ lại phía sau.“Bạn trai của cậu vẫn đang đi công tác à?” Dương Phi Thiệp hỏi.“Ừm.” Khương Lâm Tình khẳng định gật đầu.“Tớ còn tưởng rằng anh Tống kia là bạn trai của cậu nữa chứ.” Dương Phi Thiệp nói: “Trong bữa tối, anh ta nhìn cậu nhiều lần lắm.”“Không phải đâu, anh ta chỉ là khách hàng thôi.”“Tớ biết, bạn trai của cậu là đồng hương.” Dương Phi Thiệp ngẩng đầu lên ngắm trăng sáng, nói: “Đàn ông đánh giá đàn ông chính xác lắm đấy, vị khách này rất đào hoa.”“Ừm...” Đây là đang lo lắng cho người ta nên mới nói như vậy à? Nếu đổi lại là Ngu Tuyết Hủy đang quen một anh chàng đào hoa, cậu ấy cũng sẽ khuyên như vậy thôi nhỉ.
Chắc là không có ý nghĩa đặc biệt nào đâu ha...Khi đến KTV, Khương Lâm Tình và Dương Phi Thiệp mỗi người ngồi một bên, không nói chuyện cùng nhau nữa.Sau khi tàn cuộc, Khương Lâm Tình và Ngu Tuyết Hủy chia tay nhau ở ngã tư đường, lúc này cô mới để ý tới những lời kia của Tống Khiên.Đã đến lúc phải quyết định rồi.Tuy Tống Khiên là người đào hoa nhưng tính tình lại khá ôn hòa, chưa bao giờ mất bình tĩnh.
Anh ta hẳn là sẽ tiến đến mà chẳng theo một trình tự nào, chẳng có trước là nắm tay sau đó mới đến ôm ấp, tóm lại là chẳng thể có chuyện đó.Anh ta sẽ đúng lúc đúng chỗ.Trong màn đêm, Khương Lâm Tình nghe rõ giọng nói của chính mình: “Anh Tống, chào buổi tối.
Khi tôi đã đến quán bar, thì cũng chính là đã hạ quyết tâm rồi.”*Phòng bi-a.Tống Khiên khom người xuống, với động tác tiêu chuẩn, nhắm đúng vào quả bóng và khẩy một gậy vào nó.Sau một âm thanh sắc nét, quả bóng rơi xuống lỗ.Tống Khiên cười nói với đối thủ: “Đột nhiên tôi không muốn cho cậu cơ hội nữa.” Anh ta đánh liên tiếp, tất cả những quả bóng còn lại đều bị anh ta đánh rơi xuống lỗ.Đặt cây gậy xuống, anh ta nhận được tin nhắn của Khương Lâm Tình.Có một vài người đang ngồi trên ghế sô pha ở phía bên kia.Một người trong số họ nói: “Ngày mai Hồ Mười Dặm sẽ khai trương.
Tống Khiên, cậu có tới không?”“Không.” Tống Khiên ngồi xuống ghế sô pha đơn, nói: “Có hẹn rồi.”Tốt hơn hết là đánh nhanh thắng nhanh với người phụ nữ đó, tránh cho đêm dài lắm mộng.Ở bên cạnh Tống Khiên có người như vừa mới ngủ dậy, đôi mắt khép hờ, nụ cười có chút giễu cợt: “Cậu định làm vịt cô đơn à?”Tống Khiên giơ chân đá một cái: “Là khai sáng tri thức.”*Đây không phải là lần đầu tiên có đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của Khương Lâm Tình.Ngày còn học cấp hai, cũng có lúc Dương Phi Thiệp xuất hiện ở trong giấc mơ của cô.Hoặc là anh ấy đang chơi đá bóng trên sân rồi nhìn sang cô, hoặc là anh ấy đang nói chuyện với ai đó ở ngoài hành lang rồi lại nhìn qua phía cô.Anh luôn gọi cô bằng thanh âm trong veo như tiếng suối: “Khương Lâm Tình.”.