Tống Khiên đá Trì Cách một cái.Trì Cách nhấc chân lên tránh.Tống Khiên lấy bao thuốc từ tay Trì Cách, rút một điếu ra: “Người ta muốn chơi trò chơi yêu đương, nắm tay này, làm ấm chân này, chỉ đắp chăn nói chuyện này.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh Trì Cách.Trì Cách bấm bật lửa.Tống Khiên ngậm điếu thuốc, châm vào ngọn lửa: “Tôi không chà đạp tình yêu đơn thuần của một cô gái đâu.”Trì Cách cười xấu xa: “Con vịt cô đơn đáng thương.”Tống Khiên thật sự rất muốn dí cây thuốc này làm bỏng miệng Trì Cách: “Cậu phiền thế! Đi làm việc quan trọng của mình đi, đừng làm phiền tôi.”“Tôi không có việc gì làm.” Trì Cách quay đầu :”Tôi phát hiện một người.”Tống Khiên hít một hơi thuốc: “Ai?”“Một người thú vị.
Ban đầu cảm thấy rất thú vị, sau đó chơi không vui nữa.
Nhưng…” Trì Cách cong mắt cười: “Hôm nay lại cảm thấy thú vị rồi.”Buổi triển lãm sắp xếp đâu vào đó, Khương Lâm Tình mời Bành Dần tới.Bành Dần nói, anh ta đã mời một người.Nếu đã dùng từ ‘mời’ này, có thể thấy đối phương là một vị khách quý.Khương Lâm Tình đứng trước cửa đợi, cung kính đón tiếp.Bành Dần ngồi taxi công nghệ tới, khách quý bước từ trên xe xuống là Trì Cách.Chiếc lưng cúi cung kính cúi chào của Khương Lâm Tình lập tức thẳng lên.Trì Cách không mặc đồng phục của quán cà phê mà mặc áo sơ mi và quần dài.
Không giống với màu bộ đồ màu tranh sơn dầu của Bành Dần, Trì Cách mặc màu trắng đen bình thường.
Quần áo trở thành thứ làm nền cho người.Khương Lâm Tình dẫn Bành Dần và Trì Cách đi một vòng trong không gian, từ tầng một lên tầng hai rồi lại đi từ tầng hai xuống.
Sau đó cô và Bành Dần thảo luận với nhau.‘Khách quý’ dựa vào bàn cà phê, vừa lười biếng vừa thư thái.
Anh không nói chuyện.Có lúc Bành Dần sẽ hỏi anh.Anh chỉ “ừ” rồi “à”.Khương Lâm Tình biết Bành Dần thích nhân viên phục vụ này nhưng không ngờ được rằng Bành Dần lại xem trọng Trì Cách như vậy.Mãi tới khi Bành Dần nói: “Đây là không gian nghệ thuật của các cô, vẫn nên chú ý tới cách nghĩ của các cô.”Lúc này cô mới hiểu, Trì Cách không phải ‘khách quý’, chỉ là ‘nhân viên phục vụ’ mà thôi.
Đây là sự tôn trọng của Bành Dần với ‘Hữu Quang’.Trong lúc vô ý, cô phát hiện Trì Cách đang nhìn mình.
Cô tiếp tục thảo luận với Bành Dần, đợi tới khi ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt của Trì Cách.Trì Cách cười: “Tôi đi pha cho hai người tách cà phê nhé.”Bành Dần vui mừng: “Tôi thích tay nghề của cậu nhất.” Anh ta không cần nói rõ là hương vị gì, cứ theo thói quen cũ.Trì Cách nhìn Khương Lâm Tình.Cô nói: “Cảm ơn, latte nóng.”Thảo luận công việc xong, Bành Dần nổi hứng nói chuyện, anh ta nói không ngừng nghỉ.Khương Lâm Tình không tiện rời đi.Bành Dần hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”Trì Cách coi như chuyện không liên quan đến mình: “Đối với nước hoa thì tôi là người ngoài ngành.
Đối với triển lãm, tôi cũng là người ngoài ngành.”Bành Dần uống hết cà phê liền rời đi.Trương Nghệ Lâm muốn tới nhưng người vẫn chưa thấy đâu.Quán cà phê rộng lớn chỉ còn lại Khương Lâm Tình và Trì Cách.Cô bày ra thái độ làm việc, dáng vẻ nghiêm túc: “Phải rồi, anh Trì, bàn ghế trong quán tạm thời không dùng đến, có thể cho tôi mượn làm bàn trưng bày không?”Trì Cách: “Cô đúng là không muốn tốn một đồng nào.”“Để không cũng chẳng dùng đến, tôi trả cho anh thêm tiền thuê vậy.”Anh đi đến trước mặt cô.Khương Lâm Tình lập tức đứng thẳng người, lùi về sau một bước, eo chạm vào quầy bar.Trì Cách giơ tay..