Pha Lê Đường


Tống Khiên đẹp trai nhiều tiền, lưu luyến trong khóm hoa, người không dính một chiếc lá.

Nhưng dịu dàng là giả, anh ta có một sự quyết đoán vô hình.

Cô không thể nào bàn điều kiện với anh ta được.Trì Cách thực tế hơn.

Anh để lộ ra một ước muốn rất bình dị - kiếm tiền mua nhà.

Anh có mục đích, xét theo hành vi đứng ở trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng, vì đạt được mục đích, thỉnh thoảng anh cũng sẽ làm ra những chuyện không có đạo đức.

Anh nói anh nghèo, có lẽ chỉ là nói suông nhưng cô có thể thuận theo cái ‘nghèo’ trong lời nói của anh để đặt mồi nhử.Tất nhiên, anh có cắn câu không thì lại là một chuyện khác.So sánh hai người đàn ông, cô cảm thấy rất đau đầu.

Chỉ muốn có một người bên cạnh thật thoải mái nhưng lại khiến bản thân bị cuốn vào cục diện hỗn loạn.Chơi trò chơi nam nữ gì chứ, còn mệt hơn cả đi làm.…Tống Khiên đến phòng bida, vừa nhìn đã thấy Trì Cách.Trì Cách không nghiêm chỉnh, người cuộn trên sofa, miệng ngậm một điếu thuốc nhưng không châm lửa, không biết đã ngậm bao lâu rồi.“Tống Khiên, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Một chàng trai nhuộm tóc màu nâu đỏ gọi.Tống Khiên cởi áo khoác vest xuống.Chàng trai nhuộm tóc nói tiếp: “Nghe nói cậu đang bận với kế hoạch làm một con vịt cô đơn gì đó?”Tống Khiên liếc Trì Cách: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”Trì Cách lười chẳng thèm nhìn lấy một cái.Một chàng trai đứng trước bàn bi-a: “Cái gì? Cái gì? Vịt cô đơn cái gì?”“Ván bida tối nay, tôi sẽ đánh cho cậu kêu quạc quạc luôn.” Tống Khiên bước tới, cầm gậy bóng lên.”Chàng trai: “Tống Khiên, khai chiến rồi.”Tống Khiên: “Tôi chưa từng thua trận ở chỗ cậu.”Chàng trai: “Tôi ngứa tay rồi đó, như chiến thắng một trò chơi vậy.

Không đánh ngã cậu tôi ăn ngủ không yên.”Chàng trai nhuộm tóc ngồi xuống, hỏi: “Kế hoạch vịt cô đơn gì?”Trì Cách cười: “Một chàng trai mà phụ nữ muốn mua.”“Mua?” Chàng trai nhuộm tóc hỏi: “Tống Khiên có thể nhịn được à?”“Co được duỗi được.”“Đối phương ra giá thế nào?”“À, tôi quên hỏi rồi.” Trì Cách gửi tin nhắn cho Khương Lâm Tình thật: “Cô mua đàn ông giá bao nhiêu?”Đến lượt cô thật lâu sau không trả lời tin nhắn.Anh gọi điện cho cô.Chuông kêu khoảng mười giây cô mới bắt máy: “Alo, anh Trì.”Trì Cách một tay chống bên trán, ngồi không nghiêm chỉnh: “Cô mua đàn ông bao nhiêu tiền?”Khương Lâm Tình suýt chút nữa sặc nước bọt, cô ho khan đến mức mặt đỏ tía tai: “Anh nói cái gì vậy?”“Công việc không chính thức, lần trước cô nói hùng hồn lắm mà.”Cô hắng giọng: “Đó không gọi là mua đàn ông, coi như là trợ lí cuộc sống thôi, giống nguyên tắc tìm một thư ký vậy.”Trì Cách lười không muốn tính toán câu từ với cô: “Bao nhiêu tiền?”Khương Lâm Tình ngập ngừng: “Tiền chi tiêu của ba tháng.

Anh… ứng tuyển à?”Trì Cách ngẩng đầu, nhìn đèn pha lê treo trên trần nhà: “Dựa vào bàn tay thứ ba để kiếm tiền gọi là gì? Trộm? Cắp? Đổi thành chân thứ ba kiếm tiền đã biến thành thư ký trợ lý rồi à.”Khương Lâm Tình: “…”“Cái chân thứ ba đáng tiền hơn bàn tay thứ ba nhiều.”“Tôi đang bận, không nói nữa, tạm biệt.” Cô cúp máy.Trì Cách vẫn để điện thoại bên tai.Chàng trai nhuộm tóc huých anh một cái: “Cười cái gì thế? Mắt còn sáng hơn của đèn pha lê.”Trì Cách lại nhìn chiếc đèn đó: “Độ sáng chỉnh lên cao quá.”Tống Khiên chơi xong một ván, vừa đúng lúc đổi người với chàng trai nhuộm tóc.

Anh ta cởi hai cúc áo sơ mi, bước tới, nhìn vào mắt Trì Cách.Tống Khiên: “Sao lại nhìn tôi cười đầy ẩn ý thế?”Lúc này Trì Cách mới cất điện thoại đi, cầm bao thuốc và chiếc bật lửa trên bàn, ngậm điếu thuốc, ngọn lửa của chiếc bật lửa đốt cháy lên khói thuốc.

Anh hỏi: “Kế hoạch vịt độc thân của cậu thế nào rồi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui