Pha Lê Đường


Có một động tác Khương Lâm Tình thực hiện rất lưu loát, đã bắt đầu từ lúc ở trong quán bar rồi.

Cô lấy hai tờ trăm tệ ra: “Coi như tiền đặt cọc.”Anh cười cà lơ phất phơ: “Cô nuôi tôi à?” Anh hỏi nhưng cũng như đang trần thuật.“Ừ.” Cô gật đầu: “Nhưng không thể nuôi lâu được.

Ba tháng thôi.”“Thành giao.”…Ăn cơm xong quay về, bởi vì trên cầu xảy ra tai nạn giao thông nên tắc nghẽn cả một con đường.Taxi còn chưa lên cầu, hai người đã xuống xe.Một chàng trai đang biểu diễn, vừa đàn guitar vừa hát.

Túi đựng đàn guitar đặt trên đất, bên trong có một tệ, hai tệ, mười tệ, bên cạnh còn dán một mã QR nữa.Trì Cách dừng lại: “Có muốn nghe hát không?”“Anh muốn nghe thì nghe đi.” Khương Lâm Tình vẫn chưa quen với cuộc sống có đàn ông.Trì Cách bỏ luôn hai trăm tệ vừa rồi vào túi đàn guitar cho anh ta.Tờ tiền giấy đỏ au dọa tay guitar trẻ giật mình, anh ta gảy sai mất mấy âm, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.”Trì Cách mỉm cười: “Xin hỏi có thể chọn một bài hát không? Là bài hát đính ước của tôi và cô ấy.”“Không thành vấn đề.

Hai người đúng là một đôi hoàn hảo.

Trai tài gái sắc, trời sinh đẹp đôi, ông trời tác hợp, sớm sinh quý tử.

Sớm sinh quý tử.” Tay guitar trẻ chỉnh lại vài âm rồi nghiêm túc hỏi: “Không biết ca khúc đính ước là bài gì?”“Đúng đó, ca khúc đính ước của chúng ta là gì?” Khương Lâm Tình ngẩng đầu nhìn Trì Cách.

Bài hát mà cô và anh từng nghe là một khúc đàn nhị ai oán dưới gốc cổ thụ.Lẽ nào là ‘Lương Chúc’?Trì Cách ngẩng đầu nhìn cô cười: “Mua bán tình yêu.”Khương Lâm Tình: “…”Tình yêu của Lương Chúc quá sâu đậm, quá nặng nề, quá bi tráng.May mắn bài hát ước hẹn không phải là ‘Lương Chúc’.Bài hát kết thúc, Khương Lâm Tình và Trì Cách nói tới thông tin rất quan trọng trong mối quan hệ này.Hai người không hỏi quá khứ và tương lai, không nói chuyện tình cảm.Trì Cách quả nhiên giống như cô tưởng tượng, không tập trung nghe, cười giống như ánh mặt trời.

Thậm chí lúc anh đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, hỏi: “Muốn ăn kem không?”Khương Lâm Tình không khỏi hỏi lại: “Ai trả tiền?”Trì Cách: “Đương nhiên là cô, ngoài chuyện tiền nong thì do tôi phụ trách.

Còn chuyện tiền bạc là trách nhiệm của cô.”Một câu nói đã thể hiện tất cả lợi ích trong mối quan hệ của họ.Khương Lâm Tình cũng có lúc vui vẻ.Buổi chiều, một nhóm vật liệu mới đi vào, cô nói: “Anh chuyển giúp tôi với.”Trì Cách hỏi: “Cô mua đàn ông là vì chuyện này sao?”Khương Lâm Tình gật đầu: “Đúng vậy.

Lúc học đại học, tôi chuyển ký túc xá hai lần.

Không biết vì sao, vali của tôi rất nhiều nhưng tôi lại không có bạn trai để trợ giúp.”“Con trai lớp các cô đều không giúp sao?”“Con trai cũng phải dọn đi, bọn họ còn tự lo chưa xong.

Trừ khi là người yêu mới tới thôi.”Trì Cách đứng trước cửa quán cà phê chờ dỡ hàng.Khương Lâm Tình ngồi ở bên cạnh bàn.Trì Cách ngay cả làm lao động tay chân cũng thật đẹp mắt.

Cô có rất nhiều tiếc nuối nhưng vào lúc này, cảm thấy ông trời đối xử với cô cũng không tệ.Đối với Trì Cách, cô có sự tự do kiểm soát chưa từng có.Trì Cách cười nói vài lời với tài xế xe hàng rồi đi vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui