Pha Lê Đường


Anh ta nói: "Không sao, em từ từ điều chỉnh tâm trạng.

Chút nữa gặp.""Anh Tống, cảm ơn anh." Cô gặp may quá rồi, ở quán bar gặp được một người đàn ông phục vụ chu đáo như thế.*Tống Khiên trở lại căn phòng trước đây.Đám người kia còn ồn ào.Anh ta gọi cậu bé ngồi ở giữa: "Tống Diễm."Tống Diễm ném túi đồ ăn vặt, sờ sờ mũi: "Anh, sao anh lại về rồi?"Tống Khiên lạnh lùng đảo mắt qua đám người trên sô pha: "Những lời này là anh hỏi em mới đúng."Tống Diễm cúi người đi tới: "Anh, bọn họ là bạn học của em.

Bọn em ăn tối xong thì gặp mưa to, không có chỗ đi nên chỉ có thể đến đây trú mưa."Tống Khiên: "Ngày mai là thứ hai, các em không cần đi học sao?"Tống Diễm: "Sáng mai không có tiết.

Đợi lát nữa hết mưa, tụi em sẽ đi ngay."Đây là em trai Tống Khiên, đã lên năm hai đại học, tính tình nghịch ngợm vẫn không thay đổi.Tống Khiên cảnh cáo: "Đừng có táy máy đồ của anh."Tống Diễm liên tục gật đầu: "Biết rồi, mà anh, em không táy máy đâu, Bọn em chơi ở phòng khách.

Yên tâm, lúc đi em sẽ dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn thức uống."Bởi vì Tống Khiên mạnh mẽ đã tới, khí thế của Tống Diễm suy yếu.

Tiếng ồn ào dần nhỏ lại.Tống Khiên đã quên hỏi Khương Lâm Tình, bình thường cô thích sách gì.

Anh ta chọn cho cô mấy quyển, lại đến tủ rượu lấy một chai rượu vang đỏ.Rượu vang đỏ, rất lãng mạn.Lúc này, bên ngoài có người thét chói tay: "Có sấm sét."Mưa to không dứt.*Không trung vang lên một tia sấm sét.Khương Lâm Tình cởi dép lên, chân trần dẫm lên mặt đất.Đối với Tống Khiên, nơi này tương đương với khách sạn.

Ngay cả thiết kế cũng là phong cách giản lược, gọn gàng ngăn nắp, lạnh như băng.Hơi thở duy nhất của cuộc sống là một chiếc ghế lông cừu nhung.Lòng bàn chân mát lạnh, Khương Lâm Tình ngồi lên chiếc ghế lông cừu nhung.Những gì xảy ra tiếp theo không phù hợp với tính cách tự nhiên của cô.

Tống Khiên là tay chơi giỏi trong việc trăng hoa, cô sẽ theo anh ta một bước lên trời.Bồn tắm tròn trong phòng tắm cực kỳ lớn.Chẳng trách Tống Khiên nhắc tới tắm uyên ương, không gian rộng rãi dư sức chứa hai người.Khương Lâm Tình ngâm vô cùng thoải mái, thiếu chút nữa đã quên thời gian, mãi cho đến bên ngoài truyền đến động tĩnh.Tống Khiên đã trở lại.Cô dùng khăn lau cơ thể, lại không tìm thấy áo choàng tắm.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể lấy khăn tắm choàng người.Cô đến trước gương soi, để chuẩn bị tốt cho buổi tối, cô cố ý kéo khăn tắm xuống phía dưới.Hơi nóng khiến khuôn mặt cô như trái đào hồng căng mọng.

Cô xõa tóc đã búi trước đó xuống vai.

Tiếc là không có đồ trang điểm, không thì có thể vẽ đôi mắt tròn của cô dài nhỏ chút, kiều diễm chút nữa.Khương Lâm Tình đến trước cửa, cầm tay cửa.

Lại đứng yên một lúc, hít sâu một cái nữa rồi vặn khóa.Giây tiếp theo, tầm mắt cô chạm phải người đàn ông bên ngoài cửa.

vừa vặn chạm phải.Không phải Tống Khiên.Là người đàn ông lạ mặt.Khương Lâm Tình sợ hãi: "Ăn trộm!"Thanh âm cuối đã bị tay anh che mất.Anh mở miệng cười: "Biết là kẻ trộm còn la lớn, không sợ tôi diệt khẩu sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui