Cô nghi ngờ: “Anh cũng có lúc không tham tiền sao?”“Miễn phí một phút, vượt thời gian là thu phí, trà để ở chỗ này.” Trì Cách cầm cái đồng hồ cát, lật ngược lại: “Bắt đầu tính giờ.”Cô cầm ly lên rồi bỏ chạy.Trong trà có vị chanh tươi mát, hình như còn thêm bưởi.
Ngọt ngào, ngon hơn ‘Rượu ngọt’ mà Hướng Bội nói rất nhiều.Khương Lâm Tình uống xong ly trà này, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng.
Cô đưa ly đến quầy bar: “Gửi bản ghi âm cho tôi.”Trì Cách nhiều lần xác nhận: “Thật sự muốn nghe sao?”Cô gật đầu: “Đúng vậy.”Nhưng cô chưa có nghe.
Cô muốn nghe, nhận lấy file âm thanh.
Cảm giác xấu hổ khiến ngón tay cô chậm chạp không thể bấm phát.Bỏ đi.Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào giống hệt nước.
Hòn đảo yên tĩnh, cô yên tĩnh cùng với người đàn ông đó.Tương lai nhớ lại cảnh này, nếu như nhớ nhung là cô lại nghe mấy lời tình cảm sến súa ấy để giải sầu.*Khương Lâm Tình đưa cho Bành Dần phương án tổ chức triển lãm kết hợp bốn mùa, cô dùng bàn làm gian hàng, trên ghế đặt bó hoa để làm trang trí.Mang không khí thiên nhiên, đơn giản tao nhã.Trước ngày khai mạc triển lãm một ngày, ngoài cửa quán cà phê có một người đến.Cô ấy kéo một cái vali lớn, kính râm che nửa khuôn mặt.
Quần áo bó sát, đường cong có lồi có lõm.
Khi cô ấy bước trên giày cao gót đi vào, Khương Lâm Tình cảm giác như muôn hoa bị lu mờ.Đây là Vưu Nguyệt Vũ mỹ lệ rực rỡ.Khương Lâm Tình mỉm cười: “Cô Vưu.”Vưu Nguyệt Vũ tháo kính râm xuống: “Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế? Nơi này có thể chụp ảnh không? Hôm nay tôi phải nhanh chóng đăng ảnh.”“Dĩ nhiên là được.” Phương án triển lãm của Khương Lâm Tình không phải hình thức quán cà phê khép kín.Thực tế, nếu bỏ quy định cấm ăn uống giữa chừng, lượng khách vừa có thể tham gia triển lãm, vừa có thể tiêu dùng.
Quán cà phê mở cửa để kinh doanh, triển lãm cũng vậy.
Không có lý do gì để ngăn khách ở ngoài cửa.Hoa lá ở tầng một vẫn chưa hoàn chỉnh.
Khương Lâm Tình nói: “Cô Vưu, không gian lầu hai rộng rãi hơn.”“Thật sự làm triển lãm luôn.” Vưu Nguyệt Vũ bước trên giày cao gót, vừa đạp lên cầu thang, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông ở quầy bar.
Trên mặt của cô ấy xẹt qua vẻ choáng ngợp, lại đi xuống, cái eo nhỏ nhắn lắc lư đi đến quầy bar.Khuỷu tay của cô ấy đặt ở quầy bar, eo nhỏ giống như là không có xương, dán ở bên quầy bar.
Cô ấy nhìn Trì Cách từ dưới lên trên: “Hi, anh đẹp trai, chưa từng gặp nhỉ.”Trì Cách ngước mắt: “Tôi là nhân viên phục vụ của 'Hữu Quang', cô muốn uống gì? Nhưng chỉ có thể bán mang đi.”Vưu Nguyệt Vũ nghiêng nửa bên vai, quan sát Trì Cách.
Từ gương mặt của anh, đến vai của anh, rồi đến eo của anh, dưới eo bị quầy bar che mất.
Ánh mắt của cô ấy lại chuyển lên trên, dừng ở cặp mắt hoa đào của anh: “Nhân viên phục vụ à? Mới tới sao?”“Đúng vậy.” Anh khách sáo và có phép lịch sự.Khương Lâm Tình ở ngay trước cửa sổ, chỉ thấy trai xinh gái đẹp, góc nghiêng vô địch, hai người đều là tuyệt sắc hiếm thấy, cực kỳ xứng đôi.Ngón tay Vưu Nguyệt Vũ chỉ trên menu.“Đợi một lát.” Trì Cách xoay người đi pha cà phê.Vưu Nguyệt Vũ đứng thẳng: “Anh đẹp trai, có muốn làm thêm không?”Khương Lâm Tình trợn tròn hai mắt.
Cô nào còn có tâm trạng bố trí, toàn bộ sự chú ý đều ở trên người cặp nam nữ kia.Quán cà phê yên tĩnh, vang lên giọng nói hơi mũi của Trì Cách: “Không được, không rảnh.”“Không tốn thời gian, ở chỗ này.” Ngón trở của Vưu Nguyệt Vũ hướng lên trên: “Lên tầng hai cùng tôi chụp mấy tấm hình, đúng lúc tôi đang thiếu một bạn cặp đẹp trai.”Trì Cách: “Tôi vốn đã kiêm nhiều chức vụ, không giúp được.”“Ồ.” Vưu Nguyệt Vũ lại lên tầng.Khương Lâm Tình nhìn cặp đùi xinh đẹp của Vưu Nguyệt Vũ nhấc lên thả xuống ở trên cầu thang, đều đặn có lực.Vưu Nguyệt Vũ chụp cho tới trưa, vali của cô ấy đựng rất nhiều bộ quần áo.
Đến giữa trưa, cô ấy thay quần, xuống hỏi Khương Lâm Tình có muốn cùng ăn cơm không.Khương Lâm Tình: “Tôi còn chưa xong việc, cám ơn cô Vưu, hôm khác đi.”“Được thôi, để hôm khác.” Vưu Nguyệt Vũ đeo kính râm lên, kéo vali đi.Trong quán cà phê, lại còn lại Khương Lâm Tình và Trì Cách.Khương Lâm Tình ngồi xuống quầy bar.Trì Cách hơi nhướng lông mày: “Muốn uống cà phê? Latte nóng?”“Cô Vưu xinh đẹp thật đấy.”“Phải.” Trì Cách thừa nhận.
Là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.“Anh thích người đẹp đúng không?”Anh lại gật đầu: “Đàn ông có ai không thích người đẹp.”Khương Lâm Tình cũng gật đầu, lấy tờ một trăm đồng ra quạt: “Đúng vậy, đàn ông có ai không thích người đẹp.”Anh rút lấy tờ một trăm này: “Cô là người đẹp.”Cô lại lấy ra một tờ nữa.Trì Cách dùng hai ngón kẹp lấy, nhìn vào mắt cô, chân thành nói: “Cô là người vô cùng xinh đẹp.”“Sao anh lại không chụp ảnh với cô Vưu? Hai người rất xứng đôi.”“Ai nuôi tôi thì tôi xứng đôi với người đó.” Trì Cách thâm tình chân thành nói: “Cô quên rồi sao? Thanh niên đánh guitar dưới cầu nói, chúng ta là cặp trai tài gái sắc.
Một cặp trời sinh, ông trời tác hợp.”Nói như thật vậy đấy.Khương Lâm Tình nâng má lên.Anh đúng là mê tiền..